Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50


Minh Nguyệt gọi điện cho cậu, ấp úngnói: “Chu Chu, nếu như…cómộtngười con trai theo đuổi emthìphải làm sao?”

Chiếc gối ôm màu vàng nhạt, bêntrênthêu hoa đào màu đỏ, Chu Tự Hằng ngửi thấy rất nhiều mùi hương, cực kỳ thỏa mãn.

Chu Tự Hằngkhôngnhịn được mà vò đầu dậm chân, gây ra tiếng động lớn.

hiệntại, cậu rất muốn vào trong phòng Minh Nguyệt.


Mới chỉ gần nửa tháng thôi, ấy vậy mà Chu Tự Hằngđãrất nhớ rất nhớ, ngày nghĩ đêm nghĩ, ngay cả trong mơ cũng nghĩ luôn.

côbéđangmặcmộtcái áo lông màu xám tro, phần ngực hơi phồng lên chút xíu, vòng eo thon thả nhìn vô cùng duyên dáng.

khôngchờcôbé đápthìcậuđãtrả lời luôn: “Chắc chắn là vẫnkhôngmở rồi, chỉ biết bảoanhquay về thôi!”

“He he.” Chu Tự Hằng cười gật đầu.

Chu Tự Hằng suy sụp tinh thần ôm lấycôbé từ phía sau, cằm dán vào cổcôbé cọ cọ.

Còn chưanóidứt lờithìChu thiếu giađãlại đầymộtbụng oán khí.

Thấycôbé yếu đuối như vậy, Chu thiếu gia lại bắt đầu được voi đòi tiên.

Bắt được cái quần, cậu lại ướm lên chân mình đo, chê bai: “Ngắn thế.”

“Hư…hư thế nào?” Minh Nguyệt có phần thấp thỏm.

Cậu lấy tấm hình Mạnh Bồng Bồng được dántrênbảng vàng xuống, đặt lên bàn thờ thần, sau đó lại chuyển đến để ở đầu giường, trước khiđingủ đềukhôngquên lạymộtcái, thậm chí còn muốn kínhmộtnén nhang.

Chu Tự Hằng khẽ nheo mắt, nhìn nhưmộtchú báo con vừa mới được ăn uống no đủ.

Rất ngoan ngoãn nằm im, hay là nghịch ngợm đá chăn? Nằm ngửa hay là nằm nghiêng giống cậu?

Vừa mới vào được phòng, cậuđãkhôngtính đến chuyệnsẽrời khỏi ngay, thậm chí còn tự tay đóng cửa sổ lại.

Chu thiếu gia “Ừ”mộttiếng, hai chân gác lên, tỏ ra miễn cưỡngnói: “Em xoađi.”

Sắc mặt cậu trắng bệch, thần sắc có phần ảm đạm,trêntóc còn dính sương nên hơi ướt.

“anhđúng là…” Minh Nguyệt đỏ hết cả hai tai, “khôngbiết xấu hổ.”

Chỉ là hơinhỏthôi mà.

“Còn cái đuôi củaanhnữa.” Cậu lại cằn nhằn tiếp, “anhđãbơi rất lâu rất lâu, lâu đến mức cái đuôi cũng trở nên đau nhức hết cả.”

Bắt được cái áo lông, cậu mở ra nhìn,nói: “Mềm quá.”

Chu Tự Hằng giúpcôbé nhấc vali lên, dựng thẳng ở góc tường.

côbékhôngmuốn bị cậu nắm như vậy, hoặc do quá thẹn thùng nên mau chóng rút tay ra.

Cậu lê cái mông đến, mè nheo cọ cọ bên cạnh Minh Nguyệt.

Cậu cảm thấycôgáinhỏcủa mình mặt nào cũng tốt hết, gương mặt xinh xắn như hoa đào, giọngnóidễ nghe như chim sơn ca, phong thái yểu điệu như cành liễu, tính cách ngọt ngào như kẹo đường, nhưng vẫn cómộtđiểmkhôngtốt chút nào.

“anhđừngđi, em sợ emsẽkhóc mất.” Minh Nguyệt cúi đầunói, mái tóc dài từ đằng sau lưng xòa xuống trước ngực.

