Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43


Chu Tự Hằng rơi nước mắt, cậu ôm lấy bố, lực mạnh đến mức muốn vật ngã Chu Xung, miệngkhôngnóinên lời, chỉ biết gật đầukhôngngừng.

Bố cậu mệt mỏi trở về nhà gấp giữa cái lạnh thấu xương, Chu Tự Hằng thấy vậythìtrong lòngđãtha thứ cho bố ngay rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuyết đọng rất dày, cảmộtkhoảng rộng làmộtmàu trắng xóa, Chu Tự Hằngthìmặc quần áo đen, ở trong đống tuyết nặn người tuyết.Cậu chất đống tuyết lên rồi lăn thànhmộtviên cầu, từng bông tuyết rơi vào cổ áo cậu, tiếng bước chânkhôngngừng vang lên xạt xạt.

Trước tiên Chu Xung nhìn con trai, tiếp theothìtrông thấy người tuyết có dáng vẻ rất giốnghắn.

Giờ phút này, cậukhôngkhỏi cảm thấy xấu hổ, sắc mặt hơi đỏ ửng nhìn càng thêm quyến rũ.

Tất cả các tin tứctrênbáokhônglàm cậu gục ngã, những lời đồn đại trong trường cậu cũng chẳng quan tâm, nhưng khi đối mặt với sân nhà trống trải, đối mặt vớimộtngười tuyết Chu Xung, cậukhôngcòn chút tinh thần nào nữa, chỉ cố miễn cưỡng cười vui, cố tỏ ra là mình ổn.

Chu Tự Hằng cũng cười theo.

côbé đến dự sinh nhật của cậu, sinh nhật lần thứ 16, trong sân rộng chỉ có hai người bọn họ với nhau…

Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ, Chu Tự Hằng chân thành ước nguyện, sau đó thổi tắt nến.

Chu Xung cầm bánh kem vào phòng khách, cắm 16 cây nến, tắt đèn, hát chúc mừng sinh nhật con.

Người tuyết có cặp lông mày rậm giống Chu Xung, miệng cũng ngậm điếu thuốc, nhưng chung quythìvẫnkhôngphải là Chu Xung.

Dù sao congáicũng là hòn ngọc quýtrêntay hai vợ chồng họ mà, Giang Song Lý thở dàimộtcái,côcũngđãtừng trải qua thời thanh xuân, hiểu được cảm giácyêusay đắmmộtngười,mộtmặtcômuốn tiếp thêm dũng khí cho con, mặt khác lại lo rằng tương lai mọi chuyệnsẽkhôngđược như ý.

Trong nháy mắt tâm trạng cậu trùng xuống, dường như muốn tan ra trong gió tuyết.Minh Nguyệtnhẹnhàng gọi: “Chu Chu.”

Tựa nhưmộtgiấc mơ đẹp mà takhôngbao giờ muốn tỉnh giấc vậy.

Minh Nguyệt hà hơi rồi chà xát hai tay vào nhau, sau khi tay ấm lại rồithìmới bấm chuông cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng giật mình tỉnh ngộ, cậu lui nhanh về sau, bỏ tay mình ra khỏi mặt Minh Nguyệt, túm chặt lấy tóc, mạnh mẽ nhảy xuống rào chắn rồi đứng ngoài sân, hi vọng cái rét có thể khiến cậu hạ nhiệt.

“Cảm ơn em.” Chu Tự Hằng tựa vào tráncôbé đáp.

Người ra mở cửa làcôgiúp việc, dưới đấtđãđể sẵnmộtđôi dép namđitrong nhà, thấy Minh Nguyệtthìcôgiúp việc hơi ngẩn người, ngượng ngùngnói: “côtưởng là ông Chu về…”côgiúp việc làmộtngười phụ nữ tầm bốn năm mươi tuổi, mặt mũi hiền lành,côlau tay vào tạp dề, quay lại lấy cho Minh Nguyệtmộtđôi dép khác, “Cậu chủđangở trong sân.”

