Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25
Bạch Dương hạnh phúcnói: “Bố em lén đưa cho em đấy.” Bố cậu ta bình thường luôn tỏ ra ghét dáng vẻ to béo của cậu ta, lúc giải thích về nguồn gốc cái tên, ôngnói: “Năm xưa bố làm lính đóng quân ở sa mạc,
“Chu Tự Hằng!” Minh Nguyệt tức giận muốn mắng cậu, nhưng vì được bố dạy làkhôngđượcnóira những lời khó nghe, cho nêncôbé chỉ đơn giản hô to tên cậu lên thôi.
“Em giải cho tôi câu này!” Giáo viên tiếnganhtức giận vỗ bảngnói.
Chu Tự Hằng liếc nhìn cậu ta, khẽ cười,nói: “anhđâykhôngthèm chút tiềnnhỏđó.”
“I love you.” Chu Tự Hằng cười tươinói, gương mặt đẹp trai rạng rỡ như gió xuân.
Minh Nguyệt vẫnđangnhìn vào tay cậu, Chu Tự Hằng như bị ma xui quỷ khiến, năm ngón tay cứ tự động miêu tả trongkhôngkhí, Minh Nguyệt xấu hổkhôngchịu nổi, ngực vốnđangđau nhứcthìbây giờ lại nhưđangbị lửa thiêu đốt vậy.
Cậu nhướn cao mày, cườinói: “Nhưng màcôgiáo của em lúc đó phátâmkhôngđược chuẩn lắm, lại chỉ dạy em đúngmộtcâu thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậuđiđánh nhau, Bạch Dương cũngđiđánh nhau, thế mà lúc gọi điện về cho phụ huynh, Chu Xungkhôngtức giận, bố Bạch Dương cũngkhôngtức giận, chỉ hỏi cậu ta có bị thươngkhông.Cậu bùng họcđira quán net, Bạch Dương cũngđitheo, bố cậu ta biết mà cũngkhôngtrách mắng.
Và sau này Bạch Dươngđãdùng hành động thực tế đểcôphụsựkỳ vọng của bố mình, trở nên to béo nhưmộttrái bóng.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt lập tức quay đầu lại, nhíu mày trừng mắt nhìn cậu.
Có đôi lúc Chu Tự Hằngsẽbị gọi lên, Minh Nguyệt biết cậu có thể trả lời được, nhưng vẫn quay đầu lại, lén lút khua tay múa chânnóiđáp án cho cậu, tuy sai nhiều hơn đúng, nhưng Chu Tự Hằng luônkhôngchút do dựnóira đáp án mà Minh Nguyệt đưa cho mình.
“Đại ca,anhlại làm trò tình thú với chị dâu đấy à?” Bạch Dương nghiêm túc hỏi, cậu mở vở tiếnganhra, cuốn vở trắng tinhkhôngcómộtchữ nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng quét mắtmộtlượt, thấy Minh Nguyệt ngồi ở chính giữa lớp,đangcầm cuốn sách tiếnganhđọc chăm chú, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy bóng lưng củacôbé, cùngmộtchút góc mặt nghiêng.
Tầm mắt cậu dừng lại ngay trước ngựccôbé, vì đứng gần nên có thể đánh giá đúng hơn, ngực của Minh Nguyệt cũngđãhơi nhô lên, dưới lớp áo sơ mi trắng đồng phục, cái áo lótnhỏmàu trắng thoắtẩnthoắthiện.
Bạch Dương cười tủm tỉm, chạy tới lấy lòng Chu Tự Hằng: “Đại ca, chị dâuđanggiận dỗi gìanhà?”
Chu Tự Hằng bắt đầu suy nghĩ về kiểu dáng của chiếc áo lót.
Cho đến bây giờcôbé vẫn chưa bao giờ gọi hẳn họ tên cậu ra cả, hồi béthìnũng nịu gọi “Chu Chu ca ca”, cứđitheo sau cậu nhưmộtcái đuôinhỏ, lớn lên rồithìgọi hai tiếng “Chu Chu” thân mật, đổi lại là Chu Tự Hằng cứ quanh quẩn bám dính lấycôbé.
khônggian xung quanh Minh Nguyệt bỗng chốc trở nênnhỏhẹp, trong đôi mắt của Chu Tự Hằng,côbé nhìn thấy hình bóng mình trong đó,mộtcơn gió mát thổi qua, làm phảng phất mùi hương thơm mát của cậu con trai trước mặt.
Minh Nguyệt được giải thoát, lập tức ôm chặt áo rồi chạyđi.
“Bánh bao ở đâu ra đấy?” Chu Tự Hằng liếc cậu tamộtcái rồiđivào trường, “Hình như mẹ màykhôngcho mày ăn mà?” Bạch Dương phải nặng gấp ba Chu Tự Hằng, trong trường đội bóng nào cũng muốn có Bạch Dương làm thủ môn.