Vừa nghĩ xong là cậu hành động ngay, lui người về sau mấy bước, lấy đà nhảy qua lan can, ôm lấy đường ốngđisang nhà Minh Nguyệt.

Bạch Dương nghe vậy mới biết làkhôngtốt, lập tức dập tắt nến và hươngđi.

“Đừng giận nữa mà, Minhcônương.” Cậu ghé vào taicôbénói, “anhbiết sau này nhất định emsẽlớn lên.”

Chu Tự Hằng dừngmộtchút rồi đột nhiên thở dàinói: “Em hư lắm đó, Minhcônương à.”

Bắt được cái áo khoác, cậu lại xoay trước sau ngắm nghía,nói: “Đẹp đấy.”

nóixong, cậu lạikhôngnhịn được mà cúi đầu nhìn quả đào sữa củacôbé.

Minh Nguyệt đứng trong phòng lắc đầuthậtmạnh.

Cứ như làm thế là có thể lưu giữ được chút xúc cảm và mùi hương dịunhẹvậy.

“anhthậtsựkhôngthểđitiễn em sao?” Cậu vẫn chưa hết hi vọng, lại hỏi lần nữa.

Điểm thi của cậu phảinóilà tốt nhất từ trước đến nay,mộtphát tăng hai trăm hạng, cục trưởng Bạchkhôngcòn lý do gì để bắt cậu giảm cân, chỉ đành buồn bực mỗi ngày nấu thịt kho tàu cho con trai ăn.Vợ của cục trưởng Bạchthìvui vẻ ra mặt, gặp ai cũng khoe là con tôi đợt này thi rất tốt.

Cậu nhìn thẳng vàocôbénói.

Chu Tự Hằng thầm nghĩ, giống nhưmộtquả đào vậy.

Mở cửa?

“Vậythìlà Đại Nguyệt Lượng nhé? Hay là hoa hồng lớn? Đại tổ tông?” Chu Tự Hằng lại mon men dựa vào, “Đừng giận mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dường như công việc của Tô Tri Song rất bận rộn, cho nêncôluôn phải bôn ba bên ngoài, còn bận hơn cả cục trưởng Bạch bố của Bạch Dương nữa, mãi đến tận đêm 30 mới được nghỉ, lần đầu tiêncôcởi đôi giày cao gót màu đen lịchsựcủa mình ra, bước vào cửa nhà họ Chu.

Chu Tự Hằng chỉ còn trông thấymộthình bóng dịu dàng thướt tha mờ mờ sau tấm rèm cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Đại Xuyênkhôngcó ở đây là lá gan của Chu Tự Hằng cũng nặng thêm mấy cân, tựa như cầm được kim bài miễn tử vậy, cả gan làm loạn.Tầm mắt cậu nhìn khắp phòng Minh Nguyệtmộtlần, mũi còn nhăn lại ngửi ngửi, cuối cùng lại hít hà mùitrênngười Minh Nguyệt.

Hình như cậu…cómộtchút…không…Là rất nhiều…cảm xúcđangdâng trào…

“…”

Năm nay, người vui nhất chính là Bạch Dương.

“Tất nhiên rồi, tiên cá sao có thểkhôngcó đuôi chứ!” Chu Tự Hằng giọngnóisục sôi,mộtgiây sau lại buồn bãnói: “Đuôi củaanhmàu vàng, rất đẹp, nhưng vì bơiđitìm em nênđãbị tróc rất nhiều vảy,khôngcòn phát sáng được nữa.”

Rèm cửa màu vàng nhạt vẫn chưa khép hẳn lại, xuyên thấu qua khe hở, có thể trông thấymộtđám mây phía chân trời,mộtngôi sao vàmộtvầng trăng sáng.

Chu thiếu gia khoái chí lắm, cái đuôi cá như muốn quẫy tung bọt nước lên rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“anhđivềđi!” Minh Nguyệt hơi giận rồi.

khônghề nhúc nhích.

Rất cầnmộtnụ hôn.

Minh Nguyệt giật lấy cái áo lót trong tay Chu Tự Hằng, kéo cái hộp bị mở toang dưới chân cậu về, quay đầu buồn bực tiếp tục gấp quần áo.

Chu Tự Hằngthậtsựhết cách, cuối cùng gọimộttiếng: “Vợ bé bỏng ơi.”

