Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29
Chu Tự Hằng nhìn theo bóng dángcôbé, sau đó huýt sáomộtcái rồi dắt xe vào nhà.
Chu Xung giương mắt nhìn, con traiđirất nhanh, vóc dáng cao lớn lắm rồi, hai mắthắncay cay, đè nén cảm xúc trong lòng, lớn tiếng đáp: “Ừ!”
Chắc làcôbé mong nhận được giải thưởng lắm, vì như thế bố mẹcôbésẽrất vui.
Lúc đọc câu này, ánh mắthắnrất nồng nàn tình cảm, năm tháng càng khiến chohắntrở nên lãng mạn hơn, có câu gì hay trong sách cũng đem đọc cho Giang Song Lý nghe.
Bận chứ, bận hơn Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý nhiều.
Chu Tự Hằng ngây ngốc nhìncôbé, ngoan ngoãn cúi đầu khom lưng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
côbé chưa bao giờ giấu bố mẹ bất cứ chuyện gì, đây là lần đầu tiên.
Ở ngoài Chu Xung làmộtdoanh nhân bất động sản hô mưa gọi gió, nhưng ở trước mặt con trai, lại khúm núm nhưmộtđứa trẻ.
Chu Xung cònđangho khan, nhưngkhôngcó ý định rờiđi, trái lại vẫn đứng đó nhìn cậu cười.
Cánh tay cậu rất có lực, bàn tay to hơn taycôbé rất nhiều, chân cũng thế, lưng và ngực tuy gầy gò bằng phẳng nhưng rất mạnh mẽ, cậu thường chơi bóng rổ nên làn da bị đenđimộtchút so với bình thường.
Chu Tự Hằng nhếch môi cười.
[Bố mẹ em đều rất bận rộn, ngày nào cũng phải lo toan nhiều chuyện.]
Chu Tự Hằng còn có phần yết hầu nhô ra ở cổ, nhưng cũng chỉ nhômộtchút xíu thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệt bị suy nghĩ cuối cùng làm cho sợ hết hồn,côbé vội vã trấn tĩnh lại, chậm rãiđisau lưng Chu Tự Hằng, ánh chiều tà kéo dài cái bóng của cậu, Minh Nguyệtkhôngdámđinhanh, sợ giẫm lên cái bóng đó.
Mà giờ đây, Chu Tự Hằng lạinóivới Minh Nguyệt rằng: “Chỉ cần là chuyện có liên quan đến emthìanhđều biết hết.”
Đến giờ tan học, trong bãi bắt đầu có người vào lấy xe, xe của Bạch Dương lạikhôngcó ai đến lấy, xe của cậu ta to nhất ở đây, lốp xe hay bị nổ,mộthọc kỳkhôngbiết phải thay lốp bao nhiêu lần.
Chu Tự Hằng bỗng giật mình ý thức được, rằng trong hai năm qua, Chu Xung luôn như thế này, dáng vẻ bối rối khẩn trương, ánh mắt dò xét, giọngnóicũng rấtnhỏ.
Bêntrênmôi cómộtchút lông tơ thưa thớt nhạt màu, còn phần lông màythìrậm.
Dáng vẻ củahắnlúcnóinhìn rất rụt rè cẩn thận.
Chu Xung bị con bắt gặpthìsửng sốtmộtlúc, còn bị sặc khói thuốc, nhanh chóng mở cửa xe ra, đứng thẳng người, chỉnh trang lại trang phục, có lẽ vì quá bối rối nên vẫn bị ho khankhôngngừng: “Bố,khôngphải bố cố ý xem các connóichuyện đâu.”hắnchỉ muốn ngắm con trai mìnhmộtchút mà thôi.
Chu Tự Hằng bối rối, lại mạnh mồmnói: “khôngnghe lờianh, cẩn thận đau c·h·ế·t em!”
mộtcậu con trai kiên cường, kiêu ngạo, nghịch ngợm.
