Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 80

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80


Câu này của Sầm Gia Niên nhận đượcsựđồng tình củamộtmình Chung Thần, cậu ta cực kì nghiêm túc gật đầumộtcái.

Chu Tự Hằng suy nghĩmộtlát, thànhthậttrả lời: “Tuyệt thế vô song.”

(Đường lối đại học là ở chỗ làm sáng tỏ đức sáng, là ở chỗ khiến đời sống dân chúngkhôngngừng đổi mới, là ở chỗ khiến cho người ta ở vào cõi chí thiện.- Những câu trong Đại Học, tênmộtsách trong bộ Tứ Thư, tương truyền do các học trò của đức Khổng Tử biên soạn theo lời giáo huấn của thầy.)

Là Minh Nguyệt gửi,cônóitóm tắt về ngày hôm nay của mình, cũng đơn giảnnóiqua về các bạn cùng phòng, sau khi báo bình an, để Chu Tự Hằngkhôngphải lo lắng cho mình,cônói– “Em nhớanhlắm.”

Chu Tự Hằngthìkhôngcho là vậy, nhưng cậukhôngnóigì, chỉ liếc nhìn cái giường trốngkhôngcủa Tiết Nguyên Câumộtcái rồi tiếp tục lau dọn.

Nhưngsựngạc nhiên kéo dàikhôngquá lâu, có thể thi đỗ vàomộttrường đại học đứng đầu cả nước thế này, chắc chắn phải làmộtnhân tài kiệt xuất, Chung Thần tuy tính cách có phần rụt rè, nhưngnóichuyện với người khácthìrất lễ phép.

Chu Tự Hằngmộtmặtthìnghĩ vậy,mộtmặt lại nghĩ xa hơn, cậu cũng cảm thấy ván giường quá cứng, lại nghĩkhôngbiết kí túc xá của Minh Nguyệtsẽnhư thế nào, lần đầu tiên ở chỗ xa lạcôbé của cậu có thích nghi được haykhôngđây? Bạn cùng phòng củacôcó thân thiện dễ gần như bạn cùng phòng của cậukhông? Tối nay lúc bố mẹđivề, liệucôbé có nhớ nhà rồiâmthầm khócmộtmình?

Nghe vào vừa có phần bất đắc dĩ, lại hơi có chút làm nũng, đángyêucực kì.

Sau khi uống vài hớp nước, Sầm Gia Niên vỗ vai Chu Tự Hằngnói: “Chung quythìcậu chính là hot boy của khoa mình đấy, có khi còn là hot boy của trường luôn cũng nên.Ôi má ơi, tôi được ở chung phòng kí túc với hot boy trường này, sao lại may mắn thế cơ chứ!”

Sầm Gia Niênnói: “Cậu nhìn trẻ quá nhỉ.”

Đúng như Chu Tự Hằng nghĩ, Sầm Gia Niên vừa trông thấy bạn cùng phòng đếnthìrất mừng, nụ cười chưa hề tắttrênmôi, nhiệt tìnhnóivới Chu Tự Hằng: “Xin chào xin chào, giường cậu ở đây nhé, tôi ở bên cạnh, tôi nhìn thấy tên cậutrênnày lâu rồi, còn vừa nghĩkhôngbiết khi nào cậu mới đếnthìcậuđãđến rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết Nguyên Câu cười tươi,khôngnóigì nhiều màđitới sờ ván giườngmộtchút, sau đó vừa trải chăn đệm vừa hùng hổnói: “Mẹ nó chứ, giường gì mà cứng thế này, có phải cho người nằmkhôngđấy?”

Chu Tự Hằng trả lời câu hỏi của Sầm Gia Niên: “Đúng là có nhữngcôgáiđẹp như thếthật.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái kiểu này congáicũng rất thích, khi cườithìphong lưu,khôngcườithìlại rất đứng đắn.

Chu Tự Hằng để hành lý xuống, cũng tham gia dọn dẹp cùng.

Bữa ăn kéo dài khá lâu, cơm nước no nê xong, chủ đề mà các cậu con trai hay nhắc đến nhất chính là congái.

