Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61


Trong bức ảnh nhìn Chu Xungkhôngđược trẻ trung giống ở ngoài, hoặc có thể vì Chu Tự Hằng trẻ quá nên nhìn Chu Xung già hẳnđi.

đãrất lâu rồihắnmới say thế này, có bị xóc nảy thế nào cũngkhôngtỉnh, mặt cọ vào gối, vô thứcnói: “Ừm, con trai, bố con…Ợ…Về rồi đây.”

Cậukhônghềyêuquý sách vở, nhưng Chu Xung lại cẩn thận cất giữ nó giúp cậu.

Lúc này cậu con trai ấyđãlớn rồi, nhưng còn hay khóc hơn cả hồi bé nữa.

Chuyện tương lai nên tính càng sớm càng tốt, Chu Tự Hằng mấp máy môi, cuối cùng nuốt hết tất cả những lời muốnnóixuống.

Trờiđãtối, dưới chân núiđãsáng lên những ngọn đèn dầu, hội tụ lại trở thành những ngôi sao sáng.Chu Tự Hằng ngồitrênbậc thang sân nhà, mắt nhìn vào hưkhông, người giúp việc mới đến sợkhôngdám vào gọi cậu thiếu gia tính tình nóng nảy nàyđiăn cơm, cứ thập thò núp ở trong bếp.

Dường như, cậuđãbiến thànhmộtngười rất tệ.

Thời gian làm cho cậu bé Chu Tự Hằng biến thànhmộtchàng trai hào hoa phong nhã, biến Chu Xung từmộtthanh niên nhiệt huyết trở thànhmộtngười đàn ông trung niên chất chứa nhiều tâmsự.

Chương 61


Cậukhôngnóigì, chỉ cố gắng làmnhẹnhàngmộtchút đểkhônggây tiếng ồn, quay lại đắp chăn cho bố rồi rón rén đóng cửa rờiđi.

[Bố mong con họcthậtgiỏi, mong con thi đỗ đại học.]

Thâm ý trong đókhôngcầnnóicũng biết, giao dịchtrênbàn rượu là cách dễ dàng nhất để ngầm hiểu được thành ý của nhau.

Nước mắt lúc rơi xuốngthìnóng hổi, nhưngđãnhanh chóng bị gió làm lạnhđi, Chu Tự Hằng vứt điếu thuốc trong tay, chống mu bàn tay lên môi, vừa khóc vừa cười.

Chu Xung vốnkhôngphải là người nhã nhặn gì, tiếng ngáy to đến mức cáchmộtcánh cửa cũng có thể nghe thấy.

Chu Tự Hằng ngơ ngác ngẩng đầu lên,nhẹgiọng hỏi: “Có phải conđãlàm cho bố rất phiền lòngkhông?”

Mời bọn họ ăn cơm.

[Đúng vậy, rất quan trọng.]

May mắn duy nhất của Chu Tự Hằng, chính là xuất thân của cậu.

Chu Xung về.

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Văn Kiệt lắc đầu, tay đặt lên vai Chu Tự Hằng: “Chính vì cậu lên lớp 11 rồi nên mới phải làm, đợi đến lúc lên lớp 12thìsợkhôngkịp nữa.”

Chu Tự Hằng bằng sức khỏe của mìnhđãđiđến cõng bố lên lầu, Chu Xung miệng lầm bầm, tứ chi chổng vó ngã xuống giường, cứ thế ngủ luôn.

Chu Tự Hằng dựa vào vai Chu Xung, yếu đuối nhưmộtchú c·h·ó con.

Hình như từ sau khi hai bố con chiến tranh lạnh đến giờ, cậu chưa từng bước vào đâymộtlần nào, dần dần, việckhôngtới đâyđãtrở thành thói quen của cậu.

Mới đó màđãmười năm rồi.

Học lắm cũng vô dụng, đây chẳng qua chỉ là những lờinóiphiến diện, những người thành công chẳng phải đa phần đều có kiến thức sâu rộng hay sao? Ngay cảmộtngười chưa tốt nghiệp cấp hai như Chu Xung, giờ đây cũngđãnóitiếnganhrất lưu loát, có thể nhìn ra sai sótmộtcách nhanh chóng giữa cảmộtrừng văn kiện giấy tờ.

