Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 51

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51


Tháng cuối cùng của mùa đôngđãkết thúc.

Chu Tự Hằng khổ sở chịu đựng vượt qua 30 ngày nghỉ đông, chào đón ngàyđihọc trở lại vào mùa xuân.

Cậu chưa từng cảm thấy chán ghétmộtkì nghỉ đến vậy, ngày trôi qua rất buồn chán, lúc nào cũng chỉ cầm cái điện thoại ngồitrênsalon, chờ Minh Nguyệt gọi đến.

Chu Xung cảm thấy con trai mình bị mắc bệnh tương tư nặng quá rồi, cũng thấy rất buồn cười,hắnở trong phòng ngậm điếu thuốc, rút ra rút vào hồi lâu, cuối cùng quyết địnhsẽkhôngđian ủi con trai, mà lén lút cầm máy quay phim quay lại dáng vẻ thẫn thờ u sầu của con.

Chu Tự Hằng ngồitrênsalon, chân dài gác lên bàn trà, mũ áo bị cậu đội lên che kín mắt, chỉ lộ ra cái mũi và môi, cứmộttí lại động chân, thở dàinói: “Sao bênanhtrời vẫn chưa tối.”

trênbàn trà rải đầy hộp sữa tươiđãuống hết, bị đôi chân dài của cậu quétmộtcái, toàn bộ đều rơi cả xuống đất.

Chu Xung đứngtrêncầu thang ngó xuống, lén lút quay phim,khôngdám hút thuốc, cũngkhôngdám cười, sợ gây ra tiếng độngsẽbị Chu Tự Hằng pháthiện.

hắnliên tục quay phim gần nửa tháng, tuy hầu như cảnh quay ngày nào cũng giống nhau, nhưng nhìn lại vẫn rất buồn cười.

Hài nhất là hình ảnh Chu Tự Hằng ôm lấy hai chân, cằm chống vào đầu gối, mặt mày nhăn nhó, vừa uống sữa vừa lầm bầm: “Mình đúng làmộtchàng tiên cá khốn khổ vì tình mà, haizz…” Tối qua cậu mơ thấy mình gặp phải sóng lớn, cái đuôi như bị ai đó chặt đứt ra.

Còn “Haizz…” nữa?

Cả cái gì mà “Chàng tiên cá”?

Chu Xungthậtsựmuốn cười đến phát điên, thậm chí ngay cả trong lúcđanghút thuốc bất chợt nghĩ đến cũngsẽbật cười, hơi thuốc xộc vào trong cổ họng, vừa cười vừa ho sặc sụa.

Chu Xung làmộtngười cởi mở, đứng lên cụngmộtly rượu cũng có thể lôi kéo cảmộtbàn người, gặp chuyện gì vui cũng muốn chia sẻ cho người khác biết, nhưng chuyện có liên quan đến con traithìhắnthậtsựkhôngthểnóicho ai nghe, cho nên cứmộtmình chịu đựng, ở trong phòng làm việc ngồi xemđixem lại mấy đoạn phim, tiếng cười to đến mức có thể bay đến bên kia bức tường.

khônguổng cônghắnngày ngày mặc đồ ngủ nằm úp sấptrênsàn nhà quay phim, ôi con trai củahắn…

Sao mà đángyêuthếkhôngbiết!

Chờ khi nào Minh Đại Xuyên về,hắnnhất định phải đưa cho ông thông gia xem mới được.

Chu Tự Hằngkhônghề biết gì, cậu là chàng tiên cá, vào ngày tựu trườngđãđược sóng đánh dạt trôi vào bờ, hóa phép biến ra đôi chân, chờ đợi để được gặp Tiểu Nguyệt Lượng.

Ngày đầu tiênđihọc trở lại, tiết đầu tiên sinh hoạt là của thầy Thành, cơ bản chỉ là tổng kết lại những thành tích của lớp trongmộthọc kỳ, tiếp theo là hi vọng cả lớp cố gắng trong học kì sau.

Thầy Thành đứng thẳngtrênbục giảng, cầmtrêntay mấy tờ phiếu điểm, chỉ làmộtcái liếc mắtnhẹthôi cũng khiến cho cả lớp ngồi yên lặng như tờ, đếnmộtgiọt nước rơi xuống hành lang hay cửa sổ cũng có thể nghe thấyrõràng.

