Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33


mộtchút lo lắng trong lòng Minh Nguyệt lập tức tiêu tan hết, hóa thành tro bụi.

“Sao vậy?” Minh Nguyệt mở cửa sổ ra hỏi.

Đợi đến khi Minh Nguyệt cúi chào cảm ơn rồiđixuống, Chu Tự Hằng mới nhảy ra khỏi chỗ ngồi rồi chạy ra sau cánh gà, ở đó có rất nhiềucôbé, nhưng thoáng cái cậuđãtìm được Minh Nguyệt, gấp đến độ chỉ muốn bay ngay tới trước mặtcôbé thôi.Cậu giơ ngón cái lênnói: “Em múa đẹp lắm!” Cậu nghĩmộtlát rồi lại cúi đầu,nói: “Đẹp nhất luôn, cực kỳ đẹp!”

Minh Nguyệtkhôngphủ nhận, đành gật đầu khẽ đáp: “Vâng ạ.”

Chu Tự Hằng bị nhìn nhưng chẳng cảm thấy ngại, cậu muamộtcái que phát sáng ở bên ngoài, sợ bỏ lỡ phần thi của Minh Nguyệt nên chạy như điên đến, thở hổn hển, người toát mồ hôi màkhônghề thấy mỏi mệt.

Minh Nguyệt đứng ôm bó hoa, nhưng nhìncôbé còn đẹp hơn cả hoa nữa.

“Em rất thích.” Minh Nguyệt cắt lời cậu, lấy hoa từ trong giỏ xe ra, cúi đầu ngửi, “Thích lắm.”

Minh Nguyệt từ bé đến giờ vẫn luôn sợ tối,côbé được chiều chuộng nên tính tình có phần yếu đuối, hồinhỏphải nghe Giang Song Lý kể chuyện cổ tíchthìmới ngủ được.

Từng cái que phát sáng tỏa ra màu xanh lam, hội tụ chungmộtchỗ nhìn giống như dải ngân hà xa xôi vậy.

Tấm màn sân khấuđãđược kéo xuống, trờiđãvề chiều, dưới sân khấu khán giảđangdần ra về, còn lại mấy người bảo vệ vàmộtsố nhân viên vệ sinhđangdọn dẹp,trênghế ngồi còn sót lại rất nhiều que phát sáng,anhbảo vệ vừa thu lại vừanói: “Còn bé thế màđãlãng mạn ghê, lại chuẩn bịmộtbất ngờ lớn như vậy cho congáinhà người ta.”

Bất kì người con trai nào, khi ở trước mặt người mìnhyêuthương cũng đều trở nên như vậy.

Tay của Minh Nguyệt vừanhỏvừa trắng, Chu Tự Hằng vốn cũng rất trắng rồi, nhưng Minh Nguyệt còn trắng hơn, đẹp nhưmộtbông hoa thủy tiên vậy.Chu Tự Hằng cẩn thận nắm lấy, còn tìmmộtcái cớ đường hoàng cho mình: “anhbiết là em rất căng thẳng, đúngkhông? Nếu căng thẳngthìhãy nắm tayanhnày.”

“Em ýsẽcòn vui mừng hơn nữa cơ.” Chu Tự Hằng cườinói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu làmộtngười kiêu ngạo, nhưng vì để cho Minh Nguyệt cómộtphần trình diễn thành công,đãkhôngngại cúi đầu với những người xa lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người ta còn lâu mới căng thẳng!

Minh Nguyệt che miệng, đưa tay sờ lên cánh hoa rồi lại thu tay về,khôngthể tinnói: “Tặng cho em sao?”

anhta cầm cái que phát sáng vẫy vài cái, lại từ trong giỏ lấy thêmmộtque,nói: “Chú cầm hai tay hai cái luôn, lúc giơ lênsẽsáng hơnmộtchút.”

“Em cũng thế.” Minh Nguyệt vẫn cầm bó hoa, cúi đầu hôn lên cánh hoamộtcái.

Minh Nguyệt tim đập nhanh như trống,khôngbiết là bởi kết quả thi hay là bởi nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay Chu Tự Hằng.

“Mua nhiều que phát sáng như vậy là để cổ vũ con bé à?”anhbảo vệ chỉ Minh Nguyệtđangđứng chuẩn bịtrênsân khấu, “Cháu có lòngthậtđấy.”

Chu Tự Hằng vốnđangnắmnhẹtay Minh Nguyệt, thế nhưng lúc này lại bất ngờ siếtthậtmạnh.

Ý thức được điều này, cậu khẽ nhếch môi cười.