Cậu chủ hút thuốc rồi.

Trong này Chu Xungkhôngdùng để cất văn kiện giấy tờ.

Thư phòng chỉ cách phòng Chu Xungmộtbức tường, vào đây Chu Tự Hằng còn nghe thấy tiếng ngáy như ếch kêu của Chu Xung từ bên kia truyền tới.

Đoạn ghiâmcứ phátđiphát lại, giọng trẻ con non nớt vang lên: “Vậy bố về nhàđi,khôngcó tiền cũngkhôngsao, consẽlàm chỗ dựa cho bố.”

Chu Xung tỉnh lại sau giấc ngủ, vì vẫn chưa hết say nên bướcđihơi xiêu vẹo.

Mười năm trước, Tưởng Văn Kiệt ở trongmộtcăn phòng trọ cũ kĩ, mười năm sau,anhđãmua đượcmộtcăn nhà lớn ở Nam Thành, mười năm trước,anhthậm chí cònkhôngmua nổimộtbộ tây trang vừa người, mười năm sau,anhđãcó thể mua dây chuyền và nhẫn kim cương cho bạngái.

Chỉ biết dựa vào Chu Xung, nhờ bố nên cậu mới có cơ hội để vào học trường Nhất Trung Nam Thành, giờ lại phải nhờ bố tiếp rượu tặng quà cho người ta để cậu có thể vàomộttrường đại học tốt.

Cánh cửa được đóng lại, chiếc đèn thủy tinh lắc lư tạo ra tiếng kêu thanh thúy, Chu Tự Hằng chà xát mặt, do dự hồi lâu rồiđilên lầu.

Mùi rượutrênngườihắntỏa ra nồng nặc, Chu Tự Hằngđangmở cửa cho thoáng, nghe thế liền bất chợt khựng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

khôngphải ai cũng gặp may mắn, cũngkhôngphải ai cũng giống như Chu Xung, dám khác biệt để thành công, ở đâu đó còn có rất nhiều người phải thức đêm học hành, phấn đấu cả chục năm trời để thoát khỏi cái nghèo.

Hai mắt cậu cay xè, khom lưng nhặt đống giấy tờ lên, xếp lại ngay ngắn rồi để lên bàn Chu Xung, chiếc bàn làm việc cũng vô cùng bừa bộn, thểhiệnđúng tác phong thô lỗ phóng khoáng bên ngoài củahắn, tạo thànhmộthình ảnh đối lập với cái tủ sách.

Những hình ảnh bị vùi chôn trong trí nhớ bỗng từ từhiệnrõtrở lại.

Chu Tự Hằng rón rén vén những cành cỏ lau sang hai bên để nhìn Minh Nguyệt, trờiđãdần mờ tối, nhưng gương mặt củacôbéthìvẫn trắng sáng như tuyết, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống, dường như cũng đủ làm cho toàn thâncôbé phát ramộtthứ ánh sáng rực rỡ như trân châu.

Chu Tự Hằng lại thả lỏng hai bàn tay ra.

Trong thoáng chốc, Chu Tự Hằngđãhiểu được,thậtra vụ làm ăn này có liên quan đến nhân sinh, nghĩa là cậukhôngcần phải học hành vất vả,khôngcần cùng hàng vạn người tranh giànhmộtchiếc cầu độc mộc, mà chỉ cần dựa vào núi vàng là có thể nhận đượcmộttấm bằng giỏi rồi.

[khôngbiết.]

Lúc này nhìn cậu quá thảm hại, người còn vương mùi khói thuốc, thậm chítrênmặt còn có nước mắt.

Là giấy khen của Chu Tự Hằng từnhỏđến lớn.

Chu Tự Hằng khẽ thở dài, cầm đống giấy tờ để vào ngăn kéo bàn cho Chu Xung.

Tâm trạng lúc này rất khó để hình dung, trongsựđau khổ mỏi mệt lại xen lẫn cả ngọt ngào.

[Bố, có phải tâm trạng bốđangkhôngđược tốtkhông?]

Có những ngườithìkhinh bỉ coi bạn như cái giày rách, nhưng cũng có những người lại luôn xem bạn là châu ngọc.

