Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24
Minh Nguyệt quả rất xứng đáng với lời khen ngợi của cậu,côbé lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, khuôn mặt tinh xảo, cái trán căng bóng, đôi mắt hoa đào, lông mi dày nhưmộtcái quạtnhỏ, cứ chớp chớp khiến cho lòng Chu Tự Hằng nhộn nhạo, lúc cười lênthìmắt cong lại như vầng trăng khuyết, in sâu vào tim cậu.côbé có cái mũi cao giống Minh Đại Xuyên, cặp môi đầy đặn, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, vô cùng đángyêuvà ngây thơ.
Cậu đạp xeđirấtnhẹnhàng,mộtmặt vìcôbé rấtnhẹ, mặt khác là cậu cảm thấy rất phấn chấn khi được đèocôbé.
Chu Tự Hằng quay đầu nhìn, mím môi cười, lại hát lớn hơn: “Rất thích những lúc có em bên cạnh, nhìn ra hướng gió thổi.Tìnhyêulà lớp học của hai ta, nó như thế nào vậy…”
Chu Tự Hằng vừa ngân nga hát hai câu, bỗng trông thấymộthòn đákhônglớnkhôngnhỏở phía xa, suy nghĩmộtchút rồi đạp xe lao qua.
Vìđangtrong thời kì vỡ giọng nên giọng cậu có phần trầm hơn trước, nhưng vẫn trong trẻo và dễ nghe,rõràng lànóivậy, nhưng giọng điệu nghe vàothìchẳng cảm thấy là cậuđangmất kiên nhẫn gì cả, ngược lại còn như làđangmuốn trêu chọc người ta vậy.
Mong ướcnhỏnhoi này được cậu cẩn thận giấu trong lòng, cứ mỗi lần nghĩ đến là lại tủm tỉm cười.
Chu Tự Hằng hỏi: “Ngồi vững chưa?anhđạp đây.” Lại oán giận ca thán: “Ngày nào cũng lề mề, sắp muộn rồi đấy.”
“Rất thích những lúc có em bên cạnh, nhìn ra hướng gió thổi,
Dường như mọi hào quang hồinhỏđãbị cậu vứt bỏ hết, giờ đây cậukhôngcòn là cậu học trò thông minh nhưng có phần nghịch ngợm trong mắt các thầycônữa, mà trở thànhmộthỗn thế ma vương, tuy thông minh nhưng lạikhôngdành cho việc học.
Vẻ ngoàithìcó vẻ nhưđangtrêu đùamộtcách hờ hững, nhưngthậtra trong lòng cậuđangrất căng thẳng, tay cầm lái cũngđãrịn mồ hôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậukhôngtự chủ được mà liếc xuống, xuống chút nữa…
điđến đoạn dốc để ra ngoài khu biệt thự, chú bảo vệđangcầm tờ báo,nóimộtcâu quen thuộc: “Cậu Chuđithong thả nhé.” Đáp lại chú chỉ là tiếng xe đạp vút qua như gió, làm lật cả trang báotrêntay.
Cậu lười nhác bấm chuông thúc giục: “Em mau xuốngđi, còn chậm chạp nữathìanhkhôngđợi nữa đâu đấy.”
Và thế là cậu cũng được mọi người đặt chomộtbiệt hiệu là “Tung hoành ca”.
côbénhỏhơn các bạn nữ trong lớpmộttuổi, chưa có kinh nguyệt, ngực chỉ mới nhú lên chút xíu, cho nên chưa thích ứng được với mấy chuyện này.
Trong phòng truyền đến tiếng Minh Đại Xuyên dặn dò, còn cả Giang Song Lý nữa, Minh Nguyệt vâng vâng dạ dạ rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Nếu là người khácthìChu Tự Hằngđãcho ăn đấm rồi, nhưng vì là Minh Nguyệt nên cậu rất kiên nhẫn.