Bạch Dương sợ sệt cúi thấp đầu, chỉ thiếu nướckhôngco lại thànhmộttrái bóng rồi lăn vào ngăn bàn thôi.

Thế mà lúc này Chu Tự Hằng vẫn còn có tâm trạngnóiđùa: “Dê béo, màynóixem có phải chủ nhiệmkhôngcó quần áo mới mặckhông? Ngày nào người cũng bám đầy bụi, nhìn như con sói xám vậy.”

Sói xám rất thích ăn thịt dê béo, Bạch Dương lại run lên hai cái, sau kì nghỉ đông cậu lại mập lênmộtchút, người toàn mỡ núc ních, trông chả khác gì cái phao bơi.

Thầy Thành đúng lúc này lại đọc đến tên Bạch Dương, Bạch Dương vội vàng hấp tấp đứng dậy, cái bàn suýt nữathìbị cậu ta va đổ, may là có Chu Tự Hằng đỡ, nhưng tiếng động này quả thực là rất lớn, nhất là giữa lúc lớp họcđangyên tĩnh đến mứcmộtcây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy như lúc này, cho nên rất nhiều ánh mắtđãlập tức đổ dồn vào Bạch Dương.

Chu Tự Hằng nhân cơ hội này mà quay đầu lại nháy mắt với Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt xấu hổ cười, gương mặt nhuộm sắc thắm hoa đào, cúi đầukhôngnhìn cậu.

“Thầykhôngbảo em đứng lên.” Thầy Thành giật cổ tay ý bảo Bạch Dương ngồi xuống, mắt lại liếc nhìn cả lớpmộtlượt, bầukhôngkhí xôn xao lập tức bị ngăn chặn, lúc này thầy Thành mớinói: “Bạn học Bạch Dương đợt này tiến bộ rất nhanh, từ thứ hạngmộtngàn hai trămđãvươn lên đứng trong top hai trăm.”

Thầynóiđến đâythìdừng lạimộtlúc, làm các học sinh lạimộtlần nữa hướng mắt về phía Bạch Dương, những tiếng bình luận cảm thán xôn xao trong lớp.

Trong những ánh mắt đókhôngcó Mạnh Bồng Bồng.

Bạch Dương nhìn ra phía trước, thấy Mạnh Bồng Bồngđangngồi yêntrênghế, tay cầm bút vẽ vờikhôngngơi tay, chắc làđanglàm bài vật lý.Bạch Dương thầm nghĩ nghenóiMạnh Bồng Bồng sắpđithi học sinh giỏi môn Lý, các thầycôđềuđangđặt rất nhiều kỳ vọng vàocôbạn này.

Siêuthậtđấy!

Bạch Dương ngưỡng mộ nhìn Mạnh Bồng Bồng bằng ánh mắt như nhìn thần tiên, hình nhưcôbạn này gầy hơn năm ngoáimộtchút, cái cằm nhọn hơn, tóc cũng dài ra, nhưng gương mặtthìvẫn trắng trẻo như lớp vỏ bánh bao.

“…Học kỳ tới này là học kỳ rất quan trọng với các em, nhà trườngsẽtiến hành phân ban, các em phải lựa chọn giữa chuyên Văn và chuyên Lý.”

Thầy Thành cầm phấn viết lên bảng hai chữ “Phân ban”, “Thầy mong rằng những bạn nào vừa mới đạt kết quả tốt trong kì thi cũng đừng nên lấy đó làm kiêu ngạo, phải dùng chính khả năng của mình để cố gắng, đồng thời cũng mong các bạn còn lạikhôngnên nhụt chí, cũng đừng bao giờ lấy kì thi và tương lai của mình ra làm trò đùa, ứng phó cho qua chuyện!”

Dùng chính khả năng của mình…Làm trò đùa…

Thầy Thành tuynóimấy câu nghe rất bình thường, nhưng lại chứa nhiềuẩný.

Bạch Dương đỏ mặt cúi đầu,khôngdám nhìn Mạnh Bồng Bồng nữa.

[Cậu phải nghiêm túc họcđi.]

Câunóiđó bỗng vang lên trong đầu cậu,đãmộttháng rồi mà cậu vẫnkhôngthể quên được câunóihời hợt ấy của Mạnh Bồng Bồng.

Lời dặn của thầy Thành vô cùng thấm thía và ân cần, nhưng Chu Tự Hằng lại chẳng nghe lọt tai câu nào, cậu lười biếng ngồi dựa vào tường, duỗi tay ra vẽmộtvầng trăngtrêntấm kính cửa sổ bị bao phủ bởimộtlàn sương mờ.

