Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32


Giang Song Lý liếc nhìn Minh Đại Xuyên,nhẹgiọngnói: “Khi đó bố con cũngkhôngđứng đắn chút nào, cứ gọi mẹ làcônương.” Lúcnóimặtcôhơi hồng lên, búi tóc lỏng làm rơi xuống vài lọn, gương mặt nhìn có phần khả ái hơn cả lúc trẻ.

Sống lưng căng cứng thoáng thả lỏng, băng tuyết bao phủhắnsuốt hai năm qua dường nhưđangdần tanđi,hắnđứng trước cửa phòng Chu Tự Hằng, ngây người hồi lâu,trênmặt cómộtvệt nước, đưa tay sờ lên khóe mắtthìmới pháthiệnlà mìnhđãkhóc từ bao giờ.

Minh Đại Xuyên cầm sách ngồi đọc trong phòng khách, vừa đọc vừa ghi chú lại, như thểđangnghiên cứumộtcuốn sách chuyên ngành khó hiểu vậy.

[Này, Minhcônương.]

Lờinóithẳng thắn nàyđãphá vỡ mọi nghi ngờ của Chu Tự Hằng mấy ngày nay.

Giang Song Lý cũng vui, nhưng lại kéo tay chồngnói: “anhChu có nỗi khổ riêng của mình,anhđừng suốt ngàynóimấy lời như thế nữa.”

“Bốnóilà…Tiểu Nguyệt Lượng…thích con?” Chu Tự Hằng vặn vẹo cơ thể, ấp úng hỏi.Cậurõràngđãnghe thấyrõ, nhưng vì vẫn chưa thể tin nên lại nôn nóng muốn được nghe lạimộtlần nữa.

Thấy con trai nằm imtrêngiườngkhôngđộng đậy, Chu Xung liềnnhẹnhàng cầm đĩa hoa quảđira ngoài.

Chuyên viên trang điểm cho Minh Nguyệt theo hơi hướng cổ điển, ở mi tâm vẽmộtđóa mẫu đơn, Minh Nguyệt có gương mặt xinh đẹp, trang điểm vào nhìn có phần quyến rũkhônghợp với số tuổi, khiến Chu Tự Hằng nhìn thấy mà ngây người.

hắnvô cùng hoài niệm quãng thời gian ấy, nó nhưmộtbức tranh rực rỡ tràn ngập màu sắc mà tháng năm để lại chohắn, sưởi ấm con đường nhân sinhcôđộc màhắnđãđiqua.

Chương 32

Chu Tự Hằng lại huýt sáomộtlần nữa, còn chụm tay vào thành cái loa, lớn tiếng hô: “Minhcônương cố lên!”

Minh Nguyệt nhưđangnghe thấy tiếng Chu Tự Hằng gọi mình, theo bản năng nhìn ra cửa sổ, sau khi ý thức được là bên ngoàikhôngcó ai,côbé lại cúi thấp đầu, lông mi cũng rũ xuống, tay cầm thìa hồi lâu mà vẫnkhôngnhúc nhích.

Minh Nguyệt gật đầu, chậm rãi bước đến đằng sau cậu, ngồi ra yên sau xe đạp, cùng Chu Tự Hằng đến địa điểm thi đấu.

Giang Song Lý rótmộtly sữa tươi cho congái, dịu dàng thúc giục: “Sao lại đờ người ra thế kia, hôm naykhôngphải connóisẽđichơi với Tiểu Hằng sao? Mau ănđi, đừng đểanhphải chờ lâu.”

Minh Nguyệt nhìn cậu, tâm trạng căng thẳng và hồi hộp bỗng chốc biến mất hoàn toàn.

Bên dưới sân khấu tối om, chỉ có thể nghe thấymộtchút tiếng động xột xoạt.

Chu Tự Hằng vẫn kiên trì ấn chuông xe đạp, Minh Đại Xuyên cúi đầu mắng: “Thằng nhóc thối này!” Giang Song Lý nghe vậythìlườm chồngmộtcái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Nguyệt rất xấu hổ, sau khi bước vào giai đoạn trưởng thành, đây là lần đầu tiêncôbé cảm nhận được tư vị của tình đầu, tiếnmộtbướcthìsợ vượt quá ranh giới, lùimộtbướcthìlại sợsẽtrở thành người dưng, chẳng biết làm thế nào cho phải.

“Căng thẳng lắm sao?” Chu Tự Hằngkhôngbiết nhảy vào từ lúc nào, cậu cúi xuống vỗ lưng cho Minh Nguyệt.

