Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31
Minh Nguyệt làm động tác cúi người rất đẹp, có thể là do năng khiếu và luyện tập nhiều năm, nên hông củacôbé mềm nhưkhôngcó xương vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi khi Chu Tự Hằng nghĩ, cáicônhóc Minh Nguyệt kia hình như từnhỏđãhạ độc cậuthìphải,khôngthìtại sao cậu cứ luônmộtmực khăng khăng cảm thấy Minh Nguyệt là người tốt đẹp nhất chứ?
Minh Nguyệt ngồi xuống, tâm trạng căng thẳng thoáng chốc được buông lỏng,nhẹnhàng hít thở, cầm lấy khăn Chu Tự Hằng đưa rồi lau mồ hôi.
Khó có khi cậunóinhiều với Chu Xung như vậy, làm tay của Chu Xung khẽ run lên.
Minh Nguyệt mấy hôm nay tập rất hăng say, bình nước trong phòng tập cũngđãcạn rồi, Chu Tự Hằng nhìn ra cửa phòng, cau mày hồi lâu, cuối cùng vẫnkhôngdám xuống nhà lấy nước.
Cái ống hút có dính sữa nên Minh Nguyệt lập tức nếm được mùi vị thơm ngọt, trong nháy mắt,côbé ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Gì mà bắt đầu lại từ đầu chứ, đừng tập nữa đừng tập nữa!” Chu Tự Hằng nắm lấy vaicôbé, ấncôbé ngồi xuống, sau đó chạyđilấy khăn mặt, lại vặnnhỏnhạcnói: “Nếu lỡ rồithìem ngồi nghỉ ngơimộtlúcđi.”
Chương 31
côbé coi Chu Tự Hằng là khán giả, cứ thế nhìn cậu cười, mắt chớp chớp, taynhẹnhàng giơ lên.
Tim của cậu đột nhiên đập loạnkhôngngừng, mặt hơi đỏ lên, trong đôi mắt ánh lên đủ loại màu sắc.
Lúc nuốt xuốngmộtngụm sữa ngon ngọt,côbé mới giật mình tỉnh ngộ, chai sữađangcầm bỗng trở nên nóng hổi.
Chu Xung mở cửa phòng con trai ra, cầm đĩa hoa quảđãcắt gọt cẩn thận lên bàn học của con.trênbàn học của Chu Tự Hằngkhôngcó quyển sách nào, chỉ cómộtcái máy tính và rải rác mấy thứ đồ điện tử.
Mơ ướcđãtrở thànhhiệnthực rồi.
Lòng bàn tay của Chu Tự Hằng hơi ngưa ngứa, tay cầm chai sữathậtchặt,khôngtự chủ được mà nghĩ đến hoàng hậu Triệu Phi Yến,mộtngười múa rất đẹp, bà là phi tử của Hán Thành Đế, vô cùng xinh đẹp, chỉmộtcái nhăn mày haymộtnụ cười cũng đủ làm rung động lòng người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu cầm lấy chai sữa của mình, lắc lắc, còn khoảng hơn nửa, lập tức đưa tới: “Em uống tạmđi, Chu Xung đặt mua từ nước ngoài đấy, ngon lắm.”
côbé vô cùng nghiêm túc và cố gắng tập luyện, đứng trước gương, từng động tác, từng biểu cảm đều cực kỳ chỉn chu.
Cửa còn chưa đóng, Chu Tự Hằngđãnhắm mắt lại, lạnh nhạtnói: “Đừngđi, cùng nhau ăn.”
Hôn gián tiếp haykhông? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chắc bây giờ Minh Nguyệtđangcùng bố mẹ ăn hoa quả, ngườimộtnhà ngồi trong phòng khách, nhất định Minh Nguyệt là người tham ăn nhất, giống nhưmộtchú chuộtnhỏvậy.
