Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45
“Phó cục trưởng cục giáo d·ụ·c thành phố Nam Thành, Tô Tri Song.” Cậunhẹnhàngnói, điệu bộ có vẻ giễu cợt.
Chiến hữu của cục trưởng Bạch!
Còn có cả chuyện này nữa à!
Giọngnóinhỏnhư ruồi kêu, phụng phịu làm nũng với Chu Tự Hằng.
Ồ!
nóixong lại vỗ vai Bạch Dương, cườinói: “khôngphải còn có mày đấy sao?”
Bạch Dương giơ tay muốn lấy hai cái vé xem phim.
Chu Tự Hằng tức giậnnói: “khônggặp, lúc đó màyđirồi.”
“Có emthìsao ạ?” Bạch Dương ngập ngừng đáp.
Chu Tự Hằng bực mình lườm cậu tamộtcái.
Khuôn mặt bánh bao trắng trẻo của cậu ta đỏ bừng lên,khôngdámnóithêmmộtcâu nào.
thậtấm áp…
Sớm biết vậythìđãkhôngnghe lời Chu Xung mặc nhiều áo như thế rồi!
Tô Tri Song!
Chu Tự Hằng hơi liếc mắt nhìn, thấymộtphần cổ trắng nõn của Minh Nguyệt lộ ra, chiếc mũ len trắng thêumộtquả bông bị gió thổi mà khẽ lắc lư.
Bạch Dương nhưđangđược xem kịch hay, cậu ta nuốt nước miếng, thán phụcnói: “Đại ca,anhlàm vậy…khôngsợ…khôngsợ sau nàysẽbịcôấy chỉnh à?”
Bạch Dương đánh bạo hỏi Chu Tự Hằng: “Đại ca,anhgặpcôấy rồi à?”
“Yên tâm, có thấythìmày cũngkhôngchết được đâu, cóanhở đây rồi!” Chu Tự Hằng khó chịu đưa tay nới lỏng cổ áo len.
Chu Tự Hằng chà xát hai tay vào nhau rồi đưa lên mũi ngửi, hơi có mùi khói thuốc.
Bạch Dương kinh hãi đưa tay che miệng mình, bịt kín cả lỗ mũi luôn, quên mất cả việc hít thở, mười mấy giây sau mới cảm thấy ngột ngạt.
Cậu biết bố mẹ Minh Nguyệt rấtyêuthương congái,khôngnỡ đểcôbé chịu lạnh, giờ mà bị cảmthìphải làm sao bây giờ?
Bạch Dương sợ hãi hỏi tiếp: “Vậy…côấy có nhìn thấy emkhông?”
Chu Tự Hằng biếtrõrằng nếu muốn đánh bại quân địchthìphải tìm hiểu kĩ lai lịch của họ, nhưngthậtsựcậukhôngnhìn nổi cái dáng vẻ sợ hãi này của Bạch Dương, bất chợt đạp cho cậu tamộtphát.
Chocôta lạnh chếtđi!
Thứ ởtrênngười em ấy sao cũng mềm như vậy chứ!
Trông nhưmộtcái cọc gỗ vậy.
Chu Tự Hằngkhôngthể nhịn được, đưa tay ngắtnhẹquả bông tròntrênmũ Minh Nguyệt.
Cậu rút tayđangđút trong túi quần ra, vỗ vào người mấy học sinh đứng trước: “Cácanhem, nhường đường tí nào.”
Bạch Dương chẹp miệng, cảm thấy đại ca nhà mình cũng am hiểu chuyện tình cảm ra phết!
Đúng là tâm ý tương thông mà.
Chu Tự Hằng nhìn thấy cái tay kiathìtức giận cực kỳ, quay đầu địnhnóichuyện phiếm với Bạch Dương, vậy mà lại thấy Bạch Dương hiếm khi đứng nghiêm trang như bây giờ, thái độ rất kính trọng.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên lớp ở tầngtrên, thấy Minh Nguyệtđangở hành lang vẫy tay với mình, miệng cười vui vẻ, hai má lúm đồng tiền tròn căng.
Còn lạimộtmình Chu Tự Hằng đứng im tại chỗkhôngnhúc nhích.
côbé cảm thấy hơi xấu hổ vì có Chu Tự Hằng ở đây, liền le lưỡinóixin lỗi.
Chu Tự Hằng mắt cònkhôngthèm chớp,nóitiếp: “Điểm thi cuối kì ảnh hưởng trực tiếp đến số tiền trong bao lì xì của em năm nay đấy thầy.”
Chương 45
Ngay lúc thầy chủ nhiệm xoay ngườiđi, Chu Tự Hằng cúi đầu cực nhanh,nhỏgiọngnóivới Minh Nguyệt: “Em ngoan nào, tan họcanhsẽmua trà sữa nóng cho em.”
