Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77
“Nếuanhchưa mặc cho em chiếc áo cưới,thìtuyệt đốisẽkhôngcởi áo ngủ của em.”nóixong, Chu Tự Hằng cúi xuống hôn lên trán Minh Nguyệt vớimộtthái độ thành kính.
Ở Thiên Môn Sơnthìkỳ quan nổi tiếng nhất màkhôngnơi nào có được chính là động Thiên Môn, cao khoảng 31 mét, là thắng cảnh được thiên nhiên ban tặng, được mệnh danh là “Nơi gần nhất để chạm đến bầu trời”, dưới cửa động treo đầy những móc khóa màu đỏ ghi tâm nguyện của mọi người.
Mặt củacôbéđãửng hồng, nhưng hành động lại cực kì bạo dạn,trênbờ vai trắng nõn chỉ cómộtcái dây mỏng manh, Chu Tự Hằng nghĩ thầm chắc cậu chỉ cần kéonhẹmộtcái làsẽđứt.
Nhưnghiệngiờ, Chu Tự Hằng cũng cảm thấy Minh Nguyệt chính là hồ ly tinh.
“Vậy bây giờanhkhôngcần mua nữa.” Minh Nguyệt mở cái hộp ra,nói, “Trong này có nhiều lắm.”
côbé nhìn thấymộttia sáng phát ra từ đôi mắt của Chu Tự Hằng.
“Được.” Mạnh Bồng Bồng gật đầu, nhận lấy cục đá từ tay Bạch Dương, tiến lên phía trước hai bước, ngồi xổm xuống, căn góc độ chuẩn rồi ném vào cửa động, “Đông – Đông – Đông”, vừa đúng ba tiếng.
Bạch Dương cho rằngcôbékhôngmuốn làm, hoặc có thể là giận rồi, động cầu tử chỉ làmộttruyền thuyết, cùng lắmthìđược xem làmộtloại tín ngưỡng, mà Mạnh Bồng Bồng lại là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, đương nhiênsẽđitheo chủ nghĩa duy vật, sao cậu lại nhất thời hồ đồ bảo Mạnh Bồng Bồng ném đá vào động cơ chứ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bạch đầu giai lão”
Lồng ngực của Chu Tự Hằng áp sát vào lưng Minh Nguyệt, khiếncôbé cảm nhận đượcsựnhiệt tình của cậu, dướisựmong mỏi của cậu về tương lai,côbékhôngnhịn được phải lên tiếng nhắc nhở: “Cái này chỉ là mê tín thôi.”côbé nóng vộinói, sau đó mới lạinhẹnhàng bổ sung, “Bọn mình phải tin vào khoa học chứ, huống hồanhcòn học giỏi môn Sinh như vậy mà…”
Thời trung học có rất nhiều nữ sinh ghen tỵ với Minh Nguyệt,nóicôbé là hồ ly tinh, Chu Tự Hằng nghe đượcthìrấtkhôngvui, lập tức gặp riêng cảnh cáo bọn họmộttrận.
Minh Nguyệt cầm cái khóa, ngước mắt lên, yên lặng nhìn Chu Tự Hằng.
Minh Nguyệt vạch trần cậu: “Durex đó,anhcũng biết mà.”
Có lẽ vì bị cuốn vào khung cảnh yên tĩnh nơi đây nên dọc đườngđiChu Tự Hằng rất nghiêm túc, chỉ có điều là luôn nắm chặt tay Minh Nguyệt,nóithế nào cũngkhôngchịu buông ra, Bạch Dương cũng rất muốn nắm tay Mạnh Bồng Bồng, nhưng việc này chỉ có thể thầm tưởng tượng trong đầu mà thôi.
Suy nghĩ nàyđãhiệnlên trong đầu cậu rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu dẹpđi.
“anhkhôngcó.” Cậu phản bác rất nhanh.
Cậu khàn giọng hỏi: “Cái gì đây?” Cậuđanghỏi cái hộp bao cao su, dù biếtrõnhưng vẫn giả vờ hỏi.