Từ khu biệt thự Lâm Hồ đến trường Nhất Trung phảiđingang qua sông Tần Hoài.
Chu Tự Hằng hừnhẹmộtcái rồi đạp xe.
“Em ra ngay đây.” Minh Nguyệt mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài đáp lại, “Chu Chu,anhđợi em nha, chỉmộtchút nữa thôi.”côbé vội vội vàng vàng giơ ngón trỏ ra, giọng điệu khẩn thiết.
Đóthậtsựkhôngphải là câunóiđùa.
Cậukhôngphải làmộtđứa nhóckhônghiểu chuyện, lúc đầu cậu chỉ chưa kịp phản ứng thôi, chỉ thấy bị đụng vào rất thoải mái, bây giờ mới nhận ra là chắc hẳn Minh Nguyệt đau lắm.
“khônghát.” Minh Nguyệt co chân lại, vì buổi trưa nắng nóng nêncôbé mới mặc đồng phục mùa hè, nhưng sáng sớm trời vẫn hơi lạnh, Chu Tự Hằng lại đạp xe nhanh nên càng lạnh hơn.
“Ừ.” Chu Tự Hằng nhíu mày, giả bộ tức giận đáp.
Chu Xung như trở thànhmộtngười khác,hắnđể ý đến từng chuyệnnhỏnhặt nhất của Chu Tự Hằng, bất luận Chu Tự Hằng có quan tâm haykhông,hắnđềusẽnóihết về chuyện công ty và chuyện thường ngày dạo gần đây phát sinh cho con trai nghe, cóđiđâu cũngsẽbáo cáo hết với con, nhưng Chu Tự Hằng chỉ hời hợtnói“Biết rồi!”, chẳng thèm nhớ ở trong đầu.
“anhkhôngthể hát câu khác được à?” Minh Nguyệt cúi đầu lầm bầm.
“NàycôMinh,côhátmộtbài cho tôi ngheđinào.” Chu Tự Hằng vừa đạp xe vừanói, “Cái bài ‘chiếc xe đạp của năm tháng’ mới học hôm qua ý, cho hợp với hoàn cảnh bây giờ.”
“Ồ, thế à?” Chu Tự Hằng nghiêng người, lại tỉ mỉ nhìncôbémộtlượt, nghiêm túcnói: “Vậythìem mặc trông đẹp nhất.”
Mặc kệ có phải “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” haykhông, tóm lại ngày nào Chu Tự Hằng nhìn thấycôbé, cũng thấycôbé càng ngày càng xinh lên rất nhiều.
Chu Tự Hằng vốnđanglười nhác ngồitrênxe đạp, thấycôbé chạy tớithìkhôngtự chủ mà đứng thẳng người lên, nhìnmộtlượt từtrênxuống dưới rồi huýt sáo khen ngợi: “Minhcônương hôm nay nhìn lại xinh hơn rồi.”
Tất nhiên là cậukhôngsợ muộn học rồi, ở trường cậu vi phạm nội quy rất nhiều, chuyệnđihọc muộn có đáng gì,nóivậy cũng chỉ vì muốn nghemộtcâu cảm ơn củacôbé thôi.
Nếu thời tiết đẹpthìNam Thành làmộtnơi rất thích hợp để ngắm mặt trời lặn, bức tường thành cổ kính kiểu cung đình được ánh hoàng hôn chiếu rọi, làmhiệnrõtừng chiếc trụ cầu được mạ vàng,trênsông thấp thoáng những mái chèo.
Giờ cậuđãlàmộtthiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, sống mũi cao thẳng, lông mày rậm hơi xếch lên.Cậu mặcmộtcây đen, vóc dáng cao lớn, lúc khen Minh Nguyệt, đôi mắt cậu sáng lên như ngọc vậy.
Chu Tự Hằng vô cùng áy náy, cậu đưa tay lên vò đầu, thử dò xét: “Khụ, hay là…đểanhxoa cho em nhé?”
rõràng ngày nào cậu cũng được gặpcôbé,rõràng ngày nào cũng khencôbé, nhưngkhônghiểu sao vẫn cứ kích động như vậy.
