Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59


Người giám hộ.

Lúc này cậu có phần chật vậtkhôngbiết phải làm sao, tóc mái phe phẩy quét vào trán.

Tô Tri Songđiđằng trước, bướcđirất đều và nhanh, Chu Tự Hằng giữ vững khoảng cáchmộtmét vớicô, mãi đến khi lên xe, hai người vẫnkhôngnóimộtcâu gì với nhau.

Trong lúcđangsuy nghĩ, cửa phòng được mở ra,anhcảnh sát trẻnói: “Chu Tự Hằng, cậu có thể cùng mẹ ra về rồi.”

[khôngliên quan đến em!]

“Ừ.” Chu Tự Hằng tựa lưng vào ghế, mắt nhìn xuống mu bàn tay.

Cho dù là ở trong xethìTô Tri Song vẫn giữ được tác phong đoan chính như cũ,côkhônghề tức giận, chỉ trả lời đúng trọng tâm: “E làkhông, vì cậukhôngthể đàm phán thành công với bọn họ được.”côlại lật xem văn kiện,nóitiếp: “Trong những người bị cậu đánh, cómộtngười là congái.”

Chu Tự Hằng ngẩn người, vết thươngtrênmu bàn tay chợt nhói đau.

Chu Tự Hằng mắt sắc như dao, quay lại nhìn thẳng ra sau.

Đókhôngphải là mẹ tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng bỗng nhiên pháthiện, rằng hình nhưđãlâu rồi cậukhônggặp Tô Tri Song.

“Chúng tôiđãliên lạc cho người giám hộ của cậu, giờ người ấyđangtrênđường tới đây, trong lúc này cậumộtmình suy nghĩ kĩđi.”anhcảnh sátkhônghỏi được gì, đành phải tạm chuyển phương án.

trênđầu gối Tô Tri Song có đặt mấy tờ văn kiện, lúc nàycôđangnhắm mắt dưỡng thần, tóc ở hai bên thái dương bị gió thổi khẽ lay động.

Nhìn cậu giống nhưmộtđứa nhóc năm tuổi vậy, Tô Tri Songkhôngđể ý,nói: “Theo như ghi chép tôi đọc đượcthìnguyên nhân là do cãi vã, bọn họ nghị luận về bạngáitên Minh Nguyệt của cậu, vì tức giận nên cậuđãđánh bọn họ,cônữ sinh kia quá sợ hãiđãđibáo cảnh sát.”

Tài xế lặng lẽ lau mồ hôi, cẩn thận cầm chắc tay lái, yên lặng lái xe.


[anhthích thái độ đấy, em làm gì đượcanh?]

Minh Nguyệt luôn nhường nhịn cậu, nhưng đúng là đếnmộtngày nào đó,côbésẽcảm thấy rất mệt mỏi.

Chu Tự Hằngnóitrong lòng, sau đó đứng lên, lúc này cậu mới pháthiệntrênghếđãthấm ướt mồ hôi, lại đưa tay kéo vạt áo phông đenđangmặc, lưng áođãdính chặt vào lưng cậu, ướt sũng hết cả.

Cửa được mở ra,anhcảnh sát mang giấy tờ ghi chép ra ngoài,nóichuyện với Tô Tri Song.

Chu Tự Hằng hítmộthơithậtsâu, đổi chủ đề: “Hôm nay tại sao đồn cảnh sát lại gọicôtới?”

“Tôikhôngbiết.” Tô Tri Song đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu vừa đánh nhau, vừa bị thương, mu bàn tay phải đầy những vết thương chồng lên nhau, nếu Minh Nguyệt mà thấythìsẽthế nào đây? Chắc là lại khóc mất,côbé này dễ khóc lắm cơ, hình như tại uống nhiều trà sữa quá nên người biến thành nước luôn rồi, nước mắt chảy ra như cái vòi nước bị hư ấy.

Châm thuốc xong, Chu Tự Hằng học theo Chu Xung, hít sâumộthơi.

Chu Tự Hằng theo bản năng đưa tay sờ lên bàn, nhưng đây là phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát,trênbànkhôngcó chậu hoa hồng mà cậu chăm sóc mỗi ngày.

“Việc gì?” Chu Tự Hằng nhạy cảm hỏi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tô Tri Song bình tĩnh quay đầu, cáchmộtkhung cửa sổ,cônhìn thẳng vào Chu Tự Hằng, sắc mặt bình thản nhìnkhôngra cảm xúc, chỉ có những lọn tóctrêntai là hơi rối.