Chu Tự Hằng thấy gương mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt nổi lên sắc hồngthìvô cùng rung động, lại muốnnóigì đó tiếp để trêucôbé, nhưng thấycôbé vội vã bỏđi, càngđicàng nhanh, nên cuối cùng đành kìm lạikhôngnóinữa.
Hộp bao cao suthìđangcông khai bày ngay trước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng đút tay vào túi quần, chậm rãiđiđến gần Minh Nguyệt, đứng cạnhcôbénói: “Emkhôngđược học theo Mạnh Bồng Bồng, làm thế làkhôngđúng đâu.”
“Minh Nguyệt,anhlàmộtngười đàn ông bình thường,anhrấtyêuem, cũng khát khao có được em, nhưnganhđãtự hứa với lòng mình, rằng nhất định phải giữ vững nguyên tắc của bản thân.”
Cậukhônghề cò kè mặc cả, rất hào phóng trả tiền luôn, chủ quán còn tặng thêm cho cậumộtdải lụa đỏ.
Cậuđãtrưởng thành, làmộtngười đàn ông bình thường có mong muốn về t*nh d*c, mặc dù trong lờinóinhiều lúc hơi hưmộttí, nhưng cũng chưa từng chân chính vượt qua lôi trì.
Chu Tự Hằng giờđãlàmộtngười đàn ông trưởng thành rồi, nênsẽkhôngtránh được việc có mong muốn về t*nh d*c.
Trái tim Bạch Dươngkhôngkhỏi rạo rực.
“Cậu muốn nghe mấy tiếng?” Mạnh Bồng Bồng bất ngờ hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cục đá cuối cùng rơi vào trong hồ, bắn lên những bọt nướcnhỏ.
“Em muốn viết cái gì?” Chu Tự Hằng cầm bút lông, hỏi Minh Nguyệt.
Cậu cảm thấy rất hài lòng khi Minh Nguyệt từ chối, ôm vaicôbénói: “Nếu em muốn sinh đôithìcứnóivớianh, tuy rằng việc này phải dựa vào ý trời, nhưnganhvẫnsẽcố gắng hết sức để thỏa mãnyêucầu của em.”
mộtlần nữa Bạch Dương phải nể phục vì kỹ thuật trêugáicủa đại ca quá cao siêu, cho nên quyết định học theo, nhặtmộtviên đá từ dưới đất lên đưa cho Mạnh Bồng Bồng,nói: “Cậu cũng muốn thửmộtlần chứ?”
Bạch Dương ủ rũ.
Chương 77
Minh Nguyệt lắc đầu,côbé ném đá vang lên cómộttiếng thôi mà Chu Tự Hằngđãnóinăng linh tinh rồi, giờ mà vang lên ba tiếngthìchắc Chu Tự Hằngsẽnhư diều gặp gió bay lên chín vạn dặm mất.Minh Nguyệt rất hiểu cậu, ngoài mặtthìtrông có vẻ chính nhân quân tử, nhưng thực chấtthìchính là y quan cầm thú lòng dạ xấu xa.
nóixong, Minh Nguyệt lại cảm thấy hơi sai sai, cái từ thỏa mãn này, trong câunóicủacôbé hình như lại mangmộtý nghĩa khác.
“anhbiết.” Chu Tự Hằng mỉm cười, cúi đầu khom lưng, trước mặt Minh Nguyệt cậu cực kì có kiên nhẫn, dịu dàng vô cùng, “Điều đầu tiênanhmong muốn chính là được cùng em ‘Bạch đầu giai lão’, còn ‘Traigáisong toàn’ là cuộc sống màanhhi vọngsẽcó với em.”
Chữ intrênkhóa được khắc rất đẹp, thanh thoát như mây bay.
“Muốn.” Chu Tự Hằng đáp rất dứt khoát, nhưng lại bổ sung ngay, “Nhưnganhkhôngthể.”
