Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30


Chu Tự Hằng phiền não, đưa tay vỗ mạnh vào gáy Bạch Dương, mạnh miệngnói: “Cút ra chỗ khác, toàn là mùi bánh bao thôi!anhđãnóivới mày bao nhiêu lần rồi, đây người ta gọi là tình thú,khôngbiết gìthìđừng cónói, lo mà ănđi!”

Tuy là Chu Tự Hằng hiểu biết sâu rộng, nhưng bây giờ cậu cũngkhôngthể hiểu được tâm tư thay đổi đến chóng mặt củacônhóc này, huống hồ từ trước đến nay cậukhôngbao giờ nghi ngờ lời Minh Nguyệtnói, cho nên nghe thếthìtin ngay.

Nhận đượcsựđồng ý, Chu Tự Hằng liền kiêu ngạo ngẩng cao đầu, hưng phấn huýt sáonói: “Ha ha,côgáià, đừng lo lắng, em xinh đẹp như vậy, tùy ý nhảy vài điệu thôi cũng có thể đứng top rồi!”

Chu Tự Hằng từtrênxuống dưới đều mặc màu đen, thân hình cao ráo, cậuđitới đứng trước mặt Minh Nguyệt, xung quanh ngườiđãthưa thớt, cậu nhìn Minh Nguyệtmộtlúc lâu, lời muốnnóira lại bị kìm xuống.

“Gì vậy?” Minh Nguyệtnói.

Chu Tự Hằng đấm vào bụng cậu ta: “Ăn lắm vào rồi căng cứng cái bụng ra!”

Minh Nguyệt khẽ giật mình, sau đó chần chừ gật đầu đáp: “Đúng vậy, vì sắp thi nên mình thấy hơi căng thẳng.”

côbé nhìn Chu Tự Hằng, thấy cậu cười tươi rạng rỡ, còn xán lại gầnnói: “Cóanhđây rồi mà em vẫn còn lo lắng sao?”

Tất cả tâm tư của Mạnh Bồng Bồng đều đặt vào bài vở, chuyện tình cảm này nọkhônghề quan tâm.

Mạnh Bồng Bồng tiếp tục yên lặng ngồi ghi bài, gương mặt thanh tú, khí chất thư hương, tóc ngắn ngang vai, nhìn nhưmộtcôthiếu nữ bước ra từ thời dân quốc.Minh Nguyệt bị lâysựtrầm tĩnh củacôbạn này, rất muốn giãi bày tâmsựtrong lòng cho Mạnh Bồng Bồng nghe, nhưng Minh Nguyệt biết làcôbạn nàykhôngthể chocôbémộtđáp án hợp lý.

Mạnh Bồng Bồng dường như rất tin lờicôbạn cùng bànnói: “Cậu đừng nên căng thẳng.” Vì chưa từng an ủi người khác bao giờ nêncôbékhôngbiết phảinóithế nào.

“Minh Nguyệt, có phải gần đây đại ca làm sai chuyện gì nên mới chọc giận cậu đúngkhông? Cậunóicho mình biếtđi, để mìnhnóivới đại ca, đại canóirồi, nếu làm saithìnhất địnhsẽsửa.”

Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt cực kỳ nhanh,côbé giơ tay che mặt, lòng bàn tay mát lạnh rịn mồ hôi, hoàn toàn tương phản với nhiệt độ nóng bừngtrênmặt.

Càng nghĩthìcàng thấy có gì đókhôngđúng, Chu Tự Hằng pháthiện, hình như Minh Nguyệt thay đổi rồi.

Bởi vì Chu Tự Hằngđangnhìncôbé.

Cậunóirất ung dung bình thản, xung quanh trở nên yên tĩnh, trong phút chốc, Minh Nguyệt cảm thấy lòng mình nhưđangnở hoa

Cómộtgiọngnóinhonhỏdưới đáy lòngâmthầmnóicho cậu biết, rằng mọi chuyệnđangtiến triển theo chiều hướng tốt.

Vì sắp đến kì nghỉ dài của tháng năm nên các học sinh ai nấy đều rất hưng phấn, cứ ngồi bàn nhau xemđichơi đâu.Chu Tự Hằngthìhoàn toànkhôngcó tâm tư để ý chuyện này, cậu chỉmộtlòng suy nghĩ về Minh Nguyệt mà thôi.

Chu Tự Hằngđivào bãi lấy xe, Minh Nguyệt đứng ở cổng trường chờ.

Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, gương mặt của Minh Nguyệt vẫn thế, vóc dáng vẫn thế, mùi thơmtrêntóc cũng vẫn thế, chỉ cómộtđiều thay đổi, đó làcôbéđãkhôngđể ý đến cậu nữa rồi, nhìn thấy cậu từ xathìsẽđiđường vòng để tránh, để lại cho cậumộtbóng lưng thẳng tắp.Chu Tự Hằng nhìn mái tóc dài đến thắt lưng củacôbé, trong lòng ê ẩm, lúcđiđánh nhau cũngkhôngcó nhiều sức như mọi khi nữa.

Có lẽ vì là lần đầu tiênnóidối trước mặt Chu Tự Hằng, nên trong lòng Minh Nguyệt bồn chồn lắm,côbé l**m đôi môi khô khốc,nói: “Đúng vậy.”

Minh Nguyệt là người chủ động lên tiếng giải thích: “khôngphải emkhôngđể ý đếnanhđâu, em chỉđanglo lắng cho cuộc thi thôi.”côbé nhanh miệngnóitrước như vậy,thậtgiống nhưđanggiấu đầu hở đuôi.

Cậu tìm được đề tài đểnói,mộtlòngmộtdạ muốn cậy cái miệngnhỏxinh kia ra, thế nhưngcôbé vẫnkhôngđể ý, mím môikhôngnói, chỉ thỉnh thoảng đáp lại: “Ừ.”, cậu quay lạithìchỉ trông thấy cái cổnhỏtrắng nõn, mái tóc dài đen che kín khuôn mặtnhỏnhắn củacôbé.

Giống như khicôbé nhìn trộm cậu vậy.

Chu Tự Hằng nở nụ cười, cậu đứng cạnh xe đạp, vừa chân thành vừa lo lắng hỏi: “thậtsựchỉ làđanglo lắng cho cuộc thi thôi à?”

mộtcâu đơn giản đó cũng đủ khiến Minh Nguyệtnhẹlòng,côbénóicảm ơn với Mạnh Bồng Bồng.

Mạnh Bồng Bồng gõnhẹlên bàn Minh Nguyệt, tuy tiếng độngkhônglớn nhưng lại khiến Minh Nguyệt giật mình, hồi phục lại tinh thần.

Bạch Dương tự biết là nhiệm vụđãthất bại, cậu ta ủ rũ quay trở lại bãi xe, gương mặt khổ sở, Minh Nguyệt cách xa ba mét cũng có thể nghe thấy tiếng thở dài của cậu ta.

Minh Nguyệt nghĩ, chắc là từ khicôbé ý thức được rằnganhChu Chu của mìnhđãtrở thànhmộtcậu con trai cao lớn rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Dương cầm viên kẹo socola, cực kỳnhẹnhàng cẩn thận bóc vỏ, lại đưa lên mũi ngửi rồi mới cho cả viên vào mồm,nói: “Minh Nguyệt, cậu đừng bơ đại ca nữa, hai hôm nay đại ca toàn mắng mình thôi, buổi chiều vì muốn ngắm cậu mà đại cakhôngchịu đưa mình đến bar uống rượu, làm mình buồn muốn c·h·ế·t đây!”

Mỗi ngàycôbé đều cài cúc áo khoác rất kín, Chu Tự Hằngđãđổi bao nhiêu góc độ mà vẫnkhôngthể nhìn thấy chiếc áo lót màcôbé mặc bên trong.

côbé hàng xóm suốt ngày nũng nịu, thích bám dính lấy cậu, làmmộtcái đuôinhỏngoan ngoãn,khôngbiết là vô tình hay cố ý mà tự dưng lại trốn tránh cậu.

“Minh Nguyệt!” Bạch Dương gọi, thân hình mập mạp chạy qua đám đông để đứng cạnh Minh Nguyệt, cậu ta thở hổn hển, Minh Nguyệt đưa cho cậu tamộtviên socola, đôi mắtnhỏcủa cậu ta lập tức phát sáng, tinh thần phấn chấn.

Thấycôbạn cùng bànkhônggặng hỏi nữa, Minh Nguyệt thở phàonhẹnhõm, nhưng sắc hồngtrênmặt vẫn chưa biến mất được.

Tim Minh Nguyệt như bị lỡmộtnhịp,khôngkìm được mà gật đầu.