“Minh Nguyệt luôn chiều theosựsĩ diện của cậu, bỏ qua những sai lầm nông nổi của cậu, nhưngcôbé ngày nào cũngsẽphải lo lắng cho cậu, sợ hãikhôngbiết hôm nay cậu có lạiđigây chuyện ở đâukhông,thậtsựrất mệt mỏi.Như lần này đây, cậu vào đồn cảnh sát,thậtra cách giải quyết có rất nhiều, nhưng cậu lại chọn cách cực đoan nhất.”

Nhưng như vậy cũng tốt, mắtkhôngthấy, tâmkhôngphiền.

Chậu hoa hồng dành tặng cho Minh Nguyệt.

Minh Nguyệtđangcầmmộtchậu hoa đứngtrêncon đườngnhỏ, Trần Tu Tềthìđứng đối diệncôbé.

Tài xế vòng xe vàomộtkhu dân cư,nói: “Phó cục Tô, đến nơi rồi.”

Lúc Chu Tự Hằngnóixong, Tô Tri Song khép lại tờ văn kiện, bình tĩnhnói: “Chu Tự Hằng, cậu có biết khuyết điểm của cậu là gìkhông? Là quá nóng vội!”

Có kiên cường đến đâuđinữathìMinh Nguyệt vẫn chỉ làmộtcôbé con yếu đuối mà thôi.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Tô Tri Song bắt tay với mấy người cảnh sát, Chu Tự Hằng biết là cậu có thể ra về rồi.

mộtmình cậu ngồi trong phòng thẩm vấn, ngồi tính thời gian, lần gần đây nhất mà cậu gặp người mẹ kế này, chắc cũng tầm năm tháng trước rồi.


“Cậu là Chu Tự Hằng?” Vị cảnh sát trẻ tuổi ngồi đối diện cầm xấp tài liệunói.

Tô Tri Songkhônghề tỏ ra bối rối, rất bình tĩnhnóichuyện với mọi người.

“Bọn họnóigì về Minh Nguyệt vậy?”

Chu Tự Hằng nhìn ra đằng sau.

Đây là việc ngoài dự liệu của Chu Tự Hằng.

“Cho tôimộtđiếu.” Chu Tự Hằng thản nhiênnói.

“Căn cứ vào điều 43 trong bộ luật quản lý an ninh trật tự, việc đánh người và cố ý gây thương tíchsẽbị tạm giam từ năm đến mười ngày, nộp phạt 200 đến 500 đồng.”điđượcmộtđoạnthìTô Tri Song lên tiếng, “Cậu chưa đến tuổi thành niên, lại vi phạm lần đầu, nênkhôngbị tạm giam mà chỉ cần nộp phạt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Em tựnóivới mình, phải kiên cường.]

Chu Tự Hằngkhôngnói, tay v**t v* vết thươngtrênmu bàn tay, sau khi bị đưa đến đồn cảnh sát, vết thương của cậuđãđược xử lý đơn giản,khôngnặng lắm, chỉ làmộtvết đứtnhỏ.

“Tôikhôngmuốn nặng lời với cậu, cũngkhôngmuốn giảng giải những đạo lý lớn lao, tôi chỉ muốnnóicho cậu biết, rằng nếu cậu còn tiếp tục như vậy nữathìsẽkhôngđiđược lâu dài với Minh Nguyệt đâu, tơ hồng bị buộc chặt quá, sớm muộn cũngsẽcó ngày bị đứt.” Tô Tri Songnhẹnhàngnói.

Có đôi khi Chu Tự Hằng còn quên mất là mình cómộtngười mẹ kế.

Bên trong xe, tài xế cũngkhôngnóimộtlời, Tô Tri Song ngồi đằng sau, Chu Tự Hằng ngồi ghế cạnh tài xế.

---

“Vậy tôikhôngcần phải cảm ơncôđâu nhỉ?côkhôngđếnthìtôi cũngsẽđược thả mà?” Chu Tự Hằng chống tay lên cửa xenói.

Phía sau lưng hai người, là ánh hoàng hôn ở Nam Thành.

Chu Tự Hằng hạ cửa kính xe xuống, giờđãlàmộtgiờ chiều, gió mát thổi tới khiến cho cậu thoải mái hơn.

[Nếu tôi là Minh Nguyệt, cómộtngười bạn trai như cậu, tôisẽmệt muốn c·h·ế·t.]

Chu Tự Hằng ngồi trong phòng thẩm vấn.

Chương 59

Bên ngoài cửa xe, cỏ lau khẽ lay động, Minh Nguyệt và Trần Tu Tề cùng mặc đồng phục học sinh, nhìn rất trong sáng và đẹp đôi.

Nhưng Chu Tự Hằngkhôngmuốnnói.

