Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47
Sao em ấy lại có thể…
Cũng có ba đôiđanghôn nhau, nhưng khác biệt là bọn họ đềuđãđủ tuổi vị thành niên rồi.
hắnrõràng là người góp công sức chosựphát triển tình cảm của con trai đấy nhé!
Mới được nửa cốc.
côbé hoàn toàn bị chìm đắm rồi.
Giống như bị nghiện vậy.
“Chúcanhngủ ngon, nhớ phải chăm sóc bông hoa hồngnhỏcủaanhthậttốt nha.”
côbé đẩy Chu Tự Hằng ra: “Người ta nhìn thấy đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thèm chếtđiđược!
Sau khi bài nhạc cuối phim kết thúc, Chu Tự Hằng mới buông Minh Nguyệt ra.
Lốiđira rạp có hơi hẹp, mà người lại đông.Chu Tự Hằngđiđằng trước, sau lưng Tiểu Nguyệt Lượng nắm chặt áo cậuđitheo.
Đầu lưỡi Chu Tự Hằng khẽ quét qua môi Minh Nguyệt nhưmộtsợi lông vũ, cực kì kiên nhẫn và dịu dàng, sợkhôngcẩn thậnsẽlàmcôbé đau.
Chu Tự Hằngđangcó tâm trạng tốt, nên lúc xoay người lại phía cửa hàng,trênmặt cậu vẫnhiệnrõsựvui vẻ.
“Đúng vậy,đãthử qua rồi, mới đây thôi.” Cậu rũ mắt xuống,khôngbiết làđangnóivới ai, “Rất ngọt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy chuyện như “Cứng lên rồi” hay “Làm chuyện hư” cậu thường nghe thấy người tanóitrong bar,khônghiểu sao vừa rồi lại lỡ mồm thốt ra như thế nữa.
Tê tê dại dại.
Taycôbé vẫnđangvòng quanh hông cậu, lúc hôn cái tay rấtkhôngngoan, cứ nhích tới nhích lui, đúng là giày vò người ta mà!
Giang Song Lý hiển nhiên rất hiểu congái, nghe vậythìchỉ cười, ngồi xuống bên cạnh Minh Nguyệt, vuốt tóccôbénói: “Chuyện này conkhôngcần lo, năm nay bố mẹ quyết địnhsẽxin nghỉ phép cùng nhau, cả nhà chúng tasẽđón năm mới ởanh.”
Minh Nguyệt vui lắm.
Giang Song Lý dịu dàng nhìn con: “Tiểu Nguyệt Lượng, có đượckhông?”
Minh Nguyệt bị trêu chọc mà bật cười, cắnmộtcái lên mũi cậunói: “Vâng ạ.”
Minh Nguyệt thầmnóitrong lòng.
Di động của cậu và cốc trà sữađãhết cùng bị rơi xuống đất, phát ra tiếng động mạnh.
“anhlàm sao mà bỏ được em đây…” Giọngnóitrầm khàn, tiếng th* d*c nặng nề, “côbé ngốc.”
“Hôm nay con có bị đau bụngkhông?”côhỏi.
Giang Song Lý nấu trà gừng đường đỏ cho congái, vừa hay đúng lúc có thể uống được.
Cậuđãthấy điều này trong giấc mơ rất nhiều lần rồi, cuối cùng cũngđãthànhhiệnthực.
Nơi nào cũng mềm, mũ mềm, tay mềm, miệng cũng mềm.
mộttaycôbé nắm chặt áo khoác Chu Tự Hằng,mộttay cầm di động, các đầu ngón tay trắng nõn, móng tay hồng hào.
côbé cònkhôngnhìn đường, chỉ nhìn chăm chăm cái áo lông của Chu Tự Hằng, cứ thế theo sát đằng sau.
Mẹ kiếp!
rõràng thích muốn c·h·ế·t mà còn cố tỏ ra bình tĩnh, Chu Tự Hằng cúi đầu cười, nắm lấy quả cầu lentrênmũcôbé.
*
Cậu dùng lực m*t mấy cái, răng cắnnhẹvào môi dưới Minh Nguyệt.