Chu Tự Hằng gật đầu, chấm đầu bút vào mực,nói: “anhcũng nghĩ giống em.” Cậu v**t v* mái tóc dài của Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng cực kì vui sướng, giọngnóitràn ngậpsựhân hoan, từ phía sau ôm lấy Minh Nguyệt, cằm chống lên vaicôbé, cầm hai taycôbé lên vừa hôn vừanói: “Động cầu tửnóilà chúng tasẽsinhmộtđứa con trai đấy.”
Thiên Môn Sơn cây cao che trời, dây leo quấn quanh, rêu xanh trải rộng, khắp nơi là những loài cây được trồng tự nhiên, những viên đánhỏc*m v** vách núi, lởm chởm toàn các hình thù kì lạ,đimộtđoạn là cảnh vật lại thay đổikhônggiống nhau, đẹp vô cùng.
Nhưng cậukhôngthể.
Ngũ quan củacôbé rất ưa nhìn, gương mặt trắng nõn mềm mại, nhìn có vẻ rất lạnh lùng, lúc này lại liếc nhìn Bạch Dương như thế, khiến cho cậu cảm thấy như cómộtgiọt nước lạnh như băng rơi vào tim cậu vậy…
Dải lụa đỏ và cái khóa vĩnh kết đồng tâm được Chu Tự Hằng treo ở chỗ cao nhất, sương mùkhôngngừng bốc hơi, đông lại rồi biến thành những giọt nước rơi xuống, có vài giọt rơi trúng vào mặt Chu Tự Hằng.
côbé mới tắm xong, mặcmộtcái váy ngủ màu đỏ tươi, vạt váy dài đến bắp đùi, lộ ramộtđoạn chân trắng nõn, nước nóng làm da củacôbé ửng lên sắc hồng, tóc mai hơi ướt, ánh mắt hoa đào mơ màng, cứ thế yên lặng ngồi trước mặt Chu Tự Hằng, dáng vẻ rất xinh đẹp và quyến rũ.
Chu Tự Hằngkhôngkhỏi nghĩ, bảo sao mà “Mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ đấy vuakhôngcòn thượng triều sớm nữa”.
Mười mấy giây sau, Mạnh Bồng Bồng vẫn chưa có phản ứng gì.
Tư thế cầm bút lông của cậu nhìn rất đẹp, bàn tay trắng như tượng, thân bút làm tôn lên chiều dài của các ngón tay.
Mạnh Bồng Bồng hời hợt liếc nhìn cậumộtcái.
Bạch Dươngkhôngbiết phải làm sao, cậu trợn tròn mắt ngạc nhiên, rụt rè đáp: “Ba…ba tiếng.”
Chu Tự Hằngkhôngđáp, chỉ dắtcôbéđivàomộtcái nhà gỗ ở dưới động, đây làmộtcửa hàngnhỏbán khóa, vì có nhiều khách du lịch nên buôn bán rất đắt hàng.Chu Tự Hằngđivào đây, hiển nhiên cũng là để muamộtcái khóa.
Buổi tối hôm nay, Minh Nguyệt lấy hộp bao cao su trong túi ra đặt trước mặt Chu Tự Hằng.
Ánh mắt của cậu rất nghiêm túc và thànhthật, lúc nàyđangcúi đầu, dưới hàng lông mi phản chiếumộtcái bóng mờ nhạt, từ trong đôi mắt cậukhôngthể nhìn ramộtcái gì khác ngoài khuôn mặt của Minh Nguyệt.
Huống hồ, chưa chắc cậu và Mạnh Bồng Bồng có thểđicùng nhau tới cuối con đường.
Minh Nguyệt đoán chắc chủ quánđãnóimấy câu nàykhôngdưới nghìn lần, chắc hẳn gặp đôi vợ chồng hay tình nhân nào đến đây cũngsẽnói, nhưng lúc này nghe thấy,côbé vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Minh Nguyệt cầm giấy ăn lau cho cậu,nói: “Em cầm cái khóa ‘Traigáisong toàn’ là vì muốn đùa vớianhthôi.”
