Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60
Nhưng bây giờ nhìn lại, cậu cảm thấy mình giống con rồng hung ác kia hơn, còn Trần Tu Tề mới là kị sĩ vượt gió mây đến giải cứucôbé.
“thì…” Người tài xế gãi đầu, “Ở với nhau lâu quá, chỉ hơi xích míchmộttí thôi cũng đủ để bốc cháy rồi, tóm lại làkhôngthểnóirõđược, lúc giận quá vợ tôi còn đòi ly hôn với tôi nữa.”anhta cườinói, “Nhưng tính tình của vợ tôi tốt lắm, chỉ trách tôi đôi khi quá nóng giận mà thôi.”
“Nhưng trong mắt rất nhiều ngườithìem cũng làmộtđứa congáihư hỏng đấy.”
Trước đó hai ngườiđãnóigìthìChu Tự Hằngkhôngbiết, còn bây giờ câu đầu tiên mà cậu nghe thấy chính là: “…Chu Tự Hằngkhôngphải làmộtngười con trai tốt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
côbé cười lên trôngthậtđẹp, Chu Tự Hằngkhôngnhìn thấy, cậu chỉ nghecôbénói: “Tháng bảy ở Nam Thành trời mưa nhiều,anhđãtừng bị dính mưa chưa?”
yêusớm,mộtchân đứng hai thuyền…Đó là những điều tạo nênmộtcôgáihư hỏng, Trần Tu Tề thở dài, thành tâm thành ýnói: “Em làmộtcôgáitốt.”
Chủ đề nàykhônggần gũi với Chu Tự Hằng cho lắm, vì từ bé cậukhôngcó mẹ để được dạy cho những điềunhỏnhặt tinh tế, cho nên cậu rất tò mò về cuộc sống của những cặp vợ chồng sau khi kết hôn, “Sao chú lại làm vợ giận vậy?”
Trời mùa thu, ánh hoàng hôn màu vàng cam phủ kín cả Nam Thành, dưới bãi cỏ lau,trênmặt đất, hay từng phiến lá đều có màu vàng, chỉ có bông hoa hồng trong tay Minh Nguyệt là đỏ thắm.
Dần dần điếu thuốcđãtự đốt hết, ánh lửa yếu ớt bị dập tắt,khôngđể lạimộtchút tia sáng nào.
Ở đây trừ tiếng gió rathìchỉ có tiếng Trần Tu Tềnói, cho nên Chu Tự Hằng có thể nghe thấy rấtrõràng.
Những xích míchnhỏnhặt nếu cứ mãi chồng lên nhau, dần dàsẽlàm phai mờđinhững năm tháng tươi đẹp mà cả haiđãtừng trải qua.
côbé nhìn vào chậu hoa hồng,mộtlúc sau mới ngẩng lên, mỉm cườinói: “anhấy trong mắt mọi người làmộtcậu con trai hư hỏng đúngkhông?”
Từng cơn gió thukhôngngừng thổi vào đám cỏ lau, cũng thổiđilàn khói thuốc, đây là lần đầu tiên Chu Tự Hằng hút thuốc, bị sặc đến nỗi ho liên tục, hai mắt đỏ rực lên, nhưng cậu vẫn nhất quyếtkhôngvứt điếu thuốcđi.
côbé mím đôi môi đỏ mọng, cười tươi để lộ cặp má lúm đồng tiền: “Em biết bây giờ còn quá sớm, chưa thể nhìn thấy được tương lai sau nàysẽra sao, nhưng em chỉ biết là, cho dù Chu Tự Hằng có nhiều điểm xấu thế nào,thìđối với emanhấy vẫn luôn là người tốt đẹp nhất.”
Chu Tự Hằng im lặng, châmmộtđiếu thuốc, lại dập tắt, rồi lại châmmộtđiếu khác.
Trần Tu Tề gật đầu.
Minh Nguyệt làmộtcôbé rất xinh đẹp, bông hoa hồng ởtrêntaycôbé cũngkhôngthể làm giảmđisựxinh đẹp ấy, đôi mắt long lanh mơ màng, lúckhôngcười nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng cười lênthìlại vô cùng ngọt ngào.