Có lẽ nhận ra từ ngữ mình dùngkhôngđược đúng cho lắm, Sầm Gia Niên lập tức bổ sung: “Từ đẹp này hình như dùng cho con traikhôngổn lắmthìphải, phảinóilà…nóilà…” Trong khoảng thời gian ngắn cậukhôngthể nghĩ ra từ nào khác, dáng vẻ có phần bối rối.

Tiết Nguyên Câu cực kì hào phóng, buổi tối cậu ta mời cả phòngđiăn, còn hào sảng mở mấy chai rượu, Chu Tự Hằng và Chung Thầnkhônguống, chỉ có Sầm Gia Niên và Tiết Nguyên Câu là nhậu rất vui vẻ.

Chu Tự Hằng nhìn từng cái bànmột, ngoài Sầm Gia Niên rathìcòn có Chung Thần và Tiết Nguyên Câu.

Chu Tự Hằng liếc nhìn Tiết Nguyên Câu.

Chỉ có Chu Tự Hằng là bình tĩnh gật đầu, chào hỏi và giới thiệu bản thân với Tiết Nguyên Câu.

Cho nên Tiết Nguyên Câu nghĩ nhất định Chu Tự Hằngđãcó bạngáirồi, mà có lẽkhôngchỉ cómộtngười thôi đâu.

Lúc cậu ta đến, việc đầu tiên là gõ cửa phòng, đến khi hai người trong phòng nhìn thấythìcậu ta mới gật đầu chào hỏi rồiđivào, lờinóituy ngắn ngủi và hơi có phần cứng nhắc, nhưng qua những cử chỉ của cậu ta, có thể thấy được là cậu ta lớn lên trongmộtgia đình nề nếp và quy củ.

“khôngsao,nóithế cũng được mà.” Chu Tự Hằng thản nhiên tiếp nhận, cườinói, “Tôi học Văn cũngkhôngtốt lắm.”

Trừ mái tóc vàng và cái khuyên tai rathìdáng vẻ của Tiết Nguyên Câu cũng có thể coi là đoan chính, thân hình cao lớn, ngũ quananhtuấn, ra tay lại hào phóng, rất dễ dàng thu hút được cáccôgái.

Sầm Gia Niên uốngmộtngụm nước lạnh, người mát nên tâm trạng cũng sảng khoái hơn nhiều, cảm thấy Chu Tự Hằngkhôngtệ, cho nên vui vẻnói: “Lúc tôi xem danh sách cũng có để ý đến ảnh thẻ luôn, trong đám nàythìcậu là đẹp trai nhất đấy.”

Chu Tự Hằng lại gật đầu, tâm trạng vui vẻkhôngche giấu được.

Chu Tự Hằng cất di độngđi, gật đầu.

Tiết Nguyên Câu là người đầu tiên lên tiếng, cậu tamộttay cầm chai rượu, đứng lên, tay kia chỉ chỏnói: “Tôi ấy à, mấy chuyện khác có thểkhôngam hiểu, nhưng tángáithìcó nhiều kinh nghiệm lắm đấy.” Cậu ta ngẩng cao đầu, mái tóc vàng nổi bật dưới ánh đèn, “Số bạngáimà tôiđãcó chắc lập thànhmộtđội bóng được luôn rồi, mục tiêu khi lên đại họcsẽlà thu nạp thêmmộthàng dài bạngáinữa!”

Cậu ta ngủ ở giường đối diện Chu Tự Hằng, sau màn chào hỏi ban đầu, cậu ta liền quay sang hỏi Chu Tự Hằng, người đầu tiên tiếp chuyện mình: “Cậu thấy có đúngkhông?”

Mà tính cách này cũng được bộc lộrõkhi dọn dẹp phòng, Chung Thần cẩn thận lau chùi mọi ngóc ngách rất sạchsẽ.

Chu Tự Hằng nghe xong hai câu thơ, liền nghĩ ngay tới Minh Nguyệt.

Chu thiếu gia từnhỏđến lớn chưa từng làm qua mấy việc này, nhưng cậu rất nhiệt tình học hỏi, rất nhanhđãlàm được.

Quan hệ của hai người trở nên gần gũi hơn rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe cậu tanóilàm cho Sầm Gia Niên mười tám năm độc thân xấu hổ vô cùng, cũng làm cho Chung Thần mười sáu tuổi hơi đỏ mặt.

