Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34
Điểm thi của cậukhôngtốt lắm, mấy môn lịch sử chính trị này nọ toàn 0 điểm, nhưng Chu Xungthìlại vui đến chảy cả nước mắt.Ba năm trước Chu Tự Hằng nộp giấy trắng, điều này vẫn luôn làm Chu Xung sợ hãi, bây giờ chỉ cần có điểm thôi là tốt rồi, huống hồ môn tiếnganhvà Toán của Chu Tự Hằng hầu như luôn được điểm tối đa.
Chu Tự Hằng cũng giống cậu ta,sẽkhôngvì chuyện thi cử mà phiền lòng, dù thế nàothìcậu cũngsẽhọc cùng trường, chungmộtlớp với Minh Nguyệt, chỗ ngồi cũng phải vừa vặn ngắm được góc mặt nghiêng củacôbé.
Chu Tự Hằng bỗng ngơ cả người, dúm tóctrênđầu cũng dựng thẳng lên, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, cứng ngắc quay đầuđichỗ khác.
“anhlàm gì vậy?” Minh Nguyệt cau mày hỏi.Cậu gấp tờ giấy lại rồi bỏ vào túi áo, còn nâng niu hơn cả tờ giấy thông báo điểm nữa.
“Được được được.” Chu Tự Hằng véo tai Bạch Dương, đạp cậu tamộtcái: “Đúng là lắm chuyện.”
“Saoanhlạinóichú Xungkhôngbiết đặt tên chứ?côNgữ Văn còn từngnóilà tên củaanhrất thú vị mà.” Minh Nguyệt vui vẻnói, “Dã độ vô nhân chu tự hoành.”
Chu Tự Hằng mới dừng xe lạithìBạch Dương đột nhiên mở to mắt, vội nhai nuốt cục đá trong miệng, lau tay vào áo rồi chạy tới hô: “Đại ca!” Gọi mấy tiếng mới chịu thôi, sau đó lại cười ngây ngô chào Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng ghét bỏ trách móc,nói: “Đúng là phụ lòng bố nóđãđặt cho nó cái tên Bạch Dương hay như vậy,nóithậtthìcục trưởng Bạch cũngkhôngbiết cách đặt tên, y như Chu Xung.”
Toàn thân cậu ta ướt đẫm mồ hôi, gương mặt to béo trắng trẻo vì đứng dưới nắng lâu nên đỏ bừng cả lên.
Cầmtrêntay tờ giấy thông báo từcôchủ nhiệm, Minh Nguyệtkhôngkhỏi cảm thán: “Nếu cấp ba mà cũng được học chung lớp, ngồi cùng bàn với Mạnh Bồng Bồngthìtốt quá.” Từ trước đến nay Minh Nguyệt luôn gặp thuận lợi trong những kì thi, lúc nào cũng cố gắng phát huy gấp mấy lần người khác, đặc biệt lại có thêm sở trường là vũ đạo nên được cộng điểm, cho nênđãtrúng tuyển vào trường cấp ba Nhất Trung.
côbé an ủi Bạch Dương, lại nháy mắt với Chu Tự Hằng: “Chu Chu, có đượckhông?”
Chu Tự Hằng mím môi, lại giúpcôbé buộc chặt lại cái áo sơ mi thắt ngang hông,nói: “Được,anhkhôngcười nữa.” Cậu thỏa hiệp dỗ dànhcôbé, sau lại nghĩmộtchút rồi hưng phấn lấymộttờ giấy và cái bút từ trong balo của Minh Nguyệt ra rồi ghi lại ngày tháng.
Minh Nguyệt chỉ đành biết làm nũng dỗ dành cậu.
“Cuối cùng ông đây phải lôi nó lên, mẹ kiếp, ăn gì mà lắm thế, kéo được nó lên bờ màanhcũng mệt muốn c·h·ế·t rồi.” Chu Tự Hằng hời hợtnói, Minh Nguyệt biết cứumộtngười bị rơi xuống nướckhônghề dễ dàng, huống hồ Bạch Dương lại quá nặng, hôm đó khi về nhà Chu Tự Hằng chẳng còn chút sức lực nào, Chu Xung nhìn thấy mà sợ đến mức mặt trắng bệch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệt cũng vui thay cho Mạnh Bồng Bồng,côbạn có vóc dángnhỏbé nàythậtsựrất giỏi, trong ba năm họcđãgiúp đỡ Minh Nguyệt rất nhiều.
