Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44
“Màynóixong chưa?” Chu Tự Hằng cuối cùng cũng nhìn tên kia, thờ ơ lắc lắc cổ tay.
Cầm thú!
Đảo mắtđãđến buổi sinh hoạt dưới sân trường.
“Đại ca, chị dâu trả thù choanhkìa.” Bạch Dương mắt sáng rực như sao, hai cánh tay mập ú khoanh trước ngực, vui mừng khôn xiết, “Chị dâu quá tuyệt!”
Nhưng Chu Tự Hằngkhônglàm gìcôbạn kia cả.
Chu Tự Hằng luôn rất bướng, biết làkhôngthể khuyên ngăn được, nên Minh Nguyệt chỉ kéo ống tay áo của cậu rồinói: “Cẩn thận cái tayanhđấy, bị thương vẫn chưa lành hẳn đâu.”
Chỉ mấy phút sau, hơn mười tênđãnằmtrênmặt đất, tên cầm đầu giãy dụa hai cái, mặt đỏ lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối phương khoảng chừng mười người, tóc vàng tóc đỏ, miệng ngậm điếu thuốc, hơi thở hỗn tạp.
Bộ phim Young and Dangerous nổi tiếngđãlâu, tác phong giang hồ của nhân vật được nhiều người học theo, trong đó có cả những tên côn đồ trong trường học.
Nghe Chu Tự Hằngnóivậy, Minh Nguyệt càng cảm thấykhôngổn, nhìn nét mặt bình thản của Chu Tự Hằng là biết cậu sắp tìm ngườiđiđánh nhau rồi.
trênmu bàn tay vẫn còn vết thương hôm ở quán bar, mùa đông trời lạnh,đãhơn nửa tháng mà vẫn đóng vẩy, lộ ra chút thịt nhìn rất ghê.
Mạnh Bồng Bồng làmộttrong những người lênnói,côbé vừa ngồi viết lời phát biểu vừanóivới Minh Nguyệt: “Nếu như cậu muốnthìchúng ta có thể nhờ đến pháp luật can thiệp, kiện bọn họ tội phỉ báng.” Mạnh Bồng Bồng rấtkhôngvui với các tin đồn nhảm kia, nhàcôbé ai cũng là luật sư, cho nêncôbé nghĩ đến phương án nàymộtcách rất tự nhiên.
Nhiệt độ tỏa ra từ đôi mắt cậu dường như có thể làmkhôngkhí bốc hơi, Minh Nguyệt cắn môi, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa thấy ngọt ngào.
Chu Tự Hằng lườm cậu tamộtcái, Bạch Dươngkhôngnóinữa, hai chân run lẩy bẩy, miệng khẽ nhếch lên cười gượng.
Chu Tự Hằngkhôngcó tí áp lực nào, cậu lười biếng chống tay lên bàn rồi đứng dậy hỏi: “Em cũng phảinóimộtcâu tiếnganhmà mình thích sao?”
mộttiếng kêu như heo bị g·i·ế·t vang lên, tên cầm đầu mở trừng mắt vì đau đớn, Chu Tự Hằngthìvẫn bình thảnnói: “Mày còn gì muốnnóikhông?”
Chỉ làmộtkiểu tóc đơn giản, nhưng đối với Chu Tự Hằngthìđó là mái tóc đẹp nhất trong tất cả đám congái, huống hồ cái cổ của Minh Nguyệt vừa mịn vừa thẳng, vòng eo lại mảnh mai, Chu Tự Hằng nhìn lêntrênmộtchútthìcó thể trông thấy đường cong phập phồng kia.
Cả lớp đều vô cùng mong đợi nhìn Chu Tự Hằng đáp trả, hoặc có thể cậu tasẽnóimấy lời khó nghe để sỉ nhụccôbạn vừa mới phát biểu câunóitrong truyện ‘Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà’ kia.
Cậu chỉ tỉnh bơnói: “Lúc này em rất thíchmộtcâu…”
Chu Tự Hằng đến điểm hẹn là góc phía tây nam của trường, nơi cậu thường vượt rào trốn học.
“Này đại ca, emgáinào chứ? Là emgáimà đại ca thích sao?”mộttên đàn em vừanóivừa cười xấu xa.
Nhìn dáng vẻ khinh người của Chu Tự Hằng,mộttên trong nhómkhôngchịu nổi nữa mà xông lên đánh.