Ngón tay của cậu trắng như tượng thạch cao, lúc nàyđangcẩn thận tỉ mỉ vẽ lên cửa kính, nhìn thoáng qua còn trông thấy cả gân xanh nổi lên.

“Chu Tự Hằng, emđanglàm gì vậy?” Thầy Thành vỗ bàn, giọngnóitrầm thấp biểu lộsựtức giận.

Chu Tự Hằng vẫn giữ cái dáng vẻ lười biếng đó, Bạch Dương cuống quýt kéo ống tay áo cậu, lúc này cậu mới nhìn cửa kínhmộtcái rồi đứng dậy, đá văng cái ghếđangngồi, đáp: “Emđangvẽ Nguyệt Lượng (trăng sáng).” Cậu nhíu mày, dường như rất hài lòng với tác phẩm của mình.

Giọng điệu bất cần của cậu làm cho người ta phải thán phục, đúng là đại ca mà, dám cư xử như vậy trước mặt giáo viên chủ nhiệm.

Minh Nguyệt lúc bị cậu liếc nhìnthìtoàn thân đỏ ửng cả lên, đôi mắt long lanh ngập nước.

Vẽ Nguyệt Lượng…

Là vẽ mình đấy ư…

côbékhôngnhịn được mà nhìn Chu Tự Hằng, hai chân cậu đứng dạng ra, tay để sau lưng, mặt ngửa lên cao.Tối quacôbé mới trở về, sáng naythìđược bố đưa đến trường, nên lúc này mới có thời gian nhìn Chu thiếu giađãmộtthángkhônggặp.

Hình như cậu lại cao thêmmộtchút nữa rồi, quầng thâm mắthiệnlên khárõ, lại nhìn xuốngthìthấy đôi chân dài của cậu, rất dài, thấp thoáng có cả cái bóng phản chiếu xuống mặt đất.

Chả trách mànóisẽngáng chân người nào dám theo đuổi Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt bật cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Chu Tự Hằng nhìn thấy liền ngẩn người, thầm nghĩ Minh Nguyệt hư lắm, ngồi trong lớp mà cũng cướp mất hồn của cậu.

Mẹ kiếp!

Cậu chỉ nghĩ trong lòng vậy thôi, còn ngoài mặtthìcũng cười theocôbé.

Nụ cười của cậu tựa như nắng mai, khiến cho cơn mưa bên ngoài cửa sổ kia dường nhưđãdần ngớt rồi.

Nhưng thầy Thànhkhôngcảm nhận được, thầy thựcsựđangrất giận Chu Tự Hằng, học kì này điểm thi tiếnganhcủa cậu chỉ được 55 điểm, mà điểm tối đa là 150, 55 điểm chỉ bằngmộtphần ba tổng điểm, với khả năng tiếnganhcủa cậuthìhoàn toàn có thể đạt điểm tối đa.

Cho nên thầy Thành liềnđithẳng tới trước mặt Chu Tự Hằng hỏi: “Em có nghe thấy những lời tôi vừanóikhông?”

Chu Tự Hằng thu lại nụ cười, đáp: “Em có, thầynóilà sắp phải phân ban, phải cố gắng học tập,khôngnên lấy tương lai và cuộc thi ra làm trò đùa.”

“Thế đối với emthìsao? Em có làm đượckhông?” Thầy Thành và Chu Tự Hằng nhìn nhau, tuy thầy chỉ cao đến cằm Chu Tự Hằng, nhưng khí thếthìlại áp đảo.

khôngđợi Chu Tự Hằngnói, thầyđãnóitiếp: “Cả khối có 1386 học sinh, emthìđứng thứ 1385! Mà vấn đề là bạn đứng thứ 1386 chỉ thi có ba môn, bị cảm nặng nên phải nằm viện! Cho nên em mớithậtsựlà người xếp hạng thấp nhất!”

Chu Tự Hằng trừng mắt nhìn.

“Em định lấy thành tích này để thi đại học sao? Hay chỉ học xong lớp 11 rồi bỏ học?” Thầy Thành chỉ tiếc rèn sắtkhôngthành thép,nóimộtcâu là vỗ bànmộtcái, sức lực quá lớn làm bụi bámtrênống tay áo rơi xuống.

sựgay gắt của thầy làm cho bầukhôngkhí trong lớp học trở nên căng thẳng, Bạch Dương cố gắng thunhỏcơ thể mình lại, còn cầm quyển sách che mặt mình nữa.

