Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23-2
“anhChu Chu…”
Chu Xungđãsay khướt, nằm imkhôngnhúc nhích ở nhà họ Minh.
Minh Đại Xuyên gật đầu, cười véonhẹmặtcôbé.
Nhưng Minh Nguyệt biết Chu Tự Hằng ở bên trong,đangnghecôbénói.
“Tại sao lại đột ngột thay đổi như vậy? Con trai tôi tại sao lại thay đổi như vậy chứ…”
Minh Đại Xuyên thấy Chu Xung đắc ý,khôngnhịn đượcnói: “Congáitôikhôngcần thêm trạng nguyên, vì bố nóđãlàmộttrạng nguyên rồi.”hắnnhíu mày nhìn Chu Xung, lời nàykhôngsai, năm đó Minh Đại Xuyênthậtsựlà trạng nguyên.
nóixong,hắnkhôngchịu đựng nổi nữa, hai chân quỳ rạp xuống đất, nắm chặt bả vai Chu Tự Hằng, hai mắt đỏ hoe nhìn con, khàn giọngnói: “Chu Xung tôi vất vả nuôi con khôn lớn, vậy mà cuối cùng nó lạikhônghiểu chuyện như thế này đây!”
Minh Đại Xuyên vỗ vaihắn, nhớ lại nhiều năm trước, Chu Xung bế con trai ngồi lên vai mình chơi trò cưỡi ngựa,mộtlớnmộtnhỏđều cười rất tươi.
Phòng khách lại trở nên yên tĩnh, Chu Xung ngã ngồi xuống sàn, hai tay run rẩy, móc hộp thuốc lá trong túi áo ra,hắncầm điếu thuốc lên, lại thấytrêntay có nước, chính là giọt nước mắt của Chu Tự Hằng khi nãy lúc chạyđiđãrơi vào.
Chu Xung uống cạnmộtly, hơi cay lan tràn trong lồng ngực,mộtlúc sau,hắnlại rót thêmmộtly,nói: “Con tôi, nó nộp giấy trắng.”
hắnnhắm chặt hai mắtnói: “Nếu hôm nay nókhôngnóivới tôi là nókhôngcần làm con của tôi nữa,thìtôisẽkhôngbao giờ biếtthìra nó lại hận tôi đến như vậy.”
“Con nộp giấy trắng.” Chu Tự Hằng vẫn lạnh lùng nhìnhắnnhư cũ, lặp lạimộtlần nữa.
khôngai đáp lại.
“Chuyện xã giao công việc tôi tự gánh là đủ rồi,nóicho nó nó lại lo lắng.Để con phải mệt tâm suy nghĩ cùng mìnhthìtôi còn xứng làmmộtthằng đàn ông nữa haykhông?!” Chu Xungnóinăng rất khí thế, nhưng thấy Minh Đại Xuyênđangnhìn mình,hắnlạinhỏgiọngnóitiếp: “Chủ yếu cũng là vì nó sắp phải thi, tôi định chờ khi nào nó thi xong, chuyện công việc ổn định rồithìmới nghiêm túc giải thích với nó về chuyện hôm Thanh Minh kia.”
Minh Đại Xuyên nhấpmộtngụm rượu, yên lặng nghe Chu Xungnóichuyện.
Chuyện công việcđãđược giải quyết xong, Chu Xung khó có lúc được thoải mái như vậy, dáng vẻ có phần hào sảng hơn mọi ngày.
Minh Đại Xuyên yên lặng nhìnhắnmộtlúc, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”hắnthở dài,nóitiếp: “Chu Tự Hằng nhàanhlàmộtđứa trẻ hiểu chuyện, gặp phải chuyện như vậy, cùng lắmthìnósẽgiậnanhmộtthời gian rồi thôi ấy mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng dùng sức đẩy Chu Xung ra, lại nhìnhắnmộtlúc nữa rồi mới quay người chạy lên lầu, khóa chặt cửa phòng lại,mộtmình l**m láp vết thương.
Chu Tự Hằngthìlại đứng nghiêmkhôngnhúc nhích, giống nhưmộtcái cây tùy ý để cho mưa rơi gió thổi.
Minh Nguyệtkhôngngủ được,côbé rón rén mở cửađisang nhà họ Chu,côgiúp việc ra mở cửa, thấy Minh Nguyệtthìlập tức chạy ngay vào bếp cầmmộtbát thức ăn nóng hổi đưa chocôbé.