Trong phút chốc, Chu Tự Hằngđãngộ ra rất nhiều điều.
Có thể tìnhyêusẽkhiến cho người ta mù quáng, cho dù tất cả mọi người có nghĩ thế nàođinữathìMinh Nguyệt cũngkhôngđồng tình.
“thìemsẽvẫn chờ.” Minh Nguyệt đáp, “Emkhônghề cảm thấy phiền chán, hôm nay là sinh nhật lần thứ 15 của em, từ ngày em sinh ra đến nayanhấy luôn đối tốt với em, bất luận người khác có cái nhìn như thế nào vềanhấythìem vẫnsẽmãi coianhấy làmộtngười ngàn tốt vạn tốt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Emthìchưa bị dính mưa bao giờ, vì mỗi khi trời mưa Chu Tự Hằng đều che ô cho em, nếu mưa to quáthìsẽcõng em.Lúc em ởanhquốc bị mất ngủ,anhấyđãthức trắng đêmnóichuyện với em, lúc em thi múa,anhấyđãmua que phát sáng rồiđiphát cho từng người…”
Tuy hành động nàykhôngđược quân tử cho lắm, nhưng cậu mặc kệ.
Dừng lại vài giây, Minh Nguyệt tiếp tụcnói: “Em biếtanhấy hayđiđánh nhau, rất dễ kích động, lại có nhiều khuyết điểm,anhấykhôngtốt,khôngđủ giỏi, là điển hình củamộtcậu trai hư, nhưng em biết đó chẳng qua chỉ làanhấy chưa hoàn toàn trưởng thành mà thôi,anhấy vẫn chưa hiểu được cách để trở thànhmộtngười đàn ông thực thụ, và em sẵn lòng chờ, cũng tin tưởng rằnganhấysẽcómộtngày thay đổi, trở thànhmộtngười con trai tốt.”
mộtgia đình bình thường.
Lời củaanhta làm Chu Tự Hằng thức tỉnh, bỗng nhiên ánh mắt hai người chạm nhau, người tài xế lúc này mới nhìn thấy được đôi mắt đen vô cảm của cậu trai trẻđangngồi bên cạnh mình.
Chu Tự Hằng đá mấy hòn sỏi ởtrênđường,đimen theo con đê, đứng phía sau bãi cỏ lau.
Ánh hoàng hônđãvụt tắt, màn đêm bắt đầu dâng lên từ phía chân trời, ánh trăng dần lên cao.
Tìnhyêucũng giống nhưmộtcon sông dài vậy, trước khi qua sông, cậu có thể tự do tự tại làm những điều mình thích, nhưng qua sông rồi, cậu phải biết hòa nhập với nửa kia của mình, cùng nhau trải qua cuộc sống củi gạo dầu muối tương dấm bên nhau.
Giọngnóicủa Minh Nguyệt xuyên qua bụi cỏ lau, bay vào trong lòng Chu Tự Hằng.
“Còn thuốc lákhông?” Chu Tự Hằng hỏi.
“Sao lạikhông?” Hai tay Minh Nguyệt ôm chặt chậu hoa, sợ gió thổisẽlàm cánh hoa rơi mất, “Emyêucậu con trai hư nhất trường, dáng vẻ lại giống hồ ly tinh, thành tích học cũngkhôngtốt, thậm chí cònđiquyến rũ hotboy của trường nữa.” Đó là những lời đánh giá của các học sinh trường Nhất Trung dành chocôbé, nhưng lúcnóiracôbé chẳng hề tỏ ra tức giận, như thểđangnóiđến chuyện của người khác vậy.
Dường như qua ánh lửa đó, cậu có thể nhìn lại được quá khứ của mình.
Chu Tự Hằng mím môi, tầm mắt từtrênngười Minh Nguyệt chuyển xuống đốm lửatrênđầu thuốc.
Tựa như câunói“Con đê ngàn dặm bị hủy bởimộttổ kiến”.