Minh Nguyệt liên tục xua tay, có phần dở khóc dở cười, nhưng cũng thấy lòng ấm áp hơnmộtchút.
Lúc này, ánh mắt của mọi ngườiđangtừtrênngười Chu Tự Hằng chuyển ngay sangcôbạn giơ tay phát biểunóiđầu tiên kia,sựđắc ý ban nãy trong nháy mắt bị phá vỡ, tay cầm sách che kín mặt,khôngquên trợn mắt nhìn Minh Nguyệtmộtcái.
Tô Tri Song!
Chu Tự Hằng lại đạp cho tên kiamộtphát nữa.
*
trênngười cậu toát rasựnặng nề, ánh mắt sắc như lưỡi dao, có lẽ vì mấy ngày nay cậu cười nhiều quá nên mọi ngườiđãquên mất hình ảnh bá đạo ngang ngược của cậu rồi.
Chu Tự Hằng nắm lấy tóc tên cầm đầu, bắthắnnhìn thẳng vào mắt mình, nhếch môi cười, từ từ cầm lấy điếu thuốc vẫn cònđangcháy rơi dưới đất, cúi người xuống, dập tắt điếu thuốctrênmu bàn tayhắn, mùi da thịt bị đốt lập tức tỏa ra.
Lớn hơn rồi…
Thầy tốt nghiệp trường đại học Nam Thành, cùng trường với Giang Song Lý, có kiến thức vô cùng uyên bác, thường xuyên dạy mở rộng thêm cho học sinh mấy câu danh ngôn tiếnganh.Trong tiết ngày hôm nay, thầy điểm danh rồi gọimộthọc sinh đứng lênnóimộtcâu mà mìnhyêuthích nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng lập tức ngồi ngay ngắn lại,nóikhôngphát ra tiếng, để Minh Nguyệt nhìn khẩu hình của mình mà đoán.
“đithôi dê béo.” Chu Tự Hằngnóivới Bạch Dương.
Chu Tự Hằng nhướn cao mày, nụ cườihiệnrõtrong ánh mắt, cậukhônghề có ý muốn lẩn tránh, ngược lại còn yên lặng nhìn chăm chú vào môi Minh Nguyệt.
Là bộ trang phục ấy, đôi giày cao gót ấy, và khuôn mặt tuykhôngtính là quen thuộc nhưng cũngkhôngcòn xa lạ nữa.
Chương 44
Chu Tự Hằng miệng đắng lưỡi khô thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm mắng mìnhmộttrận.
“I want to kiss you.”
Mẹ kiếp!
“Em được lắm, Minhcônương.”
Tiếtmộtlà tiết tiếnganhcủa thầy Thành chủ nhiệm, thầy đứngtrênbục giảng,mộttay cầm phấnmộttay cầm giẻ lau,đangmùa đông nhưng tay áo vẫn được xắn cao.Thầy mặcmộtbộ com lê màu xám, đôi giày da hơi dính bụi, năm nay thầyđãhơn 40 tuổi, đứngtrênbục giảng nhiều năm rồi, mái tóc cũng bị vương màu của bụi phấn.
Minh Nguyệt thoải mái đứng dậy.
“Còn dám động vào Minh Nguyệtkhông?”
[anhmuốn hôn em.]
Chu Tự Hằng kéo Bạch Dương ra sau, bắt đầu lao vào đánh.
Đồ điên!
Tin tức Chu Xung kết hôn cũng tan theo những bông tuyết kia,khôngcòn những lời bàn tán đồn đại xôn xao ầm ĩ nữa, thời báo Nam Thành giờ cũngđãđăng những tin tức nóng hổi khác rồi.
“không…”
Cậukhôngnóigì thêm, cũngkhôngdùng khẩu hình miệng để truyền đạt, chỉ bằngmộtánh mắt làđãđủ để thểhiệnrõdã tâm của mình rồi.
Tiếp theo làmộttràng cười to, tên cầm đầu vẩy tàn thuốc, hung dữ nhìn Chu Tự Hằng.
Hiệu trưởng mặc tây trang đứngtrênbục cờ, dõng dạc động viên các học sinh khi sắp bước vào kì thi chung toàn thành phố, thỉnh thoảng lại giơ nắm đấm, hô to khẩu hiệu, mái tóc bị gió thổi rối tung cả lên.
