Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26


Minh Nguyệt hít sâumộthơi, tay nắm chặt cây bút.

côbéđangcăng thẳng.

Cảm xúc nàykhônghiểu vì đâu mà đến, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ củacôbé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“anhđichơi đây, tan học đứng chờanhnhé.” Việc bùng học chẳng làm Chu Tự Hằng xấu hổ, cậu cứ thoải máinóithế ngay trong lớp, cả lớp cũngđãquá quen với điều này rồi.

Học sinh trong lớp cười ầm cả lên, đến cả giáo viên tiếnganhđangnổi giận đùng đùng cũng phải bật cười.

Nhưng Chu Tự Hằngđãnhanh hơnmộtbước, sau lưng cậu như có mắt, chỉ xoay người duỗi tay ra là bắt được viên phấn, cứu được cậu béođangbiếtrõlà có phấn bay tới đầu mình, thế màkhôngdám tránhđi, chỉ đứng yên giơ tay ôm đầu.

Nhưng dù có vậythìChu Tự Hằng vẫn ngày ngày đưa đón Minh Nguyệtđihọc, các học sinh cũngkhôngquá để ý, vì Minh Nguyệt luôn gọi cậu làanhtrai, địa chỉ hai bên gia đình cũng giống nhau, cho nên ai cũng cho rằng hai gia đình có quan hệ thân thiết.

Emyêuanh.

Tiếng chuông tan học đúng lúc nàythìvang lên, giáo viên tiếnganhthu lại sách rồiđira ngoài, Bạch Dương vẫn sợ hãi trốn sau lưng Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng bĩu môinói: “côgiáođicẩn thận nhé.” Sau đó kéo Bạch Dươngđivào lớp.

Mạnh Bồng Bồng rất thông tuệ, đồng thời cũng rất lý trí.

Mạnh Bồng Bồng rất nghiêm túc đáp: “khôngthể.”

[Đểanhxoa cho em nhé?]

Minh Nguyệt giật mình,khôngbiết phải trả lời như thế nào, hai tai nóng rực cả lên.

Minh Nguyệt cứ nghĩ mãi về câu đó, mặt đỏ bừng đáp: “Chắc là…biết.”côbénóirấtnhỏnhư thểkhôngchắc chắn lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Dương cũng chống tay lên bàn rồi đứng lên, vì đột ngột nên cái ghế bị lắc lư vì trọng lượng của cậu ta, lúc ghế sắp đổ, Bạch Dươngđãkịp thời ưỡn bụng khom lưng giữ lại.

Minh Nguyệt bỗng thở phàonhẹnhõm, đồng thời pháthiệnlòng bàn tayđãrịn mồ hôi, lúc đặt câu hỏi cũng gần như nín thở rồi.

Ra khỏi lớp rồi, Chu Tự Hằng thích đứng ở đâu là việc của cậu, mà chỗ cậu chọn chính là ngay cạnh cửa sổ gần bàn của Minh Nguyệt.

Giáo viên tiếnganhổn định lại tâm trạng rồi tiếp tục cầm sách dạy học, thầm than tại sao số mình lại đen thế, lại bốc thăm trúng vào lớp của Chu Tự Hằng.

Cho dù vậythìcôbé cũngkhôngcởi cúc áo khoác ra, phần ngực bị ép chặt cũng mặc kệ, lại nghĩ đến lúc sáng ở bãi gửi xe, Chu Tự Hằngđãcàn rỡnóilung tung với mình.

“Đại ca,anhnhìn xong chưa?” Bạch Dương vất vả lắm mới đợi được đến khi tâm trạng của Chu Tự Hằng trở nên tốt hơn, cậu ta tươi cười, cố gắng mở to mắt hỏi.

Bước vào trung học cũng là thời điểm hormone phát triển mạnh, thiếu nữ thiếu nam bắt đầu có những rung đ*ng t*nh cảm, chỉ cần trong lớp cómộtcặp nam nữ nào hơi thân mậtmộtchút là cả lớpsẽxôn xao ngay.

Minh Nguyệt hỏi: “Hai người?” Vừanóidứt lờithìcôbé lại suy nghĩmộtchút,mộtngườikhôngcầnnóicũng biết là ai rồi, cho nên lại hỏi lại: “mộtngười nữa là ai?”

Minh Nguyệt giả bộ bình tĩnh, nhưng mặtđãđỏ bừng cả lên, tiếc làcôbé ngồi đằng trước nên Chu Tự Hằngkhôngnhìn thấy mặt,khôngthìchắc chắn cậusẽvui vẻ huýt sáo trêu chọc: “Minhcônương đỏ mặt rồi kìa!”

“Bạch Dương cũngthậtđángyêu.” Mạnh Bồng Bồngnói, nhưng ngay sau đó giáo viên tiếnganhlại bắt đầu giảng bài, cho nêncôbạn này lại lập tức tiến vào trạng thái “khôngđể ý thếsựbên ngoài, chỉmộtlòng đọc sách thánh hiền”.