Người tài xế nghĩmộtlúc rồi đưa cả bao thuốc và bật lửa cho cậu,nói: “Vợ tôi quản chặt lắm, tôi cũngkhôngdám hút…Hì hì.”
Dưới làn khói xám, khuôn mặt của Minh Nguyệt lúcthìtrở nên rấtrõràng, lúc lại cực kì mơ hồ.
Chương 60
Nhưng cậu lạikhôngthể trông thấy được tương lai.
trêntay cậu là điếu thuốc thứ bađãchâm lửa, lúc này đầu ngón tay cậu khẽ run, cầmkhôngchắc nữa, làm cho tàn thuốc rơi xuốngkhôngngừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Câu này là Trần Tu Tềnói, cậu ta đứng trước mặt Minh Nguyệt, tuy trong lòng rất thíchcôbé này, nhưng cậu ta vẫn tự giác đứng cách xamộtmét, vì sợ bị mọi người trông thấy lại bàn tán, cậu ta có phần xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tụcnói: “Cậu ấy…Hôm nayđãbị đưa đến đồn cảnh sát rồi, sau nàysẽcòn xảy ra những chuyện như thế nào đây? Giờ cậu ấyđãlên lớp 11,khôngcòn là trẻ con nữa, hẳn là nên biết suy nghĩ về tương lai mới phải,khôngthể cứ mãi dựa dẫm vào bố được.”
Đó là chậu hoa mà cậuđãbỏ hết tâm tư ra để chăm bẵm, chăm rất lâu rất lâu, cẩn thận nâng niu đến mức chỉ thởnhẹthôi cũng sợ làm cho nhị hoa rơi xuống.
Giống như người mất hồn vậy.
“Trong lòng em Chu Tự Hằng cũng làmộtchàng trai tốt.” Minh Nguyệtnóilại ngay.
“Đối với em,anhấykhôngchỉ đơn giản làmộtngườianhlớn lên với em từnhỏ, màanhấy còn là người khi bị cúp điệnsẽcùng em chờ đến khi trời sáng, là người đưa bữa sáng cho em mỗi ngày, là người hay chọc cho em cười, là người dỗ dành khi em khóc, là người luôn miệngnóinhớ em, luôn coi em là người quan trọng nhất…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“thậtraanhấykhôngphải là người có kiên nhẫn, nhưnganhấy luôn sẵn lòng nằmtrênsàn phòng tập nhìn em múa cả ngày, ngay cả lúc em đến lớp học múaanhấy cũngđitheo, nhưng lạikhôngđivào mà lại đứng ngoài nhòm qua cửa sổ, rất nhiều người cười trêuanhấy, nhưnganhấy cũng chỉ cười lại rồi tiếp tục dán mặt vào cửa kính để nhìn.”
Chu Tự Hằng vứt điếu thuốcđi, hai tay chà xát mặt, mệt mỏi gục người xuống.
Cứ lặpđilặp lại như vậy, những đốm lửa cứ sáng lên rồi lại vụt tắtđi.
“Nếu chuyện đó phải mất rất lâu rất lâu sau mới thànhthìsao?” Trần Tu Tề hỏi.
côbé nhận lời chúc của Trần Tu Tề, nhưngkhôngchấp nhận việc cậu ta chê bai Chu Tự Hằng.
côbé hỏi Trần Tu Tề, Trần Tu Tề gật đầu.
Nhưng tính cách củacôbéthìlạikhônggiống như vẻ ngoài, chỉ làmộtcon mèonhỏngoan ngoãn hay xấu hổ mà thôi.
“thậtraanhấy cũngkhôngphải là người khéo léo tỉ mỉ, nhưnganhấy lại sẵn lòng hao tốn tâm tư để chăm bẵm chậu hoa hồng này làm quà sinh nhật cho em.” Minh Nguyệtnhẹnhàng v**t v* cánh hoa,nói, “Emđãsớm biếtanhấy trồng hoa hồng rồi, nhưnganhấykhôngnói, nên em cũng vờ nhưkhôngbiết.Có lúcanhấysẽcho chậu hoa ra ngoài nắng, sau đó chăm chú ngắm nhìn nókhôngchớp mắt, rồikhônghiểu sao tự dưng lại ngồi cười khúc khích.”