Vốn cậuđangcúi đầu, lúc nhìn thấy Minh Nguyệtthìhai mắt sáng lên, đứng cách vài mét có thể thấy được ánh mắt của cậu còn sáng hơn cả ngọn đèn vàng ảm đạm kia nữa, Minh Nguyệt mỉm cười rồi bước nhanh đến.

“Con chưa ăn.” Chu Tự Hằng hai mắt đỏ hoe,khôngnhịn được cười, “Con…con đưa hết cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Đại khái là tầm lúc Minh Nguyệt cao đến ngựccô, mỗi ngày đều vui vẻ ngồi sau xe đạp của Chu Tự Hằng đểđiđến trường.

“Tại saokhônghôn em? Hả?” Minh Nguyệt chống tay lên rào chắn, từtrênxuống dưới nhìn Chu Tự Hằng, “Chu Chu, tại saokhônghôn em?”

Ánh hoàng hônđãtắt, mặt hồ được thắp sáng bởi những ngọn đèn dầu, trời tháng mười hai lạnh lẽo tuyết rơi, người ta hiếm khi tăng ca, ítđixã giao tụ tập, tối đến cả gia đình quây quần cùng nhau, xua tanđicái lạnh tê tái.

Chu Tự Hằng đứng thẳng tại chỗ, tiếp tụcnói: “Nếucôtakhôngtốt, mà bố lạikhôngthể ly hôn,thìvẫn còn có con,sẽchăm sóc bốthậttốt.” Cậunóirấtnhỏnhẹ, cònnhẹhơn cả tiếng tuyết rơi vào mái hiên nữa, lầm bầm nhưđangtựnóichuyện với mình vậy.

Chương 43

Là vì quá mức quý trọng, càng khao khátthìcàng cảm thấy trân quý, cho nên dù ở ngay trước mắt cũngkhôngnỡ đụng vào.

thậtra hôm nay cậu cũng sợ là Minh Nguyệtsẽkhôngđến, tuyết rơi lớn như vậy, trờithìlạnh, tin tức lạiđangđồn ầm lên bên ngoài, cậu sợ bố mẹcôbésẽkhôngchocôbé sang đây, cho nên cậu mớiđiđắp người tuyết, coi như tự tạo cho mìnhmột“Người” để đón sinh nhật cùng.

Trong lòng có rất nhiều lời muốnnói, lạikhôngthểnóira.

Người tuyết vẫn đứng đó, chưa bị tuyết bao trùm, Chu Tự Hằng ngồi ở bậc thang, lặng yên ngắm nhìn người tuyết.

“Con ăn bánh kem chưa?” Chu Xung lau nước mắt cho con trai, “Bố muamộtcái đấy, có muốn ăn thửkhông?”

Minh Nguyệt nghe cậunóithếthìhơi ngượng, đôi mắt to ngập nước chớp chớp nhìn cậu.

“Làm thế nàythìsẽkhôngthấy lạnh nữa.”côbé mặc áo lông cao cổ, nhìn càng nổi bật lênsựnữ tính đángyêu,côbé dùng sức cũngnhẹ, nhưngkhôngđể cho Chu Tự Hằng có cơ hội trốn tránh.

Chu Tự Hằng nghe xong những cái tên kiathìlòng cũng thoải mái hơnmộtchút, cậu dứt khoát bế Minh Nguyệt lên,nóitrong tiếng kêu hét củacôbé: “điăn bánh ngọt nào.”

Trong suốt quá trình,côbéđãtháo găng tay, ngón tay chạm vào nước tuyết tan, cái lạnh thấm sâu vào tận xương tủy, chỉmộtlát sau, hai taycôbéđãlạnh cóng đến mức đỏ bừng cả lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

mộtlúc lâu sau, Chu Tự Hằng mới buông Minh Nguyệt ra.

đãchín giờ tối, Chu Tự Hằngkhôngnỡ rời xa, nhưng vẫn đành phải đưa Minh Nguyệt về nhà.

Giang Song Lý trong lòng bộn bề suy nghĩ, nhưng chung quy cũngkhôngnóira.

Trong ngày đông lạnh giá của tháng mười hai, ngày xuân dường như sắp tới, cỏ mọc chim bay, cây cối um tùm,khôngkhí hòa thuận ấm áp.

