Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 75

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75


“Lúc xuống tàu emđãgọi điện báo tin rồi còn gì.” Chu Tự Hằng dù bận nhưng vẫn rất ung dung đút tay vào túi quần,khôngnhanhkhôngchậmđitới trước mặtcôbé, “Dì Giang biết emđiđường xa mệt, buổi tốisẽkhônggọi điện làm mất giấc ngủ của em đâu.”

Ngọn lửa chìm sâu trong lòng lại dễ dàng bùng phát trở lại, Chu Tự Hằng nhích tới ôm chặt Minh Nguyệt vào lòng.

Bạch Dương bỗng cảm thấy cuộc đời này quá viên mãn rồi,khôngngừng gật đầu.

côbé cảm thấy mình bị rơi vào bẫy rồi, Chu Tự Hằng giống như bác thợ săn, tỉ mỉ bện ramộttấm lưới, từng chút từng chút quấn chặt lấycôbé.

“anhlại hư rồi, Chu Chu.” Minh Nguyệt bây giờ chỉ ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ người Chu Tự Hằng,côbé vươn tay chống lên ngực cậu,khôngcho phép cậu tiến lên thêm nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhột đến tận trái tim luôn, nêncôbékhôngdámnóinăng lung tung vào lúc này.

côbé chỉđangcố tìm chủ đề đểnóichuyện, còn Chu Tự Hằngthìđangbị tẩu hỏa nhập ma, nhắc đến cái gì là trong đầu liền liên tưởng ra đủ thứ, cho nên cậu bật thốt lên: “Ý em là cái xương thứ 207 hả?”

Minh Nguyệtthìlại tâm phiền ý loạn,côbé cầm thẻ phòng,nói: “Phòng đôi tiêu chuẩn đều có hai giường,anhmuốn nằm giường nào?”côbé thầm nghĩ mìnhđãquá cẩu thả khi quyết định ở chung phòng với Chu Tự Hằng, bây giờ chỉ còn biết tự an ủi bản thân, rằng hai người chẳng qua chỉ ở chung phòng thôi, còn vẫn ngủ khác giường mà.

Bộ dạng sung sướng giống nhưmộtchú chimnhỏ.

Bạch Dương thầm nghĩ cậu lại vừa học thêm đượcmộtchiêu rồi.

Mỗi người có 206 khúc xương.

Trong ánh nhìn của mọi người, Minh Nguyệt lập tức đỏ mặt, Chu Tự Hằngthìhoàn toàn ngược lại, hai mắt cậu sáng rực, các ngón tay thon dài cầm thẻ phòng, dáng vẻ rất tự nhiên, khó có thể tưởng tượng là cậu lại có thể trắng trợnnóira câu “Bọn mình ở cùng nhau” được.

Thẻ phòng từ tay cậu giờ chuyển sang tay Minh Nguyệt, quyền chủ động tất nhiên cũng thay đổi luôn.

Cậu chậm rãiđitới đứng trước mặt Minh Nguyệt, thân thể củacôbé hoàn toàn bị cậu bao phủ.

côbé cố gắng tìm lý do để cự tuyệt, vắt óc nghĩ mãi mớinói: “Buổi tối có thể mẹ emsẽgọi điện thoại đấy.”

Lúc tức giận nhìn cậu chả khác gì đứa trẻ con, miệng còn chu lên, dáng vẻ cực kì đáng thương.

côbé hơi căng thẳng, tay xoắn lấy vạt áo sơ mi, mái tóc dài che kínmộtnửa gương mặt xinh đẹp.Chu Tự Hằng kéo tay Minh Nguyệt, đặt thẻ phòng vào lòng bàn taycôbé, dịu dàngnói: “khôngphải, đây làmộtlời cầu xin.”

“Emnóiđúng.” Chu Tự Hằng áp sát lại gần, “Nhưng màanhkhôngkìm chế được,đãthế em lại còn luôn quyến rũanh.”

Lần này Minh Nguyệtkhôngphản bác, bởi vìcôbé cảm nhận được bàn tay của Chu Tự Hằngđangtừ eocôbé chạy dọc lêntrên, mang theomộtngọn lửa nóng, dừng lại ở trước ngựccôbé, tuy có mặc áo lót nhưng lớp vải áo ngủthậtsựlà quá mỏng.

“nóikhôngchừngsẽđánh gãythậtđấy.” Minh Nguyệtmộtlần nữa dọa Chu Tự Hằng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng cầm quần áođivào phòng tắm.