Các khán giả mỗi người cầm lấymộtcái, cậu liên tục cảm ơn từng người, rất kiên nhẫn và lễ phép, thành rakhôngcó ai từ chối cả.Cậu cực kỳ nhanh chóngđikhắpmộtlượt, tay cầm cái giỏ, mặc dù miệngđãkhô khốc nhưng vẫnkhôngquên truyền đạt lạiyêucầu của mình với mọi người.

Chu Tự Hằng là ngôi sao tỏa sáng nhất, cậu vẫn còn thừa tận nửa giỏ que phát sáng, thành ra cáithìcầmtrêntay, cáithìnhét vào túi áo, ngồi ngay vị trí chính giữa, tươi cười nhìn Minh Nguyệt.

Chu Tự Hằng mím môi, nhìn Minh Nguyệtmộtlượt rồi đánh bạo cầm taycôbé.

Giờ phút này dưới sân khấu trở nên xôn xao, khán giả rối rít quay đầu lại nhìn ra phía cửa, ngạc nhiên nhìn cậu con traiđanghuýt sáo reo hò cổ vũ chocôbéđangđứngtrênsân khấu kia.

Minh Nguyệt đứng dậyđilên sân khấu nhận giải.

Chương 33

“anhsao thế?” Minh Nguyệt hỏi cậu, khẽ giật giật ngón tayđangbị cậu cầm chặt.

mộttiếng Chu Chu kia khiến cho Chu Tự Hằng nghe mà cảm thấy rất ngọt ngào, cậu buông tay Minh Nguyệt ra,nói: “đilên nhận giải thôi, cuối cùngthìem cũng có thể kể chuyện mìnhđithi cho chú Minh nghe rồi.”

Chu Tự Hằng nhìn mà sửng sốt hồi lâu, cho đến khi tiếng vỗ tay vang lên, cậu mớithậtsựnhịnkhôngnổi nữa, lập tức huýt sáomộtcái, để que phát sáng xuống rồi vỗ tay.

côbé mới chỉ bước được chưa tớimộtphần năm quãng đường đời, nhưngđãcó rất nhiều ngườiđilướt quacôbé, bọn họ giống như những đốm lửa lập lòe lúc sáng lúc tối, cuối cùng tan thành tro bụi.Nhưng Chu Tự Hằng lại khác, cậu tựa như bầu trời quang đãng ở Nam Thành, sáng tỏ và trong lành, khắc sâu vào trong trái tim của Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt bắt đầu vào tư thế, trong lúccôbéđangđiều chỉnh lại thời gian,thìở dưới sân khấu, Chu Tự Hằngđãbắt đầu phân phát que phát sáng cho các khán giả.

Tầm mắt của Chu Tự Hằng dừng lạitrênmôicôbé, nhìn rất giống cánh hoa.

Chu Tự Hằngkhôngphát giác được điều này, cậu ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ cổ Minh Nguyệt, khiến cậu có phần say mê.

Dường như đâykhôngphải làmộtcuộc thi, mà làmộtbuổi tối bình thường,côbé tập múa trong phòng tập nhà mình, còn Chu Tự Hằngthìvượt tường lén xông vào, quỳ gối ngồitrênsàn nhìncôbé luyện tập.

Chiếc cúp được làm bằng thủy tinh, sáng long lanh, Chu Tự Hằng lật qua lật lại ngắm nghía,nói: “Thành công lần này em đóng gópmộtnửa,anhcũng góp côngmộtnửa.”

Đối với Minh Nguyệt mànóithìChu Tự Hằng chính là người như vậy.

Minh Nguyệtmộttay cầm hoa,mộttay cầm cúp, đứng ở con đườngnhỏven hồ.

Mặt trời chậm rãi lặn về phía chân trời, Chu Tự Hằng theo lối cũ đèo Minh Nguyệt về, cảm thấy ánh hoàng hôn hôm nay rực rỡ hơn mọi ngày rất nhiều.

Chu Tự Hằng rất muốn huýt sáo, nhưng cuối cùng lại cố gắng nhịn, sau lại muốn giơ tay sờ tóc, nhưng tayđangcầm cả đống que phát sáng nên cũngkhôngsờ được.

Chu Tự Hằng đưa tay ôm má,khôngnóinên lời.

Minh Nguyệt xấu hổ cúi thấp đầu, Chu Tự Hằngthìrất thoải mái vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Nguyệt cực kỳ thích bó hoa hồng này,khôngmuốn rời khỏi nó chút nào,côbé suy nghĩmộtlát, sau đó hạ quyết tâm bước tới hôn Chu Tự Hằngmộtcái: “Emkhôngthể tặng cúp choanh, vậy lấy cái này để đền nhé.”