Tô Tri Song mím môi, giống nhưmộtnữ tu sĩ nghiêm nghị.

Tô Tri Song đặt câu hỏi, Chu Tự Hằngkhôngtrả lời.

Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, liên quan đến hơn mười người, đánh nhau có dùng vũ khí, mức độ bị thươngkhôngđồng nhất, là vấn đề nóng nhất ở Nam Thành tại thời điểm này.

Như cómộtngọn lửa xộc thẳng lên não, lúc Chu Tự Hằng định mở cửa xe xông ra, vết thươngtrêntay lại giống nhưmộtchậu nước lạnh hất vào ngọn lửađangthiêu đốt toàn thân cậu.

Người cậu chờ là Chu Xung, nhưng cuối cùng người đến lại là Tô Tri Song.

Trong lúc khốn khổ ấy, cậuthậtsựmuốn có ai đó để dựa vào, trong lòng nhưđangtreomộttảng đá lớn.

[Saoanhlại hung dữ với em?]

Cảnh sát nhìn chăm chú vào cậu con traiđangngồi cúi đầu trước mặt mình.

Mùi thuốc s·ú·n·g cay cả mũi, tài xế cảm thấy vậy nhưng vẫn rất nghiêm túc ngồi lái xe.

“Nếu tôi là cậuthìtôisẽkhôngđánh bọn họ.” Tô Tri Song vẫn lật xem giấy tờ, “Hôm nay là sinh nhật của Minh Nguyệt, cậu dùng cách thô bạo như vậy để bảo vệ con bé, e là con bé biết được cũngsẽkhôngvui vẻ gì, thậm chí còn rất buồn nữa.”

Mà kể cả cậu cókhônggặpcôbéđinữathìcôbé cũng vẫn khóc thôi.

“Nguyên nhân là gì?” Cảnh sát tiếp tục hỏi.

đivào nội thành thành phố, tài xế lái xe vào khu biệt thự Lâm Hồ.

Chu Tự Hằng thầm nghĩ.

Là người làm quan, nên kể cả khi vào đồn cảnh sát nhìn vẫn có phong thái củamộtvị lãnh đạo.

Nhưng đột nhiên cậu lạikhôngmuốn cùng Tô Tri Song rời khỏi đây, cậu sợ gặp Minh Nguyệt, sợ để lộ vết thươngsẽlàmcôbé khóc.

Mặt trời lặn ánh lên những sắc cam, xuyên qua những phiến lá, len vào khung cửa sổ, chiếu xuống mặt bàn.

Vóc dáng Tô Tri Song cao gầy, lạiđigiày cao gót,khôngcần lên tiếngđãkhiến người ta cảm thấy áp lực, Chu Tự Hằng qua khung cửa sổnhỏnhìn ra bên ngoài, thấycôbịmộtđám người xúm lại xung quanh, quá nhiều tạpâmnênkhôngngherõ, nhưng cũng có thể nhận ra là vị cảnh sát và các phụ huynhđangkể chocônghe chuyện gìđãxảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu rất nhớ nhà, cũng rất nhớ Chu Xung.

Thấy thái độ hờ hững của cậu, vị cảnh sát nhíu mày liếcmộtcái rồi tiếp tụcnói: “Trưa hôm nay cậu ở đầu hẻm trường Nhất Trung kéo bè lũ đánh nhau vớimộtđám người chưa thành niên, đối phương là Triệu Man Nhụy, Uông Chí Hồng, Hoàng Thạc, Giang Thành, HạthìVũ…” Cảnh sátnóimộtloạt các tên, cuối cùng nghiêm nghị hỏi: “Có phảikhông?”

Tô Tri Song mở cửa xuống xe, dặn dò tài xế: “Đưa cậu ấy về.”

Đây là lần đầu tiên, Tô Tri Songnóinhiều với Chu Tự Hằng đến vậy.

Chu Tự Hằngkhôngcó ý muốn phủ nhận,nói: “Đúng vậy.”

Chu Tự Hằng thu tay về, yên lặngmộtlúc lâu mớinóivới tài xế: “Có thuốc lákhông?”

Lời tác giả: Học sinh giỏi Chu Chu loading 65%

Cậu yên lặng, ngay cả mắt cũngkhôngchớp, giống nhưmộtpho tượng, ánh sáng bị chia cắttrênmũi cậu, làm chomộtbên sángmộtbên tối.

Có nguyên nhân.

Tô Tri Song vuốtnhẹhuyệt thái dương, hơi mỏi mệtnói: “Bố cậu bảo tôi tới, ông ấyđangvướng chút việc nênkhôngthểđiđược.”