“Lạnh đấy.” Chu Tự Hằng rút tay về, tay cậuđangnhư củ cà rốt đông lạnh vậy, mặt của Minh Nguyệtthìlại trắng trẻo xinh đẹp như thế, cậu mất tự nhiên liếccôbémộtcái,nói: “Nhỡ mà mặt bị lạnhthìsẽđỏ lên,khôngđẹp nữa đâu.”

Minh Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười,mộtlúc lâu mới ăn xongmộtmiếng bánh, mất hứng bôi kem lên mặt Chu Tự Hằng.

Người tuyết này, cậu tạo nên dựa theo dáng vẻ của Chu Xung.

Minh Nguyệtđãthay bộ đồ học sinh ra,côbé mặcmộtcái áo khoác lông màu đỏ bên ngoài, bên trong là áo len trắng, đội mũ nồi, gương mặt xinh xắn đángyêu.

“Vâng ạ.” Minh Nguyệt tháo găng tay xuống, “Vậyanhđeo găng tay của em vàođi, đừng để tay bị lạnh.”

Cả Nam Thành bị màn đêm bao phủ, bầu trời mây phủ kín, tuyếtkhôngngừng rơi.

Minh Nguyệt nhìn đôi dép namtrênsàn nhà, trong lòng nhói lên như bị kim châm.

Cậu ngồimộtlúc lâu, căn phòng phía sau bỗng nhiên sáng rực lên.

Chu Xung từ từđitới,hắnkhôngmặc tây trang, chỉ khoác áo lông,khônghút thuốc, mặt mày có phần tang thương.

Minh Nguyệt từ đằng sauđitới trước mặt Chu Tự Hằng,côbé kiễng chân ôm lấy cổ cậu, in đôi môi đỏ mọng của mình lên môi cậu,nói: “Mặc dù emkhôngbiết vì sao lúc nãyanhlạikhônghôn em, nhưng em biết là, em muốn hônanh.”

khôngcó Chu Xung.

Vì tuyết rơi dày nên chẳng bao lâu sau Chu Tự Hằngđãđắp xong mô hình cơ bản của người tuyết, cao hơn cậumộtchút, tiếp đó lại bắt đầu tỉ mỉ tạo hình cho đẹp.

Bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, bộ dạng người tuyết có hơi chật vật, nhưngđãcó ngườithậtChu Xung ở cùng cậu trong căn phòng ấm áp rồi.

Chu Xung vẫn chưa về, giờ phút này, Chu Tự Hằngkhôngthể che dấu được nội tâm yếu ớt của mình.

“Hôm nay bốđãđibuộc ga rô rồi.” Chu Xungnói, “Cho nên khi bố giàđi, conđãtrưởng thành, bố cũng chỉ biết dựa vào con thôi.”

Nhưng đối với Minh Nguyệtthìhành động này của cậu có vẻ như hơikhôngtôn trọngcôbé.

Người tuyết cao hơn cậumộtchút, đường nét hơi thô, có đặc trưng là cặp lông mày rậm và điếu thuốctrênkhóe miệng.

Minh Nguyệt hơi xấu hổnói: “Chu Chu, chúcanhsinh nhật vui vẻ.”

Rời khỏi cửa nhà họ Minh, cậu lại chậm rãi bước từng bước về,đivào trong sân nhà.

Chu Tự Hằng giả bộ tức giận, quát lớn lên: “Congáimàkhôngbiết xấu hổ, suốt ngày chỉ nghĩ hôn với hôn thôi!”

Chỉ cần bố về là được, dù cho có quá mười hai giờđinữathìChu Tự Hằng cũngsẽkhôngđể tâm.

hắnyên lặngmộtlúc, sau đó đặt bánh ngọt và quà xuống đất,điđến gần con trai.

Minh Nguyệt nhoài người ra hôn lên mặt cậumộtcái: “Biết rồi biết rồi,anhkhôngsợ lạnh, là em sợanhbị lạnh được chưa?”

Tại saokhônghôn em ấy ư?

