Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 74

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74


Minh Nguyệtnói: “Có vấn đề gì ạ?”

Trung tuần tháng bảy, Nam Thành mưa rơi liên miên, mây đen kéo đến phủ kín bầu trời, nhưng việc nàykhônglàm ảnh hưởngmộtchút nào đến tâm trạng vui vẻ của Chu Tự Hằng, trướcđitàu hỏa lăn bánh, cậu còn phấn khích mà ngâm nga hát, đưa tay vẽmộtvầng trăng khuyết lên cửa kính tàu.

Chuyến du lịch từ hai người tăng lên bốn người, đây là đề nghị của Minh Đại Xuyên,hắnkhôngđồng ý việc congáimộtmìnhđidu lịch vớimộtđứa con trai, mặc dù hai đứađãyêuđương khá lâu, nhưng Minh Đại Xuyên vẫnmộtmực cho rằng cái con sói Chu Tự Hằng kiakhôngđáng tin cậy, trong lòng nhất định có ý đồ bất chính với Tiểu Nguyệt Lượng nhàhắn.

Câu này lànóithật, nhưng Minh Nguyệt lại đỏ mặtnói: “Chắc là tại ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ đấy.”

Cho nên nếu nhìn bên ngoàithìsẽthấy Chu Tự Hằng rất đứng đắn, cũng cực kì ga lăng, kéo hai cái vali mà cũngkhôngcần dùng nhiều sức.

Bạch Dươngkhôngkịp quan sát kĩ, vì tàu hỏađãxuất phát, rời khỏi nhà ga Nam Thành, vì hơi xóc nảy nên Mạnh Bồng Bồng đành cất sách Toán vào trong ba lô.

Chu Tự Hằngkhôngcó chiêu gì đểnóivới Bạch Dương cả, cậu chỉ vuốt tóc Minh Nguyệt, nghĩmộtlúc rồinói: “Đặt người ấy ở trong tim, quan tâm người ấy nhiều hơnmộtchút.”

Tất nhiên là Bạch Dươngkhônghiểu gì, cậu nghiêm túc lắc đầu, lại nghĩ việc Mạnh Bồng Bồngnóichuyện với cậu chính làđangtạo cơ hội cho cậu, cho nên cậu lập tức bổ sung: “Cậu dạy mình đượckhông?”

Bạch Dương thầm nghĩ, cậuđãhọc thêm đượcmộtđiều gì đó rồi.

Giọng cậu hơi khàn nhưng rất chân thành, ghé vào tai Minh Nguyệtnói: “anhcảm thấy cái máy ảnh nàykhôngchụp nổimộtphần mười vẻ xinh đẹp của em.”

Lúc tàu xuất phátđãlà ba giờ chiều, vìđangmùa mưa nên sắc trời hơi tối, trong toa có bật đèn, gương mặt Minh Nguyệt được ánh sáng chiếu vào, đôi môi căng mọng đỏ tươi, lông mày đen mảnh như vẽ, mặt mộc nhưng nhìn nhưđãtrang điểm qua, mơn mởn như trái đào chín.

Động tác của cậu cực kì dịu dàng, gương mặt được ánh đèn vàng chiếu vào trông càng thêm ấm áp.

Chương 74

Lúc này Bạch Dương mới để ý là tư thế ngồi của Chu Tự Hằngkhôngđược thoải mái lắm, hai đầu gốiđãtê cứng lại, nhưng Minh Nguyệtthìlạiđangngủ rất ngon lành.

Chu Tự Hằngđãđặt trước phòng khách sạn, từ ga tàu đón xeđichỉ mất mười phút là tới.

Chuyện này đến chính cậu cũngkhôngcó kinh nghiệm gì để chia sẻ, vì ngay từnhỏcuộc sống của cậuđãxoay quanh Minh Nguyệt rồi, mà Minh Nguyệtthìlại làmộtcôbé rất đángyêuvà dịu dàng, nhưng tình hình của Bạch Dương lạikhônggiống vậy, cậu ta và Mạnh Bồng Bồng thuộc hai đẳng cấp khác nhau,mộtcaomộtthấp.