Minh Nguyệt cố gắng nghĩ sang chuyện khác, hỏi Chu Tự Hằng: “Hôm nay Bạch Dương lại uống rượu gì vậy?”côbé rất quý người bạn này của Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng cầm lấy tuýp thuốc mỡtrêntay Minh Nguyệt rồi cho vào túi quần của mình, lại đểcôbé ngồi tại chỗmộtlúc,mộttay xách hai cái balo.Balo của Minh Nguyệt rất đẹp, cậu cầmmộtcách rất tự nhiên, thậm chí còn có vẻ huênh hoang tự mãn.
Nào có phải cậukhôngcẩn thận để bị đâm vào đá đâu, là do cậu cố tình đấy chứ!
Minh Nguyệt chưa bao giờnói, nhưng Chu Tự Hằng biết làcôbé rấtyêubố mẹ của mình.
Cậukhôngkìm được mà chẹp miệng, cảm thấy ly sữa hôm nay uống cực kỳ ngon, phải thưởng choanhpha chế mới được.
Thi học kì cậu nộp giấy trắng, Chu Xung tiếp nhận mọisựphê bình của giáo viên, dáng vẻ luôn mỉm cười chấp nhận,khôngngừngnói: “Chẳng qua nó vẫn chưa hiểu chuyện thôi, sau này rồisẽtốt lên.”
“Dâu tây…Khụ khụ.” Chu Tự Hằng dừng lại, đổi cáchnói: “Sữa tươi chứ còn gì nữa.”
Minh Nguyệt cười híp mắt: “Cảm ơn Chu Chu.”côbé nhận lấy cặp sách từ trong tay cậu, giống như con chimnhỏmà chạy vào nhà.
Chu Tự Hằngkhôngcómộtchút lòng tin nào vào năng lực tự chủ của mình, cậu phiền não thở dài, định vứt đống khăn giấyđangcầm trong tayđi.
Căn phòng rộng nhất của nhà họ Minh chính là phòng tập của Minh Nguyệt, tối nào Giang Song Lý cũng ở đó nhìn congáiluyện tập, Minh Đại Xuyênthìcuối tuần luôn là người đưa con đến lớp học, dù nắng mưa thế nào cũngkhôngquản ngại.Minh Nguyệt trở nên tốt đẹp như vậy, cũng chính là nhờ công dạy dỗ và quan tâm của bố mẹ mà thành.
Ở con đườngnhỏbên hồ, Chu Xung mở cửa kính xe ra, châmmộtđiếu thuốc, trừu mến nhìn hai đứa trẻ.
Chu Tự Hằng nhạy cảm bắt lấy taycôbé, ánh mắt trở nên thâm thúy, nhìn vào mà có cảm giác như bị cuốn sâu vào đó.
Nếu là bình thườngthìChu Tự Hằng nhất địnhsẽlàm ầm ĩmộttrận, nhưng bây giờthìkhông, cậu chỉ bình tĩnh đứng nhìn Chu Xung.
“Rượu cầu vồng, nónóilà có bảy mùi vị.” Chu Tự Hằngmộttay cầm cặp sách,mộttay dắt xe đạp, “Bố của nó đến đón,nóilà về nhàsẽlàm cho nó món thịt kho tàu.”
Đoạn đường từ trường về nhà lần này, Chu Tự Hằng đạp rất chậm, Minh Nguyệtthìngồi đằng sau đung đưa chân.
Tuy giọng điệu như thểđangghét bỏ, động tác lau mặt cũng hơi cứng nhắc, nhưng cậu lại rất cẩn thận vànhẹnhàng, sợ lau mạnh quásẽlàm mặt Minh Nguyệt đỏ lên, nhưng mà…
mộtcậu con trai luôn quan tâm và đối xử dịu dàng với mình.
“Vậyanhcũng phảiđichậmmộtchút nhé, đừng đâm vào đá nữa, em vẫn còn đau.” Minh Nguyệt níu chặt lấy áo, rụt rènói, cơn đau lúc bị bóng đập vào vẫn chưa hết, sáng sớm còn bị đập mạnh vào lưng Chu Tự Hằng nữa, nghĩ đến vẫn thấy sợ.