Chu Tự Hằng dắt xe lên cầu đá, hưng phấn nhìn cuộc thi thuyền rồngđangdiễn ra dưới sông,nóivới Minh Nguyệt: “Hôm trướcanhđến xem bọn họ luyện tập, vì hai bên bờ sông toàn người là người, chen chúc đến mứcanhđâykhôngđặt chân xuống được, phải đạp tên dê béo kiamộtcước để nó lănmộtvòng mở đường choanhđi.”
côbéđihọc sớm, cho nên tuổi cũngnhỏhơn các bạn nữ trong lớp, tuy bây giờ mới có kinh nguyệt lần đầu nhưng cũngkhônghề hoảng loạn, nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh xem có cửa hàng tạp hóa nàokhông.
Mạnh Bồng Bồng cũng phải trêu ghẹocôbạn: “Chỉ có cậu là luônkhôngcảm thấy phiền chán thôi.”
, rất có ý thơ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 34
đãngầm hiểu lòng nhau, nhưng lạikhôngvạch trần.
Minh Nguyệt chỉ hậnkhôngthể chui xuống lỗ mà trốn thôi,côbé nhắm mắt gật đầu, đôi môi hồng bị cắn chặt.
Bạch Dươngmộtmình đứng cười, nhìn thoáng qua tờ giấy thông báođãbị mình gấp lại làm quạt.Thành tích học của cậu ta có thế nàothìcũngsẽkhôngảnh hưởng đến kết quả trúng tuyển, cục trưởng Bạch công tác ở Nam Thànhđãnhiều năm, cho nên việc chọn trường trước cho con là điều tất yếu phải chuẩn bị.
Chu Tự Hằng nhe răng trợn mắt nhìn Bạch Dương, nhưng lại thấy Minh Nguyệtđangcười ngọt ngàothìmớikhôngđá văng Bạch Dươngđangđứng bên cạnh Minh Nguyệt ra.
Minh Nguyệt cầm ô che nắng cho Bạch Dương để cậu ta mát mẻmộtchút, Bạch Dương cười lấy lòng, sau đó chui cả người vào đứng dưới ô.
Đối với Bạch Dươngthìmùa hè là đáng sợ nhất, chỉ khi đứng dưới cái điều hòathìmới có thể giảm nhiệt cơ thể.
Chu Tự Hằngkhôngthích Minh Nguyệt sùng bái người khác, cậu cầm tờ thông báo đậpnhẹvào đầucôbé: “Chỉ quan tâm đến cậu ta thôi,khôngquan tâmanhgì hết!”
“Được rồi được rồi.” Minh Nguyệt cất tờ thông báođi,nóivới Bạch Dương: “Đừng lo lắng, đại ca cậu học ở đâuthìtôi nhất địnhsẽbáo cho cậu trước tiên để cậu chuẩn bị.”
Hơn nữa dạo này Chu Tự Hằng có phần hiểu chuyện hơn nên Chu Xung càng vui mừng, nếu Minh Đại Xuyên màkhôngngăn lạithìe là Chu Xungsẽmở tiệc chiêu đãi ăn mừng ba ngày ba đêm luôn mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng càonhẹmũi Minh Nguyệt,nói: “Đừng quan tâm đến nó, sớm muộn gì cũng ăn no đến c·h·ế·t thôi.” Cậu cũngđilấy xe chở Minh Nguyệt về, nhưng Minh Nguyệt vừa mới xoay ngườithìChu Tự Hằng lập tức pháthiệnramộtvấn đề, đó là chiếc váy trắng của Minh Nguyệt có dính máu.