Chương 50

“khôngvề.” Cậu khoanh tay trước ngực, dán mặt vàonói, “anhkhôngvề đấykhôngvề đấy, em làm gì đượcanhnào? Dù saothìbố em cũngkhôngcó ở đây.”

Cậu thiếu giakhôngchịu nổisựquyến rũ của tiểu tỳ nữ, liền kéo tay nàng đặt lên hông mình: “Bắt đầu từ chỗ này.”

“Mạnh Bồng Bồng còn chưa c·h·ế·t mà mày lại làm thế, có khác nào rủa người takhông?”

Chu Tự Hằng chắc cũngkhôngý thức được là dáng vẻ của cậu lúc này nhìn như khuê nữđanggiận dỗi vậy, Minh Nguyệt thầm nghĩ, giấc mộng kia nhất định làkhôngbình thường.

Trong vũ đoànthìMinh Nguyệt là ngườinhỏtuổi nhất, cũng là người xinh đẹp nhất, Chu Tự Hằngkhônglo nghĩ điều gì khác, chỉ lo Minh Nguyệtsẽbị mấy thằng quỷ tây để mắt đến thôi.

Cánh tay dài duỗi ra, ôm gọncôbé vào lòng.

Minh Nguyệt có mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, đẹp biết bao nhiêu.

Minh Nguyệtđitheo giáo viên múa cùng vũ đoàn tham gia biểu diễn ở châu Âu, ngày nàocôbé cũng bận rộn, bận tập múa, bận tập diễn xuất, nhưng bận hơn cả là mỗi đêm đều phải gọimộtcuộc điện thoại cho Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng híp mắt xuýt xoa.

*

Minh Nguyệt lòng nặng trữu đáp: “Vâng ạ.”

Rất cần nước.

Mở cửa nào cơ? Cửa phòng mình á?

Đầu cậu đặttrênvai Minh Nguyệt, mái tóc ngắn màu đen mềm mại m*n tr*n gương mặt củacôbé.

Minh Nguyệtkhôngnỡ phá hỏngsựmong đợi của Chu Tự Hằng, nhưng vẫn phảinóithật: “Bố emsẽgiật đứt tóc củaanhmất.” Minh Đại Xuyên tuynóilà chấp nhận chuyện congáicó bạn trai, nhưngkhôngcó nghĩa làhắnchấp nhận cậu bạn trai kia của con.

Cậu nhảy vào sân thượng nhà Minh Nguyệt thành thạo đến mứckhôngđể phát raâmthanh luôn rồi,nóitheo cách của Minh Đại Xuyênthìđó là “Khinh công được tu luyện mà thành”.Minh Nguyệt vốnkhôngbiết là cậu vào nhà, mãi đến khi nghe thấy tiếng độngthìmới ngó đầu ra hỏinhỏ: “Chu Chu à?”

“…”

Sân thượng nhà Minh Nguyệt rất rộng, nối liền với hai căn phòng,mộtlà phòng Minh Nguyệt và hai là phòng tập múa củacôbé, nơi đây cũng là nơi lấy được ánh sáng và gió mát tốt nhất, Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý làm cái gì cũng luôn nghĩ cho congáitrước tiên.

Biết là cậu lại bắt đầu giở cái tính bá đạo ra rồi, cho nên Minh Nguyệt cũngkhôngtrách móc.

Minh Nguyệt gấp gọn quần áo, phân loại rồi xếp ngay ngắn vào vali.

Có phải là mình hơi bạo dạn rồikhông?

côbé nghe xong giấc mộng này, cảm thấy hơi áy náy.

Nhất là khi cậu bạn trai đó lại là Chu thiếu gia, người mà Minh Đại Xuyên luônkhôngquá chào đón.

Cái đuôi cá hình như lại bắt đầu đau rồi.

Chu Tự Hằng tiến vào phòng tập múa.

“anhmơ thấy emđianhquốc, sau đóanhbiến thành chàng tiên cá, vì muốn tìm em nênđãbơi rất lâu, vậy mà đến nơi rồi em lại chẳng hônanhlấymộtcái.”

“Ừ.” Chu Tự Hằng cố đè nén cảm xúcđangdâng trào trong lòng, cố gắng tỏ ra tự nhiên hết mức, “Tiểu Nguyệt Lượng mở cửa choanh.”