Tô Tri Song vừa bước xuống bục là Chu Tự Hằngđãbắt đầu đánh giá, đám học sinh xung quanh nghe mà kính nể, thầm nghĩ đúng là đại ca của trường có khác, ngay cả phó cục trưởng cũngkhôngsợ.
Ít xíu như vậy, còn chưa cảm nhận đủ mà!
thậtđáng sợ!
“Vậy đại ca,côấy là…” Là gì củaanhvậy?
Ánh mắt sắc lẹm như dao găm.
côbé rất sợ lạnh, mùa đông phải mặc hai lớp quần và áo bôngthậtdày, nhưng bên trong bộ đồng phục học sinhthìlại mặc hơi ít.
Cậukhôngnóichuyện,trênngười tỏa ra hơi ấm và mùi sữa tươi thơm ngọt.
*
Hơi thở của cậu phả vào tai Minh Nguyệt, trong lòngcôbé chợt cảm thấy rất ngọt ngào.
Minh Nguyệtkhônglên tiếng, chỉ cúi đầu.
Cậu ta sợ run người,nóithêm: “mộtngười phụ nữ rất mạnh mẽ!”
Bản thảo của Tô Tri Songkhôngdài lắm, đúng lúc nàycôđãđọc xong, nhìn dưới sânmộtchút rồi gật đầuđixuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chu Tự Hằng, sao em lại đứng ở đây?!” Thầy Thành nhíu mày quát.
Minh Nguyệt thở phàonhẹnhõm.
Bạch Dương lại thấy hơi căng thẳng, cảm thấy sao hôm nay nhiều chuyện đáng sợ ập tới như vậy nhỉ.
Nhưng suy nghĩmộtlát, cậu ta lại hỏi: “Này đại ca,khôngphải còn thiếumộtđóa hoa hồng sao?”
Cậu vừanóimộttiếng là cả đống người phía trước vội vã tránh ra, đồng loạt đứng sangmộtbên để tạo thànhmộtcon đường cho cậuđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Buổi sinh hoạt kết thúc, thầy Thành cũng tuyên bố tan học, cả đám học sinh lập tức vui sướng chạy về nhà như ong vỡ tổ.
Minh Nguyệt cúi đầu nhìn, sau đó quay về sau nháy mắt với Chu Tự Hằng.
Buổi sinh hoạtđangđến phần các học sinh giỏi lên phát biểu, Mạnh Bồng Bồng bị thầy chủ nhiệm gọiđirồi, cho nên bên cạnh Minh Nguyệtkhôngcó ai cả, gió lùa thẳng vào ngườicôbé.
Chu Tự Hằng rất có hứng thú, lông mày nhướn cao như ngọn núi, hai mắt sáng lên hỏi: “Bị người ta đánh trọng thương à?”
Mẹ kiếp!
Nếu nhìn kĩthìTô Tri Song cómộtcặp mày rậm và đôi mắt to, tác phong đĩnh đạc, khoảng ba bốn mươi tuổi, tuy gió thổi lạnh thấu xương nhưng giọngnóicủacôvẫnkhônghề cómộtchút run rẩy, mái tóc được buộc gọn gàng ở đằng sau, là kiểu phụ nữ rất có khí chất.
“Cái ngườiđangđứngtrênkia…” Chu Tự Hằng kéo dài giọng, bĩu môi, “Dê béo, mày biếtcôta à?”
Vì được mở đường chođinên chỉ hai ba bước là Chu Tự Hằngđãđứng bên cạnh Minh Nguyệt, thế chỗ cho Mạnh Bồng Bồng, cũng làm luôn vai trò cản gió chocôbé.
Bạch Dương suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu đáp: “Em…emkhôngbiết, đại ca.”
Mặt trờiđãngả về tây, Minh Nguyệt mỉm cườiđivề phía cậu.
Chu Tự Hằngkhôngcó ý muốn giấu diếm, đáp: “Ừ, gặp rồi, ở ngay chỗ rừng câynhỏ.”
Hòn đá văngđi, lănmộtđường đến đúng chân Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng đưa mu bàn tay chống lên môi, dựa vào lan can chờ Minh Nguyệt, hậm hừnói: “Hôm nay quá đen,điđánh nhau lại bịcôta bắt gặp, tốt nhất làcôta đừng có mànóinăng linh tinh gì với người ngoài,khôngthì…Hừ!”
Sinh nhật cậu cũngđãqua được mười ngày rồi, Minh Nguyệt cũng chỉ hôn cậu đúngmộthôm đấy thôi.
“Hắt xì!” Minh Nguyệt bỗng nhiên hắt hơimộtcái.