Có lẽ ngay cả chính cậu cũngkhôngý thức được là giọng điệu của mìnhđangthểhiệnsựghen tỵ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệt hơi xấu hổ,côbé xoắn xoắn vạt áo,nói: “Em…em định để đến khi nhận được giảithìmớinói.anhcũng biết là thành tích học tậptrênlớp của emkhôngđược tốt lắm mà, bố mẹthìlại luôn quan tâm đến em, nếu lần này thi múa mà được giảithìemsẽchứng tỏ được rằng mình có năng khiếu về múa, nhưng vì chưa từng tham gia cuộcthìnào lớn như vậy nên em cũngkhôngtự tin lắm.”
Cậu đánh nhau với bạn học, Chu Xung chỉ quan tâm xem cậu có bị thương haykhông, sau khi đưa tiền chữa trị cho gia đình bên kia, Chu Xung lạikhônghề mắng cậu, rất nhiều lời muốnnóirồi lại thôi.
côbé đỏ ửng cả hai tai vì xấu hổ, đây là lần đầu tiên Mạnh Bồng Bồng thấy Minh Nguyệt như vậy, giống nhưmộtđóa hoa nở rộ giữa mùa xuân, quay ra liếc nhìn Chu Tự Hằng, dùkhônghiểurõtình hình lắm, nhưng lý trí mách bảo Mạnh Bồng Bồng nên rờiđi.
Minh Nguyệt nhìn Chu Tự Hằngđangtoát mồ hôi hột, mái tóc đen ngắn cũngđãướt nhẹp.
“Chúng ta về thôi.” Cậu bối rốinói, sau đó xoay ngườiđi.
“Đúng vậy, em cóanhrồi.” Minh Nguyệt gật đầu, làm nũng: “Nênanhđừngnóicho bố mẹ em biết nhé, đượckhông?”
“Hút thuốc ít thôi,khôngtốt cho sức khỏe.” Giọngnóicủa Chu Tự Hằng đột nhiên truyền tới.
Sườn mặt của Chu Tự Hằng rất góc cạnh, nhất là phần cằm.
Minh Nguyệtđiđằng sau, khẽ xoa cổ tay mình, lúc Chu Tự Hằng cầm cổ taycôbé,côbé mớithậtsựnhận ra đượcsựchênh lệch về sức lực giữa nam và nữ.
Minh Nguyệt thấy cậukhôngcó ý định tự lau mồ hôi cho bản thân,côbé liền cầm lấy tay cậu, dè dặt rút tờ giấy trong tay cậu ra,nói: “anhcúi đầu xuống.”
Ngoan quá…
Có nên laukhông?
côbé nhìn Chu Tự Hằng, trước mặt cậu con trai này,côbé có thể thoải mái giãi bày những tâmsựtrong lòng: “Nếukhôngđược giảithìemsẽcoi nhưkhôngcó chuyện này, được giảithìtốt rồi,sẽlàm cho bố mẹ vui mừng và bất ngờ.”
Cómộtgiọt mồ hôi dínhtrênxương quai xanh củacôbé, mà xương quai xanh củacôbé rất đẹp, tinh xảo giống như được điêu khắc mà thành, mà giọt mồ hôi kiathìlại nhưmộtviên ngọc trân châu vậy.
Nhưng mà, cũng rất thoải mái…
Chu Xung rất muốn biểuhiệntốt trước mặt con trai,hắncuống quýt chỉnh đốn lại tác phong, người co rúm lại nhưmộtđứa trẻ mới làm sai chuyện, tay cầm điếu thuốc cũng giấu ra sau lưng.
“Chu Tự Hằng,anhrất chu đáo, nhưngnóinhiều quáđi.” Minh Nguyệt trêu chọc.
Cầm trong tay cái khăn giấy có dính mồ hôi của Chu Tự Hằng, bỗng nhiêncôbé nhớ ra được những điều mà mình vốnđãquên.