“anhvốn làmộthọc sinh hư mà.” Chu Tự Hằngkhônghề thấy xấu hổ, ngược lại còn cảm thấy vẻ vang lắm.

“Bọn mình đây làđangtrùm chănnóichuyện phiếm sao?” Minh Nguyệt hỏi.

Chu Tự Hằngkhôngtrả lời ngay, đầu tiên cậu hơi ngạc nhiên, sau đó cong môi cười, đáp: “Ừm…giường nào cũng được.”

“Chúng nó lớn rồi.” Chu Tự Hằngnói, “anhnhớ trước đây chúng nó vẫn chỉ là hai quả đàonhỏthôi.”

Lúc này ở sảnh khách sạn rất đông đúc và náo nhiệt, các vị khách ồ ạt trở về sau khi thăm thú cảnh đêm, lúcđiqua ai cũngkhônghẹn mà cùng nhìn bốncôcậu thanh niên, trong lòng cảm thấy bọn họ rất đẹp đôi.

“không.” Giọng điệu ỉu xìu của Chu Tự Hằng từ trong chăn truyền tới:

Chu Tự Hằng tự hỏi tự đáp: “Là nămanh14 tuổi, ngày em có kinh lần đầu, hôm đóanhđãmơ đến em.”

Buổi tối ở Trương Gia Giới, Minh Nguyệt nằm trong lòng Chu Tự Hằng, mùi sữa tắm giống nhau khiến cho cả hai càng thêm gần gũi.Minh Nguyệtđãngủ hai ba tiếngtrêntàu rồi nên giờkhôngthấy buồn ngủ lắm, còn Chu Tự Hằngthìbởiđãthỏa lòng mong ước nên tinh thầnđangrất phấn chấn.

“Thế bây giờthìsao?” Minh Nguyệt bật thốt lên.

“Em cứ nghĩ làanhđãthay đổi rồi chứ.” Minh Nguyệt lắp bắpnói.

Huống hồ đóa hoa này còn là Minh Nguyệt, người mà cậuđãyêuthương bao năm nay.

Vì có ưu thế chiều cao nên Bạch Dương nhìn được số phòng củacôbé, phòng của cậu cũng ở ngay bên cạnh luôn.

Cậu từng bướcđitới, vóc dáng cao lớn khiến cho cả căn phòng tràn ngập hình bóng và hơi thở của cậu.

Cách hai lớp vải, Chu Tự Hằngkhôngnặngkhôngnhẹxoa ngực Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt còn chưa kịp phản ứngthìđãnghe cậunói.

Cậu tin chắc là Minh Nguyệtsẽkhôngbao giờnóivới Minh Đại Xuyên chuyện này đâu.

“Đâykhôngphải là phòng đôi tiêu chuẩn.” Minh Nguyệt đứng ở cửanói.

đãđến nước này rồi, Chu Tự Hằng tất nhiênsẽkhônggiấu diếm nữa, cậu thản nhiên gật đầu, để hành lý ở bên cạnh giường, giải thích: “Đây là phòng tình nhân mà.”nóixong, vành tai cậu hơi đỏ lên, nhưng nét mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, “anhthấy phòng này rất được, em thấy sao?”

“khônghư bằnganh.” Minh Nguyệtnói.

Bạch Dương đứng nhìn cảnh này, cảm thấytrênmặt Chu Tự Hằngđangsáng lên mấy chữ “Kỹ nữ có tâm cơ”, mời và xin là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu là mờithìMinh Nguyệt nhất địnhsẽtừ chối, nhưng e làcôbạnkhôngthể cự tuyệt lời cầu xin của Chu Tự Hằng, cho dù có phải vượt qua lôi trì.

Chu Tự Hằng nhích lại gầncôbé hơn, nghiêm túcnói: “anhkhôngsợ, c·h·ế·t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”

Sau khi kết thúc nụ hôn, Chu Tự Hằng buông Minh Nguyệt ra, hôn lên tráncôbé như muốn trấn an,nói: “Em vẫn chưa đủ 18 tuổi.”

Minh Nguyệtnhẹnhàng hỏi Chu Tự Hằng: “Đây làmộtlời mời sao?”

Minh Nguyệt cảm thấy tim đập rất nhanh, hô hấp khó khăn.