Dáng vẻ của cậu rất bình thản, tóc mái đen chạm vào đôi lông mày,sựsắc bén trong ánh mắtkhôngngừng nhắc nhởanhcảnh sát trẻ tuổi, rằng đây là ngườiđãra tay rất tàn nhẫn, làm cho cảmộtnhóm người vỡ đầu chảy máu.

“Cảm thấy tôikhôngđáng mặt đàn ông? Hay làkhôngđủ tốt?” Chu Tự Hằng phì cườinói, “Tôinóinày mẹ kế, chẳng lẽcôkhôngbiết tôi nổi tiếng là học sinh cá biệt ở cái đất Nam Thành này à?”

Bên ngoài còn chật chội hơn cả phòng thẩm vấn, hành langnhỏhẹp đầy ắp người,mộtbên là Tô Tri Song và hai luật sư,mộtbên là các học sinh bị đánh và phụ huynh, vì đôi bênđãthỏa thuận xong nên Chu Tự Hằng có thể thuận lợiđira khỏi đồn cảnh sát.

[Saoanhlại bị thương?]

Chu Tự Hằng giậtnhẹlông mi, đáp: “Ừ.”

“Mấy tháng qua tôi có nghe được tin của cậu, cậu đánh Trần Tu Tề, xung đột với hiệu trưởng, càn rỡ ở buổi chào cờ.Có khi cậusẽcảm thấy, những việc làm đó của mình là để thểhiệnbản thân, vừa kiêu hãnh lại vừa tự hào, nhưng nếu tôi là Minh Nguyệt, cómộtngười bạn trai như cậu, tôisẽmệt muốn c·h·ế·t.”

khôngđiđược lâu dài…

Giọngnóicủacôêm dịu như cơn gió,nhẹtiến vào lỗ tai Chu Tự Hằng.

Cậu bị đưa đến đồn cảnh sát vào đúng ngày sinh nhật của Minh Nguyệt, tin đồn chắc chắnđãtruyền khắp cái trường Nhất Trung rồi,côbé hẳn cũngđãbiết.

Bên kia bức tường là những tiếng kêukhôngngừng truyền đến, tiếng nữ sinh khóc nức nở, tiếng nam sinh rên la, cùng với tiếng phụ huynh quát mắng, tiếng cảnh sát khuyên giải.

Tô Tri Song đứng ở cửa, đưa khăn giấy cho cậu,nói: “đithôi.”

Thế mớinóingười mẹ kế nàynhỏmọn thế nào, chẳng qua chỉ dạy dỗ cháu trai bảo bối củacôtamộtchút mà thôi, thế mà mất tích luôn từ đó đến giờ!

nóixong cậu còn diễu võ dương oai huýt sáomộtcái.

Xe còn chưa dừng, Chu Tự Hằng liền trông thấymộtcảnh tượng bắt mắt ở phía bên kia đường.

[Khuyết điểm lớn nhất của cậu là quá nóng vội.]

“Chu Tự Hằng, xin cậu phối hợp điều tra.”anhcảnh sát rất kiên nhẫn và ôn tồnnói.

“Ừ.” Chu Tự Hằng lười biếng đáp, bĩu môi, “Tôi chưa từngnóilàsẽkhôngđánh congái.”

Bóng lưngcôbiến mất rất nhanh trong tầm mắt, Chu Tự Hằng nhìn ra khung cảnh bên ngoàiđangđingược lại qua cửa xe, dáng vẻ nhưđangcó điều suy nghĩ.

Phòngkhôngmở cửa sổ, hơi nóng từ bên ngoài luồn vào khe cửa, áp lên sống lưng Chu Tự Hằng, khiến tóc gáy cậu dựng đứng, mỗimộttấc da thịt đều trở nên căng cứng.

“Có.” Tài xế đáp lại ngay.

Lồng ngực Chu Tự Hằng phập phồng vì giận, quát: “Mắc mớ gì đếncô!”

Sau đó cả hai lại tiếp tục yên lặng.

Trước mặt làmộtcái đèn màu trắng,mộtcái bàn dài, vàmộtbức tường đen.

côcũng chỉ dừng lại hai giây rồi tiếp tụcnói: “Chắc lànóiMinh Nguyệt tuyđãlà bạngáicậu nhưng vẫn còn có liên quan với Trần Tu Tề, lờinóicủa bọn họ lại hơi khó nghe, có đúngkhông?”

Các ngón tay của Chu Tự Hằng giống như bị ánh mặt trời thiêu đốt, khiến cậu giật mình thu tay về, đầu lại cúi thấp, môi chống lên vết thương ở mu bàn tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59