Có người cầu bình an phú quý, có người mong như ý cát tường, cũng có người mong cho gia đình êm ấm vạnsựthành đạt, khỏe mạnh trường trọ… Minh Nguyệt nghĩmộtlúc, cảm giác Chu Tự Hằngsẽcầu cho “Traigáisong toàn”.
Cái này…là có ý gì?
Thế nên cậu mới dẫn Minh Nguyệt đến động cầu tử, mới vìcôbé ném đá vang lênmộttiếng mà vui sướngkhôngthôi.
Ý thức được điều này, Minh Nguyệtkhôngbiết làm thế nào cho phải,côbé kéo chặt cái ba lômộtchút, chạy biến khỏi lồng ngực Chu Tự Hằng.
“anhkhôngcầu cái đó.” Chu Tự Hằng cầm lấy cái khóa in chữ “Traigáisong toàn” trong tay Minh Nguyệt rồi cất về chỗ cũ, sau đó cầm lênmộtchiếc khóa khác rồi để vào taycôbé, “Cáianhmong muốn là đây.”
Câu này nghe vừa mơ hồ lại cũng rấtrõràng, phải phối hợp thế nào đây?
[Cần cósựphối hợp của em nữa.]
Minh Nguyệt gật đầu, hỏi: “Vậyanhcó mong ước gìkhông?”
Còn cậu là chàng thư sinh ngây ngô bị mê hoặc.
Vì khỏe mạnh nên thân nhiệt của Chu Tự Hằng rất cao, mặc dùđangđứng ngay cạnh hồ nước nhưng cậu vẫn thấy rất nóng, tóc mái ướt đẫm mồ hôi.
Hồ ly tinh cắn đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ ngây thơ hỏi cậu: “anhcó muốnkhông…”
Bạch Dươngkhôngnghe thấy hai người họnóichuyện gì, cậu chỉ thấy Minh Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, Chu Tự Hằngthìmỉm cườimộtcách sâu xa.
Câu “Mỗi lần ngoảnh mặt, mỉm cười lộ ra trăm vẻ đángyêu, sáu cung son phấnkhôngcòn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa”,thậtsựrất thích hợp để hình dung dáng vẻ của Minh Nguyệt lúc này.
Minh Nguyệt nghĩ, mình bị Chu Tự Hằng dạy hư mất rồi.
Cậu cầm cái chăn mỏngtrêngiường đắp lên người Minh Nguyệt, che kín toàn thâncôbé lại.
Mà cái vị y quan cầm thú này hiển nhiên chưa bao giờ từ bỏ ý đồ của mình.
Minh Nguyệtmộttay chống cằm, gương mặt trắng muốt tựa nhưmộtđóa hoa hải đường, suy nghĩmộtlúc, đóa hoa lên tiếngnóivới Chu Tự Hằng: “Viết là ‘Nắm tay hẹn ước, sánh bước đến già’đi.”
côbé tiến lại gầnmộtchút, chiếc váy ngủ đỏ tươi duyên dáng, mái tóc dài trải rộng hết phần lưng, mượt mà trơn bóng nhưmộtdải lụa.Chu Tự Hằng lùi lại về sau, tay nắm chặt thành quyền,khôngdám nhìn Minh Nguyệt: “Ai đưa cho em?”
Minh Nguyệt nghĩ đến mà đỏ mặt.
côbé cảm thấy tâm tư của Chu Tự Hằngkhôngđứng đắn chút nào, trong đầu cậuđangcất giấu biết bao ý nghĩ xấu xa, chỉ đợi thời cơ làsẽphun trào như núi lửa.
Nhưng giấc mơ này rấtthật, cậu có thể ngửi thấy mùi hươngtrênngười Minh Nguyệt, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể củacôbé.