“Thí sinh số tám Minh Nguyệt, xin mời lên sân khấu.” Nhân viên lên tiếng gọicôbé.

“anhbảo đảm là emsẽnhìn thấyanh.” Chu Tự Hằng hứa, còn giơ ba ngón tay ra, sau đóđixuống dưới sân khấu.

Dúm tóctrênđầu con trai dựng thẳng lên, sờ vào mà làm lòng bàn tay Chu Xung hơi ngưa ngứa, giống như có kiến bò qua vậy.

Giang Song Lý chê cườinóivới congái: “Ba con đó, lớn tuổi rồi mà còn thích đọc tiểu thuyết võ hiệp.”côlườm Minh Đại Xuyênmộtcái rồi bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn, Minh Đại Xuyên để sách xuống, nghiêm túc đứng lênnói: “Tôiđãbiết, thưa phu nhân.”

“Đẹpkhông?” Minh Nguyệt hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đẻ congáivẫn là thích nhất!” Minh Đại Xuyên vui vẻ lắm, nét mặt cũng giãn ra.

hắnthậtsựkhôngnỡ bỏ tay ra.

côbé l**m l**m môi, hai mắt chớp chớp.

Lúc Minh Nguyệt ra sân khấu,côbé hơi hoảng sợ, đứng ở chính giữa nơi tập trung ánh đèn, lại là lần đầu tiên dự thimộtcuộc thi lớn thế này,thậtsựkhôngthể tránh khỏi lo lắng.

Cái động từ hôn gián tiếp này cực kỳ hấp dẫn đối với Chu Tự Hằng, cổ họng cậu bỗng trở nên khô khốc, khẽ l**m môitrênmộtcái,rõràng hôm quađãấp ủ cả đêm mà bây giờ lạikhôngthểnóira thành lời, liền cắn răngnói: “Ừm…Chúng tađithôi.”

Lúc này chỉ an ủi bằng miệngthìkhôngmấy tác dụng, Chu Tự Hằng liền cúi thấp người xuống, để chocôbé dựa vào vai mình.

Minh Nguyệt nắm chặt tấm rèm, lặng lẽ ló đầu nhìn bên ngoàimộtchút, thấy có đông nghịt khán giảthìtay bắt đầu rịn mồ hôi.

“Nhưng emkhôngnhìn thấyanh.” Minh Nguyệt rơm rớm nước mắt.

Chu Tự Hằng nghe tiếng bước chân của bố, trong lòngkhôngthể diễn tả được cảm xúc, cậu nắm chặt chăn, cuối cùng vẫnkhôngnhịn được mànói: “Ngủ ngon.”

Nhưng cậukhôngnóira thành lời, thậm chí còn mất tự nhiên đáp: “Nhìn cũng được.”

Cậu cầmtrêntaymộtcái que phát sáng, nhiệt tình đứng vẫy.

Chu Tự Hằng mất ngủ cả đêm hôm qua, sáng sớm cậu đứngtrênsân thượngthậtlâu, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ có che rèm màu vàng nhạt ở phòng Minh Nguyệt, thiếu chút nữa là nhìn xuyên thấu được luôn rồi, nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ đứng yên ở sân thượng nhà mình,khônglén lút vượt tường vào phòng của Minh Nguyệt.

Trong lòng cả hai đềuđangcó những tâm tư riêng, sợ đối phương pháthiệnra manh mối nên dọc đường chẳng ainóicâu nào.

Chu Tự Hằng vốn thường tỏ ra người lớn, thái độ và giọngnóiđều cực kỳ già dặn, nhưng giờ phút này khi ở trước mặt Chu Xung, cậu lại thểhiệnra tính tình củamộtcậu bé 14 tuổi bình thường.

Chu Tự Hằng hô to: “YES!”, nằm lăn lộn quay cuồngtrêngiường, lực mạnh đến nỗi khiến cánh cửa cũng phải rung lên, dường như cậuđangrất hưng phấn, cật lực muốn giải tỏa niềm vui sướng vô hạn trong lòng.

“Rồi rồi, bốđingay đây.” Chu Xung đáp, “Vậy đĩa hoa quả này…”

Người đến tham gia thi đấu rất nhiều, phân nhóm dựa theo số tuổi, Minh Nguyệt ở nhóm thanh thiếu niên, các thí sinh nộp đĩa CD nhạc để đấu vòng loại, Minh Nguyệt nắm rất chắc các kỹ thuật cơ bản, nhưng khi được chọn bước vào trận chung kết cũngkhôngtránh khỏi lo lắng và hồi hộp, hai giờ chiều hôm naysẽđấu vòng cuối cùng.