Chu Tự Hằng tay nắm chặt thành quyền, vẫnkhôngnóilời nào.

Cái đầu của cậukhônghề cúi thấp chút nào, cứ ngẩng cao như thế, vừa quật cường vừa bướng bỉnh.

Minh Nguyệt rũ mắt xuống, cố gắng gượng cười với Chu Tự Hằng

Cuối cùng thầy Thành thở dài,nói: “Em ngồi xuốngđi, tôisẽnóichuyện với phụ huynh của em.”

mộtcậu học sinh thông minh như vậy mà lại luôn phản nghịch, nhất định là do ảnh hưởng từ yếu tố gia đình.

Chu Tự Hằng mím môi ngồi xuống.

Những hạt mưa hắt xuống khung cửa kính chỗ cậu ngồi, làm cho vầng trăng mà cậu vẽ bị nhòađihết.

Minh Nguyệt nhìn cửa sổ rồi lại nhìn Chu Tự Hằng, dúm tóctrênđầu cậu hình như cũng bị ướt nên rũ xuống, ép lên những phần tóc mềm mại khác.

Chu Tự Hằng nhất định làkhôngvui rồi.

Thầy Thành bắt đầunóivề những vấn đề khi chia lớp, vềsựkhác nhau giữa chuyên Văn và chuyên Lý, thầy cầm phấn viết hết những điểm quan trọng lên bảng, tấm bảng đen sạchsẽchỉmộtlúcđãchi chít những nét phấn.

Mạnh Bồng Bồng dừng bútnóivới Minh Nguyệt: “Cậu định học Văn hay Lý?” Vừa hỏi xongcôbé lại bổ sung tiếp: “Học Lýđi, rồi hai bọn mình lại ngồi cùng bàn, mìnhsẽgiảng bài cho cậu.”côbé cực kỳ thích Minh Nguyệt, trong lòng tràn ngập mong đợi.

Minh Nguyệt hơi trầm xuống,khôngtrả lời mà hỏi ngược lại bạn: “Cậu cảm thấy Chu Tự Hằng làmộthọc sinh như thế nào?”

Mạnh Bồng Bồng quay bút, nhìn thấysựchân thành trong mắt Minh Nguyệt,thậtthà đáp: “Cậu ấy đối với cậu rất tốt, nhưng cậu ấykhôngphải làmộthọc sinh giỏi.”côbénóimộtcách rất thông minh,khônghạ thấp mà cũngkhôngđề cao.

“Ừm.” Minh Nguyệt rũ mắt xuống.

Cậu làmộthọc sinh hư.

Rất nhiều ngườiđãnóinhư vậy về Chu Tự Hằng.

Cậu hayđigâysựđánh nhau,khôngchịu học hành, chỉ thiếu mỗi làkhônghút thuốc và uống rượu thôi, nhưng trong trí nhớđãkhắc sâu từ ngày xưa của Minh Nguyệtthìcậukhôngphải làmộtngười như vậy.

Cậu cũngđãtừng tỏa ra ánh hào quang rực rỡ,đãtừng vững vàng chiếm cứ ngôi vị cao nhấttrênbảng vàng,đãtừng được bao người ngợi khen.Khi ấy cậu là niềm kiêu ngạo của Chu Xung, là người mà Minh Nguyệt rất sùng bái, là đứa trẻ giỏi giang trong mắt Giang Song Lý.

Dường như thời gianđãlàm cậu thay đổi.

Làm cậu dần rơi xuống vực sâu tăm tối.

“Để xem Chu Tự Hằng chọn Văn hay Lýđã, mìnhsẽtheoanhấy.”côbénóivới Mạnh Bồng Bồng, đồng thời cũng gửimộtlời nhắn y như vậy vào di động của Chu Tự Hằng.

Mạnh Bồng Bồng rất muốn khuyên bạn, nhưng cuối cùng lạikhôngnóigì.

Minh Nguyệt quay đầu nhìn, hình như tâm trạng của Chu Tự Hằngđãtốt lên rồi, cậu lạimộtlần nữa vẽ trăng lên cửa kính, vừa vẽ vừa quay sang cười vớicôbé.