Nhân tiện lần này, Chu Tự Hằng hỏi luôn Chu Xung: “Vậy dạo gần đây Tiểu Nguyệt Lượng bắt đầukhôngđể ý tới con là có ý gì? Em ý cứ trốn con, nhưng lúc ngồi học lại toàn nhìn trộm…”
côbéđãtrông thấy Chu Tự Hằng trèo qua sân thượng nhiều lần, lần nào nhìn cũng thấy sợ hãi.
Chưa uống hết…
hắnnhìn phòng con traimộtchút, trông thấy cái thùng sữa tươiđãđược mở, liền gợi chủ đề đểnóichuyện: “Sữa kia uống ngonkhông?”
“anhđanglàm gì vậy?” Minh Nguyệt phì cười hỏi.
Là dấu răng của Chu Tự Hằng cắn mà thành.
Chu Tự Hằng ngồi yên nhìn Minh Nguyệt khiêu vũ, cậukhôngbiết gì về bộ môn này cả, càngkhôngthể hiểu được ý nghĩa của các động tác cử chỉ khi khiêu vũ cổ điển, cậu chỉ biết là Minh Nguyệt nhảy rất đẹp, nhìn giống như các mỹ nhân trong tranh mà Chu Xungđãmua với giá cao vậy, dáng vẻ thướt tha duyên dáng.
“anhnóinhảy đẹpthìlà đẹpthậtsao?!anhđâu phải là ban giám khảo.” Minh Nguyệt khó có khi chê cậu, dứt khoát đẩy cái mặtđangdí sát vào mình ra.
Chu Xung theo bản năng cho tay ra sau lưng, im lặngmộtlát.
Ngựccôbé hơi có độ cong, lúc thở mạnh nhìn thấy nó lên xuống rấtrõ.
Cái này có được coi là… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“khôngngon à?” Chu Tự Hằng thấycôbé vẫnkhôngnhúc nhíchthìliền hỏi.
“Con ănmộtmìnhkhônghết, đừng để lãng phí.” Chu Tự Hằng phiền não gãi đầu, cực kỳ mất tự nhiên giải thích.
“anhuống qua rồithìlàm sao?” Chu Tự Hằng duỗi thẳng hai chân ra sàn, hai tay chống sau lưng, “Trước kia chúng ta còn uống chungmộtly nước, ăn chungmộtchén cơm đấy.” Cậu bất mãn cau mày, “Có uống qua rồithìcũngkhôngkinh đến vậy đâu,cônương à, đừng có phiền phức nữa.”
Minh Nguyệtđangnhảy đến đoạn cuối, làm động tác tay chống cằm yểu điệu.
“khôngphải.” Chu Tự Hằng cắt ngang, “Tiểu Nguyệt Lượng khát nên uống rồi.” Vừa nhắc đến Minh Nguyệt là miệng cậu lại như cái máy hát, “Em ý còn dám chê,nóilà conđãuống qua rồi, trước đâykhôngphải vẫn thường uống chung sao? Bây giờ lại bắt đầu ghét bỏ.”
Minh Nguyệtkhôngcòn tâm trạng mà luyện tập nữa,côbé tắt nhạcđi, cuối cùng cũngkhôngvứt chai sữa mà lại cẩn thận giấu trong phòng thay đồ, sau đó tắt đènđixuống nhà.
Chu Xung gượng gạo cười: “Conkhôngthích lắm à? Vậy để bố đổi lại…”
Hàm s·ú·c sao? Chu Tự Hằngthậtsựkhôngnhìn ra, nhưng thấycôbé cau màykhôngvui, cậu đành phải thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, Minhcônương rất có hàm s·ú·c.”
Đợi đến khi định mở miệngnóithìcậu mới phản ứng kịp, cực kỳ ngại ngùng đưa tay lên sờ dúm tóctrênđầu.
nóixong cậu liền mở cửa sổ ra rồi chạy trốn rất nhanh, Minh Nguyệt nhìn ra cửa sổ, thấy cậu rất quen cửa quen nẻo mà vượt tường nhảy vào nhà mình.
Chu Tự Hằng lặng yên ngồitrênsàn ở phòng tập,mộtchân co lên, tay trái gác lên đầu gối, tay phải cầmmộtchai sữa tươi, dựa nửa người vào khung cửa, chăm chú ngắm nhìn.
