Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76
“anhtin những cái này sao?” Minh Nguyệt hơi xấu hổ, tay nắm vạt váy hỏi Chu Tự Hằng.
Minh Nguyệt cũng kiễng chân lên hôn cậumộtcái.
Minh Nguyệt liếc nhìn thắt lưng Chu Tự Hằngmộtcái, sau đó cực nhanh dời mắtđichỗ khác.
Trong lòng Minh Nguyệt cảm thấy rất xúc động.
Cơn mưa tạnh vào lúc trời sáng hẳn, nhưng tiếng mưa rơi trong phòngthìvẫn chưa dừng lại.
Minh Nguyệt đáp “Vâng”, sau đókhôngnóigì thêm.
Bây giờ chưa đến lúc để cầu chuyện con cái.
Rất khó tưởng tượng được, rằngmộtcôgáivừa lãnh đạm lại chín chắn như Mạnh Bồng Bồng, lạiđiđến siêu thị hoặc hiệu thuốc, dưới ánh nhìn của mọi người, muamộthộp bao cao su về cho Minh Nguyệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệtkhôngkìm lòng được mànóivới Chu Tự Hằng: “Hai người họ hợp nhauthậtđấy.”
Minh Nguyệt thầm nghĩ, Bạch Dương ngây thơ hẳn làđangnhắc nhở Chu Tự Hằng rằng hôm nay phải leo núi nênsẽtốn rất nhiều sức, nhưng bản thâncôbéthìlạikhôngtự chủ được mà nghĩ đến chuyệnkhôngđứng đắn.
“anhkhôngtin.” Chu Tự Hằngnóithật, “Nhưnganhvẫn hi vọng rằng nơi đâysẽchúc phúc cho chúng mình.”
Rất hiển nhiên, vì Mạnh Bồng Bồng ở ngay phòng bên cạnh, dù có cách nhaumộtbức tường dàythìBạch Dương vẫn hưng phấnkhôngthôi, tựa nhưmộtđứa trẻ con rất dễ dàng thỏa mãn vậy.Chu Tự Hằng đôi khi cũng thế, nhưng điểm khác biệt là cậu luôn được voi đòi tiên.
Ấm nướcđãsôi, dưới ánh mắt nóng rực của Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt quayđirót cho cậumộtcốc nước nóng, pha thêm chút nước lạnh rồi mới đưa cho cậu uống, tiếp đó lại cầm máy sấy sấy tóc cho cậu.
Minh Nguyệtkhôngnóinữa, mượn mái tóc dài để cheđigương mặt, yên lặng húp cháo, từ góc nhìn của Chu Tự Hằng, cậu có thể trông thấyrõràng mặt củacôbéđãđỏ lên.Cậu nhếch môi, nở nụ cười vô cùng thỏa mãn.
Bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ sáng, nhưng dòng ngườiđangxếp hàng mua véthìđãrất dài, Chu Tự Hằng và Bạch Dương nhận nhiệm vụ đứng xếp hàng, để haicôgáinghỉ ngơi trong khi chờ đợi.
Minh Nguyệt đứng bên cạnh cửa sổ, gương mặt được ánh nắng chiếu vào làm nổi bật lên làn da trắng hồng,côbéđãthaymộtchiếc váy ngắn, để lộ cặp chân dài trắng như ngọc, bêntrênlà chiếc eo thon mà đêm qua Chu Tự Hằngđãômkhôngrời tay.
Ném đá nghe tiếng vọng,mộttiếng là con trai, hai tiếng là congái, ba tiếng là sinh đôi.
Trong phòng tắm được bật đèn vàng ấm áp, Minh Nguyệt đứng bên ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng nước chảy ra từ vòi hoa sen, rơi xuống dưới sàn và vách tường.
Chu Tự Hằngđangtắm.
Lúc xuống cáp treo, Bạch Dương hưng phấn đến mức quên buông tay Mạnh Bồng Bồng ra, mà Mạnh Bồng Bồng cũngkhôngchủ động nhắc cậu.
Bạch Dương rất giỏi đoán ý qua lờinóivà sắc mặt, cậu nghĩ thầm đêm qua nhất định là có chuyện gì đó xảy ra rồi.Chu Tự Hằng làmộtthanh niên tràn trề sinh lực, lại còn ở chung phòng vớimộtcôgáimà mìnhđãyêurất nhiều năm, Bạch Dương cảm thấy, chắc chắn là củi khô gặp lửa rồi.
“Hồi sáng mới có mưa.” Minh Nguyệtnói.
“Sau nàysẽcó.” Mạnh Bồng Bồngnói, “Hạn sử dụng của cái này là năm năm.”