Nhân lúc này, Minh Nguyệt quay về sau nhìn Chu Tự Hằng, vừa hay cũng trông thấy Chu Tự Hằngđangcười nhìn mình.
Cậukhônglên tiếng, nhưng cũng đủ khiến cho hai tai Minh Nguyệt ửng đỏ, lan cả ra mặt và cổ,ẩnvào trong cổ áo lông.
Phátâmcủa Minh Nguyệt chuẩn giọng London, nghe rấtnhẹnhàng.
Người phụ nữ mặc đồ rất lịchsự, nghe xongthìkhôngnhiều lời, lập tức cúi xuống nhặt tàn thuốc rồi vứt vào thùng rác.
Thầy Thành cười rồi bảo Minh Nguyệt ngồi xuống.
Chu Tự Hằng vứt điếu thuốc xuống đất, phủi tay đứng dậy.
Chu Tự Hằng trừng mắt dựa vào vách tường,khôngnóichuyện, Bạch Dươngthìcố gắng giữ bình tĩnh, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng thẳngmộtbên.
Câu này trước đâykhônglâu Minh Nguyệtđãtừngnóivới cậu rồi,côbé chậm rãi quay đầu lườm Chu Tự Hằng.
khôngthể tưởng tượng nổi, mới tuần trước thôi,côbạn này còn vì chuyện bị Minh Nguyệt lấyđitờ báo mà ôm mặt khóc lớn, điềm đạm đángyêukhiến người ta đau lòng.Vậy mà hôm nay,sựđắc ý và khinh miệtđãhiệnrõtrêngương mặt, đằng sau vẻ xinh đẹp kia lại chính làmộttâm hồn độc ác.
Câunóihơi mang tính trào phúng, làm các học sinh lén lút quay xuống liếc Chu Tự Hằng.
Bạch Dương lập tức ngoan ngoãnđitheo.
Mạnh Bồng Bồng quay sang nhìn Minh Nguyệt.
Trong chín môn họcthìai cũng biết tiếnganhlà thế mạnh của Chu Tự Hằng, điểm số mônanhcủa cậu luôn đạt tối đa.
Mẹ mày!
“Vậythìmình chẳng thèm quan tâm đâu.” Minh Nguyệt cườinói.
côbé nhìn cậu bằng ánh mắt có chút van nài, cái miệngnhỏchu lên, khiến cho lòng Chu Tự Hằng rung động.
“khôngdám…”
Trò hay dường như sắp bắt đầu, nhân vậtđãđủ, quần chúng cũng có mặt, ngay đếnmộtngười nhát như chuột là Bạch Dương cũngđangrất phấn khích theo dõi.
“Sau đây tôi xin mời cục trưởng của sở giáo d·ụ·c thành phố Tô Tri Song lên phát biểu!”
Minh Nguyệt gần nhưkhôngthèm quan tâm, cũngkhôngmuốn giải thích hay cãi nhau với bọn họ, ngày ngàycôbé chỉ cùng Mạnh Bồng Bồng kể mấy chuyện vui congái, than vãn về đống bài tập khó mà thôi.
Tầm mắt bỗng liếc quamộtđôi giày cao gót màu đen, Chu Tự Hằng nhìn lênthìthấymộtngười phụ nữ rất có khí chất, mày rậm mắt to, dường nhưđãnhìn cậu từ lâu rồi.Thấy Chu Tự Hằng nhìn mình,côta liền nhíu màynói: “khôngđược vứt rác bừa bãi.”
côbé suy nghĩmộtchút rồi đứng thẳng lưng, nhìn thầynói: “Em thích nhất câu ‘Manners maketh man’, nghĩa là ‘Phong thái tạo nên con người’.Khổng Tử cũngđãtừngnóirằng ‘khôngbiết lễthìkhôngthể tự lập thân’.”
Lờinóirõràng và trắng trợn khiến cho đám học sinhđangtrong tuổi trưởng thành cười ầm lên,khôngkhí trầm lắng trong lớp bị phá vỡ, thầy Thành chỉ phất tay cho Chu Tự Hằng ngồi xuống,khônggật đầu,khôngcười, nhưng cũngkhôngphê bình chỉ trích gì.
