Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28
Minh Nguyệtkhôngkìm được mà ch** n**c mắt, gương mặt hồng hào cũng tái nhợtđi.
Mạnh Bồng Bồng đứng bên cạnh vô cùng sợ hãi, bần thầnmộtlúc lâu sau mới đỡ Minh Nguyệt đến phòng y tế.
Minh Nguyệtthìhoạt bát năng động hơn Mạnh Bồng Bồng nhiều.
Mạnh Bồng Bồng cầm bút gõmộtcái lên đầu Minh Nguyệt, khiếncôbé hoàn hồn trở lại.
Buổi chiều cuối tháng tư, nhiệt độ gần 30 độ C.
côy tế nhíu mày, Mạnh Bồng Bồng xen vàonói: “Đây làanhtrai của bạn ý đấy ạ.”
[Đểanhxoa cho em nhé?]
côbé quay đầuđichỗ khác, lại bất ngờ thấy cómộtngườiđãđứng ở cửa từ bao giờ.
Giang Song Lý mượn Chu Tự Hằng làm ví dụ luôn: “Con nhìnanhTiểu Hằngđi, có phải lúcanhlên cấp haithìgiọngnóibắt đầu hơi khàn đúngkhông? Đó là thời kì vỡ giọng của con trai đấy,trêncổanhsẽcómộtcục nhô ra, gọi là yết hầu, cái đó congáikhôngcó đâu.” Giang Song Lý cònnói: “Sau này Tiểu Hằng còn giống bố con ấy, bắt đầu mọc râu, còn conthìkhông.”
Ví như lúc này, giáo viên toán vừa ramộtbài hình học, Minh Nguyệt như bước vào trận chiến, đôi môi hồng mím lại, cau mày, hai tay nghiêm túc khoanh lạitrênbàn, nhìn bên ngoàithìcó vẻ nhưđãtrang bị đầy đủ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng thực chất trong lòng lại nơm nớp lo sợ như con mèonhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
côbé mới thay đổi loại áo lót cách đâykhônglâu, so với các bạn nữ trong lớpthìcôbénhỏhơnmộtchút, vì có học nhảy nên dáng khá cao, nhưng cơ thể lại phát triển hơi chậm.
Các bạn học nữ đều mặc đồng phục mùa hè, áo khoácthìvắttrênghế, chỉ có Minh Nguyệt là vẫn mặc nguyên áo khoác và cài cúc cẩn thận, chỉ để lộ ra cổ áo sơ mi bên trong.
trênsânkhôngcó mái che, trời nắng làm cho bầukhôngkhí trở nên mờ ảo, Minh Nguyệtđãbuộc tóc cao lên rồi, nhưng mồ hôi vẫn chảy xuống mặt.
Quả bóng hướng thẳng đầu Mạnh Bồng Bồng mà bay tới, Minh Nguyệt sợ cái đầu thông minh củacôbạn nàysẽbị ảnh hưởng nếu bị đập trúng mất.
Được ngồi cùng bàn vớicôbạn này, đúng là may mắn của Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng ngẩn người, thấycôbé ngượng ngùngthìnói: “anhcónóilà muốn xoa cho em à?”
Cổ áo củacôbéđãđược phanh ra, để cho tiện khám bệnh và làm mát,côbéđãcởi hai cúc áotrêncùng, tóc buộc cao, cómộtvài lọn rơi xuống bên cổ, càng làm nổi bật làn da trắng muốt củacôbé.
Giọngnóicủa cậu nhưđangvang lên bên tai, ngay cả ngữ điệu cũng thay đổi.
Lông micôbé giống nhưmộtcái quạtnhỏvậy, dáng vẻ dịu dàng khiến Mạnh Bồng Bồng muốn đưa tay sờ lên mái tóc dài củacôbạn này, nhưng cuối cùng lại kìm chế lại.Bố mẹcôbé đều là luật sư, từnhỏđãdạycôbé về hai từ “Lý trí” và “Khắc chế”.
khônggiống với nhữngcôgáixinh đẹp khiêu vũ trong bar, cơ thể củacôbé vẫn còn rất non nớt, nhìn nghiêngthìchỉ thấyhiệnlênmộtđường cong rấtnhỏ, nhưng Chu Tự Hằng lại cảm thấy cực kỳ đẹp, đẹp đến mứckhôngthể hình dung, khiến cho cậu thần hồn điên đảo.