Nhưng giờ đây Minh Nguyệtđãăn mặc xinh đẹp đứng ở đó rồi, ở nơi bao quanh làmộtmàu trắng xóa của tuyết này, bộ đồ màu đỏ của Minh Nguyệtthậtsựvô cùng nổi bật.

Chu Tự Hằng thấy biểuhiệncủacôbéthìcũng tự nhìn lại người tuyếtmộtlần, sống lưng từ từ cứng lại.

Gió núi cũng rít gào tựa quỷ dữ.

Trong sân có bật đèn vàng, chiếu xuống chỗ tuyết đọng tạo cảm giác rất ấm áp.

“anhđắp xong rồi.” Chu Tự Hằng ngây ngốc, cườinói, “Đắp xong người tuyết rồi.” Cậu đứng bên cạnh người tuyết, để cây củiđangcầmtrêntay cho vào miệng người tuyết, giả bộ như đó là điếu thuốc lá.

Tay của cậu quá lạnh, lúc đắp người tuyếtkhôngđigăng tay, tuyết cứ thế chạm trực tiếp vào tay cậu, lạnh cóng hết cả rồi.

Mấy cậu trai hư thường hay đùa giỡn với tìnhyêu, sau này lôi ra khoe khoang rằng mình có kinh nghiệmyêuđương, tựa như việc vênh váo kiêu ngạo của thanh niên khi học đòi hút thuốc vậy.

hắncười, chà xát hai tay, có phần áy náy và ngượng ngùngnói: “Bố hút thuốc nhiều quá, nên cổ họng sau này có khisẽkhôngđược tốt lắm,nóikhôngchừngsẽnằm trong bệnh viện suốt, hành hạ con đến nghiêng trời lệch đất, lúc đó con có còn quan tâm đến bố nữakhông?”

Ở khoảng cách gần như vậy, nhưng Chu Tự Hằngkhôngngửi thấy mùi khói thuốctrênngười bố.

Mẹ nó chứ! Chu Tự Hằng nghĩ, vừa rồi đáng ra phải liều mạng mà hôn mới đúng, cơ hội tốt như thế mà bỏ lỡ…Mẹ, phí quáđimất!

Minh Nguyệt dán môi mình lên đôi môi lạnh như băng của Chu Tự Hằng, môi cậu rất khô, Minh Nguyệt liềnnhẹnhàng dùng lưỡi để làm ướt.

Chu Tự Hằng đểcôbé đứng đó, xoay ngườiđitới chỗ người tuyết mới đắp đượcmộtnửa,nói: “Em đừng xuống đây, ở đó đợianh,anhtraisẽđắp người tuyết cho em xem.”

Minh Nguyệt chậm rãiđivào trong đống tuyết, dấu chân của Chu Tự Hằngđãhoàn toàn bị bao phủ,khôngnhìn ramộttí dấu vết nào.

“Còn rất nhiều người cũng chúc mừng sinh nhậtanhđấy.” Minh Nguyệt giơ ngón tay ra đếm, “Bố em và mẹ em này, Bạch Dương nữa, cả Mạnh Bồng Bồng…”côbé cứnóiliên miên mãikhôngdứt.

Chu Tự Hằngthìcàngkhôngthấy chán, bởi vì chỉ cần cậu ngẩng lên là có thể nhìn thấy Minh Nguyệtđangđứng đằng xa mỉm cười rồi.

Minh Nguyệt dừng bước.

Tờ thời báo Nam Thành tận dụng triệt để mọi ngóc ngách, thậm chí còn để hẳn tờ báo có tiêu đề ở ngay trước cửa nhà họ Chu.

Minh Nguyệt nhìn mà ngây ngẩn cả người.

Cậu dịu dàng đáp lại, Minh Nguyệt hônkhôngthạo, cậu cũng vậy, nhưng vẫn tiếp tục theo bản năng,mộttay ôm hông,mộttay ôm mặt Minh Nguyệt, đầu lưỡi chỉ dámnhẹquét qua, sợ làmcôbé đau.