Minh Nguyệt vội vàng đặt thìa xuống, ôm balo rồi vội vãđira cửa, nhưng lại bất ngờ quay vào nhà, hôn Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý mỗi ngườimộtcái rồi mới thay giàyđira ngoài.

Minh Nguyệt thoáng chốc đỏ bừng mặt, ngập ngừngnói: “Cảm ơnanh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Đại Xuyênkhôngphản ứng gì, chẳng biết làđãnghe lọt tai hay chưa.

Hôm nay cậu lại để lộ tâm tình của mình trước mặt Chu Xung, cậu cắn môi, vẫnkhôngthể ngừng mỉm cười, lấymộtchai sữa tươi trong ngăn kéo bàn học, cắm ống hút vào hút, nhưng vì nghĩ đến chai sữa vừa đưa cho Minh Nguyệt, cậu lạikhôngkhỏi bật cười, hậu quả là bị sặc sữa.

Minh Nguyệtkhôngcười nữa, đầu cúi thấp để lộ cái cổ trắngnhỏyếu ớt.

Chu Tự Hằng đỏ bừng mặt, bối rối ngơ cả người, chân tay luống cuống,sựkinh ngạc đọng lạitrênmặt rất lâu, cuối cùngkhôngkìm chế được mà nở nụ cười.

Bên ngoài trời nắng đẹp, từng đám cỏ lau ven hồ đung đưa theo gió, cây cỏ um tùm, từng đàn chim nô nức bay tới.

“Minhcônương, em nhanh lên nào!” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi, còn kèm theo cả tiếng chuông kêu, giọng của Chu Tự Hằng hơi khàn hơn bình thườngmộtchút, nhưng tinh thầnthìlại hưng phấn hơn hẳn.

Sáng sớm hôm sau.

Chu Tự Hằngâmthầm cho mìnhmộtcái tát, sao mà ngu thếkhôngbiết, lại dỗ dànhcôbé: “anhchỉnóiđùa thôi mà, em là người xinh đẹp nhất.”

“Được được, bốkhôngcười nữa.” Chu Xungnóiđược làm được, nhưng nét mặt vẫnhiệnrõý cười.

Nhưng Chu Tự Hằngthìcòn căng thẳng hơn cảcôbé nữa.

Chu Tự Hằng rất kích động, cậumộtlòngmộtdạyêumếncôbé kia nhiều năm, giờ đây tiếnmộtbướcthìe là hơi vội vã quá, nhưng lùimộtbướcthìlại sợ chậm trễ, chẳng biết làm thế nào cho phải.

Chuyên viên trang điểm là do Chu Tự Hằng mời tới, trang điểm cho Minh Nguyệt nhìn đẹp hơn rất nhiều so với những người khác.

*

côbé vốn cũngkhôngquá căng thẳng, nhưng sau khi nhìn từng tấm màntrênsân khấu được kéo ra, bên ngoài truyền đến tiếng vỗ tay và hô hào oanh tạc màng nhĩ, khiến cho tâm trạngcôbé lại trở nên hồi hộp.

“Ầm ĩ quáđimất!” Minh Đại Xuyên chỉ muốn dùngmộtcước để đá bay Chu Tự Hằng ra khỏi Nam Thành thôi.

Chu Xung hít sâumộthơi, đưa tay sờ vào túi áo muốn lấy thuốc, nhưng ngay lúc vừa rút rathìhắnđãdừng lại ngay, cuối cùng lại cất lại vào túi.

Chu Xung đưa khăn giấy cho con, vừa dọn dẹp đống hỗn độntrênbàn vừanói: “Con trai ngốc của bố.”

Chu Xung rất hiểu tâm tư của con trai, thân làmộtngười bố, giờ phút này trong lònghắncó đủ mọi cung bậc cảm xúc chua cay ngọt đắng, vừa vui vì con traiđãbiết rung động, lại vừa bùi ngùi khi thấy con trưởng thành, còn hơi có chút ghen tỵ vớicôbé conđangđược con traihắnnhung nhớ kia.

“Con trai ngốc.”