Bạch Dương chậm rãinóitừng chữ: “Chúc mừng Mạnh Bồng Bồng của trường chúng tađãtrở thành thí sinh có điểm thi cao nhất ở Nam Thành.” Giọngnóinhẹnhàng của Bạch Dương hoàn toànkhôngtương xứng với vóc người của cậu ta, nghe vào cảm giác rất lịchsự, nhưng cậu ta lại học thói xấu của Chu Tự Hằng, đọc xong liền bình luận: “Lớp trưởng trâu bòthậtđấy.”
Dáng vẻ che mặt chạyđicủa Minh Nguyệtthậtsựrất đángyêu, khiến Chu Tự Hằng phải bật cười, chờ lúc Minh Nguyệtđira, cậuđãchẳng còn thấy ngượng ngùng chút nào nữa, còn vô cùng hưng phấn mà khom lưng véonhẹmá Minh Nguyệt, lại dán sát vào taicôbé,nói: “Minhcônương lớn rồi!”
“Taonóinày…” Chu Tự Hằng nhướn mày đá văngmộtcục đátrênđường, thờ ơnóivới Bạch Dương: “Bố mày cứ để màyđitheo tao như vậy,khôngsợ sau nàykhôngcó cơm ăn sao?”
“anhđừng cười.” Minh Nguyệt lườm cậu, tay siết chặt áo.
Chu Tự Hằng bĩu môi chỉ ra chỗ bến tàu, “Lúc thuyền của người ta về đích, nó kích động quá nhảy cẫng lên, bị hụt chân ngã xuống sông, hay rồi, ngườithìnặng hơn trăm cân, rơi xuống mà tí làm cho thuyền của người ta bị lật.”
Động tác nháy mắt củacôbéthậtsựrất đángyêu.
Cậukhôngthể ngăn được nụ cười, đứng ở hành lang cũng có thể nghe thấy.
Minh Nguyệt còn chưa sờthìChu Tự Hằngđãquay sang chọc chọc mặtcôbé, rồi lại quayđinhưkhôngcó việc gì,nóitiếp: “Emkhôngbiết đâu, chẳng hiểu người từ đâu đến khua chiêng gõ trống ầm ĩ hết cả lên,nóichuyện cũngkhôngnghe thấy, dê béo kia lúc ấy đứng ở đó…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu chỉ vào nhà vệ sinh, cầm lấy balotrênvai Minh Nguyệt, khàn giọngnói: “anh…anhđứng ngoài chờ em.” Cậu nhìncôbé, muốnnóilại thôi, cuối cùng dứt khoátnói: “Em biết dùng cái nàykhông?” Cậu chỉ vào gói băng vệ sinh.
Chu Tự Hằngkhôngđể ý đến cậu ta, ngược lại quay sangnóivới Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, em vào lớp nào cũng đừng quênnóichoanhbiết nhé.”
Nghĩ xong liền lập tức chạy vào nhà vệ sinh.
Bạch Dương cười híp mắt, chạy vào lấy xe đạp rồi lái ra cổng trường, vẫy tay với Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt: “Đại ca, Minh Nguyệt, em về nhà ăn thịt kho tàu đây!”
Hôm nay bọn họ đến trường là để nhận giấy thông báo trúng tuyển,mộttờ giấy thôi mà tựa nhưmộtcon dao, cắt đứt những năm tháng của thời cấp hai.
Mất mặt quáđimất!
“côbé củaanhhôm nayđãtrưởng thành rồi.” Trán cậu chống vào trán Minh Nguyệt,nhẹnhàngnói.
Nhìn dáng vẻ của Chu Tự Hằng, Minh Nguyệtthậtsựrất muốn đưa tay sờ dúm tóctrênđầu cậumộttí.
điđến cổng trường Nhất Trung, từ xađãnhìn thấy Bạch Dương đứng ở cạnh nhà để xe, người to béo như trái bóng, tay cầm quạt giấy vừa quạt vừa nhai đá lạnh, dưới đất cómộtvũng nước.
Minh Nguyệt nhìn theo tầm mắt Chu Tự Hằng, thấy đằng sau váy có dính máuthìđầu óc trở nên trống rỗng, vài giây sau mới phục hồi lại tinh thần,côbé lùi lạimộtchút, để Chu Tự Hằngkhôngnhìn thấy vết máu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện Bạch Dương bị rơi xuống sông Chu Tự Hằngđãkể với Minh Nguyệt hơn chục lần rồi, nhưng lần nào Minh Nguyệt cũng nghe rất chăm chú, hai mắt mở to nhìn Chu Tự Hằng.