Trong lòng Minh Nguyệt trống rỗng,côbé cuống quýt ôm lấy hai má, cảm giác nóng ấm khiến chocôbékhôngcần soi gương cũng biết là mặt mình đỏ đến thế nào, đành trả lời cho có lệ: “Chắc vậy đó.”côbé giấu đầu hở đuôi, “Chắc do phơi nắng thôi, đợimộtlátsẽhết.”

Song ánh nắng mùa hè vẫnkhôngthể sáng bằng ánh mắt của Chu Tự Hằng, cách khoảng vài mét, cậu cứ chăm chú nhìn Minh Nguyệt từ phía sau, dường như cómộtluồng nhiệt nóngđangdần thấm vào bộ đồng phục, thiêu đốt cháy lưng, hun đỏ cả mặtcôbé.

Dường như cậu rất vui mừng, gương mặt đẹp trai trở nên dịu dàng đến khó tin.

Giọngnóicủa cậu trở nên rất dịu dàng, giống như những làn nước chảy xuôi vào sông Tần Hoài, khiến Minh Nguyệt có phần hoảng hốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Nguyệt đối với cậu lúc lạnh lúc nóng, cũng là người duy nhất khiến cậu phải nhẫn nhịn chịu đựng, nếu đổi lại là người khácthìcậuđãchẳng thèm liếc mắt nhìnmộtcái, nhưng nhịn đến ngày thứ bathìcậuthậtsựkhôngthể chịu được nữa rồi.

Chương 30 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết học cuối cùng kết thúc, các học sinh vui vẻ ra về.

Bạch Dương che miệng, khó xử cười trừ,khôngdám gật đầu nhưng cũngkhôngphủ nhận, cậu ta vò đầu bứt tai, dáng vẻ cực kỳ bối rối.

Thái độ vừa nóng vừa lạnh này khiến cho Chu thiếu gia khổ sở trăm bề, cảm thấy vừa khó chịu lại vừa vui vẻ.

Mạnh Bồng Bồng lại liếc nhìn Minh Nguyệt, thấycôbạn này vẫnkhôngcó ý định cởi áo khoác ra, nhưng vẫn gật đầu đáp lại.

Điều này khiến trong lòng đại thiếu gia Chu Tự Hằng như bị kim châm, đau đớn vô cùng, hai ngày hôm nay cậukhôngbiếtđãuống bao nhiêu lít sữa tươi để giải sầu rồi, dúm tóctrênđầu cũng bị cậu giật mạnh hai ba lần,mộtbụng toàn sữa tươi, cơm cũng nuốtkhôngtrôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côbé cũngkhôngnhư lúc trước, ngồi đằng sau xe líu ríunóichuyện với cậu, hai cái chân trắng nõn cũngkhôngđung đưa nữa, chỉ yên lặng ngồi thôi.

Chu Tự Hằng vẫn nhìn Minh Nguyệt, như thểkhôngbao giờ thấy chán hay mệt, Minh Nguyệtkhôngnhịn được mà quay đầu lại, chỉ trongmộtkhoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau cũng đủ khiến cho tâm trạng của Chu Tự Hằng trở nên vô cùng tốt, cậu nhếch môi cười, vẫy tay vớicôbé.

Lúc ngồi học, cậu có thể nhìn được bóng lưng mảnh mai và gương mặt nghiêng của Minh Nguyệt, chỉ cần cậu nhìn chăm chúmộtlúc thôi là hai mácôbésẽtừ từ đỏ lên, đôi môi cũng đỏ thắm như cánh hoa.côbé tuy vẫn quay lưng về phía cậu, nhưng Chu Tự Hằng biết, Tiểu Nguyệt Lượng của cậuđangxấu hổ.

Cái bánh bao thịt rấtnhỏ, chả đủ dính răng Bạch Dương, cậu ta vì bị vỗ mạnh nên nghẹn,mộtlúc sau mới nấcmộtcái, xoa bụngnói: “Em ăn hết rồi.”

mộtngười to béo như quả bóng khổng lồ, vậy mà bây giờ lạiđangnắm chặt vạt áo,nhỏgiọng oán trách Minh Nguyệt.

Trong phòng học có bật quạt, khí nóng phần nào được giảm bớt, nhưng ánh mặt trờithìvẫn chiếu thẳng vào cửa sổ.

Minh Nguyệt nhìn cậu ta, cườinói: “Có phải Chu Chu bảo cậu tới hỏi mìnhkhông?”

Tiết học cuối cùng trước kì nghỉ dài có phần náo nhiệt hơn bình thường, giáo viên chủ nhiệmđangđứngtrênbục giảng giao bài tập về nhà và nhắc nhở những vấn đề cần lưu ý.