Minh Nguyệt khẽ giật mình, thân thể co lại, mắt tự nhiên lại nhìn vào môi Chu Tự Hằng.
Hai mắt Chu Xung hơi cay cay, nhưnghắncố gắng mở to mắt, kiên nhẫn giải thích: “Chắc là Tiểu Nguyệt Lượng xấu hổ rồi.” Lại sờ dúm tóctrênđầu con trai,nói: “Con trai ngốc, Tiểu Nguyệt Lượng cũng thích con đấy.”
Môi của Chu Tự Hằng rất mỏng, nhờ ánh đèn chiếu vào mà trông đỏ rực lên, Minh Nguyệt tưởng tượng ra cảnh Chu Tự Hằng híp mắt, tay gãi đầu uống sữa tươimộtcách thỏa mãn, liền nhút nhát xua tay: “Emthậtsựkhôngkhát mà.”
Dáng vẻ của cậu hệt nhưđangdâng tặngmộtvật gì quý hiếm vậy, hai mắt còn tỏa sáng lấp lánh.
mộtcâu cuối kiađãthành công khiến Chu Tự Hằng tỉnh ngộ.
Chu Xung cầm lấy cái đĩa game “Truyền Kỳ” lên xem, môi mím chặt, chân mày cau lại, cuối cùng thở dài rồi đặt xuống.
Trong lòng bàn tay vẫn còn cầm nguyên chai sữa, Minh Nguyệtkhôngtự chủ được mà thở dài, há miệng ngậm cái ống hút, uốngmộtngụm sữa tươi.
“Chai nàyanhuống qua rồi mà…” Minh Nguyệt để chai sữa xuống, nhưng vị ngọttrênmôithìvẫn chưa tanđi.
Triệu Phi Yến thựcsựthế nàothìChu Tự Hằngkhôngbiết, cậu chỉ biết rằng, nếu lúc này Minh Nguyệt quay ra cười với cậumộtcái thôi là có thể cậusẽkhôngkìm chế được mà chạy nhào tới trước mặtcôbé.
mộtcâunóihời hợt “Hút thuốc ít thôi,khôngtốt cho sức khỏe.”đãkhiến cho Chu Xung vô cùng kích động, lúc này lại được cùng con trai ngồi trong phòng ăn hoa quả, Chu Xung hạnh phúc đến nỗi hai mắt rưng rưng.
Ánh đèn trong phòng tập rất sáng, nên dấu răng cànghiệnrõhơn.
hắnnhạy cảm nhận ra được là con trai cósựthay đổi, chướng ngại ngăn cách giữa hai người bỗng chốc cómộtkhe hở, được ánh nắng rực rỡ chiếu rọi vào.
Thời gian để Minh Nguyệt chuẩn bị cho cuộc thi múakhôngcòn nhiều nữa.
Chu Tự Hằngkhôngtức giận, cậu chỉ bình tĩnh hỏi thôi, ý thức đượcsựthay đổi này, trong lòng Chu Xung có phần vui sướng,hắnchỉ vào đĩa hoa quả,nói: “Bố thấy trời nóng quá nên gọt hoa quả lạnh cho con ăn.”
“Tất nhiênanhnóiđẹp là đẹp, ban giám khảo mà thấykhôngđẹpthìchứng tỏ mắt bọn họ mù rồi.” Chu Tự Hằng đắc ýnói, còn véonhẹcằm Minh Nguyệt: “Nghe lờianh, nhé?”
“Được.” Chu Xung thoải mái cười, dường như tâm nguyện lớn laođãđược hoàn thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng da mặt dày, cậu uốngmộtngụm sữa tươi, mạnh miệng cáo trạng trước: “khôngphải em vừa ra hiệu gọianhtới sao? Em làm thế này này…” Cậu bắt chước ánh mắt của Minh Nguyệt, chớp hai cái, sau đó lại đưa tay ra, ngón trỏ khẽ cong lại rồi ngoắc ngoắc nhưđanggọi c·h·ó, “Nênanhmới tới đấy chứ.”