Cậukhônghề dùng sức, nhưng Minh Nguyệt vẫn theo thói quen ôm lấy hai má mình, quan hệ của hai người dường như có chút biến hóa, trở nên vô cùng thân thiết, thoát ra khỏi phạm vi bạn hàng xóm, nhưng vẫnkhôngvượt quá mức, tựa như vẫn bị ngăn cách bởimộttấm lụa mỏng vậy.
Cậu ta hưng phấn bất chấp nắng nóng, chạy ra khỏi ô, chắp tay trước ngực cúi đầu với bức ảnh của Mạnh Bồng Bồng được dántrênbảng.
Nhưng đối với Minh Nguyệt và Chu Tự Hằngthìhơnmộtngàn ngày đêm này có quá nhiều cảnh sắc mỹ lệ, hình ảnh hai bên bờ sông và mùi hương thơm ngát của hoa cỏđãkhắc sâu vào trí nhớ của hai người.
Bạch Dương hỏi Chu Tự Hằng: “Đại ca,anhvào lớp nàothìphảinóivới emmộttiếng nhé, đừng bỏ rơi em.” Cậu ta tội nghiệp cầu xin.
Bạch Dương ngại ngùng, giọngnóitrầm xuống, đáp: “Chỉ cần có thểthìbố em luôn chiều theo mong muốn của em.”
Cổng trường treo băng rôn màu đỏ rực,trênbảng tin dán đầy những tờ thông báo.
Thời gian hơnmộtngàn ngày đêm đối với thành cổ Giang Namthậtsựkhôngtính là gì cả, sông Tần Hoài vẫn ngày ngày chảy xuôi, bến tàu vẫn giữ nguyên vẹn màu sắc vốn có của nó, những chiếc cầu đá cũng đứng vữngmộtcách an tĩnh và khoan thai.
Quamộtnăm, cậu lại cao lênmộtchút, giọng cũng trầmđi, Minh Nguyệt đỏ bừng mặt,nhỏgiọng đáp: “Đương nhiên là em theo pheanhrồi.”
Chu Tự Hằng cười, ôm chặt hai mácôbé: “Coi như em thức thời.”
Minh Nguyệt lè lưỡi làm mặt quỷ với Mạnh Bồng Bồng, cười hì hì ứng phó.Minh Nguyệtkhônghề thấy mấtđisựthú vị với những câu chuyện của Chu Tự Hằng, đó làmộtphần cuộc sống của cậu, mỗimộtkhi kể chuyện, ánh mắt và cử chỉ của cậusẽcómộtchút biến hóa.Minh Nguyệt thích nghe Chu Tự Hằngnóilắm, chỉ sợ có nghe đến trăm ngàn lần cũngkhôngthấy chán.
trêncon đường từ biệt thự Lâm Hồ tới trường Nhất Trung ở Nam Thành, Chu Tự Hằng cùng với chiếc xe đạp màu đenđãchở Minh Nguyệtđisuốt ba năm, lần này, có lẽsẽlà lần cuối cùng của thời cấp hai.
Chu Tự Hằng huýt sáo, sau đó làm ra vẻ nhưđangchia sẻ bí mật của mình cho Minh Nguyệt biết: “Ghi nhớ lại thời gian lần đầu có kinh nguyệt của em.” Trong lòng cậukhôngthể ngăn đượcsựngọt ngàođangtỏa ra.
Chu Tự Hằng lái xe xuống cầu, dừng lại ở chỗ đất bằng rồi quay ra cù Minh Nguyệt, làmcôbé cười chảy cả nước mắtthìmới chịu bỏ qua: “Em theo pheanhhay theo phe Chu Xung đấy hả? Đúng là cái đồkhôngcó lương tâm, uổng công Chu Chu ca ca ngày ngày đưa đón emđihọc.”
Minh Nguyệt cườinói: “Cậu béo này nghịchthậtđấy.”
(Chiếc đò quạnh vắng tự quay ngang)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.