Chu Tự Hằng đưa cho cậu tamộtchai nước, còn đưa luôn cả giấy ăn: “Nước tôi vừa mua đấy, chưa uống đâu.”

Xế chiều, lúc căn kí túcđãđược quét dọn xongthìbạn cùng phòng Tiết Nguyên Câu mới đến, với mái tóc vàng kim rực rỡ, giọngnóilớn đến dọa người,mộtbên tai đeo khuyên, quần jean phá cách, cậu ta vui vẻ huýt sáonói: “Chào cácanhem, tôi là Tiết Nguyên Câu, người Chiết Giang, sau này chúng tasẽtrở thành bạn cùng phòng rồi, mong được cácanhem giúp đỡ nhé.”

Trong tháng tám này, Chu Tự Hằng thường xuyên nhớ đến cái đêm ở Trương Gia Giới, chiếc váy ngủ màu đỏ tươi cùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, cổ tay Minh Nguyệtnhẹnhàng lay độngtrêndưới, làn da trắng sáng như ánh trăng.

Vì câu này mà Chu Tự Hằngkhôngkìm được phải bật cười,sựvui vẻ lan tỏa ngay cả trong ánh mắt.

Cho dùđangngồi ở trong góc, nhưng Chu Tự Hằng vẫn khiến cho mọi người phải liếc nhìn, ánh đèn soi sáng gương mặt đẹp trai của cậu, tuy đường nét có phần xinh như congái, nhưng khí chất của cậuthìkhôngtoát rasựnữ tính chút nào, ngược lại còn rất mạnh mẽ khiến cho người ta phải kinh sợ.

Dựa theo sách hướng dẫn dành cho tân sinh viên, Chu Tự Hằng tìm được đến công viên Tử Kinh nằm cạnh kí túc xá, cậu rất thong thả xách toàn bộ hành lý của mình lên tầng năm trongmộtlần.Kí túc xá bốn người ởmộtphòng, hai phòng dùng chungmộtphòng khách, ở tầng cao nên lấy ánh sáng rất tốt, ban công kéo dài có thể chạm được cả lá cây ngô đồng.

Minh Nguyệtkhôngbiết về nỗi lo lắng của cậu, ở đâycôcũng ở bốn ngườimộtphòng, nhưng có nhà vệ sinh riêng và điều hòa, bạn cùng phòng đều là nhữngcôgáixinh đẹp, chủ đềnóichuyện hết từ phim ảnh đến đồ trang điểm dưỡng da, sau đó lại bàn tới lễ khai giảng và tập quânsự, mặc dù đến từ các nơi khác nhautrênđất nước, nhưng tạm thời mànóithìkhôngkhí cũng coi như rất hòa hợp.

Tiết Nguyên Câu cực kì tự mãn đón nhận ánh mắt sùng bái của mọi người, sau đó lại quay ra hỏi Chu Tự Hằng nãy giờkhôngcó phản ứng gì: “Này Chu Tự Hằng, cậuthìsao? Đừngnóilà cậu chưa có bạngáinhé?”

Chung Thầnnhỏtuổi cũngkhôngcó phản ứng gì mấy, vẫn chăm chỉ dọn dẹp như cũ.

Lúc Chu Tự Hằng đếnthìcũng đúng lúc Sầm Gia Niênđangbê xô nước vào, trong xô cómộtcái giẻ lau, tay bên kiathìcầm cây lau nhà, tuy đầu đầy mồ hôi nhưng miệng cậu ta vẫn vừa thở vừa hát mấy câu kì quái: “Lau lau nào, lau lau nào…Ừ ứ…”.

Chu Tự Hằngkhôngkhỏi nở nụ cười, khóe miệng giương cao.

Nghe cậunóivậy, Sầm Gia Niên cũng đỡ ngượng hơn, trong lòng càng thêm xem trọng Chu Tự Hằng.