Bạch Dương bị đá đau, xoa xoa chỗ bắp chân qua lớp quần, đáng thương nhìn Chu Tự Hằng.
Tô Tri Songkhônghề bận tâm, tài xế mau chóng lái xe rời khỏi trường Nhất Trung.
Nửa câu sau còn chưa kịpnóithìChu Tự Hằngđãngẩng lên nhìn cậu ta, hời hợt đáp: “côta, sau nàysẽlà mẹ của tao.”
Lửa giận trong lòng Chu Tự Hằng lập tức bị dập tắt, đổi lại làmộtngọn lửa tà dâng lên.
Tên phim là “Hai đứa trẻ vô tư”.
mộtgiây sau, bàn tay trắng nõn bénhỏẩnsau ống tay áo đồng phục khẽ kéo vạt áo cậu, chỉmộtcử chỉnhỏnhư vậy thôi cũng đủ làm tim cậu đập thình thịch như trống rồi.
“Sợ cái quái gì?!!!” Chu Tự Hằngnói.
Chu Tự Hằng vừa nghĩ đến câu nàythìliền mỉm cười vui vẻ.
Chu Tự Hằng mỉm cười, cũngnhẹnhàng đá giàycôbé, nghiêm trangnóiláo: “Em muốn đứng gần hơn để lắng nghethậtkĩ những kinh nghiệm mà các bạn truyền lại, cố gắng đạt được thành tích cao trong kì thi cuối kỳ ạ.”
rõràng tâm trạng của cậukhôngtốt,mộtvòng người đứng xung quanh cậukhôngai dámnóichuyện lớn tiếng, sợ chọc giận vị đại ca này.
“Mới quen.” Chu Tự Hằng đáp, “Hiệu trưởng cũng giới thiệu rồi còn gì.”
Ỷ vào cái miệng hồng rồiđitrêu chọc cậu, trêu xong lạikhôngcho hôn, đúng là đùa bỡn lưu manh!
Tô Tri Song đứngtrênbụcnóichuyện, gió quá to, hiệu trưởng đứng bên cạnh bị mái tóc rối tung che kín mắt, răng run lên bần bật vì lạnh.
“Báo cáo…” Cậu giơ tay lên, cố tình kéo dài giọng.
Bạch Dương nghe mà trợn tròn mắt.
“Thế saocôta lại chuyển sang làm ở cục giáo d·ụ·c?” Cậu hỏi.
Minh Nguyệt còn để sách vở ởtrênlớp,côbénóivới Chu Tự Hằngmộttiếng rồi cùng Mạnh Bồng Bồngđilên lớp thu dọn đồ đạc.
Vì trong lòng cậu, Minh Nguyệt chính làmộtđóa hoa hồng rồi.
Ghế đôi, phim nước ngoài.
Bạch Dươngkhôngdám dời mắt, vẫn nhìn thẳng về phía trước,nói: “côấy từng là chiến hữu của bố em.”
Các học sinh được xếp chỗ đứng giống như lễ chào cờ bình thường, đội ngũ theo thứ tự từ thấp đến cao, Chu Tự Hằng cao nên đứng cuối hàng.
Vị phó cục trưởng mà hiệu trưởng giới thiệu lênthìcòn mặc đồ ít hơn cả ông, áo vest đen và quần âu dài, đôi giày cao gót để lộ hơn nửa bàn chân.
“Tao vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, nếu sau này bà mẹ kia dám ngược đãi taothìmày chỉ cầnnóivới bố màymộttiếng là được, để ông ấy áp giải chiến hữu của mình về đồn luôn!” Chu Tự Hằng nghiến răng, vẻ mặt có phần tàn ác, “Đến lúc đó để xemcôta còn dám làm gìkhông!”
Bạch Dương xun xoe lại gần,nói: “sẽkhôngđâusẽkhôngđâu! Đại ca,anhem mìnhđiđánh bi-ađi!”
“Chuyển công tác giống bố em đó.” Bạch Dương đáp, “Nghenóilà vìcôấy bị thương nặng,khôngthể ở lại đơn vị.”
Ghế đôi, phim nước ngoài, cùngmộtđóa hoa hồng đỏ, còn nội dung phimthìquan tâm làm cái quái gì!
côbékhôngtự chủ được mà mỉm cười.
Theo kinh nghiệmđãtích lũy được qua nhiều năm giảng dạy, thầy Thành biết là Chu Tự Hằng có vấn đề riêng gì đó, nhưng cụ thểthìkhôngnóira được.
Cố gắng kìm chế suy nghĩ muốn trêu chọc Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng đứng ngắm dáng vẻ thỏa mãn củacôbé, vui vẻ mỉm cười theo.