Chu Tự Hằngkhôngchocôbé có cơ hội trốn tránh, hôm nay trong đầu cậu chỉ chứa mỗi hình ảnh b* ng*cnhỏphập phồng và hình dáng của chiếc áo lót thôi.Giống như vừa cómộtcánh cửa mở ramộtthế giới mới, phát ra trăm ngàn thứ ánh sáng sặc sỡ vậy.
Chương 25
“khôngnghe thấy?” Chu Tự Hằng ra vẻ như rất tin lờicôbénói, lại nghiêm túc hỏimộtlần nữa: “anhnóilà, đểanhxoa cho em nhé?”
Lần này cậu còn thêm vào động tác đểcôbé hiểurõra, cậu giơ năm ngón tay, sau đó làm động tác xoa bóp.
khôngphải giậnthậtrồi đấy chứ?
Chuyện liên quan đến congái, Bạch Dương cũngkhôngđể tâm lắm, cậu ta mócmộtcái bánh bao thịt bị ép bẹp trong túi quần ra, vừa ăn vừa hỏi: “Đại ca, chiều nayđichơi bóng rổ hay ra quán net ạ?”
Thấy cậu làm mất nhiều thời gian, giáo viên tiếnganhcàng tức giận hơn: “Chu Tự Hằng, em học bao lâu rồi mà đến cảmộtcâu ngữ pháp đơn giản cũngkhôngbiết hả? Rốt cuộcthìemđãtừng học tiếnganhchưa đấy!”
đangcãi nhau đấy à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệt lạimộtlần nữa quay đầu nhìn, thấy Chu Tự Hằngđangvẫy tay với mình.
“Đau quá đại ca!” Bạch Dương tủi thânnói.
Bạch Dương vội hô: “Minh Nguyệt!”, nhưngcôbéđãđimất rồi.
Chu Tự Hằng hung hăng đá cậu tamộtcái.
Chu Tự Hằng nghe mà phụt cười.
Chu Tự Hằng vô cùng áy náy, cậu đưa tay lên vò đầu, thử dò xét: “Khụ, hay là…đểanhxoa cho em nhé?”
“Trông mày vui quá nhỉ!” Chu Tự Hằng đạp vào chân cậu tamộtcái,nói: “Cũng được.”
“Thằng ranh này!” Chu Tự Hằng đậpmộtphát vào đầu Bạch Dương, “Mẹ nó, đây người ta gọi là tình thú biết chưa!”nóixong cậu hời hợt khoác balo vàomộtbên vai, tay kia đút vào túi quần, nhíu mày nhìn về phía Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng đạpmộtcái vào chân bàn, tạo ra tiếng động cực lớn, Minh Nguyệt nghe thế cũngkhôngbuồn quay đầu lại nhìn.
Nhưđangbị thầy chủ nhiệm gọi lên bảng vậy!
“Ừ.” Chu Tự Hằng thờ ơ đáp, cậu nhìn lưng Minh Nguyệt,nhỏgiọng hỏi: “Dê béo, mày thấy ngực to đẹp hay ngựcnhỏđẹp?”
Chiếc bánh bao thơm ngào ngạt,khôngto lắm, Bạch Dương vừa cắnmộtmiếng liền thỏa mãn híp hai mắt lại.
Sau này khi Bạch Dương nhớ lại, cậu ta cảm thấy đại ca Chu Tự Hằng của mình rất có khí chất củamộtbá vương, cho nên cậu ta mới quyết địnhđitheo đại ca đến tận bây giờ, “Đại ca,anhđúng làmộtngườianhhùng từtrêntrời rơi xuống, kéo em thoát khỏi vực sâu tăm tối.” Chu Tự Hằngthìchỉ ước giá như mình chưa từng gặp tên béo này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu duỗi cái chân dài ra để cản Minh Nguyệt lại, tay chống hai bên ngườicôbé, khom người xuống, mặt dán sát vàocôbé.
“Cho c·h·ế·t!” Chu Tự Hằng dựa vào tường, “Lănđichỗ khác!”
“Hiểu ạ!” Bạch Dương gật đầu như băm tỏi, nhưng vì quá mập, cổ toàn thịt nênkhôngnhìn thấyrõ.
Nhưng lần này, cậu đứng đợiđãlâu mà vẫnkhôngthấy Minh Nguyệt quay lại.
Bạch Dương mới vừa xuống xethìđãnhìn thấy gương mặt đỏ hồng của Minh Nguyệt,đangvội vã bướcđi, còn đại ca của cậu ta là Chu Tự Hằngthìlại giơ hai tay đầu hàng, ánh mắt trông ngóng nhìn theo.
Cậu có phần sốt ruột nghĩ.
Cũng là ba chữ Chu Tự Hằng, nhưng nghe chả giống với Minh Nguyệt gì cả.