Tưởng Văn Kiệt im lặng, hồi lâu sau,anhmới nghiêm túc và trịnh trọngnóivới Chu Tự Hằng: “Rất quan trọng.”

Tay Chu Tự Hằng co lại thành nắm đấm.

[mộtvụ làm ăn rất lớn.]

Chu Tự Hằng gạt nước mắt, cười tự giễu.

[Chuyện gì?]

Hết thảy những thay đổi này là nhờ vào việcanhđãtốt nghiệp trường đại học Nam Thành, dựa vào bản lĩnh và năng lựcthậtsựcủa mình, từng bước từng bước tiến lên, cuối cùngđiđến được ngày hôm nay.

anhkhôngthể tiết lộ thêm được, làmộtthư kí,anhphải làm tròn bổn phận và chức trách của mình.Chu Tự Hằng hờ hững nhìnanh, môi khẽ nhếch lên.

Chu Tự Hằng lật xem từng cái giấy khenmột, qua từng trang giấy, cậu lại nhớ đến tiếng cười hào sảng của bố, nhớ đếnsựhãnh diện của bố mỗi khi gặp ai đó: “Xemđinày, con trai tôi đấy, đứng thứ nhất nhé, sau này chắc chắnsẽđỗ đại học!”

Chắc chắn phải là chuyện gì lớn lắmthìhắnmớikhôngthể rờiđigiữa chừng, nhưng mấy việc này Chu Xungkhôngbao giờnóivới Chu Tự Hằng, với con cái,hắntuyệt đối chỉnóinhững chuyện tốt chứkhôngbao giờ nhắc đến chuyện xấu.

Chu Tự Hằng đứng dưới cái đèn treo thủy tinh, ống quần đen dính đầy tàn thuốc, nhưng có vẻ như cậukhôngpháthiệnra, tay vẫn đút trong túi quần, lộ ra vết thương ở nửatrênmu bàn tay có dán băng.

Tưởng Văn Kiệt im lặngkhôngnói, mi tâm nhăn lại,mộtlúc lâu sau,anhmới lên tiếng: “Làmộtvụ làm ăn rất lớn.”

Đúng lúc này,mộttrận gió từ ngoài sân thổi vào, làm mùi khói thuốctrênngười Chu Tự Hằng bay vào mũi Tưởng Văn Kiệt.

Tưởng Văn Kiệt vỗ vai Chu Tự Hằng, thở dài,nói: “Hôm nay, Chu tổng bận lo chuyện của cậu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù làmộtngười con trai nghèo túng đến đâuđinữa, khi ở trước mặt người mìnhyêu, họ vẫn muốn bộc lộ rasựtự tin của mình,trênngười mặc áo giáp vàng, cưỡi mây đạp gió mà đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa mở ngăn kéo thứ nhất ra, hình ảnh trước mắtkhônggiống như Chu Tự Hằng nghĩ.

Chu Tự Hằng mở cửa thư phòng ra, khung cảnh bên trong vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Chu Tự Hằng nghĩ vậy, lập tức quay người chạythậtnhanh đến phòng khách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ cómộtxấp giấyđãdùng qua.

Tất cả tình cảm,sựtha thiết và kì vọng của Chu Xung, đều đượchắnlưu giữ lại trong cái ngăn kéonhỏnày.

Gió rất mạnh, thậm chí còn làm lay động cái đèn thủy tinhtrêncao, nhưng mùi khói thuốctrênngười Chu Tự Hằngthìvẫnkhôngthể bayđihết, chắc là vìđãhút rất nhiều điếu.

“Bố tôi…Hôm nay kí đượcmộtmối làm ăn lớn à?” Chu Tự Hằng hỏi Tưởng Văn Kiệt.

Chu Tự Hằng cúi đầu, dưới đất rơi vãi đầy những giấy tờ văn kiện, trong đó có cả tài liệu giới thiệu về các trường đại học trong và ngoài nước.

Đây là cuộcnóichuyện của hai bố con từ rất lâu rồi,khôngngờ Chu Xung lại ghiâmrồi giữ cho đến tận bây giờ.

Chu Xung xoa đầu con, dịu dàngnói: “Có rất nhiều chuyện bốkhôngbiết phảinóivới con thế nào, nhưng con chỉ cần nhớ rằng, cả đời này, bố chỉyêuhai người.”