Sầm Gia Niên ở ban côngnói: “Bốn người bọn mình may mắn đấy, vốn cả căn này phải dành cho tám người ở, nhưng kí túc xáđãđủ người đăng kí rồi, vừa hay căn của bọn mìnhkhôngcó ai vào ở nữa, nên phòng kháchđãlà của riêng bọn mình, còn phòng bên cạnh có thể dùng làm chỗ để đồ.”

Chung Thần đỏ mặtnói: “Vâng, em mười sáu tuổi ạ.”

Có lẽ vì mái tóc vàng quá chói mắt nên Sầm Gia Niên và Chung Thần cứ nhìn mãi màkhôngkịp phản ứng lại.

Chu Tự Hằng suy nghĩmộtchút rồi trả lời: “Xem như là vậy.”

Ví dụ như Minhcônương của cậu chẳng hạn.

Thông qua ấn tượng ban đầu, Chu Tự Hằng cho rằng cậu bạn này làmộtngười có tính cách hướng ngoại và cởi mở.

Cuối tháng tám, trong ngày tân sinh viên đến nhập học, Chu Tự Hằngmộtmìnhđiđến Bắc Kinh, ngồi chuyến bay sớm nhất, sau đóđilên xe buýt của nhà trường đến đón các tân sinh viên, xe vòng quanh thành phốmộtlượt rồi mới chính thức hướng đến cổng trường đại học Thanh Hoa.

Hành động nàyđãbiểu lộ được thiện ý của Chu Tự Hằng.

“Tôi xem danh sách rồi, bốn người bọn mình đều chungmộtlớp, mấy phòng bên cạnh cũng là bạn cùng lớp luôn.” Sầm Gia Niên đưa tay lên lau mồ hôi,nói.

Cậu ta dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn Chu Tự Hằng, chờ cậu trả lời.

Sầm Gia Niên quy hết tất cả mọi việc lại thành “May mắn”.

Hôm nay cũng là ngày nhập học của Minh Nguyệt, Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý cùng đưacôđi, cho nên cậukhôngthểđitheo được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy nhiên nhìn mặt Chung Thần khá non, như trẻ con vậy, hơi mập, hai mắt to tròn, trông có vẻ như chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi.

Cậu đến rất sớm, nhưng trong kí túc xáđãcó ngườiđangquét dọn rồi.

Sầm Gia Niên rung đùi đắc ý, nhưngthậtra nếu bình tĩnh xem xétthìSầm Gia Niên cũngkhônghề tệ, cao khoảng 1m8, mặc áo phông quần ngắn đơn giản, làn da màu lúa mạch, lông mày cao mắt to, nụ cười tươi của cậu ta rất dễ dàng lây lan cho người đối diện, tỏa sáng như ánh mặt trời vậy, mặc dù trong phòng bây giờ chỉ có hai người, nhưngkhôngai cảm thấy căng thẳng và ngượng ngập.

Chu Tự Hằngđãhọc qua bài này hồi cấp ba, thầy Vũ với mái tóc hoa râm đứngtrênbục giảng giải thích từng câu từng chữ, còn cậuthìvì học Vănkhônggiỏi lắm nên ngồi lắng nghe và ghi chép rất cẩn thận, kia làmộtcâu danh ngôn kinh điển, khiến cho cậu có những ấn tượng ban đầu về hai chữ “Đại học”.

“Tôi còn chưa xuống phía Nam bao giờ, nghenóicongáivùng Giang Nam xinh lắm hả?” Sầm Gia Niên còn đọcmộtcâu thơ: “côgáibán rượu bên lò lửa đẹp như trăng, cổ tay trắng ngần như đọng sương tuyết. Có phải congáivùng đó đều đẹp như thếkhông?”

Điều này làm cho Chung Thần ítnóicũng phải tò mò hỏi: “Xinh đến mức nào?”

“Chắc bạngáicậu phải xinh đẹp lắm nhỉ?” Sầm Gia Niên há hốc mồm.

Chu Tự Hằngđangđịnh trả lờithìđiện thoại báo có tin nhắn.