Chuyện dạy kèm cho Bạch Dươngđãkhôngphải ngàymộtngày hai, nên Mạnh Bồng Bồng gật đầu đồng ý luôn, hơn nữa cònthậtsựkiên nhẫn giảng giải cho cậu.

Nhưng Chu Tự Hằng lại rất ung dung kéo hai cái vali của mình và Minh Nguyệt, sau khi được lễ tân kiểm tra thẻ căn cước xong, rất tự nhiên, cậu cầm lấy thẻ mở cửa của phòng đôi.

Minh Nguyệtkhôngphải làkhôngvui, nhưng biểuhiệncủacôbéthìkhôngbộc lộrõra bên ngoài như Chu Tự Hằng,côbé dựa vào cái bànnhỏtrước ghế ngồi,mộttay chống má, dáng vẻ đoan trang nhìn hình Chu Tự Hằng vẽ, nghĩmộtlúc lâu mới đáp: “Đẹp lắm, nhưng vẫn còn thiếumộtthứ.”

Bạch Dương rón rén dịch sát lại gần, yên lặng nhìn Mạnh Bồng Bồng ngồi giải đề Toán, cậu chỉ mới nhìnmộtlát thôi là Mạnh Bồng Bồng liền dừng bút, mím môi rồi hỏi: “Cậu nhìn có hiểu gìkhông?”

Học ở nhàrõràng là thoải mái hơn ởtrêntàu hỏa mà, nhưng lý do vì saothìBạch Dươngkhôngdám hỏi.

Lời của Bạch Dương nghekhôngrõràng, nhưng Chu Tự Hằng vẫn ngầm hiểu được.

Lúc này, cậu đưa tay chạm vào mái tóc của Mạnh Bồng Bồng, vén những lọn tóc xõa ra sau taicôbé.

Cậu lính mới Bạch Dương này,thậtsựkhôngbiết nên làm thế nào với đại boss Mạnh Bồng Bồng.

mộtchữ I này cảm giác vừa ngọt ngào lại vừaẩný sâu xa, hay hơn là ghirõchữ “I love you”.

Đây làmộtcâu chuyện vô cùng đau thương, làm cho Bạch Dương mất hết tinh thần.

Chu Tự Hằng nhìn lại ảnh trong máy, lắc đầunói: “khôngphải lỗi tại em.”

Chu Tự Hằng rất vui vẻ đồng ý lời đề nghị này, lập tức rủ thêm Bạch Dương và Mạnh Bồng Bồngđicùng.

Lúc này sắc trờiđãdần tối, sau khi ăn xong bữa tối đơn giản,sựxóc nảynhẹsẽkhiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi.

Mặc dù còn lâu mới nhập học, nhưng Mạnh Bồng Bồngđãhọc trước chương trình Toán ở đại học, nhìn các công thức viếttrêngiấy nhápthìđủ biết là công lực củacôbạn nàyđãrất thâm hậu rồi.Mạnh Bồng Bồng làmộtcon mọt sách học giỏi chân chính, Bạch Dươngkhôngbiết vì sao màcôbé lại đồng ý lời mờiđidu lịch lần này.

Ván bài bắt đầumộtcách thuận lợi và kết thúckhôngmấy tốt đẹp, đánh mười vánthìMạnh Bồng Bồng thắng bảy, Chu Tự Hằng thắng ba, Bạch Dươngthìchưa nếm được cảm giác chiến thắng dù chỉmộtlần.

Tàu hỏa cuối cùng cũng dừng lại ở nhà ga thành phố Trương Gia Giới, cầm hành lýđira khỏi gathìđãlà tám giờ tối, thành phố tràn ngập ánh đèn, đây làmộtthành phố phát triển nhờ cảnh đẹp, mới đầu chỉ làmộtvùng nông thônnhỏ, nhưng chỉ sau mười mấy năm ngắn ngủi, các nhà cao tầngđãmọc lên như nấm.

Khách sạnđangmùa du lịch nên rất đông khách, Chu Tự Hằng đặt ba phòng, trong đó có hai phòng đơn vàmộtphòng đôi, Bạch Dương nghĩ để hai bạn nữ ở chungmộtphòng là tốt nhất.

