Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49


(khoảng 150kg)

Bầukhôngkhí như ngưng đọng lại, xeđirất nhanh, cảnh sông Tần Hoài cứ thế vụt qua trước mắt.

Giám thịđangkiểm tra lại giấy thi, nhìn Chu Tự Hằng rồi lắc đầu, bó taykhônglàm được gì.

“Chậc chậc!” Chu Xung ăn cơm xong liền hútmộtđiếu thuốc, “Con trai lớnkhônggiữ được, congáilớn cũngkhôngthể trông cậy được mà.”

“Trong mơ.” Chu Tự Hằng tức giận đáp.

Cái đuôi cá màu vàng đập mạnh làm nổi lên bọt nước, nhưng cậu lạikhôngnỡ để nó bắn vào người Minh Nguyệt, nên toàn bộ số nước đều rơi xuống chiếc ô màcôbéđangcầm.

Hừ, đăng kíthìđăng kí, cậukhôngtin là người phụ nữ nàysẽđấu thắng cậu!

Chu Tự Hằng lười nhác mở cửa,nóiluôn: “côTrương, hôm nay mẹ kế của cháu đến nhà,côlàmmộtbàn thức ăn ngon tiếp đãi người ta nhé,khôngngười ta lại nghĩ là nhà mình tiếp đónkhôngđược chu đáo.”

Dừng lạimộtchút rồinóitiếp: “Chắc cậukhôngmuốnmộtngày ba bữa biến thành ba ngàymộtbữa, ba mặnmộtchay đổi thành ba chaymộtmặn đâu nhỉ.”

Chương 49

Chu Xung trở về nhà, cùng con trai tận hưởng thế giới hai người.

Bạch Dương đứng dậyđira ngoài, dáng vẻ vâng lời nhưcôvợnhỏ,khôngquên ăn nốt cái bánh bao.

Tên hải quan mập kia phải nặng hơn ba trăm cân

Môn thi cuối cùngđãkết thúc, Bạch Dương lấy khăn trong cặp sách ra quàng lên cổ, cùngmộtcái bánh bao thịt vẫn còn nóng hổi.

Con trai rất trọng sĩ diện, Chu Tự Hằng cực kỳ xấu hổ giật lấy bộ điều khiển từ xa trong tay bố, ôm cái máy bayđilên nhà.

Rất nhanh trờiđãtối, hôm nay là ngày rằm, trăng tròn và sáng nhưmộtviên ngọc, chiếu ánh sáng dịunhẹxuống mặt đất.

“Lớp trưởng…” Bạch Dươngkhôngdám nhìn thẳng, tầm mắt chỉ trông thấy mỗi cái cằm củacôbạn thôi.

Vừa mớiđiđượcmộtbậc, cậu lại cảm thấykhônghay lắm, hẳn là nên giải thíchmộthai câu.

Cậu hút rồn rột hết chai sữa tươi, vò đầunói: “Bố tôikhônglàm gì trái pháp luật,khôngvi phạm kỉ cương,khôngăn trộm trốn thuế, tương lai nếu có xảy ra chuyện gìthìxin mẹ kế hãy yên tâm, ngàisẽkhôngbị liên lụy và ảnh hưởng đến tiền đồ về sau đâu!”

Chu Tự Hằng có phần tức giận, đưa mắt nhìn vầng trăng rồi than thở.

Khoảng cách chỉ cònmộtmilimet nữa thôi.

Cậu bịmộttên hải quan mập giăng lưới bắt,hắnnóicậu nhập cư trái phép, cương quyết trục xuất cậu về nước.

“Cậu hi vọng công ty của bố cậu xảy ra vấn đề đến vậy sao?” Tô Tri Song lạnh nhạtnói.

Chu Tự Hằng quay trở lại,khôngthể chịu nổinói: “Ăn lắm bánh bao vào cho lú đầu ra, ngườiđihết cả rồi, cònkhôngmau về, cục trưởng Bạch nhà màyđangchờ dưới lầu đấy!”

mộttờ giấynhỏtừ cửa khoang rơi xuống,nhẹbay như sợi bông.

Đúng là tiểuyêutinh dụ dỗ người ta mà!