Minh Đại Xuyên chỉ dùng ba từ đơn giản “Chuyện như vậy” để hình dung lại chuyện xảy ra hôm Thanh Minh.
Nghe Minh Đại Xuyên đánh giá, Chu Xung chỉ buồn rầu hút thuốc.
“Những lầnanhđilàm,đicông tác, ở nhà chỉ cómộtmình Chu Tự Hằng, chuyện khiến nó vui nhất là mỗi sáng được đến trường học với Tiểu Nguyệt Lượng, vì lúc ấysẽcó người chơi với nó, chuyện nó mong đợi nhất mỗi ngày là được bố đến đón lúc tan học, tôi nhìn mà thấy thương lắm.” Minh Đại Xuyên cườinói, có đôi khihắncảm thấy Chu Tự Hằng rất phiền, nhưng trong lòngthìvẫn rấtyêuquý cậu bé, “Con củaanhấy à, đừng thấy vẻ ngoài nó thường kiêu ngạo mà lầm, thực ra nó làmộtđứa trẻ cực kỳ nhạy cảm và yếu đuối.”
“Phịch -!” Chiếc cặp sách rơi xuống đất, nền đá cẩm thạch trong suốt phản chiếu lại bóng người, Chu Xung dường như còn cảm thấy cơ thể mìnhđangđung đưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
*
“Cậunóixem, có phải tôikhôngbiết cách làm bố haykhông?” Chu Xung vứt điếu thuốcđãhút hếtđi, lại châmmộtđiếu khác.
“Có phảianhkhônghềnóigì với Chu Tự Hằng đúngkhông?” Minh Đại Xuyên lạinói.
Sắc mặt cậukhôngđược tốt lắm, mái tóc rủ xuống, Chu Xung sốc lại tinh thần, vui vẻnói: “Chào con trai!”
Minh Đại Xuyên thấycôbé cười mà lòng ấm áp, vuốt tóc congáirồi mở cửa xe cho con.
“Em sợ sau này chúng mìnhsẽkhôngđược ngồi cùng bàn với nhau nữa…”côbé dựa vào cửa, nghẹn ngàonói.
Minh Đại Xuyên nghiêm mặtnói: “sựthậtthế nàothìnóithế ấy! Chu Xung, con củaanhkhôngcònnhỏnữa, nó rất thông minh và học giỏi nhưanhmong muốn, cho nên cũng rất hiểu chuyện.”hắnnhấpmộtngụm rượu, bởi vì quá cay nên khẽ cau mày: “Có thể Chu Tự Hằng hiểu lầm rằng dạo nàyanhbận rộn cũng là vìđicặp bồ ở bên ngoài đấy.”
Minh Nguyệt cầm bát thức ăn đến gõ cửa phòng Chu Tự Hằng,khôngthấy Chu Tự Hằng trả lời, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng bước chân.
Chu Xungkhôngsay, sau bao năm tửu lượng củahắntrở nên rất tốt, nhưng lúc nàyhắnlại rất muốn say, cứnóimãikhôngthôi: “rõràng hồinhỏnókhôngnhư vậy mà, sao đột nhiên lại thay đổi rồi…Sao lại thay đổi chứ…”
Chu Xung tự nhận là thành đạt trongsựnghiệp, nhưng trình độ học vấnthìvẫn làmộtđòn đả kích trí mạng,hắntiếp nhậnsựkhinh bỉ của Minh Đại Xuyên,nói: “Tôikhônghọc hành tử tế gì, nhưngkhôngphải vẫn còn có con trai học giỏi đấy sao!”hắnvừa ngóng con traiđira, vừanóichuyện với Minh Đại Xuyên: “Đợi nó thi xong tôisẽdẫn nóđidu lịch, chơi đùa thỏa thíchmộtthời gian, đợt này bận quá, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với nó.”
Chu Xung im lặngkhôngđáp.
Minh Đại Xuyên ôm Minh Nguyệt, dán sát mặt vào mặtcôbé,nhẹnhàng đáp lại.
“Tại sao lại nộp giấy trắng?! Con có biết là conđanglàm cái gìkhônghả?!” Chu Xung dùngsựnhẫn nại cuối cùng để hỏi.
“Cậunóixem, sao nó lại nộp giấy trắng chứ?” Chu Xung xoa mặt, hai mắt đỏ hoe, “Tôi…”
hắncòn chưanóihết câuthìChu Tự Hằngđãngẩng lên nhìnhắn, vẻ mặt lạnh như băngnói: “Con nộp giấy trắng.”
