Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46


Chu Tự Hằng huýt sáomộtcái, để cho Minh Nguyệt đúng lúc vừađixuống lầu nghe thấy.

côbé nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hằng, gương mặt xinh xắn với hai má lúm đồng tiềnnhỏ, cùng với cục len tròn đángyêutrênđầu, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, bàn tay giơ lên vẫy vẫy với cậu.

Mẹ kiếp!

Đúng là…

Chu Tự Hằngkhôngnghĩ ra từ gì để hình dung, cậu đẩy Bạch Dương đứng ra xamộtchút, từtrênlan can nhảy xuống, đứng thẳng người gọi: “Hoa hồngnhỏmau tới đây nào.”

Cậu vẫn còn chưa hoàn hồn được, nên liền thuận miệng gọi Minh Nguyệt là “Hoa hồngnhỏ”.

Minh Nguyệt đứng im tại chỗ, sửng sốt hồi lâu.

côbé cắn môi suy nghĩ, tay lại đưa lên đầu sờ sờ, sờmộtlúc lại nhìn xung quanhmộtlượt, sau đó chớp mắt với Chu Tự Hằng.

“Đểanhtự tới vậy!” Chu Tự Hằng dở khóc dở cười, bước nhanh đến giúpcôbé chỉnh lại cái mũ bị lệch.

“Đừng cónóivớianhlà emthậtsựtưởngtrênđầu mình mọc hoa hồng đấy nhé?” Cậu cúi đầunói, thuận tay cầm cặp sách chocôbé.

Minh Nguyệtkhôngtrả lời.

Chu Tự Hằng trêu chọc kéo cái mũ len củacôbé, bao kín hai taicôbé lại, Minh Nguyệt lập tức giải cứu cho hai cái tai, đỏ mặt đáp: “Vâng ạ.”

Lại còn “Vâng ạ” nữa?

“Sao em lại đángyêunhư vậy chứ!” Chu Tự Hằng buồn cườinói.

Lúc này trường họcđãvắng tanh rồi, các học sinh gần nhưđãra về hết.

Chu Tự Hằng rất muốn bóp chặt hai cái má của Minh Nguyệt, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ ngắtnhẹcục len tròntrênmũcôbé.

“Cẩn thậnkhôngbị người ta nhìn thấy đấy.” Minh Nguyệt tránh né, đưa mắt nhìn xung quanh.

“Làm gì có ai.” Chu Tự Hằng giơ mấy ngón tay ra, “anhbảo đảm, đến cả dê béo nó cũngđirồi.”

Cậu hất hất cằm ra hiệu, Bạch Dương bị bỏ rơi, ủ rũđira cổng trường,trênngười tràn ngập oán khí.

Chu Tự Hằngkhônghề cómộtchút áy náy khiđãtrọng sắc khinh bạn, cậu lấy hai cái vé xem phim trong túi ra, nâng niu như châu báu đưa đến trước mặt Minh Nguyệt.

“Bọn mìnhđixem phimđi! Nhân lúc hôm naykhôngcó giờ tự học buổi tối.” Cậu cực kỳ mong đợinói.

Chu Tự Hằng mặc áo lông đen,trênbả vai treo lỏng lẻo cái cặp sách màu trắng của Minh Nguyệt, dường như nóđangdụ dỗcôbé tối nay hãy trở về nhàđi.

Chu Tự Hằng hai mắt sáng rực nhìn Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt nắm chặt tay,khôngdám nhận lấy tấm vé.

côbé chưa từngnóidối, nghĩ đến việc lúc về nhà phảinóidối bố mẹ,côbéthậtsựkhôngmuốn chút nào.

“Đây là lần hẹn hò đầu tiên của bọn mình đấy!” Chu Tự Hằngđãlên kế hoạch từ lâu, cố tình chọn phim tình cảm, tên phim còn là “Hai đứa trẻ vô tư” nữa.

Chu Tự Hằng chống cằm lên vai Minh Nguyệt cọ cọ, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai trắng nõn củacôbé: “Xin em đấy ~”

Minh Nguyệt mềm nhũn cả người,khôngcó sức để đẩy cậu ra.

Hơi liếc mắtmộtcái làcôbéđãnhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của Chu Tự Hằng, cái mặt đẹp trai lúc này nhìn ngây thơ như trẻ con vậy.

Chu Tự Hằngđãbao giờ cầu xin ai chưa?