Chu Tự Hằng xấu hổ, quẹt bơ lên chóp mũicôbé rồi cúi đầu hôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Xung sửng sốt, sau đóhắnvỗnhẹđầu con, vuốt tóc con, nghẹn ngàonói: “Xin lỗi con, bố về muộn.”

Minh Nguyệt mở mắt rathìnhìn thấy hình ảnh Chu Tự Hằngđangchạy trốn, tuyđãcố gắng giữ vững hình tượng, nhưng lúc nhảy ra khỏi rào chắnthìvẫn hơi lảo đảo.

Chu Tự Hằng đứng lên, phủi tuyếttrênquần áo, nhìn Chu Xung hồi lâu, mở miệng hỏi: “côta có đối tốt với bốkhông?” Cậu dừngmộtchút rồi mớinóitiếp: “Conđangnóitới cáicôTô Tri Songsẽkết hôn với bố ấy, sau này liệucôtasẽđối tốt với bố chứ?”

Gió tuyết nhưmộtlưỡi dao cắt tim Minh Nguyệt ra thành từng mảnhnhỏ,côbéthậtsựrất muốn khóc, nhưng lại sợ Chu Tự Hằng nhìn thấythìsẽcàng buồn hơn.

Nhưng Chu Xung vẫn nghe thấy rấtrõràng.

Găng tay củacôbé màu trắng, lại thêu hình đángyêu, Chu Tự Hằng bĩu môinói: “Ông đây mà phải sợ bị lạnh à?” Nhưng cậu vẫn nhận lấy cái găng tay rồiđivào, rất mềm, nhưngkhônghợp với bộ đồ đen cho lắm.

Cậu đứng trong đống tuyết, khung cảnhmộtmàu trắng xóa làm nổi lên gương mặt đẹp như tranh của cậu, mỗimộtchỗ đều như được thượng đế tỉ mỉ tô vẽ lên vậy.

Chu Tự Hằng mặt mày rất nghiêm nghị, nhưng Minh Nguyệt chẳng thấy sợ chút nào,côbé giữ hai tay cậu, áp chặt vào má mình.

Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý đềuđãtừngđidu học, nhưng chuyện congáiyêusớm, bọn họthậtsựkhôngsuy nghĩ tiến bộ được nhưđãtừng nghĩ, nếukhôngthìMinh Đại Xuyên cũngsẽkhôngtránh lên lầu.

Gió vẫn thổi mạnh kéo theo những bông tuyết, Chu Tự Hằng còn chưa hôn đượcthìbất ngờ cómộtmảng bông tuyết rơi xuống chóp mũi cậu, sau đó nhanh chóng tan thành nước.

Bàn tay lạnh như băng của Chu Tự Hằngđãấm lại, toàn thân đông cứng cũng trở nên bình thường rồi, nhưng động tác của cậuthìvẫn rất chậm chạp, từ từ tiến lại gần môi Minh Nguyệt.

Chu Tự Hằng hơi dừng động tác, yên lặngmộtlúc lâu.

Sắc mặt Chu Tự Hằng trở nên thối hoắc, cậu tức giận đạp bay đám tuyết đọng dưới chân mình.

Song Chu Tự Hằng cũngkhôngmuốnnóira miệng, bất kể nguyên nhân là do xấu hổ hay gìthìcậu cũngsẽkhôngnói.

“Vậyanhcó muốn hôn emmộtcáikhông?” Minh Nguyệt cười trêu.

Đây là lần đầu tiên hai bố con thân thiết như vậy sau suốt mấy năm trời, tất cả mọi chướng ngại ngăn cách vào thời khắc này đềuđãtan thành mây khói.

Cậu muốn hôn Minh Nguyệt từ lâu lắm rồi,khôngkìm được mà ôm mặtcôbé, cúi đầu xuống.

Da của Minh Nguyệt trắng nõn, đôi môithìđỏ mọng, lúc này cứ khép khép mở mở, làm ánh mắt của Chu Tự Hằng cứ dừng lại ở đókhôngdứt ra được.

Minh Nguyệtđixuống sân, đứng phía sau Chu Tự Hằng,nhẹnhàng ôm lấy lưng cậu.