“Khoảng ba đến năm phút,khôngcần xoa mạnh quá, tốt nhất là chườm nóng xong rồi xoa.”côy tế giãn chân mày,nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Bồng Bồngđanglàm bài tập Toán, cómộtbài khó làmcôbé đau đầu từ sáng đến trưa, cuối cùng cũng giải ra được, tâm trạng thoáng chốc buông lỏng, quay sang nhìnthìthấy Minh Nguyệt vẫnđangchăm chú ghi bài.
Nhảy dây,côbékhôngthích, vì lực bật nhảy củacôbékhôngđược tốt.Đá cầu,côbé cũngkhôngchơi, vìcôbé biếtrõlà cơ thể mình chẳng hề nhanh nhẹn.Mấy môn liên quan đến bóngcôbé cũngkhôngcó hứng thú vì tay yếu.Môn thể thao duy nhấtcôbé tham gia là chạy bộ, cứ chạy vòngđivòng lại ở cái đường chạy 400m.
Câunóikia giống như thần chú vậy, làm Minh Nguyệt nghĩ đến mà đau đầu,côbé cắn môi, ngượng ngùng xua taynóikhôngcần.
Minh Nguyệt được công nhận là tiểu mỹ nhân của lớp, gương mặt xinh xắn, đôi mắt hoa đào, cười lên còn có lúm đồng tiền, nhìn vừa ngọt ngào vừa đángyêu.Mạnh Bồng Bồng rất thích ngắmcôbạn này, lại ngồi cùng bàn nữa nên càng thường xuyên ngắm.
Bạn nam đá quả bóng chạy tới xin lỗi: “Mình…Mạnh Bồng Bồng…Xin lỗi nhé.” Cậu ta có biết Mạnh Bồng Bồng, vừa rồi đá bóng chỉ là muốn dọa Mạnh Bồng Bồng mà thôi.
Mẹcôbé là Giang Song Lý rất coi trọng thời điểm dậythìcủa congái, rất cẩn thận dạy cho con đủ mọi điều cần thiết, đồng thời cũng nhắc nhởcôbé về vấn đề nam nữ khác biệt.Giang Song Lý làmộtgiáo viên giỏi,côcho rằngkhôngnên ngại ngùng khi chia sẻ cho con cái vấn đề sinh lý, kinh nghiệmđidu học càng khiến cho tư tưởng củacôtrở nên cởi mở hơn.
Vừa mới dứt lờithìcôbé cũng tự nhận ra là mình bị ảo giác rồi, mặt bắt đầu trở nên rầu rĩ.
Bên ngực trái trong nháy mắt truyền đếnmộtcơn đau như bị xé rách.
côbékhôngdám cởi áo khoác, vì cảm thấy nó nhưmộttấm bình phong che chắn bảo vệ mình vậy, giúpcôbé yên tâm hơn.
Trong tim Minh Nguyệt nhưđangcómộtđóa hồng, từ từ nhú lênmộtnụ hoa.
Minh Nguyệt thầm nghĩ, Mạnh Bồng Bồng chắc chắn cómộtbộ não siêu phàm,côbạn này có khả năng ghi nhớ cực kỳ tốt các vấn đề, ở trường Nhất Trung này, Mạnh Bồng Bồng lúc nào cũng đứng hạng nhất.
“Cẩn thận phía bên phải kìa!” Minh Nguyệt la lớn với Mạnh Bồng Bồng, nhưng lý trí của Mạnh Bồng Bồngkhôngthể chi phối đượcsựmệt mỏi, thế nên Minh Nguyệt bèn chạy đến kéocôbạn ra.
Chương 28 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệt cực kỳ đau,côbé xua tay, gật đầu tỏ ýđãbiết,côbékhôngtức giận, nhưng nước mắt cứ chảy mãi.
“côbé ngốc.” Chu Tự Hằng vỗnhẹđầucôbé.
Minh Nguyệt vui vẻ muốnđitớinóichuyện với bạn, nhưng bất ngờ lại trông thấymộtquả bóng từ xa bay tới.
Chu Tự Hằng hướng mắt nhìn xuống, thấyrõchiếc áo lótđãkhiến cậu chú ý từ sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệt nhìn Chu Tự Hằng, ánh mắt mở to vì ngạc nhiên, chuyện thi nhảycôbé còn chưanóivới bất kì ai mà.
Nếu là Chu Tự Hằngthìcậu tuyệt đốisẽkhôngnhư thế, cậu cũng chơi thể thao rất tốt, nhưng nếukhôngthuathìsẽcố thủ đến cùng.Cậu cười trêu Minh Nguyệt: “Em có thua đâu mà lạiđinhường cho người khác hả?”
