Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27


Bạch Dương tới barkhôngđể ngắmgáiđẹp, cũngkhôngđể nghe nhạc, mà cậu ta chỉ thèm uống rượu thôi, thèm chảy cả nước miếng.Cậu ta có thể coi là ngàn chénkhôngsay, lúc uống rượu vô cùng hưởng thụ, coi rượu chẳng khác gì cái bánh bao thịt hay bát mì nóng mà cậu ta hay ăn cả.

Chu Tự Hằngđidọc bờ sông, lúcthìđứng lại nhìn thuyền, lúc lại hô hào cổ vũ, đợi đến khi thuyền đỗ vào bến, vừa hay Chu Tự Hằng cũng mớiđiđến đó, cậu nhanh chóng chạy vào tiệm tạp hóa mua pháo, mượn bật lửa để đốt, sau đó ném ra giữa sông.

Bạch Dương ngồi ở quầy bar uống tầm bốn ly rượu cầu vồng, sắc trờiđãngả về chiều.

Chu Tự Hằng nhếch môi, lui về sau mấy bước rồi chạy lấy đà, động tác của cậu cực kỳ lưu loát gọn gàng, tư thế đáp đất nhìn cũng ngầu hơn Bạch Dương mấy trăm lần, đây là thành quả của việc thường xuyên trèo tường bùng học mà ra.

sựphóng khoáng và nổi bật của Chu Tự Hằng, chính là hình mẫu mà Bạch Dương luôn muốn hướng tới.

Ra khỏi con đườngnhỏở trường Nhất Trung là đến thành cổ,điqua nữathìđến dòng sông Tần Hoài nước trong xanh.

Cũng là người mà Bạch Dương hâm mộ nhất.

Bạch Dương vẫn cònđangchổng mông lên nhìn xem mình có bị thương chỗ nàokhông, Chu Tự Hằngđitới đạpmộtphát vào mông cậu ta,nói: “Trèo bao nhiêu lần rồi còn gì, cái tường cũng chỉ cao có từng này,khôngchết được đâu mà sợ,đithôi!”

Bạch Dương lập tức vứt bảy cái mùi vị của ly rượu ra sau đầu, ôm lấy bố cọ cọ.

Bạch Dương cầmmộtly rượu màu cầu vồng, chẹp miệng,nói: “Đại ca, ngon lắm, tận bảy vị cơ,anhcó muốn thửkhông?”

Hành động của cậu cũng có thể coi làmộtkiểu học trộm, nhưng dù gìthìcậu cũngkhôngthể cướp miếng ăn của người ta được, nên ban nhạc đối với cậu rất tốt, lúc nghỉ giải lao cònnóiđôi ba câu với cậu.

Bạch Dương đến bar là để uống rượu, còn Chu Tự Hằngthìlại uống sữa tươi.

“Bạch Dương, con lăn ra đây ngay!” Cục trưởng Bạch đứng bên ngoài rống vào, ông mặc đồng phục cảnh sát,trênvai là những ngôi sao màu bạc chói mắt, ông thường tới đây để tìm Bạch Dương, may nhờ có ông mà những quán bar ở vùng này làm ăn rất quy củ,khôngdám trái pháp luật.

Chu Tự Hằng nhìncôbé, trong lòng thắc mắc.

Phòng nhảy đối diện có thêmkhôngít người tham gia, mà vũ đạo của mấy người phụ nữ kia cùng lắm chỉ là uốn éo đung đưa cơ thể mà thôi.Cậu cảm thấy Minh Nguyệt nhảy còn đẹp hơn vạn lần so với bọn họ,côbé học khiêu vũ cổ điển, lúc vung tay áo lên nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Ừm, đúng vậy.

Hôm nayanhta pha chế món sữa tươi dâu, thêmmộtviên đá vào, nhận đượcmộtngón tay cái từ Chu Tự Hằng.Từnhỏcậuđãhay uống sữa tươi, uống từ khi được Chu Xung bế về, vì con traikhôngđược bú sữa mẹ, cho nên Chu Xung sợ conkhôngđủ dinh dưỡng, ngày nào cũng cho con uống mấy bình sữa lớn.Chu Tự Hằng bị nghiện uống sữa từ đó, trong miệngkhôngcó vị sữa là thấy bứt rứt khó chịu ngay.