Ngay cả với Chu Xung cậu cũng chưa bao giờ chịu cúi đầu nữa là…

Trong lòng Minh Nguyệt bây giờ hơi có chiều hướng nghiêng về phía Chu Tự Hằng rồi.

Chu Tự Hằng đảo mắt nhìnthìnhận thấysựdo dự của Minh Nguyệt, liền nhếch môi cười gian.

“Hử? Có đượckhông? Hoa hồngnhỏ, Tiểu Nguyệt Lượng, tiểu tổ tông củaanh…” Lần này cậu được đà làm tới, môi còn khẽ chạm vào taicôbé.

Mẹ kiếp!

Chỗ này cũng mềm!

Sao chỗ nào cũng mềm thế chứ!

Hai ngườiđangđứng dưới gốc cây đại thụ, thấp thoáng có thể che chắn được.

Minh Nguyệt cảm thấy vành tai nóng rát cả lên,nói: “anhđứng thẳng người dậy trướcđã.” Rồi đẩy ngực Chu Tự Hằng ra, giọngnóiyếu ớtkhôngcó chút khí thế gì cả.

Nhưng Chu Tự Hằng nghe xong cũng thấy hơi sợ, sợ Minh Nguyệtsẽgiận vì cậu hôn taicôbé, cho nênkhôngdám dựa vàocôbé nữa, lập tức đứng thẳng người dậy, mắt nhìn xuống mũi chân.

Từ từ cất hai tấm vé xem phim vào trong túi.

mộtgiây sau, Minh Nguyệt cũng cho tay mình vào túi áo Chu Tự Hằng, nắm chặt lấy tay cậu.

Chu Tự Hằng cũng nắm lại, cảm thấy tay Minh Nguyệt hơi lạnh, cho nên lại nắm chặt hơn chút nữa, như muốn truyền hơi ấm từ mình đến chocôbé.

“Em muốn…mộtcốc trà sữa nóng.”côbé ngoan ngoãnnói.

“Được!” Chu Tự Hằng vui muốn điên lên luôn, “Em muốn uốngmộttrămmộtngàn cốcanhcũng mua cho em!”

*

Nam Thành phố xá phồn hoa, quảng trường trung tâm đèn đuốc sáng trưng, người đến ngườiđi, đây là khu phố mới mở rộng ở Nam Thành, được thiết kế theo kiểuhiệnđại chứkhôngcổ kính như bên bờ sông Tần Hoài.

Nơi này cũng thuộc sở hữu của Thịnh Quang, công ty bất động sản sốmộtở Nam Thành.

Chu Tự Hằngđãquen cửa quen nẻo ở đây rồi, cậu đến chỗ cạnh rạp chiếu phim, bảo Minh Nguyệt đứng chờ, còn mìnhthìđimua trà sữa nóng chocôbé.

“Em ở đây chờ nhé, đừng có mà chạy lung tung.” Chu Tự Hằng coi Minh Nguyệt như châu báu của mình, có chút chuyệnnhỏcũng phải dặnđidặn lại.

Minh Nguyệt gật đầu vâng lời, nhưng lúc Chu Tự Hằngđimua trà sữa vềthìlạikhôngthấycôbé đâu cả.

Chu Tự Hằng đứng đợimộtlúc, trong lòng hoảng loạn, lấy di động ra gọi chocôbé.

Còn chưa kịp bấm sốthìMinh Nguyệtđãchạy ra từ chỗ khúc quanh.

Chiếc mũ len hơi nghiêng lệch, hai taycôbé ôm lấy đầu, chậm chạp chạy tới.

“Em chạyđiđâu vậy hả?” Chu Tự Hằng nhướn mày, chỉnh lại mũ giúpcôbé.

Cậu hơi tức giận, đôi môi mỏng mím chặt lại.

Minh Nguyệt lấy lòngnói: “Chu Chu,anhđừng giận mà…”

Đừng giận?! Sao có thểkhônggiận được cơ chứ!!

Chu Tự Hằng bộc phát tính cách nóng nảy của mình, trừng mắtnói: “đãdặn em làkhôngđược chạy lung tung rồi, sao emkhôngchịu nghe hả!mộtmình em, lại còn là congáinữa, có rất nhiều người muốn bắt nạt đấy biếtkhông, emkhôngxem tin tức dạo trướcnóicó rất nhiều nữ sinh bị lừa bán sao?!”

“Emsẽkhôngbị như thế đâu.” Minh Nguyệt buồn bã đáp.