“Bố con đâu có tệ đến thế chứ?” Chu Xung lúc này mới dám trừng mắtnóivới Chu Tự Hằng: “Bố đẹp trai như vậy mà! Nếukhôngthìcon làm sao mà đẹp trai được như thế này! Con đáng ghét, đáng ghét!” Chu Xung bất chợt dí sát mặt vàonói, dáng vẻ rấtkhôngkhoan nhượng.
Có thể dễ dàng lay động trái tim cậu đến thế?
mộtgiây sau, Chu Tự Hằng lại giữ chặt bả vaicôbé, cúi xuống mổmộtcái lên đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ,nói: “Nhất là lúc này lại càng phải ngoanmộtchút.”
Trời lạnh nên các quán trà sữa nóng rất đông khách.
Ánh mắt Chu Tự Hằng lóe lênmộtcái, nhìn chằm chằm Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt kéo áo cậu thúc giục: “đithôi.”
Màu của đóa hoa cũng hồng giống như mặt Minh Nguyệt lúc này vậy.
Uống trà sữa.
mộttay Chu Tự Hằng vẫnđangôm Minh Nguyệt, tay kiathìkhôngkìm lòng được mà m*n tr*n đôi môi hơi sưng đỏ củacôbé.
Bộ phimđãkết thúc, ca khúc cuối phim vang lên cùng với ánh đèn trong rạp được bật sáng,mộtbài hát nhạc Pháp lãng mạn, cho dù nghekhônghiểu nhưng Minh Nguyệt cũng xấu hổ đỏ cả mặt.
Minh Nguyệt giống như bị đầu độc, hoàn toàn mấtđitâm trí, mơ mơ màng màng làm theo.
*
Bởi vì quá để ý đến người đó, nên tìnhyêucũng phải được khắc chế, đó là đóa hoa hồng mà cậuđãtỉ mỉ che chở nuôi lớn, là vầng trăng sáng in đậm trong lòng cậu, cho nên tuyệt đốikhôngthể tùy tiện qua loa.
Cậu thẳng thắnnóira cảm nhận của mình như vậy, Minh Nguyệt nghĩ mình cũng nên đáp lạimộtcâu.
Chu Tự Hằngkhôngđợicôgáigiới thiệu xongthìđãđưa tiền ranói: “mộtcốc trà sữa táo đỏ nóng.”
“Ừ, vì em ngoan nênanhthưởng thêm cho emmộtcốc.” Giọng điệu nhưđangdỗ trẻ con vậy.
Minh Nguyệt vòng tay ôm lấy cái eo gầy của Chu Tự Hằng, hơi siết chặtmộtchút.
Cậu có phần bối rối, tay đưa lên vò đầu.
“Có phải tại mẹ pha hơi nhiều nước đường đỏkhông?” Giang Song Lý hỏi.
Nụ hôn này vô cùng triền miên, khiến cho đầu óc Minh Nguyệt trở nên hỗn độn, trong lòng vừa vui vừa ngọt ngào.
mộtlát sau,côbé chậm chạpđira sau lưng Chu Tự Hằng, nắm lấy vạt áo cậu.
Lớp da cừu được ngụy trang bên ngoàiđãbị lột ra,hiệngiờ Chu Tự Hằng chẳng khác nàomộtcon dã thúđangcực kì đói bụng.
“Đừng sợ loạn.” Cậu mơ hồnói, nhưng cũngkhôngngăn cản Minh Nguyệt, chỉ chăm chăm ngậm m*t môicôbékhôngngừng.
Cậu mổnhẹmộtcái rồi tách ra, nhìn vào đôi môiđangmím chặt của Minh Nguyệt.
Cậu…Lỡnóimấy câu người lớn rồi,khôngbiết là…Minh Nguyệt nghe có hiểukhôngnhỉ…
Coi nhưđãđược lên kế hoạch từ trước rồi.
Cái đuôinhỏcủa cậu ngửi thấy mùi trà sữa thơm, cái mũinhỏhếch lên, hai mắt cũng sáng rực, vui lắm nhưng vẫn còn giả bộ hỏi: “Lại mua trà sữa nữa à?”
Thế mà có điếu thuốc cũngkhôngcho hút!!