Minh Nguyệt nghĩ tới cánh tay nóng hổi của Chu Tự Hằngđãôm mình vào đêm qua, sáng naythìlại trở nên lạnh như băng vì tắm nước lạnh, tiếp đó lại đến cái hộp bao cao su mà Mạnh Bồng Bồng đưa.
Chu Tự Hằng ngồi đọc nhẩm mấy bài thơ cổ, mục đích là muốn dờiđisựchú ý, nhưng ảnh hưởng của Minh Nguyệt đối với cậuthậtsựquá lớn, khiến cho cậuđangđọc từ bài “Tiêu Diêu Du” rất trong sáng, chuyển thành bài “Trường Hận Ca” ngập tràn sắc xuân.
“Mạnh Bồng Bồng.” Minh Nguyệt thànhthậtkhai báo, cònnóithêm: “Bạn ấynóichắc chắnanhcũngđãmua rồi.”
Chu Tự Hằng cảm thấy mình nhưđangnằm mơ.
“Ôi chao ôi, cậu trai trẻ này, cậu có muakhông? Đây là khóa vĩnh kết đồng tâm, muamộtcái rồi treo ở động Thiên Môn, thần linhsẽphù hộ cho hai người bạch đầu giai lão đấy!” Chủ quán mồm mép ngọt xớt,nóikhéo vô cùng, “Nhìn haicôcậu đúng làmộtcặp kim đồng ngọc nữ, đẹp đôi lắm!”
Hiển nhiên là Minh Nguyệtkhôngtin.
“Cậu cũng có thể làm được mà, để mình dạy cho cậu, căn chuẩn góc độ là được.” Mạnh Bồng Bồng cườinói.
Minh Nguyệtnóitới đâythìdừng lại, vìcôbé biết là Chu Tự Hằng hiểu ý mình, cậu học rất khá môn Sinh, nên chắc chắn là biết việc giới tính thai nhi phụ thuộc vào t*ng trùng, đây làmộtquá trình rất kì diệu và vĩ đại.
Giọng củacôbé dịu dàng như nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệt cảm thấy,côbé có thể làmmộtchút gì đó cho Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng nghe xong cũng rất vui, cậu cười gật đầu: “Mua.”
Nghĩ xong,côbé liềnnóicho Chu Tự Hằng nghe, ánh mắt tràn ngậpsựthích thú, lại kèm theo chút giận dỗi, giận vì lúc ở động cầu tử Chu Tự Hằngđãtìm mọi cách để trêu chọc làm khó mình.
“Mọi người ghi nguyện vọng của mình ở nơi gần nhất với bầu trời, chính là hi vọng rằng thần linh có thể nhìn thấy và đáp ứng bọn họ.” Chu Tự Hằngnóivới Minh Nguyệt.
“Mạnh Bồng Bồng, cậu giỏi quá.” Minh Nguyệt phấn khích vỗ tay, Bạch Dương cũng gật đầu lia lịa, cười ngốc nghếch.
Chu Tự Hằng lại đàng hoàng bổ sung: “anh…đãtừng…Muốn mua, nhưng màanhkhôngmua.”
Cậu dừng lại hai giây, cắnnhẹlên vành tai Minh Nguyệt,nói: “Cần cósựphối hợp của em nữa.” Tay của cậu đặttrênthắt lưngcôbé có xu hướng di chuyển lêntrên, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
côbé giơ cái hộp lên cho cậu nhìn, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ vô cùng, hình ảnh nàythậtđúng làđangmuốn kiểm tra nhân phẩm của người ta mà.
May là hai người đứng cách xa Mạnh Bồng Bồng và Bạch Dươngmộtđoạn, mà đoạn đườngnhỏnày lạikhôngcó ai qua lại, cho nên lờinóicủa Chu Tự Hằng cũng chỉ cómộtmình Minh Nguyệt nghe thấy, nhưng cho dù là vậythìMinh Nguyệt vẫn rất xấu hổ,côbé phản bác: “Emkhôngbất mãn cái gì hết, nênkhôngcầnanhphải thỏa mãn em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.