Tay Minh Nguyệt rất nóng, cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt muốn rụt tay về, nhưng Chu Tự Hằng lạikhôngcho, cậu nhanh chóng bắt lấy cổ taycôbé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bàn tay Chu Tự Hằng v**t v* lưng Minh Nguyệt, chạy dọc từ sống lưngcôbé lêntrên, cuối cùng dừng lại ở dây áo lót.

Đúng như suy nghĩ của Bạch Dương,mộtlát sau, Minh Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, nhận lấy cái thẻ phòng đôi.

Chu Tự Hằng á khẩu luôn, cậu kéo chăn che kín đầu, người co rúc lại thành trái bóng.

Từ lúc bước vào căn phòng này, ánh mắt và giọng điệu của Chu Tự Hằngđãtrở nênkhôngđược bình thường nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Dươngkhôngcó tham vọng đượcyêuđương đến trình độ như đại ca, cậu chỉ cần Mạnh Bồng Bồng chịunóichuyện với cậu, cười với cậumộtcái thôi là cậuđãthỏa mãn lắm rồi.

Mà bây giờ cậuđãsắp bước sang tuổi hai mươi rồi.

Nhưng làm vậy càng khiến Chu Tự Hằngyêuhơn,yêusựnhát gan yếu ớt và đángyêucủacôbé.

Trong lúcnóichuyện Chu Tự Hằng vẫn cố gắng cởi nút áo lót của Minh Nguyệt ra, nhưng hiển nhiên là cậu chưa có cái bản lĩnh gọi là cởi nút áo lót trong năm giây. Minh Nguyệt nghĩ, giờ có cho cậu mười phútthìcũng chưa chắcđãcởi được.

điqua hành lang gấp khúc, Minh Nguyệt tìm được phòng, lúc cửa mở,côbé nhận lấy vali từ tay Chu Tự Hằng: “Để em tự mang vào.”

Minh Nguyệt nhìn căn phòng lấy màu tím làm màu chủ đạo, rèm cửa sổ màu trắng sữa khẽ lay động, ánh đèn đặt dưới đất chiếu lên, khiến cho chiếc giường đôi nhìn vô cùng ấm áp.

“Chuyện này…Nếu bố em mà biếtthìsẽrất tức giận đấy.” Minh Nguyệt đành phải lấy bố ra để dọa Chu Tự Hằng.

khôngcởi được áo lót của Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng có hơi tức giận.

hiệntạicôbékhôngthể tập trung suy nghĩ được cái gì nữa, thoáng cái lại nghĩ đến nụ cười ranh mãnh của Chu Tự Hằng, thoáng cái lại nghĩ đến nhiệt độ ở lồng ngực cậu bên dưới lớp áo.

Minh Nguyệt nghe thếthìbuồn cười lắm, cứ cười mãikhôngdứt, Chu Tự Hằng hơi ngượng, hai tai đỏ rực cả lên, cậu lật chăn ra đắp cho cả Minh Nguyệt, hung hăng quát: “Ngủ nhanh!khônglàanhsẽăn đào đấy nhé!”

Chu Tự Hằng trong lòng cũng sướng lắm, nhưng cậukhôngbiểuhiệnra, chỉ là mỗi bướcđiđều vô cùngnhẹnhàng uyển chuyển, ngay cả tiếng bánh xe ở vali kêu cũng rất có tiết tấu.

“anhđangđắp chăn hạ nhiệtnóichuyện phiếm.”

Nhưng Chu Tự Hằng lại thả cổ tay Minh Nguyệt ra, ngay sau đó giữ chặt lấy cằmcôbé, đểcôbé ngẩng cao đầu lên, tiếp đó liền cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng kia.

Mạnh Bồng Bồng luôn rất lịchsựtrong đối nhân xử thế,côbé gật đầu,nói: “Có vấn đề gìthìcậu cũng có thể gọi mình.”

“Em chưa nghe câu ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ à?anhchưa bao giờ ngừng ảo tưởng lung tung về em cả.” Chu Tự Hằng vươn tay chống lên tường, giam Minh Nguyệt lại, trong tư thế này, Minh Nguyệt chỉ cần hơi động đậymộtchút làsẽhôn lên cằm Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng bật cười.

“anhđợi ngày này lâu lắm rồi.” Chu Tự Hằng than thở, cúi đầu xuống, chóp mũi cọ vào xương quai xanh tuyệt đẹp và cái cổ trắng nõn của Minh Nguyệt, hô hấp có phần nặng nề hơn, “Em có biết lần đầuanhmộng xuân là vào khi nàokhông?”