Đến cuối cùng, cậu cầm phải cái hộp đựng áo lót của Minh Nguyệt, tò mò mở ra, lập tức đập vào mắt mấy cái áo lót trắng có thêu hoa vănkhônggiống nhau.

Minh Nguyệt bị nhột nên đẩy cậu ra: “Chu Tự Hằng,anhhư lắm!”

“Vậy để em xoa bóp cái đuôi choanhnha?” Minh Nguyệt thăm dò hỏi.

Chu Tự Hằng bỗng nở nụ cười,khôngnóicâu gì, yên lặng điều khiển cho chiếc máy bay bay về nhà mình.

Chu Xung cũng đồng ý: “Đúng là hơi có tâm cơ.”

côtựa nhưkhôngkhí, có cảm giác nhưkhôngtồn tại vậy.

Minh Nguyệt có cảm giác như mìnhđangdỗ trẻ con vậy: “anhcòn có đuôi nữa à?”

Vì để che dấu biểu tìnhtrêngương mặt, Chu Tự Hằng liền cầm lấy cái gối ôm sau lưng, che kín mặt mình lại.

Chu Tự Hằng đánh giá Tô Tri Song: “Lòng dạ thâm sâuthậtđấy.”

côbékhôngkhác gìmộtnữyêuquái ở miếu Lan Nhược Tự (*), tựa đầu bên khung cửa sổ, tay chống má, chờ chàng thư sinh hiền lành lạc đường tìm đến.

Nhưng đối với Chu Tự Hằng mànóithìđây quả thực làmộtnỗi đau ngọt ngào.

Chu Tự Hằng hơi hoảng hốt, tựa như giờ khắc này, cậu lại biến thành chàng tiên cáđangngâm mình trong làn nước lạnh như băng của sông Thames.

hiệngiờ cậu giống nhưmộtthiếu giađangnằm hưởng thụ, bên cạnh làmộttiểu tỳ nữ xinh đẹp quyến rũ bị cậu c**ng b*c bắt xoa bóp chân.

“Hoa hồngnhỏ.”

Minh Nguyệt cắn môi đóng cửa sổ thủy tinh rồi kéo rèm lại, tựa vào tường, cúi đầu xoắn xoắn ngón tay.Hành lý củacôbé vẫn còn chưa xếp xong,trêngiường đầy quần áo và mũ, nhưng bây giờcôbékhôngcòn tâm tư đâu mà làm tiếp nữa.

khôngbiết lúc ngủ Minh Nguyệt trông như thế nào nhỉ?

Cổ họng như bị lửa thiêu đốt, yết hầu giật giật, cậu bối rối thả taycôbé ra, tiện tay cầm lấy bình tràtrênbàn rồi rót ra chén.

Minh Nguyệt đứng sau cửa, Chu Tự Hằngthìđứng ngoài cửa, hai người chỉ bị ngăn cách bởimộttấm ván gỗ.

“Tiểu tổ tông.”


“Chúc cậu năm mới học tập tốt.” Tô Tri Songnóilời chúc rồi đưa bao lì xì đựng 888 đồng trong đó.

Mà Chu Tự Hằng hiển nhiênkhôngphải làmộttên thư sinh điềm đạm nho nhã, cậu làmộtkẻ đào hoa háo sắc bị nữ tiểuyêuxinh đẹp đánh cắp trái tim.mộtcái hôn gió kia của Minh Nguyệt làm lòng cậu ngứa ngáy, giống như bị mèo cào vậy, bụng nóng như lửa đốt, cảm giác khô rát xông thẳng lên cả cổ họng.

Hai là gia đìnhnhỏcủa cậu và Chu Xungđãcó thêmmộtngười, Tô Tri Song.

Tuy Minh Nguyệtkhôngnóinhưng Chu Tự Hằng cũng biết làcôbé giận rồi, tính tìnhcôbé thế nào cậu là người hiểurõnhất mà.

Chu Tự Hằng rất nhớcôbé thanh mai Minh Nguyệt của mình.

trênbệ cửa sổ là cái máy bay điều khiển từ xa cùngmộtmảnh giấy,trênđó là nét chữ rồng bay phượng múa của cậu – Bố em có trong phòngkhông?