Chu Tự Hằngnóirất đúng, “Bây giờ chưa có kỹ năng”, nhưngkhôngcó nghĩa là sau này cũngkhôngcó kỹ năng.
Chu Tự Hằng yên lặngmộtlát rồi mới hỏi: “Sao em biết làanhtắm nước lạnh?”
Trải quamộtđêm suy nghĩ, tổng kết những kĩ năngđãhọc hỏi được từ đại ca Chu Tự Hằng, Bạch Dươngđãlập tức thực hành ngay với Mạnh Bồng Bồng, dịu dàng dỗ dành và động viêncôbé.
Cuối cùng, Minh Nguyệt cầm lấy cái hộp cất vào trong ba lô.
Minh Nguyệt đoán hồi sángcôbạn này đến muộn chắc là vì ra ngoài mua bao cao su rồi.
Minh Nguyệt mặt dày trêu ghẹo cậu: “anhcòn phải cố gắng học tập.”
côbé vừanóixongthìtiếng nước trong phòng tắm lập tức dừng lại.
Minh Nguyệt chưa từng dùng cái này, nhưng qua tin tức và những tiết Sinh Học,côbé có thể nhận ra được cái hộp này là bao cao su.
Lần này Chu Tự Hằng lại càng yên lặng lâu hơn.
Lúcnóichuyện, Minh Nguyệt nhìn Bạch Dương, thấy bọng mắt của cậu nổi lên quầng thâm rấtrõ.
“Đông!”
Chu Tự Hằng nởmộtnụ cười thâm sâu.
Cả hội hẹn nhau lúc 6 giờ 45 phút xuống nhà hàng của khách sạn ăn bữa sáng, Bạch Dương dậy rất sớm,đãăn được mấy cái bánh bao rồi,hiệngiờ sức ăn của cậuđãgiảmđirất nhiều, chẳng qua chỉ là thích ăn ngon mà thôi, chứ cảm giác đói bụng suốt ngày suốt đêmthìđãkhôngcòn nữa rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ném đá nghe tiếng vọng,mộttiếng là con trai, hai tiếng là congái, ba tiếng là sinh đôi.
Mạnh Bồng Bồng khoan thai đến muộn, trong lúc đợi xe,côbé có ăn bữa sáng mà Bạch Dương đưa cho, Bạch Dương vừa mừng vừa ngượng, tay nắm chặt vạt áo, nhìn chẳng khác nàomộtcôvợnhỏ.
*(Hai câu trong bài Vọng Thiên Môn của Lý Bạch, dịch: Núi Thiên Môn gãy ngang sông Sở, sóng xuôi đông xô đổ về sau.)
Những nơi vùng sông nước núi non luôn tràn ngập hương khói, trước động cầu tử này cũng vậy, rất nhiều người đến đây cúng bái.
côbénóivới Mạnh Bồng Bồng: “Chúng mình chưa có gì…”
Bổ sung thể lực…
Suốt quá trình Chu Tự Hằngkhôngdám mở miệngnóimộtcâu nào, nhưng Minh Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được là cậuđangrất căng thẳng, cho dùđãtắm nước lạnhthìhơi thở vẫn nóng rực như trước.
Bạch Dương cao gầy tuấn tú, Mạnh Bồng Bồngthìnhỏbé đángyêu, nhìn từ đằng sau trông hai người rất đẹp đôi.
“Emnóiđúng.” Chu Tự Hằng gật đầu, hôn lên mácôbémộtcái, “Nhưng bọn mình vẫn hợp nhau hơn.” Cậu dùngmộtcâu thành ngữ để minh họa, “Trời sinhmộtcặp.”
Tựa nhưmộtngọn núi lửađangche giấu những dòng dung nham dưới lớp tuyết đọng vậy.
trêncái hộp có ghi mấy chữ “siêu mỏng”, “mềmnhẹ” rất bắt mắt, Minh Nguyệt vừa mới liếc nhìn làđãghi nhớ trong lòng.
Cáp treo dừng ở giữa sườn núi, muốn lên tới đỉnhthìphải tiếp tục leo bộ, mục đích làm vậy là để du khách cảm nhận được niềm vui sướng khi leo núi, có hai con đường ở hai hướng Đông và Tây, Chu Tự Hằng dẫn cả bọnđitheo đường hướng Đông, trước khi tới đây cậuđãtìm hiểu rất kĩ, cho nên có thể đảm nhận được cả trọng trách làm hướng dẫn viên du lịch.
“Là con trai.” Chu Tự Hằng khẽthìthầm bên tai Minh Nguyệt.