“Phải công nhận làanhcậu đối xử tốt với cậuthậtđấy.” Mạnh Bồng Bồng cườinói, “Trong trường mình thấy cậu ta chỉ tốt với hai người thôi.”

côbé chợt nhớ ra là thường ngày, Chu Tự Hằng cũng rất hay nhìn mình, lúcthìnhướn mày cười lưu manh, lúc lại gãi đầu cười để lộ hàm răng trắng, hoặc có khithìđắc ý xen lẫn kiêu ngạo…

Minh Nguyệt giống nhưmộtcon mèonhỏbị dọa sợ, lập tức thu hồi tầm mắt, yên lặng ngồi đọc sách tiếnganh.

Minh Nguyệtkhôngcười,côbé biết người giáo viên tiếnganhChu Tự Hằng vừa nhắc tới chính là mình.côbé nhớ mang máng là vào sáng sớmmộthôm nào đó, trước khi Chu Tự HằngđiHồng Kông,côbéđãdạy cậumộtcâu tiếnganh.

Minh Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn.

Giáo viên tiếnganhlại némmộtviên phấn tới, Bạch Dương béo nên rất dễ nhắm trúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 26

Hành lang trống trải, xung quanh các phòng học truyền đến tiếng lật sách.

[I love you]

Minh Nguyệt vô tình đụng phải đầu ngón tay cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng lười biếng đứng nguyên tại chỗ,khônghề tức giận vì bị cười, rất thản nhiên gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào Minh Nguyệt.

Bạch Dương rất to béo, tuy gương mặt tròn vo toàn thịt nhưng lạikhônghề khó coi, ngược lại còn có phần đángyêu, dáng vẻ ngây thơthậtthà.

Chu Tự Hằng chống khuỷu tay vào cửa sổ,nói: “Mày thấy tao nhìn xong chưa hả?” Cậu nhìn bao lâu cũngkhôngthấy đủ.

“Mày ngu à?” Chu Tự Hằng chỉ tiếc rèn sắtkhôngthành thép, “Bị ném nhiều lần như thế mà cũngkhôngbiết tránhđi.”

Minh Nguyệtkhôngtức giận, còn rất tự nhiên trò chuyện với Bạch Dương, cười tươi đứng dậy kê lại bàn học.

Đột nhiên trong lòng cảm thấy rất phấn khích,khôngnhịn được mà huýt sáo.

Các học sinh lại đượcmộttrận cười thỏa thích.

khônghiểu sao Minh Nguyệt bỗng cảm thấy tim đập nhanh, mặt nóng như thiêu đốt sau khi nghe cậunóixong.Mặt trời còn chưa lên cao, nhiệt độ cũng thấp, vậy mà lưng Minh Nguyệtđãrịn mồ hôi.

“Chào lớp trưởng.” Bạch Dương bắt chuyện với Mạnh Bồng Bồng, thậm chí còn cúi chào, nhưng vì quá mập nên còn làm rung cả bên bàn của Minh Nguyệt.

Hai người rất nhanhđãbiến mất ở cuối hành lang.

Mạnh Bồng Bồng lén chọcnhẹvào tay Minh Nguyệt,nói: “anhtrai cậuđanghuýt sáo với cậu kìa.”côbé liếc nhìn Chu Tự Hằngđanghớn hở, lại nhìn Minh Nguyệt vẫn giữ yên lặng,nói: “Haianhem cậu chẳng giống nhau gì cả.”

“Cậu vẫn còn nhìn Bạch Dương đấy à?” Mạnh Bồng Bồng trêu chọcnói, “Yên tâmđi, cậu tasẽkhôngbị ngã cầu thang đâu.”

Cậu ta thở phàonhẹnhõm, cườinói: “May vẫn chưa đổ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng hơi ngạc nhiên, sau đó lại dựa cả người vào cửa sổ, mỉm cười nhìncôbé.

Nhưng Minh Nguyệtthìvẫn chưa bình tâm lại được.

khôngphảicôbé nhìn Bạch Dương, mà là nhìn cái ngườiđitrước Bạch Dương, lộ ra nửa cái đầu vàmộtlọn tóc đen vểnh cao kia kìa.

côbé có thể cảm giác được là Chu Tự Hằngđangnhìn mình chăm chú, ánh mắt nóng rực xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu thẳng vào mặtcôbé.

Cửa sổ thủy tinh sáng loáng, thị lực của Chu Tự Hằng cực kì tốt, cậu nhìn thấy góc mặt nghiêng trắng nõn căng bóng của Minh Nguyệt, còn hơi ửng hồng nữa.

Chu Tự Hằng vui vẻ huýt sáo, đá văng ghế rồi bướcđi, rất phối hợp với lời giáo viênnói.Cậu yên vị đứng cạnh cửa,khôngthay đổi vị trí, tựa như chỗ này là địa bàn quen thuộc của cậu vậy.

Như thể trong thế giới của Mạnh Bồng Bồng, chỉ có mỗi hạng nhất mà thôi.

Thế còn bây giờ, cái nhìn của Chu Tự Hằng là có ý gì?

Cậu và Bạch Dươngmộttrướcmộtsauđira cửa.

Chu Tự Hằngkhôngưa dáng vẻ này của Bạch Dương, cậu vừađivừanói: “khôngđithìtao mặc kệ mày!”