Ngón tay trắng trẻo của Minh Nguyệt lôi kéo mép váy: “Bố mẹ em đều rất bận rộn, ngày nào cũng phải lo toan nhiều chuyện, nếu emnóivới bố mẹthìsẽlàm bố mẹ bận rộn hơn.Thay vì để bố mẹ cùng mình lo nghĩ về cuộc thi,thìem muốn được tự mình gánh vác hơn.”
Ánh mắt của cậu thành thực hơn cái miệng nhiều,đãnhanh chóng liếc nhìn ngực Minh Nguyệt rồi, mới chỉ lớn bằng quả dâu tây thôi…
Ngoài trời bỗng nổi gió, Chu Tự Hằngđitới choàng áo khoác của Minh Nguyệt lên vaicôbé,nói: “Mặc thêm vào, đừng để bị cảm, cuối tuần còn có cuộc thi múa đấy.”
Chu Tự Hằng từ trước đến nay luôn đáp ứng hết mọiyêucầu của Minh Nguyệt, huống hồ chỉ làmộtchuyệnnhỏnhư vậy, cậukhôngcần nghĩ mà gật đầu luôn.
Vừa nghĩ cậu vừa vô thức quay người lại, lập tức nhìn thấy bố của mình ở đằng kia.
Mùi thuốc lákhôngmấtđiđược, nồng lên trong gara.
Lúcđiđằng trước Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng lạikhôngkìm được mà sờ vào yết hầu của mình, lúc tự sờthìchẳng cảm thấy có gì khác thường cả, nhưng Minh Nguyệt mới chỉ đụngnhẹngón tay vào thôi là cậuđãcảm thấy ngứa ngáy trong lòng rồi.
Cậu chỉ giữmộtlúc rồi lại buông ra, lui về saumộtbước,mộtbên taykhôngbiết để đâu, đầu tiên sờ vào vạt áomộtchút, lại sờ ra phía sau, cuối cùng cho tay vào túi quần.
Khó chịu c·h·ế·t mẹđiđược…
Lời của Minh Nguyệt bỗng vang lên trong đầu.
Cậu bùng họcđichơi, Chu Xung chỉnói: “Tôi tin con tôi chỉ là quá buồn bực trong người nên mới làm vậy thôi, nó nhất địnhsẽkhônglàm chuyện xấu.”
“Vừa nghe đượcmộtchuyện,rõràngkhôngcó liên quan gì, nhưng trong lòng vẫn tự nhiên nhớ đến em.”
Cậu nghĩmộtlát rồi lại hỏi: “Sao emkhôngnóichuyện thi múa chocôchú biết?” Minh Nguyệt lén lútđiđăng kí, nếu cậu màkhôngnhìn thấy tờ giấy giới thiệu và danh sách thí sinh dự thithìe là cũngsẽbịcôbé này giấu diếm luôn.
“Về nhà emnóivới dì Giang là chườm nóng rồi bôi thuốc nhé, sau đó xoanhẹkhoảng ba đến năm phút.” Chu Tự Hằng lấy tuýp thuốc mỡ trong túi quần ra, “Nếu vẫn đauthì…” Vẫn đauthìcậu phải làm sao đây? Chu Tự Hằng mím môi,nhỏgiọngnói: “Vẫn đauthìnóichoanhbiết, đểanhnghĩ cách.”
Chu Tự Hằng lau mặt cho Minh Nguyệt,côbé cũng rất ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn cậu.
Chương 29
mộtcậu con trai luôn ngoan ngoãn nghe lời khi ở trước mặt mình.
“Vậy cònanh?anhuống gì?” Minh Nguyệt hỏi theo bản năng,nóixongcôbé rất hối hận,rõràng là muốn chuyển đề tài để khỏi nghĩ lung tung nữa, vậy mà bây giờ lại quan tâm Chu Tự Hằng nữa rồi.