“Cậu và Chu Tự Hằng…” Mạnh Bồng Bồngnói, “Phải…”
Minh Nguyệt xấu hổ, nhưngcôbékhôngphản bác, bởi vìcôbé cũng cảm thấy rất có thể là như vậy.
côbé chỉ lịchsựđáp lại Bạch Dương thôi, chokhôngkhítrênbàn ăn sôi nổi hơn, nhưng Bạch Dương lại nhíu mày, ghé đầu vào hỏi thăm: “Chị dâu, sao chị biết? Em thấy mặt đất ẩm ướt lại tưởng là sương mù chứ.”
Chu Tự Hằng quấn khăn tắm quanh hông, thântrênđể trần bước ra, mái tóc ướt sũng, nước chảy dọc từ tai xuống đến cổ.
Yết hầu khẽ giật, cậunói: “Em rất may mắn đấy, vì bây giờanhvẫn chưa có kỹ năng cởi nút áo lót trong năm giây.”
Răng cửa trắng muốt của Minh Nguyệt cắnnhẹmôi, cặp lông mi run rẩy trước gió: “Nhưng vẫn còn quá sớm.”
Ánh mắt cậu chăm chú nhìn Minh Nguyệt, gương mặtcôbé đỏ hồng cả lên, nhìn xinh đẹp cực kì, dáng vẻ như vừa xấu hổ lại vừa giận dỗi, khiến cho cậukhôngkìm được phải lên tiếng dỗ dành: “Thửmộtlần thôi mà,anhmuốn biết sau này chúng mìnhsẽsinh con trai hay congái, hoặc thậm chí là sinh đôi.”
Rạng sáng hôm sau, Trương Gia Giới có mưanhỏ, ánh mặt trời giảmđiđộ sáng,khônggian bị bao trùm bởimộtlớp sương mù.
Lúc này Mạnh Bồng Bồng cúi thấp đầu, nhắc đến chuyện nhạy cảm nên mặtcôbé ửng hồng, nhìn rất đángyêu.
Thân hình của cậu thấp thoánghiệnlên qua lớp cửa kính mờ, Minh Nguyệt nhìn vào, thầm nghĩ Chu Tự Hằng nhất định là rất chăm tập thể thao.
Dưới lời dụ dỗ của cậu, Minh Nguyệt nhặtmộtviên đánhỏlên, nhắm mắt ném vào trong động.
Cậu tắm nước lạnh nên làm Minh Nguyệt đứng bên cạnh cũng thấy lạnh theo,khôngkhỏi lại nghĩ đến tối hôm qua, cánh tay Chu Tự Hằng ôm chặt eocôbé, vô cùng nóng hổi.Cảm giác lúc nóng lúc lạnh làm Minh Nguyệtkhôngdám nhìn vào lồng ngực của Chu Tự Hằng,côbé cầm chăn choàng lên người cậu,nói: “Đừng để bị cảm lạnh.”
mộttiếng vang lên!
“Vì có tiếng mưa rơi…”nóiđến đâythìMinh Nguyệt chợt dừng lại, trong phòng đóng cửa sổ, mà bên ngoài trời chỉ mưa phùn thôi, theo lý mànóithìcôbékhôngthể nghe được tiếng mưa rơi, cho nên cái màcôbé nghe thấy chỉ có thể là tiếng nước chảy ra từ vòi hoa sen trong phòng tắm mà thôi.
Cửa bị mở ra.
thậtra đây là lần đầu tiên Bạch Dương xa nhà, trước đó cậu còn chưa từngđira khỏi Nam Thành, cho nên cậu vô cùng tò mò về Trương Gia Giới.
Minh Nguyệt cầm bìnhđiđun nước sôi, sau đó lại quay về gõ cửa phòng tắm: “anhrađi, em sấy tóc choanh.”
Chu Tự Hằng nhíu mày, nhướn vai tỏ vẻ đồng tình: “anhsẽhọc.” Cậu thong thả bước tới, cúi đầu thương lượng vớicôbé: “Nhưng em phải chờanhđó.”
“anhmặc quần áo nhanhthậtđấy.” Minh Nguyệt tìm chủ đề nhằm phá vỡsựngượng ngập, “Kỹ năng này xứng đáng đứng hạng nhất.”
Mạnh Bồng Bồng vốn là người rất thẳng thắn, nhưng lúc này cũng phải vắt óc suy nghĩ, tâm tư xoay chuyển liên hồi, mãi về sau mớinói: “Cậu phải tự biết bảo vệ mìnhthậttốt.”
Chương 76
Nhưng dù có khỏe mạnh đến đâuthìvẫn nên chú ý bảo vệ sức khỏe, cho nên sau khi do dự vài giây, Minh Nguyệt chậm rãi đưa ngón trỏ lên gõnhẹvào cửa, lên tiếng khuyên nhủ: “Chu Chu,anhđừng tắm nước lạnh nữa, hôm nay nhiệt độ thấp lắm,sẽbị cảm đấy.”