Mấy ngón tay của Chu Tự Hằng hơi run lên, nhưng vẫn cầm lấy dây áo, giơ lên nhìnmộtchút, tiếp tục đánh giá phê bình.

Dù có chênh lệch múi giờđichăng nữa.

Khi cánh cửa chỉ mới hé ramộtkhe hởnhỏthìbàn tay của Chu Tự Hằngđãđưa ra chặn lấy.

Minh Nguyệt cứng miệngkhôngnóira được lý do, chỉ biết cúi đầu hà hơi lên tay Chu Tự Hằng, xoa tay cho cậu,nhỏgiọngnói: “Làm sao em biết được làanhlại mặc ít như vậy chứ?! Nếu màanh…màanh…”

khôngcó phản ứng.

Nhìn bộ dạng của cậu chẳng khác nàomộttên b**n th** háo sắc cả, thựcsựkhôngtử tế chút nào, nhưng Chu Tự Hằng lạikhônghề cảm thấy chột dạ.

Lại trốn mất rồi.

Ngày hôm sau, Chu Tự Hằng nhận được hai bao lì xì.

*(Miếu Lan Nhược Tự:mộtngôi miếu nổi tiếng vìđãtừng có nhiều người bỏ mạng tại nơi đây, cũng là nơi bắt đầu cho mối tình giữamộtchàng thư sinh chất phác vàmộtnữyêuquái xinh đẹp thánh thiện.Mối tình này sauđãđược làm thành phim “Thiện nữ u hồn”.)

Chu Xung trừng mắt rítmộthơi thuốc, cho Chu Tự Hằng 8888 đồng.

Mùa xuân năm nay, đối với Chu Tự Hằng mànóithìhoàn toàn khác biệt.

Chu Tự Hằng có rất nhiều lời muốnnóivớicôbé, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Đợi mãi mới nghe được câu này!!

Hai tay cậu trống trơn, nhưng vẫn theo bản năng co duỗi các ngón tay làm động tác xoa bóp, sau đó nhét hai tay vào túi áo.

Lúc Chu Tự Hằng biết được chuyện nàythìcười đau hết cả thắt lưng.

Cầm lấy bàn tay thon dài của Minh Nguyệt, cậu hùng hồnnói: “Em đúng làkhôngcó lương tâm,khôngchỉ mới vừa hư vớianh, mà ngay cả trong mơ cũng đối xử vớianhkhôngtốt nữa!”

Hầu kết Chu Tự Hằng khẽ giật,khôngdám nghĩ tiếp nữa.

Chu Tự Hằng khẽ l**m môi.

Khẽ liếc trộm phản ứng của Minh Nguyệt, dường như trong nháy mắtcôbéđãbị đóng băng rồi.

Sáng sớm maisẽrờiđi…

côchăm chú xem TV, xem hết chương trình chào năm mới, cực kỳ tập trung,khônghề rời mắt.Chu Tự Hằngthìkhôngthích xem mấy chương trình cuối năm, cậu và Minh Nguyệtnóichuyện qua điện thoại, cùng chúc nhau năm mới vui vẻ.

Cậu mặcmộtcây đen, nhìnkhônghợp với cái ghế màu xanh nhạt cho lắm, chânthìdài, cái sofanhỏphòng Minh Nguyệt hoàn toànkhôngthể dung nạp được.

Xấu…xấu hổ chếtđiđược.

côrất biết cách cư xử,khônglàm ra vẻ thân quen mà bắt chuyện với Chu Tự Hằng, cũngkhôngbao giờ lấy lòng Chu Xung.

Nhưng tất cả đềukhôngđẹp bằng vầng trăngnhỏđangở trong ngực cậu lúc này.

Nghecôbénóisẽkhóc, Chu Tự Hằng lập tứckhôngép buộc nữa.

Ánh mắt của cậu nóng rực, cách xa vài mét mà vẫn có thể cảm nhận đượcsựkhao khát điên cuồng chưa từng có từ trước đến nay, Minh Nguyệt hơi sợ, bắt đầu hối hận với hành động hôn gió liều lĩnh của mình lúc nãy.

Mẹ kiếp! Mới nghĩ thôiđãthấy phấn khích rồi!

Chỉ yên lặng bưng bát, cùng ănmộtbữa cơm với hai bố con họ Chu mà thôi.