Minh Nguyệt cuối cùng cũng nghe thấy tên mình, người MC cầm danh sáchnói: “Giải nhất của nhóm thanh thiếu niên, thí sinh số 8, Minh Nguyệt.”

Thời gian trôithậtnhanh, mới đó màđãthi xong, giờ là thời khắc công bố kết quả và trao giải.

Có người lên tiếng khen: “Múa đẹpthậtđấy.” Thỉnh thoảng lại thêm vào vài lời khen nữa, Chu Tự Hằng nghe xong liền kiêu ngạo hất cằm, ngẩng cao đầu.

Minh Nguyệt thấy rất buồn cười, khẽ vén tóc ra sau tai,nhẹnhàng lấy ngón tay ngoắcnhẹlòng bàn tay Chu Tự Hằng,nói: “Cảm ơnanh, Chu Chu.”

“Cháu thíchcôbé đó à?”anhbảo vệnhỏgiọng hỏi.

Đây là nụ hôn đầu tiên mà Minh Nguyệt dành cho cậu sau khicôbé lớn lên,thậtkhiến cậu vui đến c·h·ế·t mất.

Cậu hời hợt trả lời, như thể việc đókhôngmấy khó khăn, nhưng Minh Nguyệt biết cậu chưa bao giờ xin xỏ ai làm gì cả, chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết.

Dáng vẻ vừa do dự vừa vui mừng của Minh Nguyệt khiến cậu bối rối,nói: “Tặng hoa hồng là bởi vì…”

Có haykhôngmộtngười như thế,mộtngười mà chỉ cần được nhìn thấymộtchút hình bóng nương theo ánh đèn là bạnsẽlập tức cảm thấy an tâm?

Dưới khán đài lấp lánh ánh đèn, giống như cảnh tượng ánh trăng chiếu rọi xuống mặt nước sông Trường Giang trong bài “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ”.

Minh Nguyệtkhôngkìm được mà đưa tay muốn sờ dúm tóctrênđầu Chu Tự Hằng, nhưng chợt thấy hơi thất lễ nên lại rút tay về cực nhanh.

Tiếng nhạcnhỏdần, Minh Nguyệt làmmộtđộng tác đẹp mắt để làm nổi bật tâm tư của nhân vật, ánh đèn sân khấu cũng tắtđingay trong khoảnh khắc này.

Chu Tự Hằng hơi khựng lại, chậm chạp ngẩng lên, khẽ gật đầu đáp: “Vâng, đó làcôbé mà cháuđãthích từ lâu rồi.”

Như thể lạimộtlần nữa hôn lên mặt Chu Tự Hằng vậy.

Cậu cười tươi để lộ hàm răng trắng tinh, dúm tóctrênđầu phe phẩy, hiếm khi thấy nét mặt cậu ngốc nghếch đángyêunhư vậy.

Cũng may xung quanh tối đen nênkhôngai pháthiệnrasựxấu hổtrêngương mặtcôbé.

Minh Nguyệt nghe mà thấy lòng ấm áp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

trênsân khấu vang lên tiếng nhạc, Minh Nguyệtnhẹxoay người lại,côbé vốnđangở tư thế đưa lưng về phía khán giả, lúc này quay đầuthìbỗng thấy dưới khán phòng vốn đen thuiđãbiến thànhmộtbiển trời sao rực rỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậunóivới mọi người: “Cácanhchị có thể giúp em vẫy que phát sáng trong lúccôbétrênkia biểu diễn đượckhôngạ?khôngthích vẫythìcầmkhôngthôi cũng được.”

Minh Nguyệt đồng ý rồi!

Chu Tự Hằng kéocôbé ra ghế khán giả ngồi, trong bóng tối cậu vẫn luôn nắm chặt tay Minh Nguyệt,khôngquan tâm đến những màn biểu diễn kháctrênsân khấu.

Cậu dùng sức bấm mạnh chuông xe đạp, huýt sáo hô to: “Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!”

Chu Tự Hằngthìluống cuống tay chân đứng yênmộtchỗ, chỉ biết đáp lại: “Em…em thích là tốt rồi.”

Điệu múa nàycôbéđãmúa mấy lần trước mặtcôgiáo,côgiáo nhận xét là Minh Nguyệt vẫn còn hơi căng thẳng, chưa thểhiệnrõđượcsựbay bổng tự do của điệu múa.