Cốc sữa tươi có màu hồng phấn, lúc Minh Nguyệt đỏ mặt nhìn cũng giống như vậy.

Chu Tự Hằng phất tay cho qua,anhpha chế gãi gãi mũi, tiếp tục quay ra tiếp chuyện các khách nữ.

anhta rất muốn được thăng chức tăng lương, cho nênđãtự tay luyện tập cách pha chế sữa tươi ngon để chiều lòng đại thiếu gia, chỉ lén luyện thôi chứkhôngdámnóivới người khác, nếu bị người ta biết đượcthìmất mặt lắm.

Từ trước đến giờ khi đến đây cậu chỉ thích nghe bài hát này, tất cả mọi người làm trong quán bar này đều biết rằng, trong tim của tiểu thiếu gia có inmộtvầng trăngnhỏchói sáng.

Chu Tự Hằng nhìn theo bóng hai cha con họ, tay đút túi quần, quay ngược hướng trở về trường học.

Chu Tự Hằng đẩy Bạch Dương ra, kéoanhpha chế lại hỏi thầm: “Trước đây bạngáianhngựcnhỏlắm đúngkhông,anhlàm thế nào cho nó to ra được vậy?”

“Dê béo, sao tự nhiên lại đần ra thế!” Chu Tự Hằng ngoắc tay với cậu ta, “Cẩn thận lại rơi xuống sôngthìtaokhôngkéo lên được đâu.”

anhđánh ghita trả lời thay Chu Tự Hằng: “Đều tại vầng trăng gây họa.” Nghe xong mọi người trong ban nhạc đều cười ồ lên.

Chu Tự Hằng nghe xong, lập tức chạy nhanh đến phòng y tế.

anhpha chế nhìn đại thiếu giamộttay sờ đầu,mộttay cầm cốc thủy tinh uống, dáng vẻ dường như rất hài lòng.

Chu Tự Hằng nhăn mày, nếu mà đauthì…hay là thôiđi, ngực Minh Nguyệt có bé như quả dâuthìnhìn vẫn đẹp mà.

Chắc là…to bằng từng này nhỉ?

Đúng như Mạnh Bồng Bồngnói, Bạch Dương làmộtcậu béo rất linh hoạt, nên là dù cho người có toàn mỡthìvẫn cứ trèo rào nhảy ra ngoàimộtcách dễ dàng.

Lại co thêm chút nữa, Chu Tự Hằng đổi góc độ mà nhìn.

Chu Tự Hằng nhớ tới Minh Nguyệt, chiếc áo lót củacôbé được che giấu dưới lớp áo sơ mi, có màu trắng, hoa văn rấtnhỏ, cậu vẫn chưa được nhìn thấy hẳn hoi, nhưng có thể đoán được là rất đángyêu.

Chu Tự Hằng nghe thấy cục trưởng Bạchnóivới con trai: “Hai bố con mình mau về nhà thôi, nhân lúc mẹ con còn chưa tan làm, bốsẽnấu món thịt kho tàu cho con ăn.” Lúc ôngnói, dáng vẻ cực kỳ dịu dàng, hoàn toànkhônggiận dữ như lúc vừa nãy đứng bên ngoài quán bar gọi Bạch Dương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì tiếng pháo to quá nên Bạch Dươngkhôngnghe thấy bọn họnóigì, Chu Tự Hằng đứng ở cạnh bến tàu, bịmộtđám người trẻ vây xung quanh, cậunhỏhơn bọn họ khoảng bảy tám tuổi, nhưng cử chỉkhônghề nhún nhường hay rụt rè, hoàn toàn có thể hòa nhập chung với nhóm.

Bạch Dương nhìn menu rượu, lướt đến đâu là đọc thành tiếng đến đấy, đọc xong lại nhắm mắt nghĩ, “Cái này uống rồi.” Cậu ta chỉ vàomộtloại cocktail,nói: “Hôm nay em uống cái này.”

Những mảnh giấy đỏ mỏng b*n r* giữakhôngtrung,trênsông Tần Hoài giống như được bao phủ bởimộtdải lụa màu đỏ thẫm.

anhpha chế lúc nàyđangđề cử mấy loại đồ uống cho các khách hàng nữ, giọng điệu hài hước chọc cho mấycôgáiphải che miệng cười.