Chu Xung cầm cặp sách cho con, lại xoa đầu connói: “Nghe chừng Tiểu Nguyệt Lượng lần này thi tốt đây.”hắnlại đắc ýnóitiếp: “Nhưng mà con trai bố mới là nhất, tiểu tổ tông, connói…”
Trong phòng khách rộng lớn, vào giờ khắc này, bỗng yên tĩnhmộtcách lạ thường,mộtgiọt nước rơi xuống mái hiên cũng có thể nghe thấyrõràng.
Chu Xung vẫn nằm gục ở quầy bar, nhưng lạiâmthầm rơi nước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nguyệt chạy ra mở cửa,côbé cười tươi chào Chu Xung, sau đó lại ngó ra phía sau, hỏi: “anhChu Chukhôngđến cùng chú ạ?”
“Nhưng con traianhkhôngbiết.” Minh Đại Xuyênnói, “anhcónóivới nókhông?nóitrong khoảng thời gian nàyanhphảiđixã giao nhiều ấy?”
Tưởng Văn Kiệtđãkể chohắnnghe về việc cómộtngười phụ nữ đến tìm Chu Tự Hằng, cũng vì chuyện đó nênhắnmới biết là trường Chu Tự Hằng có mở cuộc họp phụ huynh, lúc đóhắncònđangở trong công ty, bận rộn xử lýmộtđống văn kiện.
Chu Tự Hằng đứng trong phòng, từ sau khi nộp giấy trắng, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy hối hận, cậu dựa lưng vào cửa, lặng lẽ rơi nước mắt.
Minh Nguyệt đứng yênthậtlâu, đầu dựa vào cửa, nghĩ mãi mớinói: “Bố emnói, nếu bị ai đó làm tổn thươngthìcũng có rất nhiều cách trả thù, mà cách ngu ngốc nhất chính là tự làm hại đến mình.”
Chu Tự Hằngkhôngphản bác, cậu chỉ yên lặng nhìn Chu Xung, nhưng các ngón taythìchậm rãi co lại rồi cuộn thành nắm đấm.
“Nhưng tôiđãcó Chu Tự Hằng, ngay từ đầu tôiđãnghĩ, rằng ông đây nhất địnhsẽnuôi dạy đứa con trai nàythậttốt.Tôikhôngmuốn nó phải sốngmộtcuộc sống khổ sở như mình ngày xưa nữa, mỗi ngày cứ nhảy lên nhảy xuống tàu, sợ bị người ta bắt được, có tí tiềnthìđilàm ăn buôn bán.Tôikhôngmuốn nó giống tôi, mở quán ăn đêm, mở quán bar, kiếm ra những đồng tiền phức tạp đó, cậunóixem, tôiđãlàm sai chỗ nào?”hắnlại châmmộtđiếu thuốc,nóitiếp: “Hồinhỏthằng bé đángyêunhư vậy, lại ngoan nữa, sao lớn lên lại biến thành như vậy chứ?”
Chu Tự Hằngkhôngđáp, chỉ ngẩng lên nhìn Chu Xungthậtlâu, sau đó lại cúi đầu.
Nhà họ Minhđãăn xong cơm tối, Giang Song Lýđãra khỏi nhàmộttiếng trước,côđến trường đại học để dạy môn tự chọn “Con người và phong cách nướcanh”,mộtmôn học rất được các sinh viên hoan nghênh.
“anhChu Chu…”
Tưởng Văn Kiệt cũngđãkhuyênhắnnên giải thích sớm, nhưnghắnlại tự có suy tính riêng,hắnchỉkhôngmuốn con trai thấyhắnlàmộtngười bố vô dụng,hắnmuốn con trai thấy rằng bố nó có thể giải quyết được mọi khó khăn, chứkhôngphải làmộtngười bố bị dồn vào cảnh khốn khó bất lực.
“Tôi…” Chu Xung vò đầu, “Tôi biết phảinóivới nó thế nào đây!”
Chu Xung khổ sở cười, xoa đầucôbé,khôngnóigì.
Minh Đại Xuyên nhìn Chu Xung che mặt khóc, thở dàinói: “Chuyện xảy ra hôm Thanh Minh,anhđãgiải thích với thằng bé thế nào?”
hắntựa vào ghế xe, cả người thả lỏng, lười nhác cởi cúc áo đầu ra.