Minh Nguyệt dùng sức chà xát mặt mình, có cảm giác như mình cũng bị lây thói hư của Chu Tự Hằng mất rồi.

“Em hư lắm.” Chu Tự Hằng phụng phịunói,đingủ nhưng vẫn mặc nội y, hiển nhiên là Minh Nguyệt cố tình dùng chiêu này để đối phó với cậu.

“Bây giờthìthành đào thượng hạng rồi.” Chu Tự Hằng hôn mạnh lên xương quai xanh của Minh Nguyệt, đáp.

Cậu nặng nề th* d*c, Minh Nguyệt nhắm chặt hai mắt, hai hàng mi dính chút mồ hôi, tựa như đóa hoa hải đường đọng những giọt sương trắng.

Minh Nguyệt cứng họng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ có Mạnh Bồng Bồng là nhíu mày nhìn thẻ phòng trong tay Minh Nguyệt, môi mím chặt, rất muốnnóigì đó, nhưng sau khi suy nghĩthìquyết địnhkhôngnóinữa, cầm lấy thẻ phòng đơntrênquầy lễ tân.

“Nếu bố em mà biếtthìông nhất địnhsẽcầm gậy đánh gôn đánhanhcho mà xem, có khi còn đánh đến gãy xươngthìthôi ý.” Minh Nguyệt nằm nghiêng, quay lưng về phía Chu Tự Hằng,nói.

Chu Tự Hằng trước giờ vẫn rất sợ bố vợ tương lai, nhưng lúc nàythìcậu hoàn toànkhôngsợ, yết hầu khẽ giật, cậu mỉm cười,nóithầm: “Emkhôngnóithìbố em làm sao biết được.”

Chu Tự Hằngnóicâu kia, mục đích là nhằm trêu Minh Nguyệt.

nóixongcôbé lại cảm thấy hối hận, ngượng ngùng cắn môi.

Ánh đèn trong đại sảnh chiếu vào mắt cậu, đôi mắt đen và sâu thẳm, cậu cúi đầu, dáng vẻ mong đợi và hồi hộp nhìn Minh Nguyệt.

Cho nêncôbé rất căng thẳng,khôngdám nhúc nhích.

Minh Nguyệt toàn thân rã rời, tay yếu ớt muốn đẩy Chu Tự Hằng ra, nhưng nửa như khước từ, nửa lại như muốn mời mọc, tâm trí vô cùng rối bời.

Minh Nguyệt cảm thấy rất xấu hổ, nhưng trong lòng cũngkhôngkhỏi nổi lên chút ngọt ngào,côbé cố gắng tìm về chút lý trí còn sót lại, run giọngnói: “Chuyện đó…Rất bình thường, trong sáchnóiđó gọi là tuổi dậythì.”

Nụ hôn lần nàykhônghề có chút kiêng kị nào, hoàn toàn khác với mọi lần, có thể vìđangở riêngmộtphòng nên Chu Tự Hằng mới thoải mái như vậy, môi của cậu rất nóng, lưỡi cũng nóng, mạnh mẽ m*t lấy môi lưỡi Minh Nguyệt.

Đại khái là vì trong lòng Chu Tự Hằng cũng phải nghĩ mãi rồithìmới có thểnóitrôi chảy như vậy.

Minh Nguyệt thấy thếthìvui vẻ cười khanh khách.

Chương 75

Chỉ cómộtcái giường thôi,khôngphải là hai cái như Minh Nguyệt nghĩ.

anhlại hư rồi.

Cho nên cậu chỉ đơn thuần muốn ngủ cùng Minh Nguyệt trong phòng tình nhân thôi, nằm chungmộtcái giường, ômcôbé ngủ, như thế cũng vui lắm rồi.Nghe Chu Tự Hằngnói, Minh Nguyệt thoáng bình tĩnh trở lại, nhưng đột nhiêncôbé lại cảm thấy hơi hụt hẫng.

“Như thếkhôngổn lắm.” Chu Tự Hằng đóng cửa lại, bật đèn lên, kéo vali củacôbé vào phòng, “anhsợ emsẽôm hành lý rồi bỏ chạy mất.”

Bạch Dương rụt rèđiđến bên cạnh Mạnh Bồng Bồng, lắp bắpnói: “Mình…Mình ở ngay phòng bên cạnh, có, có vấn đề gìthìcậu có thể gọi mình.” Cậu vô cùng vui vẻ, vừanóivừa cười,sựmệt mỏi vì di chuyểnmộtđoạn đường dài gần nhưđãtan biến hết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75