“Cậu chủ thích nghe bài gì nào?”mộtngười đàn ông tóc dài trong ban nhạc hỏi.

Bạch Dương nhìn thấy bốthìsợ cụp cả tai lại.

Hai bên bờ sông Tần Hoài có rất nhiều quán bar và quán ăn đêm.Buổi tối là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày, mọi người dường như trở thànhmộtcon người khác, thay đổimộtkhuôn mặt mới, vui vẻ uống rượu với nhau.Ban ngàythìkhôngthể nhộn nhịp như buổi tối, nhưng Chu Tự Hằng lại thích đến quán bar vào ban ngày hơn.

Cân nặng của cậu tathậtsựkhônghềnhẹ, lúc cậu ta đáp đất, Chu Tự Hằng đứng cáchmộthàng rào cũng có thể cảm nhận được mặt đấtđangrung chuyển.

Còn chưa kịp lên tiếngthìMinh Nguyệtđãco rúc người lại như con mèonhỏ, dựa vào lưng ghế, túm chặt cổ áo, mếu máonói: “khôngcầnanhxoa.”

Hẳn là bằng quả dâu tây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Dương cònđangchăm chú đợi pha xong rượu, Chu Tự Hằngthìđãđitới ngồi gần sân khấu, chọnmộtvị trí tốt nhất để xem.

trênsàn có những vũ công nữđangnhảy rất kh*** g**, ban ngày người vào đây phóng túng cũngkhôngít.Nếu như bình thườngthìChu Tự Hằng chắc chắnsẽkhôngliếc mắt nhìn, nhưng hôm nay, cậu lại chăm chú đánh giá những người phụ nữ kiamộtphen.

“Lại làm phiền Tiểu Chu rồi.” Cục trưởng Bạch cườinói.

Vừa mới nhảy rào vào trườngthìđám đàn emđãchạy ranói: “Minh Nguyệt trong giờ thể d·ụ·c bị bóng đập vào,đangở phòng y tế rồi đại ca.”

“Con phải ăn nhanh lênmộtchút,khôngthìlại bị mẹ pháthiệnnhư lần trước ấy, lúc đóthìhai bố con mình c·h·ế·t chắc.” Cục trưởng Bạch lại dặn dò.

Bạch Dương tuykhônguống say nhưng vẫn hơi sợ, Chu Tự Hằngthìdứt khoát kéo cậu ta ra ngoài.

Cậu nhấc chânđithẳng về phía quầy bar.

Bạch Dương đứng bên kia tường lau mồ hôi, cảm ơn trời đất: “May mà tườngkhôngsập.”

Chương 27

Lúc nàytrênsông có rất nhiều thanh niênđangngồitrênthuyền rồng, tất cả những chiếc thuyền rồng đẹp nhất ở Nam Thành đều được mang ra hết.Chiếc thuyền hẹp và dài, mép thuyền có vẽ hoa văn màu đỏ thẫm,trênthuyền đám thanh niênđangvui vẻ tụ tập ca hát.

thìra là bị bóng đập vào chỗ đó…

anhpha chế nghe xong, mặt lúc đỏ lúc trắng,anhta hay thích khoe khoang, lúcnóichuyện với mấy khách nữđãbuông mấy lời th* t*c,khôngbiết sao mà Chu Tự Hằng lại nhớ lâu thế.Nhìn vẻ nghiêm túc của Chu Tự Hằng,anhta ngượng ngùngnói: “thì…xoa bóp thôi, nósẽto lên.”

Miệngthìnóivậy, nhưng cậu lạiđiđến kéo cổ áo Bạch Dương lôiđi,mộtlúc sauthìđến quán bar mà Bạch Dương vẫn luôn thầm ao ước muốn đến.

Nghĩ xong, cậu lập tức bị sặc sữa dâu, cả người nóng ran lên.

“Có làm người ta đaukhông?” Chu Tự Hằng lại hỏi, sáng nay Minh Nguyệt bị đậpmộtcái mà đau đến chảy cả nước mắt luôn rồi.