Chỉ cần có dính dáng đến sữa làcôbésẽnhớ lạisựviệcđãlàm mình trằn trọc mất ngủ cả đêm kia, chai sữa mà Chu Tự Hằngđãuống qua vẫn được giấu trong phòng thay đồ, dư vị thơm ngọt dường như vẫnđangđọng lạitrênbờ môi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Chu Tự Hằng, đôi mắt híp lại, má lúm đồng tiền hơi lộ ra.

Chu Tự Hằngkhôngrõlà mìnhđangxấu hổ hay tức giận nữa, cậu đá văng cái ghế rồi đứng dậynói: “Con muốnđingủ, bốđira ngoàiđi.” Cậu chỉ tay ra hướng cửa.

“Vâng ạ.” Minh Nguyệt kéo ống tay áo của Chu Tự Hằng, ngửa đầu nhìn cậu.

Cậu vẫn còn rất ngây ngô, vẫn chỉ làmộtđứa trẻ,khôngbiết gì về chuyện tình cảm nam nữ, cũngkhôngdámnóimộtcâuanhthích em vớicôbé hàng xóm mà mìnhđãyêumến suốt bao năm qua.

Chu Tự Hằng ho khan hai tiếng, tay đút túi quần, nét mặt làm ra vẻ nhưkhôngcó chuyện gì.

cônương…

Minh Nguyệtkhônglên tiếng, cái đầunhỏgần như muốn vùi vào trong bát,côbé cố gắng che dấuđigương mặt đỏ bừng của mình,khôngdám đụng đến ly sữa bên cạnh.

Chu Xung cầm đĩa hoa quả đứng ở góc tường, nước mắt còn chưa kịp lauthìđãlại bật cười.

Minh Nguyệt đầu tiên là chạy ra ngoài, sau đó lạiđichậm lại,côbé vẫn chưa hiểurõtâm tư của bản thân, vừa muốn tránh xa Chu Tự Hằng, lại vừakhôngkìm được mà chạy vội tới khi nghe thấy tiếng cậu gọi.

Minh Nguyệt bày biện bát đũa, nháy mắt hỏi: “Lúc bố còn trẻ cũng đọc tiểu thuyết võ hiệp, vậy khi đó bố gọi mẹ là gì ạ?”

Trong phòng có mở cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể thấymộtbầu trời đầy saotrênmặt hồ, giónhẹthổi làm suy nghĩ của Chu Xung trở lại nhiều năm về trước, vàomộthôm tuyết rơi,hắnbế con trai về từ cục cảnh sát.Khi ấy con trai vẫn chưa có tên, ngườinhỏxíu, hai mắt mở to, khiến chohắnnhìn mà hạnh phúc lắm, khẽ đưa tay lên xoa đầu con.

hắnđặt tên cho con, nuôi con khôn lớn, chứng kiến đủ từ giai đoạn con mới tậpđi, họcnói, tóc cũng dài rarõrệt.Chu Tự Hằng rất ít khi để người ta sờ tóc mình, nếu bị sờsẽrất tức giận, nhưng Chu Xung sờthìcon trai lại có vẻ kiêu ngạo pha lẫn xấu hổ mà ngẩng đầu lên cười, cái đầu lắc lắc cọ tới cọ lui trong tayhắn.

Minh Nguyệt chẳng qua làđangnhìn trộm Chu Tự Hằng, lại bị cậu bắt được,côbé cũng rất bối rối, liên tục xua tay, cái miệngnhỏuốngmộtngụm nước rồinói: “Em…em lên sân khấu đây.”nóixong liền xách váy rờiđi.

côbé đáp lại, nhưng vẫnkhôngnỡ rời khỏi Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng nắm lấy vaicôbé,nói: “anhsẽở dưới cổ vũ em.”

hắnsử dụng từ “Cũng”, lấy kinh nghiệm của người trưởng thành đểnóilên tâm tư củamộtcôbé mới lớn.

Cuộc thi lại tiếp tục, dưới sân khấu có rất nhiều khán giả đứng cổ vũ, nhóm thanh thiếu niên có 15 thí sinh, Minh Nguyệt bốc thăm vào vị trí thi thứ tám, từ trước đến giờcôbé luôn rất may mắn, lần này cũngkhôngngoại lệ.

trênđầu con trai cómộtnhúm tóc rất bướng bỉnh,khôngbao giờ chịu nghe lời,hắnvuốt tóc con, lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp, dường như có thể cảm nhận đượcsựliên kết máu thịtđangchảy trong cơ thể.