Cậunói: “Quánhỏ.”

“Nếuanhđể cho em biếtthìem có mở cửa choanhkhông?!” Cậu trừng mắt hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Buổi tối trời lạnh, cậu chỉ mặcmộtbộ quần áo ở nhà màu đen rất mỏng, nhưng trong lòngthìnóng như lửa đốt, giống nhưđangcómộtcái lò thiêu ở bên trong vậy.

Minh Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng đành giữ mặt lạnh, tiếp tục gấp quần áo.

Rấtnhỏ…

“Tiểu Nguyệt Lượng.” Cậu gọi.

Dê béo vui đến mức muốn bay lên.

Mà chuyện cậu ngày đêm lo lắng ấy, trướcmộttuần khi kết thúc kì nghỉ đôngđãthậtsựtrở thànhhiệnthực.

côgáiđangtrong tuổi trưởng thành xấu hổ đến mức muốn độn thổ luôn rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Nguyệt trợn tròn mắt, nhìn Chu Tự Hằngđangnghiêng đầu cười nhìn mình, lộ ra dáng vẻ kiểu gian kếđãthành công.

Ngay cả chínhcôbé cũngkhôngxác định nổi.

Ngày nghĩ đêm mơ, cổ nhân đúng làkhônglừa chúng ta.

Dùng thêm chút sức, cả cái cửa sổđãbị mở ra hoàn toàn, tay Chu Tự Hằng chống lên bệ, xoay người nhảy vào phòng, động tác rất dứt khoát và lưu loát.


Chu Tự Hằng than thở: “Sao lại thơm như vậy chứ!”

Đây là phòng của Minh Nguyệt, nơi chứa đựng hơi thở củacôbé, đa phần đồ đạc là màu hồng của hoa đào, chính giữa là chiếc giường công chúa, nơi mà mỗi sángcôbé chui từ trong chăn ra, đến tối cái kéo chănđingủ.

Cậu vừa tức vừa cuống, kéo taycôbé đưa lên mặt mình: “anhhư á?!anhhư chỗ nào?!rõràng em mới hư ấy! Trời lạnh như thế mà nỡ bỏ mặcanhở bên ngoài, lạnh c·h·ế·t mẹđiđược! Em sờ mà xem, sờđisờđi, đều đông lạnh hết cả rồi!”

Tốc độ gấp quần áo củacôbékhôngthể nhanh bằng tốc độ ném quần áo của cậu, mà cứ mỗi lần cậu cầm cái áo nào lên là lại phải cảm thánmộtcâu.

Lần nàykhôngbị Chu Tự Hằng quấy rối nữa nêncôbé mau chóng sửa soạn xong hành lý, kéo khóa vali lại, cài mật mã cho ổ khóa.

Cậu ôm gọncôbé vào ngực, siết chặt lại: “khôngbiết làanhrất nhớ em sao.”

Chuyện học tập đối với Chu Tự Hằng chả khác gì cái rắm, năm nay điểm thi của cậu cực kém, xếp hạng từ dưới lên.Lúc giấy thông báo đưa đến tay Chu Xung,hắnsửng sốt đến mức cắn đứt cả điếu thuốc, nhưng Tô Tri Songthìchỉ yên lặngkhôngnói, cũngkhôngcó vẻ gì là tức giận.

Ánh trăng rực rỡ chiếu rọi xuống như thác nước, tỏa sáng tựa như đôi má lúm đồng tiền của Minh Nguyệt lúc này.

Đó là hình nhưcônhóc này rất thích việc trêu chọc người ta xong rồi bỏ chạythìphải.

Bắt được cái áo sơ mi, cậu cũng phải bình phẩm: “Đẹp.”

mộtcái của Chu Xung,mộtcái của Tô Tri Song.

Trong lòng cậu quảthậtđangsướng c·h·ế·t người, hậnkhôngthể đấm hai cái lên mặt đất, nhưng ngoài mặtthìvẫn tỏ ra buồn bực mất hứng.Song thựcsựrất khó mà nhịn được, nhất là khi bàn tay Minh Nguyệt vừa xoa vừa đấm cho cậu, cậuđãrất muốn cười.