Chu Tự Hằng nhíu mày liếc Tô Tri Song, trong lòng muốn cười lắm nhưng vẫn tỏ ra hờ hững: “Bố làm vậythìcó vẻkhônghay lắm nhỉ…”

côbé đứng trong phòng, đưa tay lên môi làm động tác hôn gió với cậu, ánh mắt quyến rũ nhưđangmời gọi.

Tưởng Văn Kiệt nhìn hai người qua gương chiếu hậu, Tô Tri Song vẫn rất bình thản, còn Chu Tự Hằngthìcó vẻkhôngđược kiên nhẫn lắm.

Tính tình cậu bá đạo, thích được voi đòi tiên, thấycôbé lộ ra chút áy náythìliền quay lưngđikhôngđể ý đếncôbé nữa, muốncôbé phải ra sức dỗ dành mình.

Cậu nghĩ thầm mấy hôm nay Bạch Dương bị trúng tà hay sao ấy, cả ngày chỉ ăn bánh bao, sáng ăn trưa ăn tối cũng ăn, ba bữa cơm đều đổi thành bánh bao, ngay cả thịt kho tàu cũngkhôngcòn đủ sức hấp dẫn với Bạch Dương nữa.

Chu Tự Hằng nhặt tờ băng rôn vừa rơi xuống từ máy bay lên, bêntrêncó ghi dòng chữ: “Bố mãi mãiyêucon.”

Cho nên cậu quay lạinói: “Conđitìm Minh Nguyệt để làm cho em ấy vui đây.”

Chu Xung ănmộtmiếng cơm, gật đầunói: “Tất nhiênkhôngphải rồi, con là con của bố mà, nhưng việc làm cho con vui vẻ là điều mà bố nên làm.”

Tưởng Văn Kiệtkhôngdám xen vào, yên lặng làm công việc củamộttài xế, đưa Tô Tri Songđi.

Chu Tự Hằng cũng dùng sức nhấn chuông xe đạp: “Mày nghĩ chỉ mỗi mày có còi thôi chắc?”

Minh Nguyệt mở tờ giấy ra, làmộtcâu hỏirõràng…

Người Mạnh Bồng Bồng thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại, ấnmộtcái là có thể tạo thành vết lõm,khônggiống với dáng vẻ lạnh lùng bên ngoài chút nào.

Mạnh Bồng Bồng cũng hòa vào biển người đó.

Trở về khu biệt thự, Chu Tự Hằngđitrước, theo sau là Tô Tri Song và Tưởng Văn Kiệt.

“Dùng để làm cho congáivui.” Chu Xung nhìn con trainói, giọng điệu dạy đời, “Muốn congáivui vẻthìphải thay đổithậtnhiều thủ đoạn vào, nếukhôngsẽbị thị trường đào thải đó.”

Đại ca mỹ nam ngư Chu Chukhôngvui chút nào.

[Cậu phải nghiêm túc họcđi.]

Hay lắm!

Cậuthìbơi trong nước, còncônhóc kiathìbaytrêntrời.

“Con có phải congáiđâu.” Cậunói.

“Em xoa bóp cái đuôi choanhđi.” Cậu nghe thấy mìnhnóitrong giấc mơ, “anhđangrất tức giận đó!”

anhcảm thấy mình nhưmộtcon cáđangbơi trong chậu vậy, lúc ông chủ với cậu chủ bất hòa,anhlà người chịu thiệt, bây giờ đến lượt cậu chủ gâysựvới mẹ kế,anhlại càng khổ hơn.

hắnhútmộthơi thuốc, phun ramộtvòng khói lớn, sung sướng như thần tiêntrêntrời.

Dừngmộtchút rồi bổ sung: “Cậu ở nhà ăn cơm ngon miệng nhé.”

Bắt đầu từ Nam Hải, xuyên qua eo biển Malacca tới Ấn Độ Dương, lại từ kênh đào Suez tiến vào Địa Trung Hải, sau khi bơi ngang qua eo biển Gibraltarthìlần vào Đại Tây Dương, cuối cùng cập bến tớimộtthành phố nhiều mưa và sương mù, nhìn thấycôvợkhôngcó lương tâmđãvứt bỏ mình kia.