Minh Nguyệtthìđứng bất động như người gỗ, Chu Tự Hằng nghiêm mặt tiến lại gần, đưa tay ra trước mặtcôbé: “đithôi, nắm lấy tayanhkhônglại lạc mất.”
“Bố già rồi.” Chu Tự Hằng bĩu môi, ghét bỏ đẩy mặt bố ra.
Quả cầu lentrênmũcôbé lay động trước sau, chọc cho Giang Song Lý buồn cười.
“khôngphải conkhôngthích uống trà sữa, chỉ thích uống sữa tươi thôi sao?” Chu Xung híp mắtnói, ngữ điệu có phần hài hước.
Cho nêncôbé gật đầu, nghiêm túcnói: “anhcũng rất mềm.”
Minh Nguyệt mơ màng mở mắt, đôi mắt ngập nước mờ sương, nhìn vô cùng quyến rũ.
Nghekhônghiểu là tốt rồi.
Chu Tự Hằng lắc đầu.
Nhưng Chu Tự Hằng vẫn làm bộ như đau lắm, che mũi đáng thươngnói: “Ai ui ai ui! Đau quá, mau thổi choanhđi.”
Dường như muốn cắn nuốt môi Minh Nguyệt vào bụng luôn vậy.
“anhbớt diễnđi.” Minh Nguyệt tóm lấy tóc Chu Tự Hằng, “Tiến lênđikìa, đến lượt mình rồi đó.”
Chu Tự Hằng vô cùng thỏa mãn cười ra tiếng.
Còn biết xấu hổ cơ à?!
“Ồ ~” Chu Xung ngậm điếu thuốc, mặc áo ngủ ngồitrênsalon, “Cậu Chu hôm nayđihẹn hò, nhìn có vẻ rất thuận lợi nhỉ.”
Minh Nguyệt cúi đầu cực nhanh, tóc buông xuống che kín mặt,nói: “Nhưngsẽbỏ lỡ đêm giao thừa, con…conkhôngmuốn xa bố mẹ.”
Trong lòngcôbé hơi xấu hổ, thầm nghĩthậtcó lỗi với bộ đồng phục học sinh trường Nhất Trung Nam Thànhđangmặctrênngười, nhưng lực hấp dẫn của Chu Tự Hằng quá đỗi mạnh mẽ, khiến chocôbékhônggiữ vững được phòng tuyến.
Thấycôbé thất thần, Chu Tự Hằng càng tự đắc hơn, nháy mắt huýt sáo vớicôbémộtcái.
*
Trong lòng hơi chột dạ, Minh Nguyệt cứ uốngmộtngụmthìlại liếc trộm mẹmộtcái.
Già rồi…
Chu Tự Hằng nheo mắt,nói: “anhcứng rồi đấy nhé ~” Cậu lại cúi xuống cắn lên môi rồi véo mácôbé, “Tiểu Nguyệt Lượng, em đừng có mà hư nghe chưa.”
“khôngăn được đâu…” Minh Nguyệt yếu ớt giãy dụa, đáng thương cầu xin.
Tròng mắt đen của cậu sáng rực, tuy bộ đồtrênngười mang sắc thái đơn giản, nhưng nụ cười ranh ma đáng ghét kia lại khiến cho toàn thân cậu trở nên tươi đẹp nhiều màu sắc, tựa nhưmộtbức tranh được tô đậm mực vậy.
Đó làsựtín nhiệm tuyệt đối, như thể có cậu cũng như có cả thế giới,khôngcòn điều gì phải lo lắng cả.
Màn hìnhđãtắt, Chu Tự Hằng nhặt cái di động bị rơi dưới đất lên, cầm lấy bông hoa hồng ở cạnh thành ghế.
Minh Nguyệt cảm thấy may mắn vì hai đứađangngồi ghế couple nên khá kín đáo.
Chu Tự Hằng thu hồi tầm mắt.
Minh Nguyệt trợn mắt lườm cậu, môi mím lại, cặp má lúm hơi chìm xuống.
Khóe miệng Chu Xung hơi giật giật, sửng sốtkhôngnóinên lời.
Chu Tự Hằngnhẹnắm lấy cằm Minh Nguyệt, đểcôbé ngẩng đầu lên.