*
“Hi vọng duy nhất của bố chính là con trai bố phải họcthậtgiỏi, vậy mà…” Chu Tự Hằng bịhắnlay mạnh người, dường như phải gào lênnói: “Vậy mà con lại nộp giấy trắng! Nộp giấy trắng! Con làm vậythìhại đến ai, chỉ tự hại chính bản thân mình thôi! Học tiểu học xong là muốn bỏ học phảikhông? Được, vậy con cứ giống như bố năm ấyđi, vào trong núi đào đất tìm thức ăn, lội sông bắt từng con cá, đến công trường vác gạch tự nuôi sống bản thânđi! Connóibốkhôngthèm quan tâm đến con ư? Bố có chỗ nàokhôngquan tâm đến con chứ? Bố nuôi con khôn lớn, dứt ruột dứt gan vì con, dành cho con những thứ tốt đẹp nhấttrênđời, có cái gì tốt cũng đều giữ lại cho con hết!”
Buổi tối hôm sau, Chu Xung cầmmộtchai rượu sang nhà Minh Đại Xuyên.
Đến chiềuthìtrời tạnh mưa, bầu trời trở nên trong xanh.
“Dạo gần đây tôi cóđigặp mấy người phụ nữ nhưng đều chỉ là xã giao thôi! Cậu cũng biết hoàn cảnh khi ấy của tôi rồi đó!” Chu Xung th* d*c, hútmộthơi thuốcthậtsâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng trưa hôm nay vẫnkhôngchịu ra ăn cơm, màhắncũngkhôngăn, bây giờ uống rượu mạnh vào lại càng cảm thấy xót ruột: “Tôinóicái này cũngkhôngsợ cậu chê cười, Minh Đại Xuyên, tôithậtsựhâm mộ những người có tri thức như vợ chồng cậu.”hắncườinói, “Cậu cũng biết là tôikhônghọc hết phổ thông, cả Nam Thành đềunóilà tôikhôngthích học đúngkhông? Mẹ nó chứ, làm gì có chuyện tôikhôngmuốnđihọc! Tôi chỉ cómộtmình, phải tự lên núi kiếm ăn, xuống sông làm thuê, thời gian đâu mà học nữa.”
sựhi vọng mong manh của Chu Tự Hằng lập tức tan biến, người mà cậu luôn lệ thuộc và sùng bái, có lẽ cũng chẳng hềyêuthương gì cậu cả.
“Nếuanhchịunóisớm hơnthìđãkhôngcó ngày hôm nay rồi.” Minh Đại Xuyên cảm khái, “Chu Tự Hằng giờđãphản nghịch rồi, tôi cũngkhôngthể giúp gì được choanhcả, chỉ đành phải chờ chính con traianhtự nghĩ thông thôi.”
Cuộc thi kết thúc, học sinh chạy ào ra bên ngoài, Minh Nguyệt hiển nhiên rất vui vẻ,côbé chạy nhanh tới nhưmộtcon ongnhỏ, đến trước mặt Minh Đại Xuyênnói: “Con chào bố, con chào chú Chu.” Lại quay lại vẫy vẫy tay: “anhChu Chu, bố củaanhở đây này.”
“Nếu là conthìcon nhất địnhsẽkhôngcãi nhau với bố đâu, consẽkể hết những điềukhôngvui trong lòng mình cho bố nghe.” Minh Nguyệt hôn Minh Đại Xuyênmộtcái, “Bố ơi, sau này bố đừng vì con mà buồn nhé, nhìn chú Chu buồn đến gầy cả ngườiđikìa.”
“Đúng vậy.” Minh Đại Xuyên cất ly rượuđi, lại mở cửa sổ ra,khôngmuốn congáiphải ngửi mùi khói thuốc và rượu, “Mâu thuẫn rất khó giải quyết đấy.”
Xuống xe, Chu Tự Hằng nghe thấy tiếng cườinóitruyền tới từ trong nhà họ Minh, tiếng Minh Nguyệt ngọt ngào kể chuyện, Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý vui vẻ đáp lời.
Điều này khiến cho Chu Tự Hằngkhôngthể tin được, cậu mở to mắt ra nhìn, từ bé đến giờ Chu Xung chưa từng đánh cậu bao giờ, thế mà vừa rồi, bố lại có ý định muốn tát cậumộtcái.
Bỗng nhiên,hắncảm thấy thấm thíamộtcâunói– “Nước mắt đàn ôngkhôngdễ rơi, chẳng qua là chưa động đến nỗi đau mà thôi.”