Minh Nguyệt cười đáp: “Chẳng qua chỉ làmộttrò chơi thôi mà, mọi người đều vui vẻ là điều quan trọng nhất, với lại em cũng cần được nghỉ ngơi.” Gương mặtcôbé đỏ ửng, chẳng có dáng vẻ gì là cần nghỉ ngơi cả.
Minh Nguyệtđangđánh cầu lông với các bạn nữ,côbé chơi rất tốt, rất ít khi để thua, nhưng đánh đượcmộtlúcthìtự động xin thua cuộc.
Mạnh Bồng Bồngnói: “Nốimộtđường thẳng từ điểm A đến điểm D.”
đangtrong tiết Toán, giáo viênđanggiảng đến nội dung quan trọng, Minh Nguyệt muốnnóitiếng cảm ơn với Mạnh Bồng Bồng, nhưng quay rathìđãthấycôbạn nàyđangmộtlần nữa vùi đầu vào quyển sách rồi,trêntờ giấy nháp chi chít những chữ số và kí hiệu, như thể người vừa mới nhắc nhở Minh Nguyệtkhôngphải là mình vậy.
Chu Tự Hằngnóihộ luôn: “Việc này có ảnh hưởng đến cuộc thi nhảy của em ấy vào tuần saukhôngạ?”
Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu vào phòng y tế, Minh Nguyệt ngồitrênghế, nắng chiếu thẳng vào mắt nên thấy hơi đau nhức.
Minh Nguyệt nghe lời bạn,côbé cầm bút và thước lên, cực kỳ nắn nót vẽ đường thẳng, chân thànhnói: “Cảm ơn cậu.”
côy tế đưa thuốc cho Minh Nguyệt, dặn dòcôbé: “Con hơi dùng lực xoa bópmộtchútthìthuốcsẽphát huy hiệu quả tốt hơn.”
Từ lúc Chu Tự Hằng bùng học sau tiếtanh, Minh Nguyệt vẫn chưa bình tâm lại được.
Màu trắng, dâynhỏ, in hình bông hoa năm cánh.
“Con cởi áo khoác rađi.”côy tếnói, “Trời nóng thế mà học thể dụckhôngcởi áo khoác à?”côchỉ cười hỏi chứ cũngkhôngcó ý gì.
Minh Nguyệt nghe vậythìchỉ hậnkhôngthể cómộtcái lỗ để chui vào, Chu Tự Hằngthìnghiêm túc hỏi: “Xoa bao lâu ạ? Và dùng lực ở mức độ nào?”
Chu Tự Hằng yên lặng đứng đó, so với những cậu bạn cùng tuổithìChu Tự Hằng cao hơn rất nhiều, có lẽ vì vừa mới chạy nhanh nên hơi thở dồn dập, tay đặt lên khung cửa.
“Về chuyện ngực to ra con cũngkhôngviệc gì phải xấu hổ, đây là chuyện rất bình thường, nhưng Tiểu Nguyệt Lượng nhất định phải chú ý tự bảo vệ mình,khôngđược cho người khác chạm vào ngực, đặc biệt là con trai.” Giang Song Lý vìmộtgiờ dạy sinh lý cho congáimà còn tự chuẩn bị mấy tờ giáo án từmộttuần trước.
Nhưng Minh Nguyệtthìchỉ cần nhắc đến áo khoác thôi làsẽnhớ ngay đến Chu Tự Hằng.
Mạnh Bồng Bồng đúng lúc nàythìchạy đến,côbé mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng vẫn bình tĩnh điều chỉnh tốt hơi thở, chậm rãiđibộ về phía trước.
Chu Tự Hằng vuốtnhẹchóp mũicôbé, đầu ngẩng cao, dáng vẻ kiêu ngạo và đắc ýnói: “Chỉ cần là chuyện có liên quan đến emthìanhđều biết hết.”
Trước khi đứng dậy ra ngoài, Minh Nguyệt cứ địnhnóigì đó rồi lại thôi.
Cảm xúc bị đè nén cả ngày khiến Minh Nguyệt bất giác thốt lên: “khôngcầnanhxoa!”
Minh Nguyệt chơi hai hiệp rồi đưa vợt chomộtcôbạn, sau đó đứng cạnh sân chờ.
Cậu ta lại tiếp tụcnóixin lỗikhôngngừng.
Ngón tay cởi áo khoác củacôbé run rẩy, Mạnh Bồng Bồng phải giúpcôbé cởi, sau đó lại trình bàysựviệc vừa rồi vớicôy tế.
sựlý trí từnhỏcủacôbé cũng đượccôbé áp dụng ở giờ thể d·ụ·c luôn.