Đây chính làcôbé mà mình thích, Chu Tự Hằng thầm nghĩ,khôngbiết từ khi nào mà lại trở nên xinh đẹp như vậy rồi.

“Sao khán giả lại chịu giơ que phát sáng cùnganhvậy?” Minh Nguyệt thấy Chu Tự Hằngđangnhưmộtchú cún cứ ngửi ngửi người mình, lập tức xấu hổ đỏ bừng từ đầu đến chân, lập tức đẩy mạnh cậu ra, tìm chủ đề đểnóichuyện.

“anhhồi hộp.” Chu Tự Hằngnhỏgiọngnói, dí sát vào taicôbé, “Minhcônương, em nhận được giải rồi!” Cậu còn kích động hơn cả Minh Nguyệt nữa.

Bài nhảy “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ”côbéđãluyện tập rất nhiều lần, từng địa điểm, từng động tác đều ghi nhớ rất kĩ.Giáo viên củacôbé họ Ninh, là giáo viên múa rất có tiếng ở Nam Thành,hiệnđangdạy ở khoa múa trường đại học Nam Thành, vì có quen biết với Giang Song Lý nên mới đặc cách nhận dạycôhọc trò tuổi vẫn còn hơinhỏnày.

nóixong,khôngđợi Chu Tự Hằng phản ứng, Minh Nguyệtđãchạy biếnđinhưmộtchú thỏ.

Dưới sân khấu chỉ thấymộtmàu đen sì, cậu biết như thếsẽlàm Minh Nguyệt căng thẳng.

Minh Nguyệt mặcmộtchiếc váy mỏng màu xanh lam, từng động tác đều uyển chuyểnnhẹnhàng như bươm bướm.

Cậu dẫn Minh Nguyệtđitới trước xe đạp, trong giỏ xe cómộtbó hoa hồng tươi rất đẹp.

Tay của cậu co lại thành nắm đấm rồi đưa lên miệng,nhẹhomộtcáinói: “Vốn…vốn định đợi em biểu diễn xongsẽchạy lên tặng, nhưng mà…người tanóikhôngđược lên sân khấu tặng hoa.” Cậu ấp úng giải thích.

“khôngcó,khôngcó sao.” Cậu có phần ngốc nghếch, gãi đầunói: “Chỉ là…anhrất vui!”

Tiếp theo, Minh Nguyệt ra phía sau sân khấu tháo trang sức và thay quần áo để ra về, Chu Tự Hằng giúpcôbé cầm balo và cúp.

Chu Tự Hằngkhônghài lòng, vẫnkhôngbiết xấu hổ mà xán tới,nói: “Em thíchkhông?” Cậu tự hỏi tự trả lời, “anhbiết nhất định emsẽthích, cho nênđãnhờ khán giả giúp.”

Chu Tự Hằng chỉ cườinói: “Em ấy rất sợ bóng tối ạ.”

Nhưng lúc này đây,côbéđãhoàn toàn thả lỏng được cơ thể khi nhìn vào Chu Tự Hằng.

mộtcâu “Em ấy rất sợ bóng tối”đãkhiến người bảo vệ chấn động trong giây lát,anhta nhìn cậu thiếu niên ngây ngô kiamộtlúc, bỗng dưng nhớ lại thời thanh xuân của mình.

Cậu chỉ luôn mỉm cười,khônghề cảm thấy chán khi thấycôbé múađimúa lạimộtđiệu.

“Emsẽtặng cho chú Minh và dì Giang sao?” Chu Tự Hằng chỉ vào chiếc cúp thủy tinh, giọngnóicó phần ghen tỵ: “Nếu vậythìnhất định bố mẹ emsẽvui lắm.”

Minh Nguyệtkhôngthểnóilên cảm xúc của mình lúc này, chỉ biết cúi đầunói: “Cảm ơnanh.”

Mà bây giờ hình nhưcôbé đó cũngđãthích cậu rồithìphải.

Thậm chí cảanhbảo vệ đứng trong góc cũng được nhậnmộtcái que phát sáng.

côbé cười để lộ má lúm đồng tiền, ánh mắt híp lại như vầng trăng.

côbé vừa mới tẩy trang xong, tóc buộc nửa đầu, hơi rốinhẹnhư rong biển, nướctrênmặt vẫn còn chưa khô, lông mi ướt nhẹp như cánh ve sầu, đôi mắt ngập nước như chứa đựng sương mù.

Minh Nguyệtkhôngnhìn những người xung quanh,côbé dường như chỉ nhảy chomộtmình Chu Tự Hằng xem mà thôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33