Tiểu thiếu gia Chu Tự Hằng thầm nghĩ, ngay cả khi Minh Nguyệtnóicả họ cả tên của cậu ra, cậu cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng rồi.
Minh Nguyệt nghe cậunóithẳng ra như vậythìrất sững sờ,côbé lui về saumộtbước, hơi mất tự nhiên kéo chặt cổ áo khoác lại để che.Vìkhôngmuốn khó xử,côbé giả vờ hỏi: “anhnóigì cơ? Emkhôngngherõ.”
Sau khi quen biết với Bạch Dương, Chu Tự Hằng mới pháthiệnra cậu béo này đánh đấm rất khá, có được rèn luyện bài bản, chẳng qua là nhát gan thôi.
Có đôi lúc Chu Tự Hằng cảm thấy bố Bạch Dương làmộtngười chakhôngcó trách nhiệm, nhưng người ngoàithìai cũng công nhận cục trưởng là người công chính nghiêm minh, có bản lĩnh và rất tài giỏi.
Hai ngườimộtbéomộtgầy, tương phảnrõràng, các học sinh trong trường đều thầm nghĩ trong lòng nhưngkhôngdámnóira.Bạch Dương có bố làm trưởng cục cảnh sát, nhưng ở trường luôn là người bị bắt nạt, tính tình nhút nhát.Lúc gặp Chu Tự Hằng, cậu tađangbị đám đầu gấu khóatrênvây trongmộtngõnhỏđòi tiền, sợ hãi co rúm người lại như trái bóng, rúc ở trong góc tường, gương mặt trắng trẻo bị bầm tím. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám người kia lúc nhìn thấy Chu Tự Hằngthìlập tức bỏ chạy như ong vỡ tổ, biết cậu ta tuynhỏnhưng ra tay rất tàn nhẫn, người nhà lại luôn bao che cho cậu ta, từ khi nhập học cậu ta suốt ngàyđiđánh nhau, thế mà thầy chủ nhiệm lại chỉ khuyên bảo qua loamộthai câu,khôngdám có thái độ gay gắt.
Đến cái tuổi nàythìkiến thức sinh lý coi như cũng hiểu đại khái rồi, tiết sinh học cũng cónóiđến.Nhưng Bạch Dương lạikhônghiểu gì cả, cậu ta tự ôm lấy mình rồinói: “Mẹ emnóingực em to quá, bắt em phải ăn ítđi.”
Bạch Dương nuốt nước bọt, đáp: “Bố emđãdạy em đấy, nhưng…nhưng em chỉ mới được luyện tập thôi, chứ chưa đánhthậtbao giờ cả.”
Hai ngườinóichuyện to quá, làm giáo viên tiếnganhmuốn lơđimàkhôngđược, lập tức cầm lấy viên phấn, nhắm thẳng Bạch Dương mà ném, nhưng Chu Tự Hằng lại bắt được rồi ném luôn vào thùng rác.
“Hê hê!” Bạch Dương cười, mắt vốnđãbị mỡ chèn ép rồi, giờ cười lên trông chẳng khác gìmộtđường chỉ, “Đại ca, chiều nayđiđâu?” Cậu ta chẹp miệng, “thậtrathìem muốnđibar.”
Giáo viên tiếnganhtức giận quát: “Chu Tự Hằng!”
Chu Tự Hằng cố tình muốn trêu chọccôbé, cậu cầm quyển sách tiếnganh, thờ ơ xémộtnửa trang cuối, viết mấy chữ lên giấy rồi bảo đứa ngồi đằng trước truyền cho Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng cũngkhônghiểu nổi là tại sao mình lại làm vậy, có lẽ chỉ là thuận theo suy nghĩ mà hành động thôi.
“Tất nhiên là rồi.” Chu Tự Hằng trả lời, “Em học từnhỏcơ.”
Cậu ta lăn mấy vòng rất nuột, chắc là vì người béo nên dễ lăn.
Chu Tự Hằng nghĩ tới người bố làm đội trưởng ở cục cảnh sát của Bạch Dương,nói: “Bố mày chiều mày quá rồi!”
Minh Nguyệt lại cảm thấy ngực nóng lên rồi, cái áo khoác cài cúc vào khiến chocôbékhôngđược thoải mái lắm.
Bạch Dương người nhiều thịt, độ đàn hồi tốt nênkhôngcảm thấy đau, thấy nguyện vọng được thông quathìvui lắm, còn ôm bụng cười khoái chí.
Sáng sớm, những học sinh lần lượt đạp xe vào bãi gửi xe của trường.
Chu Tự Hằngnóitiếnganhrất trôi chảy, chỉ có Bạch Dương và Minh Nguyệt biết là cậu phátâmtiếnganhcực chuẩn, nhưng lúc kiểm tra hay thithìtoàn bị điểm kém.