Di động củacôbé rung lên, là tin nhắn hồiâmcủa cậu.

“Vợthậttốt,khônguổng cônganhcố gắng bơi đến đứt cả đuôi để đến tìm em.”

Minh Nguyệt: “…”



Chu Tự Hằng cả ngày làm bộ đáng thương, lấy đuôi cá ra làm cái cớ, kéocôbé ra chỗ thư việnđangxây, hỏi Minh Nguyệt có phảiđãvượt tường rồikhông, có phải cảm thấy mấy thằng tây tóc vàng rất đẹp traikhông, lại còn tra khảo xem cái thằng quỷ tây theo đuổicôbé tên là gì nữa.

Tiếp đó lại lên giọng dạy dỗ,nóicái gì mà “Mấy thằng quỷ tây lãng mạn nhưngkhôngđáng tin cậy”, với cả “anhChu Chu của em mới là đẹp trai nhất”, cuối cùng lại bắtcôbé hứa “khôngđược phép cười với thằng nhóc nào khác ngoàianh, cũngkhôngđược cho thằng nào ngắm nhìn mình nghe chưa”.

Đúng làmộtthùng dấm chua mà.

Nhưng Minh Nguyệt lạiyêucái thùng dấm này lắm,côbé híp mắt cười, cậukhôngnhắc đến vấn đề thứ hạng trong kì này, Minh Nguyệt cũngkhônghỏi.

Chu thiếu gia bụng toàn dấm chua,nóiliên hồimộtlúc lâu, cuối cùng lại épcôbé vào trong góc tường mà hôn.

Mới chỉmộttháng trôi qua thôi mà kĩ thuật của cậuđãđột ngột tăng mạnh, hoàn toàn trái ngược với thành tích học tập trong học kì này.

Minh Nguyệt bị Chu Tự Hằng hôn đến mơ màng.

Chu Tự Hằng ôm lấy hôngcôbé, cắn lên vành taicôbémộtcái rồinói: “…Hình như em gầyđirồi…”

Minh Nguyệt vừa mới định mở miệngnóithìmôi lưỡi của cậuđãlại được thể đưa vào.

Như thể muốn hôn bù chomộttháng vậy.

Nhưng rốt cụcthìChu Tự Hằng vẫn có mức độ, cuối cùng cậu kéo taycôbé hônmộtcái, đắc ý hỏi: “đilâu như vậy rồi, emkhôngcó lời nào muốnnóivớianhsao?”

“Em nhớanh.”côbé ngẩng đầu nhìn cậu, đôi môi đỏ mọng sáng bóng.

“thậtbiết lấy lònganh.” Chu Tự Hằng rất hài lòng, lại hỏi: “Còn gì nữakhông, còn gì nữakhông?”

Còn gì nữa nhỉ…

Minh Nguyệt cúi đầu nhìn mũi chân, đung đưa vẽ vài vòngtrênmặt đất.

nóicái gì bây giờ đây?

nóianhquốc mưa nhiều, trời lúc nào cũng u ám?nóiđồ ăn rất khó ăn,khônghợp khẩu vị? Haynóimình tập múa rất mệt mỏi? Hay là…

Minh Nguyệt suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng, giọngnóinghe hơinhỏ, chỉ nhưthìthầm vào tai Chu Tự Hằng: “Ngực của em, cóthậtlà hơinhỏkhông?”

Ở châu Âucôbéđãgặp rất nhiềucôgáibằng tuổi mình, mà thân hình của họthìlại hoàn toàn khác so vớicôbé.

Mỗi lần nhìn họ làcôbé lại nhớ đến buổi tối trước hôm chia tay, Chu Tự Hằngđãcầm áo lót củacôbé rồi nhận xét: “Quánhỏ.”

Minh Nguyệtthậtsựrất để ý đến chuyện này.

Hai mắtcôbé ngập nước, dáng vẻ đáng thương nhìn Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng đỏ ửng hai tai, yết hầu khẽ chuyển động.

Thấy cậukhôngnói, Minh Nguyệt càng tủi thân hơn: “Chínhanhcũng chê ngực emnhỏ…”

“Làm gì có chuyện đó!” Chu Tự Hằng tức giậnnói, dáng vẻ cực kỳ bá đạo, dúm tóctrênđầu vểnh lên rất cao.

Cậunói: “Em xinh đẹp như vậy rồi, còn cần ngực to làm gì nữa?!!!”

---

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51