Câu này cậuđãnghe rất nhiều ngườinóirồi, cục trưởng Bạch hung thần ác sát này, phu nhân cục trưởng Bạch cũng là bà mẹ dữ dằn của cậu này, còn cả thầy chủ nhiệm người bám đầy bụi phấn nữa, nhưngkhôngcó ainóivới cậu bằng giọng điệunhẹnhàng bay bổng như Mạnh Bồng Bồng, chầm chậm chạm đến trái tim cậu.

Chu thiếu gia ôm lấy cái đuôi cáđãkhôngcòn tỏa ra ánh sáng rực rỡ của mình, ngâm người trong dòng sông Thames lạnh như băng, nét mặt u oán nhìn Minh Nguyệt.

“Bố em có trong phòngkhông?”

Lớp vỏ trắng mịn, nhân bánh đầy đặn, khói trắng bốc lên tỏa ra hương thơm.

nóixongcôliền nhìn Chu Tự Hằng với ý chào hỏi, sau đó xoay người rờiđi.

Chu thiếu gia tung hoành khắp cái đất Nam Thànhđãnhiều năm, vậy mà chưa từng bực bội như lúc này, quả thực là nghẹn muốn hộc máu.

Chú dênhỏBạch Dương: “…”

Chu Tự Hằng hậm hừ,khôngđáp lại.

Cậu mở cửa sau ra, vốn tưởngkhôngcó ai, nhưng lại trông thấy Tô Tri Songđangngồi thẳngtrênghế, nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi hít thở.

Chu thiếu gia xấu hổ, cái đuôi cá giấu dưới mặt nước, chỉ thò đầu ranói: “Em phải hônanhmộtchútthìmới được.”

Cái mùi này giống hệt cái mùi trong mơ cậu ngửi thấy, Chu thiếu gia lạikhôngvui rồi.

Bơimộtmạch khiến cho cái đuôi cậu đau đớn, những cái vẩy màu vàng cũng bị tróc ra, còncônhóc kiathìlại thoải mái uống sữa, gương mặt căng bóng như có thể nặn ra sữa luôn vậy.

Vóc ngườicôbé rấtnhỏnhắn, rất nhanhđãbiến mấtkhôngthấy đâu cả.

“Vậy phải làm saothìmới có thể?”

Chu Tự Hằng vốn định ra oai phủ đầu, nhưng cuối cùng lại tự làm mình bị nội thương.

trêntấm băng rôn là chữ viết tay của Chu Xung, nét chữ cực kỳ khó coi, thô kệchkhônggiống người thường chút nào.

Trong mơ cậu biến thànhmộtmỹ nam ngư, vượt đại dương bơi đếnanhquốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba ngày thiđãtrôi qua, các học sinh cực kỳ hân hoan phấn khởi, như thể được thưởng lớn saumộttrận chiến dai dẳng vậy, trong phòng họcđãkhôngcònmộtbóng người, tất cả đềuđãùa ra cổng trường hết rồi.

côbé đánh rơi bút chì xuống đất, Bạch Dương xoa xoa tay rồi nhặt lên,mộtmực cung kính cầm bằng hai tay đặt cây bút lên bàn cho Mạnh Bồng Bồng.

Tức chếtđiđược!

đangchuẩn bị láiđithìđằng sau cómộtchiếc xeđitới, bấm hai tiếng còi, cậu bực mình quay đầu quát: “Con mẹ mày bị bệnh à! Đường rộng thế này cơ mà! Muốnđithìđinhanh lên,khôngđithìlượn xuống sông cho bố mày nhờ!”

Minh Nguyệtđangxếp đồ vào valithìnghe thấy tiếng động ở cửa,đira kéo rèmthìtrông thấymộtcái máy bay màu trắng.

Chu Tự Hằngđãhọc được từ bốmộtchút thủ đoạn để gia tăng tình cảm rồi.

Trong nháy mắt, Chu Tự Hằng tỉnh lại từ trong mộng.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc này mặt trờiđãbắt đầu xuống núi, nhìn nhưmộtquả trứng muối treotrênbầu trời Nam Thành vậy.

Minh Nguyệt cực kỳ vâng lời: “Nếu em xoa choanhthìanhkhôngđược tức giận nữa nhé?”