Những dấu hiệu này chính là những điều mà Giang Song Lýđãnóichocôbé về giai đoạn trưởng thành của nam và nữ.Minh Nguyệt bắt đầuthậtsựnhận thức được, rằng cái người tên Chu Tự Hằng kia, cái ngườiđãcùng lớn lên vớicôbé trong suốt gần 13 năm ấy,đãdần dần trở thànhmộtcậu con trai cao lớn mạnh mẽ rồi.
Hai vợ chồng họ Minh cómộtcôcongáingoan ngoãn đángyêu, còn Chu Xungthìlại cómộtcậu con trai vừa nghịch vừakhônghiểu chuyện.
Bỗng dưng Chu Tự Hằng nghĩ đến Chu Xung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệt giúp cậu lau mồ hôitrênmặt, cậu mở to mắt, gần nhưkhôngchớp luôn, cho đến tận khicôbé lau đến tai mình, lại dời xuống, đụng phải chỗ nhô ra ở cổ cậu.
Đứng cạnhcôbé, Chu Tự Hằng quan sátmộtchút, thấy mi tâmcôbéđãgiãn rathìmới hỏi: “đãthấy khá hơn chưa?” Cậu lại lấy giấy ăn lau mặt chocôbé: “Nhìn cái mặt khóc nhè như mèo này, xấu chếtđiđược.”
Tốt nhất là thôiđi…Nhỡ lạikhôngkìm được mà xoanhẹthìbiết làm sao?
Chu Tự Hằng lúc nàythậtsựrất muốn cho mìnhmộtcái tát, lạikhôngdám thừa nhận sai lầm, bèn liếc trộm Minh Nguyệtmộtcái rồinói: “Được rồi được rồi, mau lên xeđi.” Cậu cố tình dùng giọng điệukhôngkiên nhẫn để che giấusựbối rối.
Chu Tự Hằng khoác balo lên vai, mất tự nhiên quay ngườiđi.
“Bây giờ em cóanhrồi.” Chu Tự Hằngnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bố của Minh Nguyệt làmộtngười đàn ông nghiêm túc đứng đắn,hắnthích nhất là đọc sách, các bộ sách nổi tiếng đềuđãtừng đọc qua, đặc biệt là thích tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung,đãgần 40 tuổi nhưng vẫn có máu “Kiếm khí tung hoành tam vạn lý, nhất kiếm hàn thập cửu châu”, tiếp đóhắncũng rất thích đọc tiểu thuyết của Trương Ái Linh, trong sách cómộtcâu màhắnđãnóivới Giang Song Lý:
Vậy Chu Xung có bận rộnkhông?
Cậukhôngcó tài khí như Trương Ái Linh, nhưng cũng đủ khiến cho tim Minh Nguyệt đập thình thịch như trống khi nghe thấy câu này.
Trong phút chốc, Chu Tự Hằng cứ suy nghĩ mãi, cậu cảm thấy chuyện thi múa của Minh Nguyệt làmộtdịp khiến cho cậu ngộ ra được rất nhiều điều.
Minh Nguyệt có thể thi đỗ vàomộttrường cấp hai tốt nhất ở Nam Thành, đóđãlàmộtchuyện ngoài dự kiến, có thể là do Minh Đại Xuyênkhôngtạo áp lực chocôbé, và bản thâncôbé cũng rất may mắn.Bình thường Giang Song Lý luôn nghĩ là congáicònnhỏnênkhôngtheo kịp việc học, lớn hơnmộtchút chắcsẽkhá hơn, nhưngthậtsựthìMinh Nguyệtkhônghề được di truyềnsựthông minh giỏi giang như Minh Đại Xuyên, bất luận thế nàothìthành tích học vẫn chỉ ở mức trung bình.Sau khi hỏi ý kiến của Minh Nguyệt, hai vợ chồng quyết địnhsẽchocôbé theo học múa, dù sau này nó có trở thành tài lẻ hay nghề nghiệp chínhthìcũng làmộtphương án tốt cho tương lai của Minh Nguyệt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.