Gấp quần áo…

Chu thiếu gia lạikhôngvui rồi, cậu ôm gối co chân, cũng ngồi bệt xuống đất: “Ngày maianhcó thểđitiễn emkhông?”

mộtlà bởi vì Tiểu Nguyệt Lượng của cậuđinước ngoài rồi, lúc nhớcôbé cậu cũng chỉ còn cách ngẩng đầu ngắm trăng thôi.

Tiếng động bên ngoài thoáng chốcđãkhôngcòn nghe thấy nữa,khônglâu sau, ngay cả chiếc máy bay kia cũng từtrênbệ cửa sổ phòng Minh Nguyệt bayđimất rồi.

Minh Nguyệt yếu ớt phản bác: “khôngphải như vậy mà…”

Đúng là đông lạnhthật.

Tay Minh Nguyệt rất mềm, lúc nàyđangđểtrênhông cậu, lớp vải áo mỏngkhôngthể ngăn được hơi ấm từ đôi bàn tay ấy.

Lúc này tiểu tỳ nữ dịu dàng hỏi: “Cái đuôi này dài bao nhiêu vậy?”

Nếu em ấy chạythìcậu đuổi theo là được, em chạyanhđuổi, đây là cũng làmộtloại tình thú đấy chứ.

côbé vén rèm ra, lại mở hé cửa sổ để nhìn ra bên ngoài.

Căn bản là trước khicôbéđi, cậuđãsuốt ngày nghĩ ngợi rồi, cho nên mới mơ như vậy.

Sao có thể làm vậy chứ? Đây là phòng ngủ của mình mà, trừ bố rathìchưa cómộtngười con trai nào được bước vào đâu!

Cuối cùng cậu thởnhẹvào taicôbé,nói: “Ở bên đó nếukhôngngủ đượcthìcứ gọi choanh,anhsẽluôn mở máy chờ em.”

mộtlúc lâu sau, Minh Nguyệt mới đột ngột chạy ra chỗ thảm trước bàn trà,nói: “Em xếp hành lý đây.” Rồi ngồi bệt xuống gấp quần áo.

Chu Tự Hằng hếch mũi ngửi ngửi, hình như trong phòng tỏa ra mùi hương hoa đào.

Chu Tự Hằng nổi lên ý xấu, Minh Nguyệt cứ xếp được cái áo nào vào vali là cậu lại ngay lập tức cầm ra rồi némđi.

Minh Nguyệt tựa đầu vào cửa nghe ngóng,khôngrõlà bản thânđangcảm thấy vui hay là mất mát.

Chu Tự Hằng vô cùng phiền não, cậu đưa tay bứt tóc, hung dữnói: “anhsẽngáng chân nó cho nó ngã c·h·ế·t luôn!”

Minh Nguyệt bị Chu Tự Hằng trách nên rất ngoan ngoãn vâng lời,khôngdámnóigì, kéo cậu ngồi xuống salon, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên caomộtchút.

“Emkhôngphải vợ bé bỏng củaanh.” Minh Nguyệt đẩy cậu ra, “Dù saothìcũng vẫn là bé,anhđichỗ khác mà tìm người nào đó lớnđi!”

Minh Nguyệt chiều theo ý Chu Tự Hằng, nắm bóp chân cho cậu.

Minh Nguyệt ấp úngnói: “Chu Chu, hôm nay emkhôngtập múa đâu,anhvềđithôi.”côbé cố tình xuyên tạc ý của Chu Tự Hằng, hoặc làđangtự lừa mình dối người,rõràng là cậuđangđứng trước cửa phòngcôbé, vậy màcôbé lạinóilà mìnhsẽkhôngđến phòng tập múa đâu.

trêntrời cómộtđám mây,mộtngôi sao, vàmộtvầng trăng sáng.

Chu Tự Hằng chua xót vô cùng, lưng cong lại, cằm chống lên đầu gối.

“Xin lỗianhnhé.” Minh Nguyệt nghiêng đầu qua, hônmộtcái lên mặt vàmộtcái lên môi cậu.

Vừa có nét thuần khiết, lại vừa có phần ma mị, vừa có chút dịu dàng, cũng vừa có nét đángyêu.

Trong đầu Minh Nguyệt bỗnghiệnra hình ảnhmộtcậu bé conđangôm cái đuôi khóc lớn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50