Tinh thần cậu hình như cũngkhôngđược tốt cho lắm, sắc mặt hơi buồn buồn, phần tóc mái dính chặt vào trán, dáng vẻ ngạo mạnkhôngai bì nổi hầu nhưđãhoàn toàn biến mất.

Chu Tự Hằng nhìn Tưởng Văn Kiệt, muốn thăm dò chút thông tin từanh.

Có thể vì trời tối,côbé lại chỉ mặc đồng phục học sinh nên hơi lạnh, hai bàn tay vẫn ôm chặt lấy chậu hoa hồng.

Còn Chu Tự Hằngthìđãtrưởng thành.

Từ khi lên nhà trẻ, rồi dừng lại ở năm lớp sáu tiểu học.

“Trước khi có con, bố chỉyêuchính bản thân mình, khi có con rồi, bố chỉyêumộtmình con thôi.”

Tưởng Văn Kiệt có chút băn khoăn nhìn Chu Tự Hằng, ý đồ muốn tìm xem bao thuốc được cất chỗ nào, nhưnganhkhôngnhìn ra được gì cả, Chu Tự Hằng lúc nàyđangrũ mắt nhìn xuống, cặp lông mi dài phủ lên mí mắt.Tưởng Văn Kiệt thường nghe ông chủ khen ngợi con mình, việc lớn việcnhỏgì cũng lấy ra khen, thậm chí đến cả cái cặp lông mi dài của con cũng trở thành chủ đề để Chu Xung đem ra khoe.Nhưng giờ phút này, cặp lông mi ấy lạikhônghề đẹp như Chu Xung thườngnói, ánh sáng chói mắt kéo dài cái bóng của cặp lông mi, nhìn vào có phầncôđơn trống vắng.

Cậu hơi chần chừmộtlát rồi mới bật lên, lập tức có tiếngnóiphát ra.

“Những chuyện này Chu tổngkhôngmuốnnóicho cậu biết, nên là cậu…cứ làm bộ nhưkhôngbiếtđinhé.” Tưởng Văn Kiệt lại vỗnhẹlên vai Chu Tự Hằng.


Cậu nghe rất lâu, cho đến khi có tiếng bước chân từ đằng sau vang lên.

[Chuyện làm bố mệt chắc phải là chuyện rất quan trọng đúngkhông?]

Tửu lượng của Chu Xung rất tốt, uống rượu rất ít khi say, càng hiếm khi say khướt như hôm nay,hắncũngkhônghay buồn ngủ, mấy ngày làm việc liên tục cũngkhôngthể khiếnhắnsa sút tinh thần, vậy mà hôm nay lại mệt mỏi đến mức này.

[Vậy bố về nhàđi,khôngcó tiền cũngkhôngsao, consẽlàm chỗ dựa cho bố.]

khôngcó bộ tây trang cao quýtrênngười,khôngcó mùi khói thuốc, lúc này Chu Xung như tháo bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, trở thànhmộtngười đàn ông bình thường, hai bên tóc mai thậm chí còn nhìn thấy cả tóc bạc.

[khôngphải tâm trạng bốkhôngtốt, mà bố chỉđanghơi mệt thôi.]

“Tôi…mới lên lớp 11 mà.” Cổ họng cậu như bị tắc lại, mãi mớinóinên lời, sắc mặt có phần mơ màngkhônghiểu chuyện.

(Ở Trung Quốc học tiểu học sáu năm)

Ánh sáng dịunhẹtràn ngập gian phòng, thiết kế chủ đạo là hai màu trắng đen, tủ sách bày rất nhiều sách, Chu Tự Hằng nhìnmộtlượt, ngay tại vị trí bắt mắt nhất là tất cả số sách giáo khoa của cậu.

Đến bây giờ cậu vẫn là người được quan tâm nhất trong những trang báo ở Nam Thành, họnói“Nếu Chu Xungkhôngmang Chu Tự Hằng từ đồn cảnh sát về,thìliệu bây giờ cậu bé ấysẽlưu lạc nơi đâu?”

Là Chu Tự Hằng và Chu Xung.

Trong phút chốc, Chu Tự Hằng rất muốnđitới trước mặtcôbé, nhưng cậu lạikhônglàm điều đó.