“Đợiđã.” Giang Song Lý gọi con lại.

Chu Tự Hằng yên lặng nhìn hai mắt nhắm chặt của Minh Nguyệt, nhìn cặp lông miđangkhẽ run lên như cánh bướm.

Chu Tự Hằngthìkhônghút thuốc, nhưng cũngkhôngcó nghĩa là cậu bé ấy chung thủy trong tìnhyêu.

“Em vìanhmà thaymộtbộ đồ khác sao?” Chu Tự Hằng như thể vừa mới nhận đượcmộtmón quà mà mình vô cùngyêuthích vậy, “Có phải haykhông?” Cậu lắc cái đầu qua trái, lại lắc cái đầu qua phải,khôngkiên nhẫn đợi Minh Nguyệt trả lời mà kiêu căng hất cằmnóiluôn: “Emthậtxinh đẹp.”

Giang Song Lý vuốtnhẹmái tóc của congái, áo Minh Nguyệt bị nước mắt thấm ướt nên hơi lạnh.

côtết tóc cho congáixong, cườinói: “Con sang dự sinh nhật với Chu Tự Hằngđi, nó chỉ cómộtmình, chắcđãđợi con lâu rồi đấy.”

“khôngsao.” Chu Tự Hằng lắc đầunói.

[Consẽchăm sóc bốthậttốt.]

Minh Nguyệt khó khăn lắm mới nín được, lúc này lại cảm thấy muốn khóc rồi,côbé buồn bãnói“Vâng ạ”, kèm theomộtcái gật đầu, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống sàn nhà, vừa khóc vừa cườiđilên nhà thay quần áo.

“Cảm ơn em.” Chu Tự Hằngkhôngnhịn được mànói.

Minh Nguyệt kéo tay cậuđanggiấu sau lưng ra, áp vào hai má mình.

Thùng thư trước cửa nhà Chu Tự Hằng chất đầy báo chí, có mấy tờ còn rơi cả ra ngoài.

Trong nhà và ngoài trời là hai thế giới khác nhau, những bông tuyết vẫnkhôngngừng rơi,khôngvì bóng đêm phủ xuống mà ngớtđimộtchút.

Giang Song Lýkhôngdám chắc là Chu Tự Hằng có phảisựlựa chọn tốt nhất cho congáihaykhông, làmộtngười hàng xóm,côcó thể bỏ qua bất kìsựphản nghịch nào của Chu Tự Hằng, coi cậu bé ấy làmộtcậu bé hơi nghịch ngợmmộtchút thôi, nhưng là mẹ của Minh Nguyệt,côthậtsựphải có thái độ nghiêm khắc với mọi hành vi của Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng có ý xấu ép chặt hai tay vào mặt Minh Nguyệt, trán chống vào tráncôbé, chịu thuanói: “Em đó ~”

Minh Nguyệtkhônghề tránh né,côbé nhắm mắt lại, môi khẽ cong lên.

Những ngôi nhà ở Nam Thành đềuđãsáng đèn, chỉ cònmộtmình cậu, đứng trong sân đầy tuyết, tự tạo cho mìnhmột“Ông bố” để làm bạn, sau đó đứng nhìn tuyết rơi đến khi trời sáng.

Minh Nguyệt nghĩ thầm, liệu cậu có ở đâymộtmình suốt đêm haykhông?

Lạnh quá…

“đithay quần áo đẹpđi.” Giang Song Lýnói, “Mẹ biết con muốn ăn bánh ngọt nênkhôngchuẩn bị đồ ăn, nếu về nhà mà vẫn đóithìmẹsẽhâm nóng lại thức ăn cho con ăn.”

Minh Nguyệt tay chống cằm nhìn cậu, chẳng hề cảm thấy nhàm chán chút nào.

Chẳng qua cậu chỉ làm theo bản năng, theosựthỉnh cầu từ con tim.

Minh Nguyệt nghĩ tiếng thở dài đó là dành cho Chu Tự Hằng,côgiúp việc cũng biết hôm nay là sinh nhật của cậu, nhưng người bố Chu Xungthìvẫn chưa thấy về nhà.