Híp mắt cảm thụmộtlúc, Chu Tự Hằng lại nghĩ đếnmộtchuyện, quay sangnói: “Hôm nay ở trường conđãgặp Tô Tri Song rồi, ái chà, khí chấtkhôngtồi, dung mạo đẹp, nhà họ Tô lại làm to, kết đôi với bố quảthậtlà đáng tiếc.”
đãtừng thử qua rồi đúngkhông?
*
Chu Tự Hằng vẫn dán chặt môi Minh Nguyệt, cầm hai taycôbé vòng qua eo mình.
Lúc này đây cậu bộc lộ hết bản năng săn mồi của mình,mộttay lướt từtrênmặt Minh Nguyệt xuống, ôm chặt lấy eocôbé.
Đối với chuyện tình cảm, Chu Tự Hằngkhôngthông thạo lắm, thậm chí có thể coi làmộttrải nghiệm mới lạ, tất cả đều là bản năng.
Minh Nguyệt xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống lòng đất cho xong.
Minh Nguyệt nhắm chặt hai mắt,côbé vừa thấy sợ lại vừa thấy kích động, cảm xúc kì diệu bao phủ toàn thân.
Minh Nguyệtkhôngthể từ chối lòng tốt của mẹ,côbé cầm cái chén sứ đưa lên miệng uống.
“không,khôngphải đâu ạ.” Minh Nguyệt vội vàng xua tay, lại nấcmộtcái, “Chỉ là…”
côkhoanh tay trước ngực, nghiêm túc phân tích: “Mẹ nghĩ thế này, conđãmuốn theo ngành múa, nếu tích lũy được kinh nghiệm của lần nàythìsẽrất có lợi cho con về sau, với lạicôNinh khó khăn lắm mới xin cho con đượcmộtsuất trong đoàn, mẹ hi vọng là consẽđồng ý.”
Chu Xung vốnđangmuốn giơ tay với lấy bao thuốc cách đókhôngxa, nghe con trainóithếthìlập tức rút tay về, ngồi nghiêm chỉnh nhưmộthọc sinh ngoan.
Chu Tự Hằng và cái đuôinhỏtheo sauđangđứng xếp hàng mua.
Chu Tự Hằngkhônghơi đâu mà quan tâm đến cảm nghĩ của bố, lúc này cái cốc trà sữakhôngđãchiếm hết tâm tư của cậu rồi, cứ lắc lắc ngắm nghía mãi thôi.
Minh Nguyệtđãuống được nửa chén trà, đôi môi trơn bóng nhìn cực kỳ hồng, ánh đèn chiếu vào trông rất giống trái cây đông lạnh.
Chu Tự Hằng cầm cốc trà sữakhôngvà bông hoa hồng về nhà, rung đùi đắc ý ngâm nga hát.
“Vâng, vị táo đỏ cũng là vị rất đượcyêuthích của cửa hàng! Bạnđãtừng thử qua rồi đúngkhôngạ?” Nhân viênnói.
Còn lạimộtnửa kia…
Và xa cả Chu Chu của mình.
Chu Tự Hằngđangnhẹcắn hai cái vào môicôbéthìlại bị câunóikia chọc cười.
Minh Nguyệt vô thức uống cạn chén trà, bỗng nhiên nấcmộtcái.
Miệngcôbénhỏxíu, hàm răng cũngnhỏ, cắnkhôngcó tí sức nào.
Chu Tự Hằng rất đẹp trai, ánh mắt của mọi người xung quanhkhônghẹn mà cùng nhìn về phía cậu.
Chu Tự Hằngkhôngsợ làm phiền đến người khác, cùng Minh Nguyệt môi kề môi, lưỡi cuốn lấy, cọ sát lẫn nhau.
Di động của Chu Tự Hằng bỗng rung lên, hai mắt cậu sáng ngời, lập tức mở ra, mặc kệ Chu Xungđangở bên cạnh nhòm.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy cậuthìđỏ bừng mặt, nhiệt tình giới thiệu: “Xin chào, cửa hàng chúng tôi có trà sữa vị lúa mạch, ô mai, xoài…Bạn xem…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơi thở của Chu Tự Hằng trở nên nặng nề, mạnh mẽ cúi đầu hôn lên môi Minh Nguyệt.
thìbị…
hắnhíp nửa mắt nhìn trộm sắc mặt của con trai,khôngcó gì bất thường cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẫn cònmộtchút hương vị trà sữa đọng lạitrênmôicôbé, ngọt ngào và mềm mại.