Chuyện lén lút vụng trộm rất vô lại này của thiếu gia nhà họ Chu cũngkhôngphải lầnmộtlần hai, mà cậu lại rất giỏi dụ dỗ Minh Nguyệtkhôngđược mách người lớn, thêm nữa phòng tập lại có cáchâm, nên dù Minh Đại Xuyên có cẩn thận thế nàothìcũng chưa từng pháthiệnra.
hắnbiết con trai thích nhất là uống sữa tươi, cho nênđiđâu cũngkhôngquên muamộtthùng về.
“Làm gì vậy?” Chu Tự Hằng từtrênsân thượng trở lạithìtrông thấy cảnh này, chỉ lạnh nhạt hỏimộtcâu.
Bên ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của Giang Song Lý,côgọi Minh Nguyệt xuống nhà ăn trái cây.
“Ngon.” Chu Tự Hằng trong lòng bối rối, hừmộtcái, cảm thấynóivậykhôngđược ổn lắm nên lại bổ sung: “Nhưng hơi ngọt, hôm nay mới vừa uốngmộtchai nhưng chưa uống hết.”
Đôi môi của Minh Nguyệt giống nhưmộtđóaanhđào, lúc kinh ngạc liền hơi mở ramộtchút, nhìn vô cùng đángyêu.
Động tác đóng cửa của Chu Xung lập tức dừng lại,hắnmạnh mẽ đẩy cửa ra, hai mắt sáng rực lên.
“Khát đến vậy sao?” Chu Tự Hằng nhướn mày, “Ra nhiều mồ hôi như vậy,khôngkhát mới là lạ.”nóixong cậu lại nhìn xung quanh để tìm nước.
Thấy phòng tậpđãtắt đèn, Chu Tự Hằng biết là Minh Nguyệtkhôngluyện tập nữa, cậu vô cùng vui vẻ mà huýt sáo.
Bên ngoài phòng Chu Tự Hằng chính là sân thượng, hướng ra mặt hồ, cậu nhìn ra cửa sổ, sau đó lại nhìn đĩa hoa quảtrênbàn.
Đĩa hoa quả này, Chu Xung cảm thấy cực kỳ ngọt.
Cậukhôngđiđến cạnh bàn học, cũngkhôngcó hứng thú với đĩa hoa quả kia.
khôngbiết vì sao mà cậu cực kỳ sợ Minh Đại Xuyên, trước mặt vị trưởng bối này cậu hoàn toànkhôngcómộtchút uy phong nào, bướcđicũngkhôngdám qua loa,nóichuyện càngkhôngdám lớn tiếng,mộtmực cung kính, chỉ còn thiếu nước làkhôngcúi gập người xuống mà chào thôi.
Thái độ lạnh nhạt này khiến cho tim Chu Xung bỗng chốc nguội lạnh,hắnvuốt mi tâm,nói: “Con nếm thử xem, nếu ngonthìbố lại mua.”hắncầm tay nắm cửa, chuẩn bịđira ngoài.
Vẻ mặt vui vẻ của Chu Tự Hằng bỗng chốc trở nên căng thẳng, cậu cảnh giác ngồi dậy, hai tay theo thói quen ôm chặt hai má Minh Nguyệt,nói: “anhđiđây, đừng tập luyện nữa, nghỉ ngơi cho khỏeđi, sáng maianhđưa emđithi, ở đó cổ vũ em.”
Lấy tính cách của Chu tiểu thiếu gia ra mànóithìrất ít khi cậu an tĩnh như thế này, cậu rất giống Chu Xung, tính tình phóng khoáng lại có phần quái đản,khôngbao giờ chịu ngồi yên.Mà lúc này đây Minh Nguyệtđangnhảy múa vô cùng uyển chuyển như mây bay, ngay cả điệu nhạc cũng êm đềm như nước hồ gợn sóng.Chu Tự Hằng vốnkhôngmấy quan tâm đến những môn nghệ thuật tao nhã này, nhưng vì cái ngườiđangmúa kia là Minh Nguyệt, nên cảm xúc của cậu cũng trở nên khác biệt hẳn.