Hành trình của cả bọn ngày hôm naysẽlàđiđến Thiên Môn Sơn.
Chữ ghitrêncửa động vô cùng bắt mắt.
“Hôm nay thời tiết đẹp quá,khôngnóng lắm.” Bạch Dương vừa ăn bánh bao vừanói.
Mạnh Bồng Bồng nhân cơ hội kéo Minh Nguyệt vào nhà vệ sinh, sau đó lấymộtcái hộp từ trong túi đưa cho Minh Nguyệt.
Mặc dù Minh Nguyệt học Vật Lýkhônggiỏi, nhưng những kiến thức cơ bảnthìcôbé vẫn biết, ngón taycôbé dinhẹlên cửa kính, mím môinói: “Emkhôngthấy hơi nước bốc lêntrênkính.”
Minh Nguyệt sấy khô tóc cho Chu Tự Hằng xong, vừa xoay ngườiđixoay người lạithìđãthấy cậu mặc quần áo chỉnh tề rồi, áo phông đen, quần dài đen, sống lưng cao thẳng, hai tay đút túi quần, cằm mím chặt, ánh mắt sáng rực, dáng vẻ rất nghiêm trang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Bồng Bồngkhôngcan thiệp vào chuyện Chu Tự Hằng và Minh Nguyệtyêunhau, cho nêncôbékhôngphản đối việc hai người ở chung phòng, nhưng với cương vị làmộtngười bạn thân,côbé có trách nhiệm phải nhắc nhở Minh Nguyệt về vấn đề này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Bồng Bồng sợ độ cao, Bạch Dương vừa căng thẳng vừa vui sướng khi đượccôbé ôm chặt lấy cánh tay, gương mặt trắng trẻo của cậu đỏ lên, hai mắt sáng rực,mộtlần nữa, cậu cảm thấy cuộc đờithậtviên mãn, sung sướng tựa như thần tiên.
Dường như nghĩ đến điều gì, Mạnh Bồng Bồngnóinhỏ: “nóikhôngchừngthìChu Tự Hằng cũngđãmua rồi ý.”
Chu Tự Hằng lập tức thu hồi lại ánh mắt.
Nơi này có những vách núi dựng đứng hiểm trở cùng với kỳ quan thiên nhiên là động Thiên Môn nên rất thu hút khách du lịch, từ ngày xưa trong thơ Đườngđãmiêu tả nơi đây là “Thiên Môn trung đoạn Sở giang khai, bích thủy đông lưu chí thử hồi”. *
Trong ba lô củacôbé cònđangđể sẵnmộthộp bao cao su đây này.
Cậu suy nghĩ rất hăng say, hơn nữa càng nghĩ lại càng cho là mình đúng, cuối cùng cậu ho khanmộttiếng, cầm cái bánh bao thịt trong đĩa của mình để vào bát Chu Tự Hằng: “Đại ca, ăn nhiều vào, bổ sung thể lực.”
Trước khi Minh Nguyệt tỉnh dậy là cậuđãchạyđitắm nước lạnh rồi, nguyên nhânthìkhôngcần nghĩ cũng biết, Minh Nguyệt ngủmộtmạch từ 11 giờ tối đến 6 giờ sáng, cơ thể rất khoan khoái, nhưng Chu Tự Hằngthìkhôngổn chút nào.
Cái này giống như thuốc nổ vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Giọng điệu của cậu nghe rất nghiêm túc và thànhthật, kết hợp với biểuhiệnhồi sángthìcậu hoàn toàn có thể bị gắn cho cái danh Liễu Hạ Huệ rồi, nhưng Minh Nguyệtthìvẫn nghe ra được chútẩný bên trong đó.
mộttiếng sau mới mua được vé, lúc này có thể ngồi cáp treo đểđil*n đ*nh núi rồi, tổng chiều dài của đoạn cáp treo là 7455 mét, sáng nay có cơn mưa nên quang cảnh được bao phủ bởimộtlàn hơi nước, nhìn từ lớp kính thủy tinh ra bên ngoài, cảm giác nhưđanglạc trong mây mù vậy.
Mà vị hướng dẫn viên này hiển nhiên là còn có ý đồ riêng, cậu dắt Minh Nguyệtđilên cầu thang, rẽ vàomộtkhúc cua rồiđiđến “Động cầu tử”.
“Đúng là quá sớm.” Chu Tự Hằng cườinói, “Nhưng vẫn có thể thửmộtlần mà.”
Thời gian mà Chu Tự Hằng tắm nước lạnh lâu hơncôbé nghĩ rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.