Minh Nguyệt xấu hổ ngồi xuống, xoay người ra đằng trước.
Có gì đâu mà xấu hổ chứ?
Tên thủ lĩnhđitới muốn đẩy vai Chu Tự Hằngmộtcái, tiếc làkhôngcao bằng Chu Tự Hằng nên đành hậm hực lùi về saumộtbước, hậm hừnói: “Hôm nay tao ở đâynóithẳng với mày, danh tiếng của Minh Nguyệt chính là bị tao bôi đen đấy, mày làm gì được tao? Dám bắt nạt emgáitaothìphải lãnh hậu quả!”
Tháng mười haiđiqua, tuyếtđãkhôngcòn rơi, mây đen bao phủtrênsông Tần Hoài suốt mười mấy ngày cũngđãtảnđi, bầu trời trở nên sáng sủa quang đãng mặc dù thời tiết vẫn còn lạnh.
“không!” Mạnh Bồng Bồng dứt khoát đáp.
Chu Tự Hằng dáng vẻ lười biếng khoanh tay dựa vào tường, gương mặtẩndấu nơi góc tối, chỉ nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lênmộtcách nhạt nhẽo.
Hôm nay Minh Nguyệt đến ngày nên bụng hơi đau, chân mày khẽ cau lại, thỉnh thoảng lại cắn môi,khôngnóitiếng nào.đãtập múa nhiều năm nên dưới tình huống như vậy,côbé vẫn có thể ngồi thẳng lưng đàng hoàng, cái cổ thon dài cùng mái tóc buộc đuôi ngựa làm nổi bật lên làn da trắng sáng.
Cómộtbạn nữ giơ tay phát biểu: “No and no day, no family and no industry, no matter the King, days without pity. Trích trong tác phẩm , có nghĩa là ‘Vô pháp vô thiên,khônggia đình cũngkhôngnghề nghiệp, vuakhôngquản, trời chẳng thương’.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước mắt bao người nên Chu Tự Hằngkhônghôn Minh Nguyệt, cậu chỉ cầm taycôbé, vừa v**t v* vừa đáp: “anhbiết rồi.”
Ba người hợp lại thànhmộtcon hổ, câu nàythậtsựkhôngchỉ tồn tại trong từ điển thành ngữ nữa rồi, tầm ảnh hưởng tạo ra từ các học sinh vô cùng lớn, khả năng lan truyền cũng rất rộng, chỉ mới hai ba ngày thôi, Minh Nguyệtđãbịnóilàmộtcôbé kiêu căng ngạo mạn, ra vào cổng trường đều bị người ta chỉ chỏ.
Minh Nguyệt còn định cười với Mạnh Bồng Bồng, nhưng lại sợ bị thầy chủ nhiệm nhìn thấy, màcôbé lạikhôngbiết ngụy trang, đành phải cúi thấp đầuthậtnhanh, thỉnh thoảng nhìn Mạnh Bồng Bồngmộtcái, lại nhìn thầy Thànhmộtcái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Bồng Bồng vắt óc muốn an ủi Minh Nguyệt, nhưng vì chưa từng làm điều này nên mãi màkhôngnghĩ ra được câu gì, song vì Minh Nguyệt cúi đầu thấp xuống nên bị thầy Thành gọi tên.
Dáng vẻ này nhìn đángyêungoan ngoãn vô cùng, Mạnh Bồng Bồng nhìn đôi mắt cười cong lại như vầng trăng của Minh Nguyệt rồi bật cười.
Minh Nguyệt lại xoay ngườiđi, hướng mái tóc buộc đuôi ngựa về phía cậu.
Đúng là cái đồ dễ đỏ mặt.
“Cậu tanóibậy bạ thế mà cậukhôngquan tâm sao?” Mạnh Bồng Bồng hỏi, dù có làmộthọc sinh giỏikhônghay chú ý chuyện bên ngoàiđinữathìcũngkhôngtránh được việc nghe thấy mấy tin đồn,côbéthậtsựcảm thấy bất bình thay cho Minh Nguyệt.
Minh Nguyệtnhẹnhàng lắc đầu, lặng lẽ liếc nhìn thầy giáo rồi ghé vàonóivới Mạnh Bồng Bồng: “Cậu có tin điều đókhông?”
sựthân mật này làm cho khuôn mặtnhỏnhắn của Minh Nguyệt đỏ bừng lên, rút tay vềthậtnhanh.