Chu Tự Hằng nhìncôbé cắn môi, đôi môi đẹp như hoa hải đường, trong lòng thoáng chốc dịu lại: “Em xinh đẹp như thế, người takhônglừa emthìlừa ai?”

Minh Nguyệt dù là trong lúc căng thẳng như vậy nhưng vẫnkhôngnhịn được mà mỉm cười, lại sợ bị Chu Tự Hằng nhìn thấy nên phải cúi đầu giấu diếm.

Ánh nắng ấm áp màu cam chiếu vào cái cổ thon dài nhẵn nhụi của Minh Nguyệt, có lẽ là do ảo giác của Chu Tự Hằng, cậu cảm thấy nơi đó bỗng phát ramộtvầng sáng, những sợi lông tơ khẽ bay bay, làm cậu ngửi thấymộtmùi hương rất thơm.

“Nếu em mà bị b·ắ·t· ·c·ó·c rồithìcon mẹanhbiết phải tìm ai làm vợ đây?”

Cậukhôngthể nào nguôi giận được.

Minh Nguyệtkhôngkìm nổi nữa mà cười ra tiếng, đưa bàn tayđangđể sau đầu ra phía trước.

Làmộtbông hoa hồng nở rộ, sắc đỏ rực rỡ và mỹ lệ.

Chu Tự Hằng thoáng kinh ngạc.

“anhđừng giận nữa.” Minh Nguyệt chớp chớp mắt nhìn cậu, lông mi giống như hai cái quạtnhỏ, “Vợ củaanhkhôngđimất được đâu.”

côbé kéomộttay Chu Tự Hằng, đặt đóa hồng vào trong tay cậu.

“Em tặng chính mình choanhnày.”côbénói.

Chu Tự Hằng ngơ ngác nhìn Minh Nguyệt, mọi suy nghĩ dường như bị rút sạch hết, hồi lâu sau mới nhớ ra là hôm nay cậu có gọi Minh Nguyệt là…

“Hoa hồngnhỏ.”

*

Hai đứa trẻ vô tư làmộtbộ phim điện ảnh của Pháp, các rạp chiếu phim lớnthìkhôngquảng bá, nhưng các rạp quy mônhỏthìlại lén làm trái quy định để chiếu.

Trong phòng chiếu ánh đèn mờ mờ,khôngít các cặp đôi trẻ nắm tay dựa sát vào nhau, nhưng tuổinhỏnhư Minh Nguyệt và Chu Tự Hằngthìkhôngcó, gần như là rất hiếm thấy.

Nhất là Minh Nguyệt lúc này cònđangmặc đồng phục học sinh, mặt non choẹt như có thể bấm ra nước vậy.

Từ lúc kiểm vé cho đến lúc ngồi vào ghế, Minh Nguyệtđãbị vô số ánh mắt dõi theo,côbé da mặt mỏng, chỉ biết cúi đầuđitheo sau Chu Tự Hằng, cái miệngnhỏthìhút trà sữa.

Trà sữa lan tỏa trong miệng với hương táo đỏ ngọt lịm, khiến cho toàn thâncôbé trở nên ấm áp.

Minh Nguyệt thỏa mãn híp mắt, tựa nhưmộtcon mèonhỏvậy.

“Ngon đến vậy cơ à ~” Chu Tự Hằng nghiêng đầu ghé sát lạinói.

Ghế couplekhôngbị ngăn cách nên cánh tay Chu Tự Hằng duỗi dài ra vắt ngang lưng ghế, nhìn nhưđangôm Minh Nguyệt vậy.

Đuôi tóc mềm mại đen nhánh của Minh Nguyệt rơi vào mu bàn tay cậu.

Hơi ngưa ngứa.

Vết thươngtrênmu bàn tay Chu Tự Hằng vẫn chưa lành hẳn, chỗ da non bị tóc cọ vào làm cậu bỗng thấy hơi kích động.

Thế là cậu lại dời tay xuống dướimộtchút.

nhẹnhàng, chậm rãi ôm lấy vai Minh Nguyệt.

Dù cách mấy lớp áo trong đó có cả áo bông, thế nhưng Chu Tự Hằng vẫn có thể cảm nhận đượcsựmảnh mai của Minh Nguyệt, cùng nhiệt độ cực nóng toát ra, nhanh chóng truyền khắp toàn thân cậu.

Tay của Chu Tự Hằng cứng đơ lại,khôngdám làm thêm bất kìmộthành độngnhỏnào nữa.