Cuối tháng tư, Giang Nam dần bị chìm trong cái nóng oi bức.
Chu Tự Hằng cảm thán.
Minh Nguyệt giống nhưmộtcon chimnhỏ, cứ líu lo sau lưng cậu, hai cái chân đung đưa, hưng phấn kể những chuyện trong ngày.Những lúc như vậy Chu Tự Hằng đều thầm cảm ơn Minh Đại Xuyên, cậu cảm thấy ông chú hàng xóm có khuôn mặt nghiêm túc đó cũng có điểm đángyêuđấy chứ, ít nhấtthìMinh Đại Xuyênđãcho phép cậu được đưa đón Minh Nguyệtđihọc mỗi ngày.
Gần như cả vùng ngực của Minh Nguyệtđãdán vào lưng Chu Tự Hằng, thời gian này cậu cao lên rất nhanh, lưng hơi gầy gò, b* ng*cđangtrong thời kì phát triển của Minh Nguyệt bị đập vào cái lưng cứng ngắc đó nên bị đau, màcôbé lạikhôngdám ở giữa đường xoa ngực, chỉ có thể nhẫn nhịn, hít thởthậtsâu.
Minh Nguyệtkhôngđể ý đến mấy lời của Chu Tự Hằng,côbéđitới ngồi ra phía sau xe.
Bất luận thời tiết có ra sao, giây phút được đèo Minh Nguyệtđihọc chính là thời điểm vui nhất trong ngày của Chu Tự Hằng.
Hành động co chân của Minh Nguyệt bị Chu Tự Hằng pháthiện, cậu khéo léođichậm lại, nghecôbé thở phàonhẹnhõmthìkhẽ mỉm cười.
“Em chỉ mặc đồng phục thôi!” Minh Nguyệt vừa bực vừa buồn cười nhìn cậu, “Tất cả mọi người đều mặc giống nhau mà.” Trừ Chu Tự Hằng bá đạo ra.
Tất nhiên Chu Tự Hằng rất thích cái tên này, nếukhôngphải trong lòng vẫn cònmộtchút xíu ngượng ngùngthìcậu nhất địnhsẽbảo bọn đàn em gọi Minh Nguyệt là “Tung hoành tẩu”.
Minh Nguyệtthìđứng yên tại chỗmộtlúc.
Có thể vì hôm nay hơi nóng nêncôbé mặc đồng phục mùa hè của trường Nhất Trung, váy dài màu xám, sơ mi trắng vàmộtcái áo khoác, tất cheđicặp đùi trắng nõn, giày da màu đen, tóc buộcmộtnửa.côbé có mái tóc rất dài, chạm đến tận thắt lưng, làm nền cho vòng eo mảnh mai củamộtcôgái.
Lúc này, Chu Tự Hằng dừng xe đạp lại, thỏa mãn tâm nguyện muốn ngắm mặt trời lặn của Minh Nguyệt,côbéthìngắm cảnh, còn cậuthìnhân cơ hội để ngắmcôbé, thỉnh thoảng cómộtcơn gió khẽ làm mép váycôbé tung lên, cậu nhìn mà tim đập thình thịch.
Mẹ nó, sao mà thơm thế!
Suýt nữathìmôi cậu chạm vào taicôbé rồi, cậu giật mình ngồi thẳng người dậy, vành tai ửng đỏ, cọng tóctrênđầu cũng dựng thẳng bất động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tìnhyêulà lớp học của hai ta, nó như thế nào vậy…”
Tháng chín năm 2000, Chu Tự Hằng vào trường Nhất Trung với điểm thi là 0, lập nên lịch sử mới cho nhà trường.Vậy mà cậukhônghề cảm thấy xấu hổ,đihọc rất tùy ý, cậukhôngthích mặc đồng phục, suốt ngày diện cả cây đen, cũngkhôngthích nghe giảng, lại còn đánh nhaumộttrận với đám đầu gấu của trường, thành công lên vị trí đại ca, cứ thế tung hoành ngang ngược.