Chu Tự Hằngrõràng có thểnóitiếnganhlưu loát, có thểnóicâu “I love you” này bằngmộtchất giọng cực kỳ tình cảm và chân thành, thế màkhông, cậu lạiđidùngâmtiếng Trung đểnóicâu này, còn giả vờ ngọng nghe rất buồn cười.

Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lại theo thói quen dặn dò: “anhchú ý an toàn nhé.”

Chuyện nàykhôngbiếtđãnóiđến bao nhiêu lần, Bạch Dươngrõràng rất nhát gan, sợcôgiáo cực kỳ, thế mà luôn thích trốn họcđichơi.

Giáo viên tiếnganhtức giận bướcđi.

mộtcâunóilàm hỏng hết cả tâm trạng, Chu Tự Hằng chỉ hậnkhôngthểmộtcước đạp bay cậu ta.

Chu Tự Hằng ném viên phấn vào thùng rác, tạo thànhmộtđường vòng cung rất hoàn mỹ nhưđangném bóng rổ: “Học tậpđinhé.” Cậu dạy dỗ Bạch Dương, Bạch Dương cực kì nể phục, chỉ thiếu là chưa vỗ tay cho cậu thôi.

“Bạch Dương đó.” Mạnh Bồng Bồng ôm đầu miêu tả dáng vẻ nhút nhát của cậu ta, “Dê béo tội nghiệp.”

[Đểanhxoa cho em nhé?]

Ánh nắng chiếu vào mặt cậu, khiếncôbékhôngnhìnrõnét mặt, chỉ có thể thấy gương mặt góc cạnh của cậu thiếu niên cao gầy, sắc nét nhưmộtbức tranh thủy mặc.

“Đại ca, khi nàothìđibar đây?” Bạch Dương bị phạt đứng cùng, nhưng cậu ta lại rất thích thú, dựa theo lệ cũthìbọn họ có thể danh chính ngôn thuận bùng học rồi.

Lờinóituy mang ý xin phép, nhưng thái độ lại có phần xấc xược.Giáo viên tiếnganhvỗ bàn, đặt sách xuống, chỉ ra bên ngoàinói: “Chu Tự Hằng, Bạch Dương, nếukhôngmuốn họcthìđira ngoài cho tôi!”sựnghiêm nghị củamộtgiáo viên có kinh nghiệm dạy lâu nămđãkhiến cho cả lớp học lập tức yên lặng.

Cậu vỗ vai Bạch Dươngnói: “Giống như lúc mày ănmộtcái gì đó ý.” Vì tâm trạng tốt nên cậu rất kiên nhẫn giải thích với Bạch Dương.

Bạch Dương vui vẻ cười, đứng ra sau lưng cậu muốn trốn, nhưng vì người to gấp ba lần Chu Tự Hằng nênkhôngthể trốn được, lại ngó ra nhìn trộmcôgiáo rồi rụt đầu về.

Chỉ có Bạch Dương là thương lượng với Mạnh Bồng Bồng: “Lớp trưởng, chuyện hai bọn mình bùng học có thể đừngnóivới giáo viên đượckhông?”

Chủ nhân của chúng nó, tên là Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằngkhôngbiếtcôbéđangnghĩ gì, chỉ cảm thấy mặtcôbé trắng trắng mềm mềm, rất muốn véomộtcái.

Bạch Dương vội vàng bám theo sau, trông chẳng khác gìmộtquả bóng lăn theo chân cả, “Đại ca, chờ em, chờ em với!”

Câunóikia giống nhưmộtbóng ma cứ lởn vởn trong đầucôbé, làm chocôbé bối rối cắn chặt môi.

Nhưngcôbé còn chưa kịp làm gìthìChu Tự Hằngđãdùngmộttay kê cái bàn lại vị trí cũ rồi.

Chu Tự Hằng giơ tay lên,nói: “Thưacô, em trả lời xong rồi, có thể ngồi xuống được chưa?”

Khi đócôbé đâu có hiểu được nghĩa của câu này, sau này học tiếnganhrồi, lúc biết đượcthìxấu hổ kinh khủng.

côgiáo tiếnganhliếc nhìn, sau đó trừng mắt với Chu Tự Hằng, lại lạnh lùng quét mắtmộtlượt nhìn cả lớp.

Vì bị Bạch Dương chặn mất ánh sáng nên Chu Tự Hằng lập tức đẩy ra, ghét bỏnói: “Cútđichỗ khác, chờanhmày nhìn xongđã.”

Mạnh Bồng Bồng khi cười nhìn vô cùng thanh tú, làcôbé xinh xắn và khéo léo, mà Minh Nguyệt còn cảm thấycôbạn này cực kì giỏi, bởi vì Mạnh Bồng Bồng chưa từng để tuột hạng nhất khỏi tay mình.

Mạnh Bồng Bồng ngồi cùng bàn Minh Nguyệtnói: “anhtrai cậu bạothậtđấy.”côbé ôm bụng cười, “Cậu ấythậtsựkhônghiểu nghĩa của câu đó là gì sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26