“Tôi nghĩ chắc cậu nhìnsẽkhôngkhác mấy so với trong ảnh, nhưngkhôngngờ gặp trực tiếp thế này mới thấy, ôi mẹ ơi, cái ảnh thẻ đó đúng là làm giảm khí chất của cậu mà, tôi lớn từng này rồi mà bây giờ mới nhìn thấymộtcậu con trai đẹp như cậu đấy.” Sầm Gia Niên vừa vỗ tay vừa dậm chân khen ngợi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sầm Gia Niên thấy dáng vẻ kia của Chu Tự Hằngthìliền phấn khíchnói: “Ôi mẹ ơi, sao cậukhôngthi đại học sân khấu điện ảnh rồi làm diễn viên ý, vào đây đọc sách làm lập trình viênthìtiếc quá!” Cậu ta vừa than thở vừa vắt khô cái khăn để trong xô nước, tiếp tục công cuộc dọn dẹp của mình.

Qua giọngnóicủa cậu ta, Chu Tự Hằng nghe ra được khẩuâmvùng Đông Bắc, Sầm Gia Niên cũng xác nhận suy đoán của cậu,nóimình là người Thẩm Dương, lại hỏi Chu Tự Hằng: “Thế cậu đến từ đâu?”

Tiết Nguyên Câu khựng lạimộtlúc, làm nhưđangrất nghiêm túc suy nghĩ lời gợi ý của Chu Tự Hằng, cuối cùng cậu ta ngã chổng vó xuống giường, than thở: “Hừ, thếthìnóilàm gì,đangmùa hè thế này, chồng thêm đệmthìnóng c·h·ế·t.”

Vừa mới nghe tên địa danh là hai mắt Sầm Gia Niênđãsáng rực lên: “Vùng sông nước Giang Nam đấy à?”

Sầm Gia Niênthìlạikhôngnghĩ như vậy, cậu ta lắc đầunói: “Sao mà có bạngáiđược? Đẹp trai xuất thần thế này, làm gì có ai xứng được với cậu ấy chứ?đitìmmộtcôbạngáixinh đẹp, cònkhôngbằng tự soi gương nhìn mình còn hơn.”

“Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại tân dân, tại chỉ vu chí thiện.”

“Bạngáià?” Tiết Nguyên Câu nhướn mày hỏi.

Chương 80

Ảnh thẻ dự thi tốt nghiệp trung học từ trước đến nay hầu như đều xấu đến mứckhôngnỡ nhìn, Sầm Gia Niên cho rằng Chu Tự Hằng là trường hợp đặc biệt trong số đó.

Trong lúc nàythìbạn cùng phòng Chung Thần đến.

Tiết Nguyên Câu cũng lấy đó làm kiêu ngạo, trong nhà hàng, các bàn bên cạnh cũng toàn là các sinh viên đại học ngồi ăn, nghe Tiết Nguyên Câunóivậythìcũng rất hâm mộ.

Sầm Gia Niên trợn mắt há mồm, Chu Tự Hằngthìcuối năm naysẽtròn hai mươi tuổi rồi, nên cũng cảm thấy tổn thương sâu sắc.

“Nam Thành.” Chu Tự Hằng đáp.

Chỉ hơi buồn làkhôngcó nhà vệ sinh riêng, mỗi tầngsẽcó phòng tắm công cộng ở ngay đầu hành lang.

Tay chân cậu ta rất nhanh nhẹn, động tác lại cẩn thậnkhônghề qua loa, có thể khẳng định đây làmộtchàng trai tốt.

Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý lo ổn thỏa đồ dùng sinh hoạt cho Minh Nguyệt xong, lại mời các bạn cùng phòng của congáiăn bữa cơm rồi mới trở về Nam Thành trong đêm.

[Em nhớanhlắm.]

Chu Tự Hằng ở chỗ này cũngkhôngkhác là mấy.

Chu thiếu gia cũngđangtrải giường, vì là lần đầu tiên làm nên khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, động tác có hơi chậm, nhưng có lẽ vì ngoại hình đẹp nên làm người ta có cảm giác là động tác của cậuđangchậm rãi từ tốn như nước chảy mây trôi.Nghe Tiết Nguyên Câu hỏi, Chu Tự Hằng dừng lạimộtlát rồi đáp: “Cậu có thể kê thêm mấy tầng đệm mà.”

Nghe cậu tanói, Chu Tự Hằng bỗng cảm thấy cái người này cũng có phần đángyêuđấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80