Bạch Dương đứng bên cạnh, nhớ lại hồi nãy khi Chu Tự Hằng mua pháo, châm lửa, sau đó ném ra xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hay là từng này?

Đều là người quen nênkhôngnóinhiều, cục trưởng Bạch giơ bàn tay to lên rồi kéo Bạch Dươngđi, Bạch Dương lúc đầukhôngvui, nhưng về sau lại cực kỳ hưng phấn.

Bị đập vào chỗ nào vậy?

Bạch Dương béo đến mứckhôngthấy cổ luôn, nhưng vẫn cố gắng gật đầu, miệng cười tươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anhpha chế đáp lại rồi xoay ngườiđipha rượu, cái cậu họ Bạch này cũng lạ, cómộtngười cha cao lớn uy mãnh mà tính tình lại nhát như chuột vậy.

Đôi môi đỏ như quảanhđào chu lên, nom nhưđanglàm nũng chứkhôngphải tức giận.

côbésẽkhônggiận mìnhthậtđấy chứ?

Chiếc áo hai dây để lộ cánh tay trắng nõn và b* ng*c m*m m**, lớp vải mỏng làmhiệnrõcả nội y bên trong.Áo lót của bọn họ màu hồng hoặc màu đen, rất diêm dúa và lẳng lơ.

Cậukhôngmuốn thấy Minh Nguyệt rơi nước mắt, chỉmộtgiọt thôi cũng đủ làm cậu đau lòng rồi.

Chu Tự Hằng gác chân lên bàn trà, huýt sáo thay cho lời đồng ý.

“anhthừa nhận lỗi là ở ánh trăng,

Vũ đạo của những người phụ nữ kiakhônghấp dẫn cậu lắm, lúc này cậu chỉ lơ đãng giơ năm ngón tay ra trước mắt, chậm rãi co vào.

Bạch Dương giật bắn mình như thỏ lúc bị đạpmộtcái,đangcòn tủi thânthìđãthấy Chu Tự Hằng hai tay đút túi quầnđicách xa mình rồi, chẳng còn kịp đau nữa, Bạch Dương lập tức bò dậy chạy đuổi theo sau.

Các ca sĩ và ban nhạc hát Rock and rollđangluyện tập cho buổi tối, Chu Tự Hằng rất thích nhìn họ luyện tập, cậuđãđánh đàn ghita được mấy năm rồi, Tưởng Văn Kiệt cũngkhôngthể dạy cậu nhiều hơn, mà những ca sĩ kiathìlại có rất nhiều kinh nghiệm và kỹ năng.

Có người gia nhậpthìcàng vui,trênthuyền người thanh niên đứng gõ trống hô hào, hòa cùng tiếng pháo nổ, đội trưởngthìnóichuyện với Chu Tự Hằng, cậu chỉ nhếch môi cười, đuôi lông mày nhướn cao.

Khiến choanhtrong nháy mắt muốn đượcđicùng em đến bạc đầu…”

Lại co vàomộtchút.

Ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng,

anhpha chếthậtsựkhônghiểu nổi đầu óc của cậu nhóc này.

“khôngcó gì ạ.” Chu Tự Hằng khách sáo đáp.

Minh Nguyệt ngồitrênghế, cổ áo sơ mi phanh ra, áo khoác đồng phục được Mạnh Bồng Bồng cầm hộ, hai mắt rưng rưng, mặt nhăn nhó, nhìn rất đáng thương.

Động tác túm cổ áo khiến tầm mắt Chu Tự Hằng dừng lại trước ngựccôbé, cậu đứng ở cửa,khôngnhịn được mà phì cười.

anhpha chế đáp bừa: “Rất đau.”

anhchàng pha chếđãquá quen thuộc với hai cậu con trai này,mộtngười là con trai của ông chủ,mộtngười là con trai của cục trưởng cục cảnh sát Nam Thành,mộtngười từtrênxuống dướikhôngcómộtmàu trắng, còn người kiathìđến cả tên cũng trắng, hai cậu nhóc luônđivới nhau, trở thành đề tài hay được nhắc đến trong câu chuyện của mọi người.

Nhớ đến Minh Nguyệt, cậu có phần luống cuống và phiền não. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu ta chống hai tay mập vào cằm, cố gắng mở to mắt, cười lấy lòng vớianhpha chế.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27