Trong khoang tàu này cũngkhôngcó nhiều người lắm, nếu cóthìcũngđãngủ hết rồi, bầukhôngkhí rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe chạytrênđường ray truyền tới.

“Đẹpkhông?” Cậukhôngchỉ vẽ mà còn muốn nhận đượcsựkhen ngợi của Minh Nguyệt nữa, lúc này bản tính của cậu lại trở lại hồi bé, vui sướng hồi hộp vì tàu hỏa sắp chuyển bánh,điđến Trương Gia Giới cách xa ngàn dặm.

Bạch Dương mục đích là muốn thểhiệnsở trường của mình trước mặt Mạnh Bồng Bồng, cục trưởng Bạch chơi bài rất giỏi, Bạch Dương theo bố học được rất nhiều chiêu, mặc dù sở trường nàykhôngmấy tích cực, nhưng cậu vẫn muốn thểhiệnmộtchút.

Cậu vẫn cònđangloay hoay với cái máy ảnh mới mua, cứ chỉnh chỉnh rồi chụp thử suốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng sau khi chụp được vài kiểu, cậu nhìn lại rồi nhíu mày, hình như có chút phiền não.

“Bọn mình ở cùng nhau.” Cậunóivới Minh Nguyệt.

Sau khi nghemộtlúc, Bạch Dương thànhthậtkhai báo: “Mấy cái này mình nghekhônghiểu.” Cậu chưa từng tiếp xúc qua mấy bài toán ở đại học.

Bạch Dương ngẩn người.

côbékhôngđược thoải mái lắm, Chu Tự Hằngnhẹôm lấycôbé, đểcôbé gối đầu lên đùi mình, cũng điều chỉnh lại tư thế ngồi chocôbé cảm thấy dễ chịu nhất có thể.

Bạch Dương tựa lưng vào ghế ngồi, mở to mắt suy nghĩmộtlúc, bỗngnhẹgiọng hỏi Chu Tự Hằng: “Đại ca, muốnyêuthươngmộtcôgáithìphải làm thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

nóixong, gương mặtcôbé hơi hồng lên, nhưng taycôbéđãcheđirồi.

Nhưng cậukhôngmuốn Mạnh Bồng Bồng chê cười mình, cho nên lại chỉ vàomộtbài hàm số ở trang tiếp theo,nói: “Cái nàythìmình biết, nó là đồ thị hàm số hình trái tim.”

Bạch Dương cảm thấy ghen tị nên quay đầuđikhôngmuốn nhìn nữa, lại đúng lúc đối diện với gương mặt nghiêng của Mạnh Bồng Bồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Và rất hiển nhiên, Minh Nguyệtđãtrở thành người mẫu của cậu.

Ban công của phòng ở hướng ra mặt hồ, ban đêm rất yên tĩnh, tiếc mỗi làkhôngcó gió mát thổi vào.

Minh Nguyệt tựa đầu vào vai Chu Tự Hằng ngủ.

trêncửa kính có hình trái tim, có vầng trăng, hai mắt Chu Tự Hằng bỗng lóe lên, cậu gật đầu, viết vào bên trái hình trái tim chữ “I”.

Bạch Dương lại học thêm đượcmộtđiều từ Chu Tự Hằng rồi.

“Chụpkhôngđẹp.” Chu Tự Hằng thở dàinói.

Chu Tự Hằng tay kéo hai cái vali, chỉmộtchỗ sáng lên ở phía xa,nói: “Chỗ đó là động Thiên Môn đấy.”

Chu Tự Hằngkhôngđồng ý, cậu xách valiđilên cầu thang khách sạn, nhìn Minh Nguyệtnói: “anhthấy hành lý của em nặng lắm.”

sựthân mậtkhôngcoi ai ra gì kia chẳng mảy may quấy rầy đến Mạnh Bồng Bồng, nhưng lại làm Bạch Dương tổn thương sâu sắc, vì muốn bầukhôngkhí trở nên sôi nổi hơn, cậu đề nghị: “Bốn người chúng ta chơi bàiđi!” Cậu ra ám hiệu với Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng ngầm hiểu nên đồng ý, có Minh Nguyệt và Chu Tự Hằng tham gia, Mạnh Bồng Bồng chẳng có lý do gì để mà từ chối.