“anhkhôngbiết câu khác.” Chu Tự Hằng càng ngày càng mặt dày, lại quay đầu dí sát vào taicôbé,nhẹnhàng dụ dỗ: “Chêanhhátkhônghaythìem hátđi,anhsẽkhôngchê em đâu, vìanhthích nghe em hát mà.”
“khônghátthìđểanhhát.” Chu Tự Hằng vui vẻ hát, vìkhôngquen thuộc với bài này lắm nên đoạn đầu cậu chỉ huýt sáo, sau mới bắt đầu hát:
Nhớ lại xúc cảm khi nãy, cậu nghĩ ngợimộtlúc lâu, sau đó cúi xuống, ghé vào taicôbé hỏi: “Em…có phải…khụ, ngực đaukhông?”
Lời ca Chu Tự Hằng hát khiến cho Minh Nguyệt nảy sinhmộtchút rung động thiếu nữ, cho nêncôbé vẫn cương quyếtkhôngchịu hát.
Chu Tự Hằng thấycôbékhôngtheo kịpthìlại quay lại, thấy khóe mắtcôbé có nước mắt, mặt đỏ hồng, nhìn nhưmộtđóa mẫu đơn bị thấm đẫm sương mai vậy.
Mẹ nó, mềm quáđimất! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng ngồitrênxe đạp, dừngtrêncon đườngnhỏở khu Lâm Hồ chờ Minh Nguyệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng mỉm cười vì đạt được ý đồ, nhưngkhôngdám thểhiệnlộ liễu quá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cậu vẫn được lên lớp bình thường, chưa từng bịyêucầu lưu ban.Chu Xung trở thành khách quen của nhà trường, lúcthìđến vì kết quả học tập của Chu Tự Hằng, lúcthìđể xin lỗi và gửi tiền thuốc men cho phụ huynh của những học sinh bị Chu Tự Hằng đánh, có khithìđến họp phụ huynh,hắnan vị ngồi ở bàn cuối cùng, mặc tây trang chỉnh tề, nghe giáo viênnóivề vấn đề dạo gần đây “cómộtvài học sinh” rất yếu kém, nét mặt tỉnh bơkhôngmộtchút tức giận.
Mặc dù có tấm lưng cao rộng của Chu Tự Hằng ở ngay trước mặt, nhưngcôbé lạikhôngôm lấy eo cậu, cũngkhôngnắm lấy áo cậu, chỉ bám chặt hai bên yên xe để đảm bảo an toàn.
Ồ!côbé này cũng bướng ra phết đây!
Chu Tự Hằng rất thích trời mưa, những lúc trời mưa, cậukhôngmang ô, còn Minh Nguyệtthìmangmộtcái ô rất lớn,côbé ngồi đằng sau xe đạp, duỗi dài cánh tay trắng trẻonhỏbé ra, cố gắng che mưa cho cậu.Lúcđiqua chỗ trũng hoặc hòn đá, Minh Nguyệtkhôngcẩn thận bị nhào về đằng trước, va mạnh vào lưng cậu, nhờ thế mà cậu được ngửi thấymộtmùi hương rất thơm, kèm theo đó làsựmềm mại của cơ thể congái.
Minh Nguyệt cười lấy lòng: “Làm phiềnanhChu Chu rồi.”
Cậu chỉ hát bình thường thôi, nhưng cũng khiến Minh Nguyệt đỏ mặt.
Chương 24
Lúc xe lăn qua hòn đá, Minh Nguyệt theo quán tính bổ nhào về phía trước, vừa vặn đập vào lưng Chu Tự Hằng vốnđãbày sẵn tư thế chỉ chờcôbé lao vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.