Nhận đượcsựtha thứ của bố, Minh Nguyệt quay sang nhìn Chu Xung có vẻ nhưđangsay, lúc này nằm gục ở quầy bar, hỏi: “Bố ơi, có phảianhChu Chu và chú Chu Xungđangcãi nhau tokhôngạ?”côbé vừa nghe thấy việc Chu Tự Hằng nộp giấy trắngthìrất bàng hoàng.
Cổ Chu Xung giống nhưđangbị người ta bóp nghẹn,hắncố gắng trấn tĩnh,nói: “Connóilại lần nữa bố nghe.”
Chu Xung ngồi trong xe chờ con traiđira,hắnngậm điếu thuốc, mở cửa kính xe ranóichuyện với Minh Đại Xuyên: “Chuyện thi cử của con trai tôi chưa bao giờ phải lo lắng, sau này nó nhất địnhsẽlà trạng nguyên, sao hả? Có muốn kết thông giakhông? Con trai tôi phảinóilà cực kỳ ưu tú đấy!”
sựtrầm mặc của con trai làmsựtức giận của Chu Xung lên tới đỉnh điểm, mấy tháng quahắnđãquá mệt mỏi, cơn giận dường như bị bộc phát hết trong lần này,hắnnắm lấy bờ vai gầy gò của con trai,nói: “Con có biếtkhông, bố mong con họcthậtgiỏi, mong con thi đỗ đại học, mọi thứ bốđãchuẩn bị hết cho con rồi.Con phải được học trongmộttrường cấp hai tốt nhất, trường cấp ba tốt nhất, đến khi con lớn, bố cũngsẽgiúp con vào được trường đại học tốt nhất luôn, conđihọc ở đâu, bố liền mở công ty ở chỗ ấy.Dù cho bốkhôngcó tiềnđichăng nữa,thìcó phải đập nồi bán sắt bố cũngsẽtạo điều kiện cho con được ăn học tử tế!”
Lúc ởtrênnúi tuyếtkhôngcó thức ăn,hắnkhôngkhóc.Lúc nhảy xuống xe lửa bị gãy xương, đau đớn vô cùng,hắnkhôngkhóc.Khisựnghiệp bị người ta cản trở,hắncũngkhôngkhóc.
“Vậy cứ coi như ôngkhôngcó đứa con trai nàyđi!” Chu Tự Hằng nhìn thẳng vào bố, mọi tâm tư chất chứa trong hai tháng nay đều bộc lộ ra hết, “Ông có tình nhân bên ngoài sẵn sàng ở bên ông mỗi tối đó, ôngđitìm người tađi! Để người ta sinh cho ôngmộtđứa con trai ngoan ngoãn khác, rồi ông có thể cho đứa con trai ấy học ở những trường tốt nhất, còn tôi chỉ làmộtđứa hư hỏng, ông nên vứt bỏ tôiđi, rồimộtlần nữa nuôi dạymộtđứa con trai khác!”
Chu Xung ngồi vào quầy bar trong nhà họ Minh,hắnmở chai rượu ra, sau đó bật cười, nụ cười trông rất khó coi, Minh Đại Xuyênnói: “Đừng cười nữa,nóiđi, có chuyện gì?”
Chu Tự Hằngđitới, hình như có chút ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy Chu Xungthìbỗng đứng im tại chỗ,mộtlúc sau mới tự mở cửa xe rồi ngồi vào.
Minh Đại Xuyên quay đầu, pháthiệnMinh Nguyệtđangđứng ở ngoài nghe lén hai ngườinóichuyện.
Minh Đại Xuyên và Chu Xung lại cụng ly, ngồi rót rượu cho nhau.
Tháng chín, vào đợt nhập học của trường Nhất Trung, Chu Xungđãủng hộ nhà trườngmộtdàn máy tính mới, để Chu Tự Hằng có cơ hội được vào học ở trường này.
Chu Xung vứt điếu thuốcđi, mệt mỏi vò tóc, cuối cùng vùi đầuthậtsâu vào đầu gối.
“Con thích nộpthìnộp thôi.” Chu Tự Hằng thờ ơ đáp, “Dù saothìbố cũng có thèm quan tâm đến chuyện con thi thế nào đâu, đúng chứ?”
Chu Xung thò tay ra cửa xe, vẩy tàn thuốc ra ngoài, Tưởng Văn Kiệtđãđề cập đến trạng thái của Chu Tự Hằng gần đây chohắnnghe, cũng khuyênhắnnênnóichuyện nghiêm túc với conmộtlần.
Chu Xungthậtsựkhôngthể tiếp nhận được chuyện này.