Đâyrõràng là quang minh chính đại giở trò lưu manh mà.

Vùng Giang Nam cứ vào tháng sáu tháng bảy là mưa suốt ngày suốt đêm, khung cảnh trở thành màu xám trắng ảm đạm.

Chu Tự Hằng cũng chẳng quan tâm đến Bạch Dương và Mạnh Bồng Bồng, tâm tư của cậumộtnửathìđặt ở chỗ Minh Nguyệt,mộtnửathìđặt vào cái máy ảnh.

nóixong câu đó,khônghiểu nghĩ gì mà mặt cậu lại đỏ lên, nhưng vì có bóng đêm che giấu nênkhôngai pháthiệnra.

Nhưng rất nhanh, cậu liền pháthiệnra rằngsựthậtkhônghề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Bàn tay trắng nõn củacôbé đặttrêncánh tay Chu Tự Hằng làm nũng, khiến cho cậukhôngkhỏi liếc mắt nhìn cổ tay mảnh khảnh tuyệt đẹp củacôbé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

khôngbiết có phải là ảo giác của cậu haykhông, hình như mặt của Mạnh Bồng Bồng hơi đỏ lên dưới ánh đèn vàng ấm áptrêntàu hỏa, giống như đánhmộtchút má hồng lên làn da trắng nõn vậy.

Bạch Dương nhìn Mạnh Bồng Bồng,côbé cũng ngủ rồi, đầu gục vào cái bànnhỏ, mái tóc ngắn ngang vai xõa xuống che kín mặt, để lộ ramộtđoạn cổ trắng nõn, Bạch Dương rất muốn chạm vào, nhưng tay vừa mới giơ rathìđãthu lại ngay.

Chu Tự Hằngkhôngphản bác, chỉ mỉm cười hôn lên mácôbémộtcái.

Cậunóixong câu đó là Mạnh Bồng Bồng yên lặng.

Tâm tư của congáithìnhạy cảm hơn nhiều, ai nhìn vàothìsẽthấy là Mạnh Bồng Bồngđangxấu hổ.

Minh Đại Xuyên ngày xưa vốn là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, cho nênhắncũng rất thích tân thủ khoa Mạnh Bồng Bồng, cũng cho rằngcôbé là người hiểu biết lại có lý trí, thành ra cũng cảm thấy an tâm hơn với chuyến du lịch này.

Minh Nguyệt mơ màng ngủ, nghe thấy lời Chu Tự Hằngnói, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Động Thiên Môn làmộtthắng cảnh đẹp ở Trương Gia Giới, ban đêm sáng rực ánh đèn, nhìn lung linh hơn cả ánh sao.Thế nhưng Minh Nguyệt lạikhôngcó tâm trạng ngắm cảnh,côbé chỉ mải thương lượng với Chu Tự Hằng: “Emkhôngyếu đuối đến mức đấy đâu,anhđể em tự cầm hành lý của mìnhđimà!”

Minh Nguyệt làmộtcôgáirất khéo hiểu lòng người, liền an ủi cậu: “Là do tư thế của emkhôngđẹp sao? Hay là vừa rồi em lỡ chớp mắt?”côbé hơi le lưỡi xấu hổ, “Vậy bọn mình thử chụp lại thêm nhiều lần nữa xem.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng hiển nhiên là Minh Đại Xuyênđãan tâm quá sớm rồi, vì lúc này Mạnh Bồng Bồng cònkhôngtự lo cho mình được nữa là để ý đến Minh Nguyệt.

trêncửa kính tàu cũng bị phủmộtlớp mưa phùn mỏng, Chu Tự Hằng nhìn ngắm vầng trăng mà mình vừa vẽ, chưa cảm thấy hài lòng lắm, nên lại vẽ thêmmộthình trái tim ôm lấy vầng trăng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74