Bạch Dương bám dính như thuốc cao bôitrênda c·h·ó vậy, ngày nào cũngđitheo Chu Tự Hằng, được nửa học kỳthìchuyển sang học cùng lớp với Chu Tự Hằng luôn.Chu Tự Hằng cảm thấy bố của Bạch Dương bị não úng nước rồi, để cậu ta cùng cậu chơi bời lêu lổng màkhôngngăn cản gì cả.
Vẫn là bộ đồng phục học sinh quen thuộc ấy, nhưngkhônghiểu sao cậu lại thấy chỉ có Minh Nguyệt mặc là đẹp nhất, vòng eo cũngnhỏnhắn hơn nhiều so với các nữ sinh khác.
Chu Tự Hằng chú ý đếnmộtchuyện, đó làcôbéđãcài cúc áo khoác lại rồi.
Nghĩ tới đây, Chu Tự Hằng lại giơ tay lên trước mắt, ngón tay thon dài đóng đóng mở mở, cườinói: “Chị dâu màykhôngphảiđanggiận dỗi, mà là xấu hổ, xấu hổ đấy, hiểukhông?”
Minh Nguyệt mở tờ giấy ra, trong đó viết ba chữ rất torõràng – “Còn đaukhông?”
Cậu cảm thấy lúc tức giận nhìncôbé cũng rất đángyêu, cái miệngnhỏchu lên, hai mắt phát sáng.
Tay của cậu vẫn giơ ra trước mặtcôbé,khôngcó ý định thu tay về, còn len lén dò xét vẻ mặt của Minh Nguyệt nữa.
Lúc chạy toàn thân cậu ta đều rung lên, cả người toàn thịt là thịt, có đứng thôi cũng đủ khiến sàn nhà lay chuyển, đến cả bố cậu ta cũng phảinói“Tiếc cho cái tên Bạch Dương quá đẹp mà bố màyđãđặt cho mày, nhìn mày mập đến nỗikhôngnhìn thấy cả mắt đâu kìa!”
Chu Tự Hằng bịcôbé mê hoặc, cũng chớp mắtmộtcái.
“Mày tập võ rồi màkhôngbiết đánh trả à?” Chu Tự Hằng hỏi, “Nhìn cái bộ dạng run sợ của mày mà tao thấy nhục thay!”
khôngthèm trả lời cơ đấy!
Tiếng chuông vào lớp vang lên, tiết đầu là tiếtanhvăn, Chu Tự Hằngđivào lớp học, Bạch Dương ngồi cạnh cậu, nguyênmộthàng cuối cùng chỉ có hai người họ.
Độ dài bằng nửa thântrên, có hai dây mảnh, cùng đường hoa vănnhỏxíukhôngnhìn thấyrõ.
Minh Nguyệt nhìn cậu, lại rụt người về sau, chớp mắtmộtcái.
Cậu ta và Chu Tự Hằng cùngmộtdạng,khôngmặc đồng phục, dáng người thấp hơnmộtchút so với Chu Tự Hằng, nhưng cũng thuộc dạng cao hiếm thấy trong đám học sinh cấp hai.
Cậu ta ăn dè từng miếngnhỏ, nhưng cũng chỉmộttí là ăn xong, lúc nàyđangcầm cái túi nilon chẹp miệng.
Minh Nguyệt nghe xong, đầu lại cúi thấp hơnmộtchút.
Cái nhìn này bị Minh Nguyệt bắt được, cậu lập tức ngượng ngùng cúi đầu, cậu rất cao, nhưng lúc khom lưng cúi đầu, Minh Nguyệt lại chỉ nhìn thấymộtchỏm tóc đung đưa trước mặt.
nóixong,côbé vội vàng chạy qua Chu Tự Hằng, muốnđinhanh vào trường.
Cái tay kia…
mộttiếng “Chu Tự Hằng” kiađãthành công kéo suy nghĩ của lão đại trường Nhất Trung trở về, hai tay cậu giơ lên hai bên tai làm bộ đầu hàng, tội nghiệp đáp: “Có!”
Bạch Dương thấy đám đầu gấu bỏ chạy, nhìn lênthìthấy Chu Tự Hằng vàmộtđám đàn em đứng đằng sau, lập tức ngoan ngoãn lăn đến trước mặt Chu Tự Hằng, móc hết tiền trong cặp ranói: “Đại ca, em…em đưa hết choanh,anh…anhcầmđiạ!”
côbé xé nát tờ giấy như muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội vậy, sau đó lại cầm sách lên rồi vùi đầu vào đọc.
Cậu đáp: “Có!”
Chữ của cậu hoàn toànkhônggiống với tính cách và dáng vẻ của cậu, chỉ hời hợt viết thôi nhưng lại cực kỳ đẹp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.