Bỗng nhiên ở bên ngoài cửa truyền đếnmộttiếng huýt sáo, sau đó cómộtánh đèn nổi lên, từ đằng xa, Minh Nguyệt có thể lờ mờ nhìn thấy mặt Chu Tự Hằng, cố gắng nhìn kĩ,thậtsựđúng là Chu Tự Hằng rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai bố conđãlâu rồikhôngthân thiết như vậy, mối quan hệ lạnh nhạt kéo dài bấy lâu,thậtvất vả mới ló ra chút ánh sáng.

Con mẹ nó! Chu Tự Hằng lại muốn cho mìnhmộtcái tát, uống rồithìthôi, giải thích làm cái rắm gì,khôngphảiđãsuy nghĩ cả đêm rồi sao?

Bên trong phòng bỗng trở nên yên lặng, Chu Tự Hằng lúc này vô cùng mất tự nhiên.

Khi đó con trai mới chỉ cao đến ngựchắn, thế mà giờđãcao đến taihắnrồi.

Minh Nguyệtđãtrang điểm xong, cứ ngồi nhìn cậu hồi lâu, Chu Tự Hằng đứng ngồikhôngyên, bènnói: “Em nhìn đủ chưa vậy? Cũng muốn uống sữa tươi à?” Giọng cậu bỗngnhỏđi, “Cốc nàyanh…anhuống qua rồi.”

Giang Song Lý bị chồng trêu liền bật cười, lạinóivới congái: “Ba con bị tẩu hỏa nhập ma rồi.”

Vì còn trẻ nên dù có mất ngủmộtđêmthìtinh thần vẫn phấn chấn, ánh mắt vẫn sáng rực như cũ, Chu Tự Hằng liếc nhìn môi Minh Nguyệt, dúm tóctrênđầu chợt vểnh cao lên.

Xinh quáđimất! Chu Tự Hằng cứ nghĩ thầm trong lòng mãi, lại vơ lấy cốc sữa uốngmộtngụm.

“Hừ!” Minh Đại Xuyên nhíu chặt mày, “Có phải đợithìđấy cũng là phúc khí của nó.”

“Đúng, bốnóilà Tiểu Nguyệt Lượng cũng thích con.” Chu Xung đáp trongsựmong đợi của con, “côbé trốn tránh con là vìkhôngbiết phải đối diện với con như thế nào,côbé nhìn trộm con, là vìcôbé cũng giống con, lúc nào trong lòng cũng nghĩ đến con,khôngcó lúc nào làkhôngthấy nhớ.”

“Đừng cười nữa!” Chu Tự Hằng thẹn quá hóa giận.

hắnkhẽ cười, chuẩn bị rờiđi, bên trong lại truyền đến tiếng của Chu Tự Hằng.

Dáng vẻ này khiến Chu Xung nhớ lại mấy năm trước, lúc Chu Tự Hằng tặng son cho Minh Nguyệt, được Minh Nguyệt thơmmộtcái, khiến cậu nhóc cả đêm mất ngủ.

“khôngăn nữa.” Chu Tự Hằngnói, sau đó nhào lên giường đắp chăn kín người.

Minh Nguyệt trang điểm và thay đồ mất hai tiếng, Chu Tự Hằng ở bên ngoài đợi, uống tận sáu cốc sữa tươi, làm cho chủ cửa hàng trợn mắt há mồm.

Chu Xung cười lớn, tiếng cười sang sảng truyền ra ngoài cửa sổ.

Chu Tự Hằng càng nghethìmắt lại càng tỏa sáng, cậu cúi đầu, đưa tay chống cằm, khẽ nở nụ cười, muốn mím môi nhịn xuống nhưng khóe miệng vẫn lộ ramộtđường congthậtrộng.

Chu Xung lại xoa đầu con mấy cái rồi thu tay về.

Bàn tayđangcầm đĩa hoa quả của Chu Xung bỗng cứng ngắc lại,hắnvui mừng đáp: “Con cũng ngủ ngon nhé, con trai.”

côbé nhìn xuống dưới đất, bước chân có phần hơi yếu ớt.

Đẹp lắm! Chu Tự Hằng tự trả lời trong lòng, thêm phó từ vào nữa là “Con mẹ nó quá đẹp luôn ý!”

Cuộc thi nhảy ở thành phố Nam Thànhđãtổ chức được mấy năm, đây là lần đầu tiên Minh Nguyệt tham gia,côbéthậtsựcó phần căng thẳng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32