“Mặt của cậu đỏ lắm.” Tốc độ chép đề của Mạnh Bồng Bồng vẫnkhôngthay đổi, vừa nghe giáo viên dặn dò, vừa hí hoáy ghi bài, lại có cả tâm trạng đểnóichuyện với Minh Nguyệt, đầucôbé tuy phải suy nghĩ nhiều chuyện, nhưng vẫn phản ứng lại rất nhanh, “Nóng quá à?”

Miệngnóivậy nhưng tâm tưthìđãbayđixa rồi, lời Bạch Dươngnóilàthật, Minh Nguyệtđangbắt đầu tránh né cậu.

Tâm trạng thấp thỏm lo âu mấy hôm nay, nhờ vàomộtcâunóimà tan biến hết, bầu trời dường như cũng trở nên trong xanh hơn nhiều.

Chu Tự Hằng pháthiệnMinh Nguyệt hay nhìn lén cậu, lúcthìlơ đãng nhìn liếc quamộtcái lúc ởtrênlớp, khi lại đứng ở đầu cầu thang, cách hành lang xa xa ngắm cậumộtlúc, hoặc khi được cậu đèođihọc,côbé thường nhìn cậu từ phía sau đến ngẩn cả người.

Mỗi ngày Minh Nguyệt đều cùng cậuđihọc rồi về nhà, nhưng buổi sáng mấy hôm nay lúc cậu bấm chuông xe đạp liên hồithìMinh Nguyệt lạikhôngmở cửa sổ rồi ló đầu ra nữa,khônglàm nũngnói: “Chu Chu đợi emmộtlát,mộtlát nữa thôi.”,côbé chỉ đeo balo rồi chạy nhanh ra ngoài, đầu cúi thấp,khôngmỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền với cậu nữa.

“Cậu lo lắng vì cuộc thi múa sắp tới à?” Mạnh Bồng Bồng nhìn đôi môi hồng của Minh Nguyệtđangmím lại, má lúm đồng tiền cũngkhôngthấy đâu, bèn lên tiếng hỏi.Điều này Mạnh Bồng Bồngđãphải nghĩ tới nghĩ lui, suy đoán hết thảy những nguyên nhân khiến cho Minh Nguyệt như người mất hồn từ nãy đến giờ, hôm ở phòng y tếcôbé có nghe được Chu Tự Hằngnói, cho nên cũng biết là Minh Nguyệt sắp tham gia thi múa.

Nhưng thay đổi cũng có chỗ tốt.

“anhđicổ vũ em đượckhông?” Chu Tự Hằng hơi ngượng ngùngnói, lại mang theo ý xin xỏ, “anhmuốn xem em thi đấu, muốn được ở bên cạnh em.”

Khả năng nhìn trộm của Minh Nguyệtkhôngđược giỏi cho lắm, toàn bị cậu bắt được thôi, lúc đó gương mặt củacôbé đỏ bừng lên, mắt long lanh nước rồi chạy biếnđi.Trong lòng Chu Tự Hằng như cómộtcon hươuđangchạy loạn, dúm tóctrênđầu cũng dựng lên, dáng vẻ hùng dũng hiên ngang, chỉ muốn uống ngay hai cốc sữa để hạ nhiệt.

Trước đây Chu Tự Hằng cũng hay nhìn Minh Nguyệt như thế, nhưngcôbékhônghề có cảm xúc lạ thế này, từ khi nào mà bắt đầu vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt cậu tựa như bầu trời bao la, phản chiếurõràng hình bóng của Minh Nguyệt.

Ngay cả Bạch Dương ngốc nghếch cũng phát giác được điều này, cậu ta gặm chiếc bánh bao thịt, vừa nhai nhồm nhoàm vừanói: “Đại ca, dạo này hình như chị dâu cứ tránhanhthìphải, hai người cãi nhau sao?”

“Chẳng được cái việc gì!” Chu Tự Hằng trợn mắt nhìn Bạch Dương,nói: “Thôi vềđivềđi, để tao tự hỏi cũng được.”

côbé tỏ ra bình tĩnh, nghiêng đầu cườinóivới Mạnh Bồng Bồng: “Gì vậy?”

Minh Nguyệtkhôngquay lại nhìnthìcũng có thể đoán được là Chu Tự Hằngđangchốngmộttay lên cằm,mộttay đặttrênbàn, đôi mắt sáng rực nhìn mình chăm chú.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30