Chu Tự Hằng lại ngồi lạitrênghế, ngả lưng ra sau, hai chân gác lên bàn trà, nhướn màynóivới Chu Xung: “Còn phải xem là uống cùng ai nữa.” Cậu ngậm lấy ống hút, tuy chỉ hút đượckhôngkhí nhưng vẫn thấy thỏa mãn.
Xấu hổ sao còn gửi tin nhắn trêu chọc cậu làm gì?
mộtcâu nhưng lại mang hai ý nghĩa.
“Nhìnthìcũngkhôngcấm được bọn mình.” Cậu vẫn chưa chịu thôi, da mặt còn dày hơn cả tường thành.
Chương 47
Chu Tự Hằng suy nghĩmộtlát rồi quay đầu liếc nhìncôbé.
Minh Nguyệt giật bắn lên nhưmộtchú thỏ conđangsợ hãi, hai tay xoắn lại với nhau.
Chu Xung bất đắc dĩ dập tắt điếu thuốc mới vừa châm lửa, lầm bầm: “Cũngkhôngthèm nghĩ xem ai là người đặt vé xem phim cho.”
Trong phạm vi tầm nhìn của cậu chỉ có duy nhất đôi môi đỏ mọng của Minh Nguyệt, trong ánh sáng mờ tối, đôi môi ấy vô cùng đẹp và quyến rũ.
“đithôi…”côbé lí nhínói, suốt quá trình còn chẳng ngẩng lên nhìn Chu Tự Hằngmộtcái.
“Choanhnếm thử vị trà sữađi, Tiểu Nguyệt Lượng, mở miệng ra nào.” Giọng của cậuđãtrở nên khàn đục, nhưng vẫn rất dễ nghe.
côbé đứngmộtbên, đầu cúi thấp, quả cầu lentrênmũ lắc tới lắc lui, tay chầm chậm kéo khóa áo khoác đồng phục lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu sợ Minh Nguyệtsẽnghĩ là cậukhôngnghiêm túc, nghĩ cậu quá tùy tiện, quá táo bạo, rồi…rồikhôngmuốn…làm vợ của cậu nữa.
Giang Song Lýđangđọc tài liệu, nhân thểnóivới congái: “côNinhnóivới mẹ là đến kì nghỉ đôngsẽdẫnmộtvũ đoànđichâu Âu diễn,cômuốn đưa conđicùng đấy,cônóidạo này biểuhiệncủa con cực kỳ tốt.”
Minh Nguyệt chợt nhớ lại bộ phim mới xem, hai nhân vật chính cũng là thanh mai trúc mã, nhưng vìkhôngcó can đảm tiến tới nênđãbỏ lỡ nhau.
Tin nhắn đến từ Minh Nguyệt.
“Ngọt quá.” Cậu ghé vào tai Minh Nguyệtnói, “Lại còn mềm nữa.”
Minh Nguyệt rối rít cắn môi, đặt cái chén sứ xuống bàn, chúc mẹ ngủ ngon rồi chạy biến lên lầu.
Chu Tự Hằng tặc lưỡimộtcái, nhếch môi, cúi đầu hít hà mùi hoa.
Nam Thànhđãchìm trong màn đêm,trêntrời trăng rất sáng, phố xá lên đèn khiến chokhôngkhí bớt ảm đạm.
Cắm bông hoa hồng vào bình, Chu Tự Hằng chốngmộttay lên, nhảymộtphát từ lưng ghế salon ra đằng sau, trừng mắtnói: “Bố dập thuốcđi.”
khôngăn được đâu?
Minh Nguyệtkhôngmuốn phạm phải sai lầm như thế.
Chu Tự Hằng thích thú cười, nhướn mày liếc Minh Nguyệtmộtcái.
Nhưng lúc này,khôngcó người nào quan tâm.
Về đến nhàđãlà chín rưỡi tối, cũng là thời gian bình thường khi kết thúc giờ tự học buổi tối.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.