Vẫn là căn nhà to rộng ở Nam Thành, ánh đèn vẫn luôn sáng, bóng tối lúc nào cũng lạnh lẽo ảm đạm như vậy.

Lúc này, sắc mặt Chu Tự Hằngđãtrắng bệch như tuyết.

Dưới nhà chính tối đen, như thể nhàkhôngcó ai, mãi đến khi có tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa, đèn mới được bật sáng.

Giọng của cậu hơi khàn, thậm chí còn nghẹn ngào.

Tưởng Văn Kiệt im lặng, cuối cùng xin phép ra về, trước khiđicònnói: “Cậu vào thư phòng của Chu tổng xemmộtchútđi.”

Thứ duy nhất được Chu Xung để ngay ngắn, chính là bức ảnh ở góc bên phải bàn, là hình chụp chung của hai bố con, trông vẫn còn rất mới.


Trần Tu Tề nán lạimộtlúc rồi rờiđi, Minh Nguyệtnóivới cậu ta câu “Hẹn gặp lại”, sau đó lại khẽ thở dài, ngẩng lên nhìn vào cửa sổ nhà họ Chu rồi ôm chậu hoa về nhà.

Ở dưới cùng làmộtcái bút ghiâm.

Cậu cứ thế đứng đằng sau đám cỏ lau khô héo, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưngcôbé,mộtlúc lâu sau mớiđivề nhà mình.

mộtgiọngnóinon nớt đầy mùi sữa của trẻ con vàmộtgiọngnóitrầm thấp của người lớn.

Chu Tự Hằngkhôngnhúc nhích, cũngkhôngnóigì, thời gian nhưđangquay ngược về quá khứ, Tưởng Văn Kiệt lạimộtlần nhìn thấy cậu bé con mặc đồ ngủ hình khủng long màu xanh lá, cái mũ lắc lư sau đầu, ngồitrênbậc thang, đầu tựa vào tay vịn, lẩm bẩmnóithầm: “Cònnóilàsẽvề với con…”

Rốt cuộc vẫn chỉ làmộtđứa trẻ.

[Mọi thứ bốđãchuẩn bị hết cho con rồi.Con phải được học trongmộttrường cấp hai tốt nhất, trường cấp ba tốt nhất, đến khi con lớn, bố cũngsẽgiúp con vào được trường đại học tốt nhất luôn, conđihọc ở đâu, bố liền mở công ty ở chỗ ấy.]

Chu Tự Hằng cứ ngheđinghe lại, hai tay ôm đầu gối, ngồi bệt xuống sàn nhà.

Chu Xung ngồi xổm xuống, ôm lấy vai connói: “Làm gì có chuyện đấy.”

Chu Tự Hằng cứng người lại,khôngbiếtnóigì.

mộtlúc sau, cậu mới mở miệng: “Chúnóicho tôi biếtđi, làmmộthọc sinh giỏi, ngày ngày chăm chỉ học hành,thậtsựquan trọng đến thế sao?”

Chu Xung mím chặt môi.

[Bố cậu bảo tôi tới, ông ấy vướng chút việc nênkhôngđiđược.]

Trong phòng khách, Chu Xungđãvề, nhưngđangsay khướt, Tưởng Văn Kiệt chật vật dìu ông chủ vào, miệng thở hồng hộc, thấy Chu Tự Hằng chạy tới,anhliền mệt mỏi chàomộttiếng.Chu Xungđãhơn bốn mươi, vóc dáng cao lớn, lúc trẻ từng làmộtcon rồng xông pha khắp nơi, Tưởng Văn Kiệt đậm chất thư sinhthìlàm sao có thể đỡ nổi.

“Sắp đến kì tuyển sinh vào đại học rồi, qua khai giảngsẽcómộtsố người trong ban tuyển sinh của các trường đại học đến Nam Thành để khảo sát, Chu tổng…” Tưởng Văn Kiệt dừngmộtchút, “Chu tổng mời bọn họ ăn cơm.”

Mỗi lần nhận được giấy khen của trường, cậu đềukhôngthèm quan tâm, cứ cuộn đại vào rồi ném cho Chu Xung, Chu Xungthìmừng lắm, mặt nở hoa, cầm tờ giấy khen của con mà như cầm kho báu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61