Làm cho cậu…Muốn hôn quá…
nóixong cậu lại hờ hững liếc nhìn bạn học nữ kia,âmlượng lúcnóikhônglớn lắm nhưng nghe rất có khí phách.
Chu Tự Hằng nghĩ xong, tiếng cười vui sướngkhôngthể che giấu được, cứ thế cười ầm lên làm cả lớp nghe thấy.
mộttiết học trôi qua rất nhanh, thầy chủ nhiệm đặt viên phấn và giẻ lau xuống, thông báo với cả lớp về buổi sinh hoạt toàn trường vào chiều nay: “Cònmộttuần nữa là đến kì thi học kì, ở buổi sinh hoạt các học sinh khá giỏisẽphát biểu, hi vọng các bạnsẽchăm chú lắng nghe để học hỏi kinh nghiệm, đạt được kết quả cao trong kì thi chung toàn thành phố!”
Nhưng như vậy chưa có nghĩa là kết thúc.
[anhmuốn hôn em.]
Dư luận có sức mạnh quá ghê gớm, mỗi người mỗi ý, tốt xấu lẫn lộn, Mạnh Bồng Bồng giờđãthấm thía điều này,rõràng Minh Nguyệt làmộtcôbé rất ngoan, nhưng vì có ngoại hình quá xinh đẹp quyến rũ, làm cho hơnmộtnửa số nam sinh trong trường Nhất Trung này viết thư tình cho Minh Nguyệt, thành tích học tập củacôbé lại chỉ ở tầm trung, cho nên mới bị người tanóixấu như vậy.
Thầy chủ nhiệmnóixong liền cầm giáo án và tài liệuđira ngoài.
“Vậycôđimà nhặt.” Chu Tự Hằng tức giận đáp.
Đống tuyết đọngđãtan ra và bốc hơi hoàn toàn,khôngđể lại bất kì dấu vết gì, như thể chưa từng có trận tuyết nào vừa mới rơi vậy.
Mạnh Bồng Bồng nhìn bóng lưng Chu Tự Hằng rờiđi, có điều muốnnóirồi lại thôi.
Những lời nghị luận ở trường Nhất Trungđãchuyển từ Chu Tự Hằng sang Minh Nguyệt, nguyên nhân là do vụ việc Minh Nguyệt đốt đống báo kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thầy Thành tuy vóc ngườikhôngcao lắm, nhưng phong tháithìrất uy nghiêm, mỗi tiết học của thầy, cả lớp đều ngồi im, chân tay luống cuống ghi chép bài theo tốc độ nhanh như tên bắn của thầy.
Lúc đứng lên nhìn cậu rất cao, còn cao hơn cả thầy giáođangđứngtrênbục giảng, tuy chỉ đứng thẳng đút tay vào túi quần, nhưng cũng đủ làm cho phòng học trống trải bỗng có cảm giác hơi chật hẹp.
côbạn nữ kia hơi nghiêng đầu, khiêu khích nhìn Minh Nguyệt.
Thấy hai người Chu Tự Hằng và Bạch Dương, tên cầm đầu sửng sốtmộtchút rồi lập tức cười nghiêng ngả, ngay sau đó bọn đàn em cũng cười theo: “Taonóinày Chu Tự Hằng, mày dũng cảmthậtđấy! Chỉ hai người, con mẹ mày đừng có mà kiêu ngạo!”hắnđưamộtđiếu thuốc ra, bên cạnh có người sẵn sàng châm lửa chohắnngay.
“Chu Tự Hằng.” Thầy Thành gọi rấtnhẹ, nghekhôngthấy nhưđangtức giận, “Đến lượt em.”
Bạch Dương thấy mắt thầy nhìn xuống chỗ mìnhthìsợ hãi rụt cổ lại, ngồi nghiêm chỉnh nhưđangchuẩn bị lâm vào đại địch vậy.
côbé còn chưa kịp mở miệngthìChu Tự Hằngđãđiđếnnói: “Mấy chuyện thế nàykhôngcần phải làm quá lên như vậy.” Cậu xoa đầu Minh Nguyệt, “anhsẽbảo vệ em.”
Chu Tự Hằng liếc mắt nhìn người phụ nữđangđilên kia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.