Cậu liếc trộm Minh Nguyệtmộtcái, hình nhưcôbékhôngpháthiệnra, ánh đèn lúc sáng lúc tối tinh tế miêu tả ngũ quan xinh xắn củacôbé.

Minh Nguyệt nào có chuyệnkhôngpháthiệnra chứ!

côbé hoàn toàn có thể cảm nhận đượcsựnóng bỏng từ tay Chu Tự Hằng.Hoa hồng được cậu để cạnh thành ghế, mùi hương hoa thầm kín hòa cùng mùi trà sữa thơm ngọt, khiến cho Minh Nguyệtkhôngcòn tâm trí đâu mà xem phim nữa.

côbé hút mạnh mấy ngụm trà sữa, muốn mượn nó để làm giảmđicảm giác khô đắng ở miệng, nhưng trà sữa ấm chẳng nhữngkhôngdập được lửa mà còn có xu hướng làm cảm xúc trong người mạnh mẽ thêm.

Trà sữađãbịcôbé hút sạch, phát ra tiếng kêu rột rột.

Minh Nguyệtkhôngkịp phản ứng, vừa hút hai cáithìnghe thấy cái tiếng kia, thậm chí nó còn át cả tiếng phim nữa.

côbé miệng vẫn cắn ống hút,khôngdám động đậy, con ngươi vài giây sau mới dám chuyển động.

Mất mặt quáđi…

Tiếng cười của Chu Tự Hằng bỗng vang lên bên taicôbé, nghe rất là đáng ghét.

Cậu cầm lấy cái cốckhôngtừ tay Minh Nguyệt, cánh tay dài duỗi ra ôm gọncôbé vào lòng.

“Nếu em ngoanthìanhsẽlại mua cho em nữa.” Cậunhẹnhàng giữ đầucôbé, từ từ ấn xuống đểcôbé tựa đầu vào vai mình.

Hồn phách Minh Nguyệt như bayđiđâu mất rồi,mộtlúc lâu sau mới bị tiếng tim đập như trống của cậu gọi trở về.

“Vâng ạ.” Minh Nguyệt đángyêuđáp.

côbékhônghề phản kháng,mộtchút cũngkhông, cứ như vậy dịu ngoan vâng lời tựa vào vai cậu.Minh Nguyệt rất gầy, Chu Tự Hằng ôm mà cánh tay dài vẫn còn thừa rất nhiều chỗ trống.

Nhưng trong lòng cậuthìlại tràn đầysựấm áp.

Chu Tự Hằng cúi đầu, nhìn đôi môi hồng của Minh Nguyệt, xuống thêm chút nữa là phần xương quai xanh.

Trong rạp chiếu phim bật điều hòa nên hơi nóng, Minh Nguyệt kéo khóa áo đồng phục, cổ áo vì động tác củacôbé mà từ từ trượt xuống.

Trắng quá…

Chu Tự Hằng nuốt nước miếng,khôngdám nhìn xương quai xanh của Minh Nguyệt, cũngkhôngdám nhìn môi củacôbé luôn.

Cậu nhanh chóng dời tầm mắt, chăm chú xem phim.

Nhưng mà xemkhôngvào.

Tâm tư trống rỗng rồi,khôngbiếtđãbay về phương nào.

Đến lúc cậu bình tĩnh xemthìbộ phimđãdầnđiđến hồi kết, nam nữ chính lúc nàyđanghôn nhau.

Chu Tự Hằng lạikhôngnhịn được mà cúi đầu nhìn môi Minh Nguyệt, đôi môi căng mọng nhưđanggọi mời cậu.

Ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặtcôbé, đôi mắtcôbé buông xuống nhưđangsuy nghĩ điều gì, cặp lông mi như cánh bướm khẽ lay động.

“Emđangnghĩ gì vậy?” Chu Tự Hằng gấp gáp tìm chủ đềnóichuyện để khống chế bản thânkhôngđược nghĩ đến môi Minh Nguyệt nữa.

Minh Nguyệt giương mắt nhìn cậu,khôngđáp.

Lại cúi đầu, lấy di động ra.

mộtlúc sau, di động của Chu Tự Hằng rung lên.

Mở ra, là tin nhắn của Minh Nguyệt.

“Emđangnghĩ, lúc nàothìanhmới hôn em.”

Chu Tự Hằng đặt ngay di động xuống, ôm mặt Minh Nguyệtnói: “Lúc này.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46