Chu Xung tính khí cục cằn, lăn lộn bôn ba nhiều nơi nhưng vẫnkhônghọc được cách hiểu tâm tư người khác, đầu óc hầu như chỉ dành cho việc cạnh tranh công việc chứkhônghề biết cách quan tâm đến suy nghĩ của con trai.
Chương 23-2
“Trước đây bốkhôngđượcđihọc, con có biếtkhông, bố hâm mộ những đứa trẻ đượcđihọc biết bao! Con có biếtkhông, bốkhôngcó tri thức, cho nên lăn lộn trong xã hội cũng khó khăn hơn nhiều.Lúc bố mới mở công ty, có rất nhiều kẻđãlợi dụng chuyện bốkhôngcó học vấn để chơi xấu bố, bốđãphải bồi thường thiệt hạikhôngbiết bao nhiêu tiền, cũng gặpkhôngbiết bao nhiêu gian khổthìmới có được ngày hôm nay!”
Nhưng hôm nay,hắnlại mệt mỏi đến phát khóc.
Hình tượng củamộtngười cha vĩ đại.
Bên ngoài trường có rất nhiều ô tô đỗ, trải dài hết hai bên đường, các bậc phụ huynhthìkhôngngừng sốt ruột nhìn xung quanh.
Chu Tự Hằngnóixong liền cắn chặt môi, gần như sắp bật ra máu, có đau đớn như vậy mới khiến cậukhôngthể ch** n**c mắt, cứ thế mở to mắt nhìn Chu Xung.
“Đầu tiên bốsẽđưa con về nhà để cất cặp sáchđã, rồi tối hai bố con mìnhsẽđira ngoài ăn những món con thích, hai ngày nữa con thíchđiđâu cứ việc chọn, bốsẽđưa conđichơi…” Chu Xung dường nhưkhôngcảm nhận đượcsựlạnh nhạt của con trai, cứ hồ hởinói, nhưngkhôngkhí nặng nề trong xethìkhôngthể áp chế nổi.
Tưởng Văn Kiệt khẩn thiếtnói: “Có nhiều chuyện tôiđãthay ngàinóivới Chu Tự Hằng, nhưngthậtsựphải chính miệng ngàinóithìtiểu thiếu gia mới chịu tin tưởng.” Chu Tự Hằng tính khí bốc đồng, lúc quyết đoánthìcó đến tám con ngựa cũngkhôngcản lại được, cũng chẳng nghe ai khuyên giải, Chu Xungkhôngmuốn Chu Tự Hằng biết chuyện công ty gặpsựcố, cho nên Tưởng Văn Kiệt cũngkhôngdámnói.
Minh Đại Xuyên ra chào đón, thấy Chu Xung cầm theo chai rượuthìcó hơi ngạc nhiên,mộtlúc sauhắnbảo Minh Nguyệt vào phòng tập nhảy để luyện tập.
Minh Nguyệt bị bố pháthiện, chân tay luống cuống, cúi đầu nhìn mũi chân,đitới nhận sai lầm: “Bố,khôngphải con cố ý đâu, con chỉ muốn nhìn xemanhChu Chu cóđicùng sang đâykhôngthôi.”
mộtcâu giải thích hời hợt của con traiđãkhiến Chu Xung tức giận: “Sao bố lạikhôngquan tâm chứ! Sao có thểkhôngquan tâm được! Mẹ nó chứ, bố mày là người quan tâm nhất đến chuyện này đấy biếtkhông?!”hắnhít sâumộthơi rồinóitiếp: “Chu Tự Hằng, con mới mấy tuổi hả?! Conkhôngcần tương lai nữa sao?!khôngmuốn học tiếp nữa hả?! Bố ở bên ngoài lăn lộn vất vả kiếm tiền là vì cái gì!!! Cònkhôngphải vì muốn cho conđihọc để cómộttương lai tốt đẹp hay sao?!!! Vậy mà con lại dùngmộttờ giấy trắng để báo đáp bố!”
hắnvà Chu Xung quen nhauđãlâu, nhiều khi Chu Xung cũng hay tâmsựvớihắn.
Chu Xung tức giận giơ tay lênthậtcao, nhưng thấysựtức giậnđanghiệnrõtrênđôi mắt của con trai,hắnlạikhôngnỡ xuống tay, cuối cùng bất lực buông thõng tay xuống.
hắnthầm nghĩ, thời tiếtđangnóng dần, chim yến cũng bay về rồi, mà sao lòng của con trai vẫn chưa thể ấm lên? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.