Chu Tự Hằng có hơi kích động, hạnh phúc tới quá đột ngột khiến cho cậu nhất thời quên mất làcôbéđangkhiêu vũ, lập tức đứng lên, bước ba bướcđiđến trước mặtcôbé, sau đó quỳ gối xuống nhìn lên.
“Động tác của em nào có khoa trương như vậy!” Minh Nguyệt bực mìnhnói: “Em múa cực kỳ có hàm s·ú·c đó!”
“Congáilớn mà, uống chungmộtchai sữasẽcảm thấy mất tự nhiên.” Chu Xungnói, “Làm vậy cũng có thể coi là hôn gián tiếp đấy nhé.”
Hai năm qua cậu chẳng học hành gì ở trường Nhất Trung cả, chỉ luyện ra được kỹ năng trèo tường thuần thục thôi, nhảy qua ban công cũng rất dễ dàng.Hai nhà vốn ở cạnh nhau nên sân thượng cũng ngay sát, cậu chỉ cần nhảymộtcái là có thể sang được nhà củacôbé hàng xóm mà cậu ngày ngày nhớ nhung rồi.
“Ừ.” Chu Tự Hằng đáp, sau đó cậu ngồi xuống ghế, hai mắt nhìn xuống đất.
Chu Tự Hằng xưa nay bá đạo,khôngđợi Minh Nguyệt xua tay, cậuđãdứt khoát nhét chai sữa vào lòng Minh Nguyệt, tay giữ cái ống hút rồi cho thẳng vào miệngcôbé,nói: “Tự dưng lại phát ngốc cái gì vậy? Uống nhanhđi!”
“Emkhôngkhát.” Minh Nguyệtnhỏnhẹnói, Chu Tự Hằng nghe màkhôngcảm thấy có sức thuyết phục gì cả.
Phòng tập được cung cấp đầy đủ ánh sáng, từng mặt gương đều phản chiếu hình bóng của Minh Nguyệt,côbéđangtập múa bài “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, là bài múa đơn ở đêm chung kết, trang phục làmộtchiếc váy lụa mỏng màu xanh ngọc bích, chất vải rất mỏngnhẹ, làm tôn lên vòng eo mảnh mai củacôbé.
Dấu răngtrênống hút kiakhôngngừng nhắc nhởcôbémộtđiều, đó là chai sữa mà Chu Tự Hằngđãuống qua.
Chu Tự Hằng há to miệng,khôngthể thốt lênmộtcâu nào.
Cậu làm động tác giơ tay đầu hàng, Minh Nguyệtkhôngcó biện pháp với Chu Tự Hằng mặt dày, chỉ sửa sang lại váy rồinói: “Bịanhcắt ngang nên em lại phải bắt đầu lại từ đầu đây này!”
Chai sữa có cắm ống hút trong suốt, bêntrêncó dính chút sữa tươi, kèm theo cả dấu răng.
Giọng của cậu rấtnhẹnhàng trầm thấp, dịu dàng dỗ dành, giống nhưmộtvò rượu dụ người ta uống say.Minh Nguyệt đỏ cả mang tai, trong nháy mắt cảm thấy hơi hoảng hốt, tim nhưđangbịmộtngọn lửa thiêu đốt, khiến cho cổ họngcôbé khô rát, chỉ thoáng chốcđãuống hết cả chai nước.
Chỉmộtchai sữa nhonhỏmà giống như độc dược vậy, khiến chocôbékhôngthể né tránh.
Cậu vội vàng miêu tả lại trạng thái của Minh Nguyệt, ánh mắt ham học hỏi nhìn Chu Xung.
Chu Tự Hằng để chai sữa vào trong tay Minh Nguyệt rồi buông tay ra, Minh Nguyệt sợ làm đổ nênkhôngcòn cách nào khác là phải nhận lấy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.