“Cái này dùng làm gì?” Chu Tự Hằng cầm cái điều khiển, bấm nút điều chỉnh cho máy bay bay lượntrênkhôngtrung.

Cậu nhanh chóng học xong cách điều khiển thuần thục cái máy bay, viếtmộttờ giấy rồi ném vào, đứngtrênban công điều khiển cho cái máy bay chui vào phòng Minh Nguyệt.

, nhìn như trái bóng tròn, toàn thân nồng nặc mùi bánh bao Trung Hoa.

Nhưng trong phòng học, giọngnóicủacôbé dường như vẫn còn quanh quẩn chưa tiêu tanđi.

“Mìnhkhôngphải lớp trưởng, mà là cánsựhọc tập.” Mạnh Bồng Bồng nhấn mạnh lạimộtlần,côbé để bút vào túi, nghĩmộtlát rồinói: “khôngphải lúc nào cũngsẽcó người ngồi bên cạnh giúp cậu đâu, Bạch Dương, cậu phải nghiêm túc họcđi.”

Cơn tức giận bị nghẹn trong lòng từ chiều đến giờ vì Tô Tri Song bỗng tiêu tan sạchsẽ, giờ phút này cậu thiếu niên mười sáu tuổi lại đỏ bừng cả mặt.

Giọngnóitràn ngậpsựchế giễu.

“Tôi chỉ đến cho biết nhà thôi.”cônói, “mộttháng này tôi khá bận, chỉ được nghỉ hai ngày tết, các ngày còn lạisẽkhôngvề.”

sựđối lập vô cùngrõràng.

côbé từng bước từng bướcđiđến, chân hơi nhón lên nhưđangmúa.

đangthanthìcửa sổ phòng Minh Nguyệt bỗng nhiên được mở ra.

hắnnhếch miệng cười ngây ngô, mép còn dínhmộthạt cơm.

(Editor: Cho cười phát))

Cậu thở dài, chấp nhận số phậnđivào bãi lấy xe đạp.

Chiếc máy bay trở lại saumộtlúc lâu, nhưng lạikhôngmang theo câu trả lời.

Chu Xung cười, cầm lấy cái điều khiển, thao tác cho máy bay lượn đến trước mặt Chu Tự Hằng.

anhđixuống xe, nhấc cái xe đạp của Chu Tự Hằng lên rồi bỏ vào trong cốp sau.

“khôngcần đâu.” Tô Tri Song đứng ngoài cửa xua tay, động tác này chắc cũng từng qua dạy dỗ nên nhìn rất tiêu chuẩn.

Chu Tự Hằng ngồi vào ghế, cách Tô Tri Songthậtxa, nhìn Tưởng Văn Kiệtđangngồitrênghế lái, hỏi: “Bố tôi đâu?”

“Việc nàythìkhôngthể.”

Cửa kính xe hạ xuống, Tưởng Văn Kiệt dở khóc dở cườinói: “Cậu chủ, ai dám động đến cậu chứ?”

côvẫnđiđôi giày cao gót màu đen ấy, lộ ra lưng bàn chân, bướcđivững vàng.

“Chuyện này…” Tưởng Văn Kiệt có phần bất đắc dĩnói, “Việc công chứng tài sản là ý của phó cục Tô.”

Chu Tự Hằng trách: “Bố mày tí nữa là hôn được chị dâu mày rồi, thế mà lại bị mày phá hỏng chuyện tốt.”

Cậuđangngẩn ngườithìcửa lớp bị người ta đá mở, rầmmộtcái như tiếng nổ.

Vững vàng dừng lại ba giây, cửa máy bay mở ra,mộttờ băng rôn rơi xuống, phất phơ trước mắt cậu.

Ba ngày với chín môn thi, hơn mười mấy giờ đồng hồ, đổi 18 giám thị coi thi, còn Chu Tự Hằngthìlúc nào cũng chỉ ngủ thôi.

Chữ của Chu Tự Hằng rất đẹp, nhưng Minh Nguyệt vẫn có thể cảm nhận đượcsựnóng vội khi viết của cậu.

Tiếng mẹ kế của cậu nghe rất chói tai, Tô Tri Song cũngkhôngnghĩ nhiều, chỉ vuốtnhẹhuyệt thái dương, đáp lạimộttiếng “Ừ”.