Chu Tự Hằng nghe xongthìchỉ cườinói: “Hoađangtới rồi kìa.”
Lúcnóicặp lông mày của cậu nhướn cao, nhìn chẳng giống nhưđangkhen người ta gì cả, cộng thêm vết thương đáng sợtrênmu bàn tay nữa, làm cho mấy cậu nam sinh được cậu khen chẳng dám ho he tiếng nào.
thậtrathìthầy Thành rất thích cậu học sinh Chu Tự Hằng này, rất thông minh, từ khi vào học đến nay cậu bé nàykhônghề hư hỏng như lời các học sinh đồn đại, dạo gần đây cònkhôngngủ trong lớp nữa, mặc dù tâm hồn hay treo ngược cành cây nhưng cũng chẳng làm chuyện gì ảnh hưởng đến tiết giảng.
Cho nênanhphải mua trà sữa nóng cho em!
Mẹ kiếp!
Cậu ta hình như rất hạnh phúc, còn chắp tay trước ngực cảm tạ trời đất nữa.
Cậu đẩy mặt Bạch Dương ra, tiện đà lấy hai cái vé xem phim trong túi quần,nói: “Hôm nayanhcó hẹn với chị dâu mày rồi!” Cậu kiêu ngạo giương cằm lên, “Là lần hẹn hò đầu tiên đấy biết chưa? Nào có thời gian rảnh màđivới mày!”
côcầmmộttờ giấy lên đọc, các ngón tay trắng hồng và sạchsẽ.
Lạinóitiếp: “Mẹ nó, già rồi mà bướcđinhư quỷ vậy, chẳng nghe thấymộttiếng động nào!”
Thầy Thành nửa tin nửa ngờ, trong hàng ngũthìvang lên những tiếng cười chế giễu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệt phụng phịu hờn dỗi, giơ chân đá văng hòn đánhỏra xa.
Được lắm! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệt lo lắng thay cậu,âmthầm dùng mũi chân đánhẹvào giày cậumộtcái.
“Vâng ạ.” Bạch Dương gật đầu, vì béo quá nên nhìn nhưkhôngcó cổ vậy.
Chu Tự Hằng cầm chặt như bảo bối,khôngcho cậu ta đụng vào, chỉ quơ quơ trước mặt cậu ta.
Cậu ta suy nghĩmộtchút rồi dè dặt ghé vào hỏi: “Này đại ca,anhquencôấy à?”
Tô Tri Song,côđược đấy!
“Còn cần hoa hồng làm gì nữa chứ!” Chu Tự Hằng huýt sáomộtcái,nói.
“Mấy cái đứa này!” Thầy Thành lắc đầu cười, sau đó cũng ra về cùng các đồng nghiệp.
khônghổ danh là đại ca!
Mẹ kiếp! Nóng muốn c·h·ế·t!
Chu Tự Hằng vóc dáng cao to, đứng cuối hàng cũngđãnổi bật lắm rồi, hôm nay còn lêntrênđứng, lại càng giống như hạc giữa bầy gà, rêu rao càn rỡ với bộ đồ đen.
Sau khi Minh Nguyệt hắt hơi, Chu Tự Hằng thấy sắc mặt củacôbé trắng bệchthìrất đau lòng.
Tô Tri Songđangngồitrênxe, hai người nhìn nhau, Chu Tự Hằng hời hợt nhếch môi cười châm biếm, dùng khẩu hình miệngnói: “Con chào mẹ.”
khôngphải là…cái chỗ bọn họ đánh nhau đấy chứ?
Giọng điệu của cậu rất thành khẩn, hai mắt lại sáng rực, thầy Thành nghe xong liền để cho cậu đứng đấy.
Chu Tự Hằng khó có khi nở nụ cười, tay phải cởi áo, lên tiếng khen ngợi: “Mấy cậu được đấy.”
“Em rất ngoan mà.”côbénói.
Cách hai phút, Chu Tự Hằng lại liếc mắt lên nhìn.
Chu Tự Hằng khẽ cử động cơ thể, toàn thân bao trùm che chắn chocôbé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
mộthọc sinh hư chẳng bao giờ quan tâm đến việc học mà lại muốn nghe người ta truyền đạt kinh nghiệm ư?
Chuyển chủ đề nhanhthật, cũng may là Chu Tự Hằng chỉ hơi sững sờmộtchút.
Chu Tự Hằngkhôngquan tâm, cậu đút nửa bàn tay vào túi quần, để lộ vết sẹotrênmu bàn tay, lại cúi đầu nhìn xuống chân mình rồi đá văngmộthòn đá.
Bạch Dương trong lòng rất thoải mái,nhẹvỗ ngựcnói: “May quá may quá.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.