Đối với cậu mànóithìtrênđời chỉ có ba việc,mộtlà việc liên quan đến Minh Nguyệt, hai là việc liên quan đến cậu, và ba là việckhôngliên quan gì đến ai cả.
Mạnh Bồng Bồngnóirất mạch lạcrõràng,côy tế nghe xongthìhỏi Minh Nguyệt: “Con chỉ thấy đau thôi đúngkhông?” Minh Nguyệt gật đầu,côy tế lại kiểm tramộtchút rồinói: “khôngquá nghiêm trọng, chỉ cần chườm nóng hoặc bôi thuốc mỡ là được, hay cứ để nó tự khỏi cũngkhôngsao.”nóixong liền đứng dậy lấy thuốc.
Tựa như vừa nãy thứ cậu uống ở barkhôngphải sữa tươi, mà là ly rượu cầu vồng của Bạch Dương, khiến cho cậu có phần choáng váng vì say.
Nghỉmộtlát, cậu liền chuẩn bị bước vào.
Có thể vì tập múa từ bé nên tố chất cơ thể củacôbé rất tốt, môn thể thao nào cũng nắm bắt bí quyết rất nhanh.
Cậuđitới, rất tự nhiên cầm lấy áo khoác của Minh Nguyệt trong tay Mạnh Bồng Bồng, sau đó ngồi cạnhcôbé, cánh tay đặt ở lưng ghếcôbé ngồi,nhẹnhàng hỏi: “Bên trái à?” Cậu rất hiểu Minh Nguyệt, lúccôbé ốm Chu Tự Hằng còn biết sớm hơn cảcôbé, lúc nàycôbé bị đau chỗ nào, Chu Tự Hằng vừa nhìn là biết ngay.
[Đểanhxoa cho em nhé?]
Cảm xúc này trước nay chưa từng có, giống nhưmộtcơn bão đột ngột kéo đến, làm đảo lộn tâm trí củacôbé.
Quả bóng vút qua, cái đầu quý báu của Mạnh Bồng Bồng may mắn thoát nạn, nhưng Minh Nguyệt lại là người xui xẻo bị đập trúng.
Cómộtcôbạnnói: “Minh Nguyệt, cậu cởi áo khoác ra cho đỡ nóngđi.”
Đến phòng y tế,côy tế chỉ cho Mạnh Bồng Bồng ở lại, còn những người khác đều bị đuổi ra ngoài.
Lúc ngón taycôbé khẽ đụng phải tay của Chu Tự Hằng, như thể cómộtdòng điện xẹt qua, truyền đến tận trái tim.
Vì đượcyêumến nên giờ thể dụccôbé được rất nhiều bạn học kéođichơi các môn thể thao.
Con trai, bao gồm cả Chu Tự Hằng, người cùng lớn lên với Minh Nguyệt.
Giống nhưmộtbến đỗ an toàn, khiến chocôbé theo bản năng lệ thuộc vào Chu Tự Hằng.
Tư thế của cậu giống như làđangôm Minh Nguyệt vậy, lại còn cúi đầunóibên taicôbé nữa, Minh Nguyệt mất tự nhiên, cúi thấp đầu đáp: “Vâng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiệt độtrênngười Chu Tự Hằng còn nóng hơn cả ánh mặt trời, ở gần còn có thể ngửi thấy mùi rượu nhènhẹ, tâm trạng xao động cả ngày của Minh Nguyệt dần an tĩnh lại khi ở bên cạnh cậu,sựđau đớn ở ngực cũng được giảmđikhôngít.
[Đểanhxoa cho em nhé?]
Minh Nguyệt càng cúi thấp đầu, để lộ vùng cổ trắng nõn.
Minh Nguyệt bấm mạnh vào đùi mình để tâm trạng khôi phục trở lại.
“khôngvấn đề gì đâu, ngày mai là đỡ ngay.”côy tế cườinói.
côbé là học sinh có tính cách tốt nhất trong lớp, dịu dàng như nước,khôngbao giờ ganh ghét ai, cũngkhôngbao giờ thấy tức giận, lúc nào cũng cười híp mắt.côbé cũng có chút khuyết điểm, ví dụ như hơi yếu ớt, nhưng vì tuổi cònnhỏnên khuyết điểm này có thể thông cảm được.
Những lời này lạimộtlần nữahiệnlên trong đầu Minh Nguyệt, các ngón tay thon dài của Chu Tự Hằng cũnghiệnra theo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.