Bỗng dưng, cậu nhớ lại ngày cậu và Minh Nguyệt cònnhỏ.
Người này nhìn có vẻ là người đàng hoàng, chuyên lái xe cho các cán bộ cấp cao, Chu Tự Hằngkhôngthể hiểu nổi là người đàn ông này làm cái gì mà để vợ giận được cơ chứ.
“Sao…sao lại thế được?” Trần Tu Tề nhíu màynói, cậu ta đứng thẳng, vẻ mặt hơi khờ khạo.
Chu Tự Hằngkhôngvẩy tàn thuốcđi, để mặc cho phần tàn thuốc trắng xám rơi xuống đầu ngón tay.
mộtlúc lâu sau, tài xế mới do dự lên tiếng nhắc nhở: “Cậu Chu, tôi phải về nhà…ăn cơm…”
sựthay đổi của cậu,thậtsựquá sai rồi.
Trần Tu Tề lớn lên trongsựgiáo d·ụ·c kĩ lưỡng của gia đình, cậu ta và Chu Tự Hằng tựa như hai thái cực đối nhau, nếu cứ như thế này mà tiếp tục,thìtương lai Trần Tu Tềsẽtrở thànhmộtnhân vật lớn của xã hội, còn Chu Tự Hằngsẽchỉ làmộtcậu công tử con nhà giàukhôngcó thành tựu gì nổi bật.
Chỉ đôi ba câu cũng đủ để khắc họa lênmộtgia đình thunhỏ.
“Ồ, chú phải về rồi nhỉ.” Chu Tự Hằng lẩm bẩm, vừa nhưđangnóivới người tài xế, cũng vừa nhưđangtựnóivới mình.
Trần Tu Tềkhôngcó ý muốn hạ thấp Chu Tự Hằng, mà đây là chuyện ai cũng có thể nhìn ra được.
Lúc khen vợ, người tài xếkhôngtự chủ được mà nở nụ cười, Chu Tự Hằng bất giác cũng cười theo.
khôngcó thành tựu về văn hóa giáo d·ụ·c,khôngcó ánh hào quang lấp lánh,khôngcó trí tuệ đầu óc, như thể trừ cái tính thích cậy mạnh rathìcậu chẳng biết cái gì nữa cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu cố gắng mỉm cười,nhỏgiọngnói: “Vợ chú ở nhà làm cơm chờ chú à?”
Cũng chính tại nơi này, dưới ánh hoàng hôn dịunhẹ, bọn họ cùng nhau chơi trò giải cứu công chúa, Minh Nguyệt diễn vai công chúa bị con rồng bắt nhốt, còn cậu làanhhùng cầmmộtthanh kiếm dài đến cứu.
Cách bụi cỏ lau, Chu Tự Hằng vungmộtquả đấm vàokhôngtrung, làm cho tàn thuốc rơi xuống.
Người tài xế sửng sốtmộtlúc rồi đáp: “Đúng vậy!khôngcôấy làmthìai làm chứ?” Câu này có vẻ hơi bị đề cao chủ nghĩa đàn ông quá, người tài xế suy nghĩmộtchút rồi lại ngượng ngùng bổ sung: “Nhưng mà lúc nào vợ tôi giận tôithìtôi phải vào bếp nấu cơm đó.”
“Cảm ơn.” Chu Tự Hằng nhét bao thuốc vào túi quần, mở cửa xuống xe.
Mười sáu năm qua, từng mảng kí ức đều có hình bóng của Minh Nguyệt.
Ồ.
Tầm mắt bỗng bị bao phủ bởimộttầng sương mù, Chu Tự Hằng đưa tay sờ lên mặt, lập tức chạm phải những giọt nước mắt mặn chát của mình
Cậu muốn nghe lén.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.