Minh Nguyệt để cái ô xuống, khom lưng dâng đôi môinhỏđỏ hồng của mình cho Chu Tự Hằng.

Mạnh Bồng Bồng chỉ gật đầu,khôngđáp lại.

Chu thiếu gia hùng hổ quát: “Mẹ, bố mày lại phảiđilàm cái loa cho mày nữa!”

Đây là lần đầu tiên Chu Tự Hằng mặt đối mặt trao đổi với Tô Tri Song,khônggiống khi nghe qua micro, giọng Tô Tri Song hơi khàn, lời ít mà ý nhiều, nghe rất có khí phách.

anhnghĩmộtchút rồi đáp: “Chu tổngnóigiấy tờ công chứng tài sản còn có chút thủ tục chưa xử lý xong, buổi tốisẽtrở lại.”

Bạch Dương nhút nhát cắn bánh bao, giọngnhỏnhư ruồi kêu.

Tô Tri Song vốnđangnhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền mở mắt ra.

Bảo sao lại cứ ngửi thấy mùi bánh bao!

Trong mơ London lất phất mưa, tựa như làn khói, Minh Nguyệt sợ bị ướt, tay cầm chắc chiếc ô, từ từ tiến lại gần cậu.

Chu Tự Hằng mởmộtchai sữa tươi, cắm ống hút uống,khôngnóichuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưmộtquả đấm đánh vào cục bông vậy!

Giọng của cậu cực kỳ cao ngạo, cằm hất lên, ra cái vẻ “Thiếu giaanhđây làm vậy cũng coi như rất thương em rồi đó”, nhưng hai cái tai ửng đỏđãbán đứngsựgiả dối bên ngoài của cậu mất rồi.

Mẹ kiếp!

Hôm nay khi ra khỏi nhà, Chu Xung cónóivới cậu làsẽđiđăng kí kết hôn với Tô Tri Song.

Cậu hưng phấn nhào tới.

Lúc vềhắncòn cầm theo quà, làmộtcái máy bay điều khiển từ xa màu trắng rất tinh xảo.

Bạch Dương được cục trưởng Bạch đón về rồi, Minh Nguyệt cũngđãsớm được Minh Đại Xuyên đưa về nhà thu dọn hành lý để sáng mai cả nhà lên đường.Chu Tự Hằngkhôngdámđitiễn, sợ bố chồng trong cơn giận dữsẽgiật đứt dúm tóctrênđầu mất.

Chu Tự Hằng chửi “Mẹ nó!”, cái bàn bị cậu đá rầmmộttiếng, xoay ngườiđira cửa,khôngnghe thấy Bạch Dương vừa mới quay sangnóicảm ơn với Mạnh Bồng Bồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ôi trời, tôi còn tưởng là ban ngày gặp phải quỷ chứ!” Chu Tự Hằngnói, “Hóa ra làcô, mẹ kế.”

Tuổi càng lớnthìgương mặt non nớt giống congáihồinhỏcủa Chu Tự Hằng gần nhưkhôngcòn, nhưng vẫn trắng trẻo đẹp trai như trước, lúc này,sựkiêu ngạo của cậuđãđược rũ bỏ, dáng vẻ có phần bối rối ngồitrênbàn ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong suy nghĩ của Chu Tự Hằngthìcái danh từ congáichỉ để dành cho Minh Nguyệt mà thôi.

Cậu phải xuyên qua Nam Hải, Địa Trung Hải, rất nhiều rất nhiều vùng biển lớn, vậy màcônhóc kia chỉ cần thảnh thơi ngồitrênmáy bay, xuyên qua những đám mây là tới.

Bên trong xe bật điều hòa ấm, nhưng Tưởng Văn Kiệt lại thấy hơi lạnh.

Vìđangmùa đông nên cửa sổ được đóng kín, máy baykhôngbay vào được, cho nên cậu cứ thế để cho cái máy bay đâm thẳng vào cửa kính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng cậu lạikhôngthể tiến thêm, cũngkhônghôn được.

Chu Tự Hằng mới chỉ nghĩ đến thôiđãsợ run cả người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49