Chu Tự Hằng đưa cả cái bánh cho Minh Nguyệt ăn, thỏa mãn nhìncôbé,nói: “Hôm nayanhđãnóirồi đúngkhông? Nếu em hônanhthìanhsẽcho em hết bánh ngọt.”

Minh Nguyệt để ô xuống, cầm hết đống báo trong thùng thư ném vào thùng rác, mấy tờ rơi xuống đất cũng dọn dẹp sạchsẽ.

Căn phòngkhôngbật đèn nhìn cực kỳ tịch mịch,côgiúp việc thở dài rồiđivào trong bếp.

Cả biệt thựđãsáng đèn, Chu Tự Hằng quay lại nhìn.

Trong sân chỉ bật duy nhấtmộtchiếc đèn vàng, cảm giác rất ảm đạm.Minh Nguyệt rất đau lòng khi thấy Chu Tự Hằng như vậy, như thể vẻ kiêu ngạo được ngụy trang bên ngoàiđãbị lột bỏ, lộ ra nội tâm nhạy cảm tinh tế.

Hai tay Chu Xung đềuđangcầm hộp,mộthộp bánh ngọt vàmộthộp quà, Chu Tự Hằng biết cái bánh được mua từ tiệm bánh mà cậu thích nhất, cậu cũng thường xuyên đến đó mua bánh ngọt cho Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt chớp hai mắt, nhìn Giang Song Lýmộtlúc lâu, sau đó mới gấp cẩn thận bức thư lại rồi cất vào phong bì, đầu choáng váng đứng dậy bước ra cửa.

Chu Xungkhôngnóigì.

Chu Tự Hằngkhôngdám ôm Minh Nguyệt, sợ truyền cái lạnh sang chocôbé, cho nên cậu thu tay về, nhưngsựvui mừngthìvẫnkhôngthể che giấu được.Ánh mắt cậu tùy ý liếc nhìn Minh Nguyệtmộtlượt, cuối cùng dừng lạitrênmặtcôbé, phấn khích huýt sáomộtcái.

Minh Nguyệt nheo mắt cườinói: “Dù có bị lạnh đỏ mặtthìem cũng vẫn đẹp.” Lại trừng mắt nhìn Chu Tự Hằngmộtcái rồi nhấn mạnh: “Vẫn rất đẹp.”

Như thểcôbésẽmãi mãi đứng ở đó vậy.

Chu Tự Hằng còn nhanh hơncôbé, chân dài chỉ cần bước vài bước là tới, cậu giang tay muốn ôm lấycôbé, nhưng giữa chừng bỗng dừng lại…

Nhưng biệt thự nhà họ Chuthìvẫn tối om, những bông cỏ lau khô héo đập vào vách tường, nhìn thấy mà thoáng giật mình, trông như những vong hồn u uấthiệnvề vậy.

Cậu tham lam muốn hấp thusựấm áp từ Minh Nguyệt, dường như muốn cắn nuốt hơi thở củacôbé vậy.

Vẫn chưa hôn…

Minh Nguyệt thuận thế vòng tay quanh hông Chu Tự Hằng, tay cậu lạnh như băng vậy,côbé cọ mặt mình vào lòng bàn tay cậu, hi vọng có thể truyền cho cậu chút hơi ấm.

Minh Nguyệt nhìn mà buồn cười,côbékhôngkiêng dè gì mà cườithậtto.

Câu hỏi này Chu Tự Hằngkhôngcần nghĩ nhiều, nguyên nhân đến từ suy nghĩ của chính cậu.

Chất tóc của Minh Nguyệt rất tốt, đen nhánh trơn mượt, Giang Song Lý chợt nhớ, hình nhưđãlâu rồi mìnhkhôngbuộc tóc cho con.

Nếu như mình màkhôngđếnthìChu Tự Hằngsẽthế nào đây?

Những lời này cực kỳ lấy lòng Chu Tự Hằng, cái găng tay congáibỗng trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều, khiến cậu cam tâm tình nguyện mang nó đểđiđắp người tuyết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43