Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17


Đêmđãkhuya, cách bờ truyền đến tiếng mái chèotrênsông Tần Hoài, chợ trung tâmthìvẫn náo nhiệt như cũ.

Chu Tự Hằng sải bướcđivào khu nhà, Chu Xung thở dài rồiđitheo sau con trai, tài xế và Tưởng Văn Kiệt cũng cầm đồđitheo.

hắncũng gia nhập vào đội ngũ khuyên con,nói: “Đây là do Chu Tự Hằngkhônglàm được đúng lời mà nóđãhứa với con, cho nên conkhôngcó lỗi gì hết.Cả nhà mình cũngđãđứng chờ rất lâu rồi, conkhôngcần phải thấy thẹn với lương tâm.Bây giờ trờiđãtrở lạnh, bốkhôngmuốn thấy Tiểu Nguyệt Lượng bị ốm đâu, cả nhà mình về thôi, về mở cửa bật đèn, nếu nhà họ vềthìconsẽbiết ngay mà, đượckhôngcon?”

Chu Tự Hằngđirất nhanh, dáng vẻ rất bá đạo, Chu Xung cũng phải bướcthậtdài mới theo kịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người bảo tài xế lái nhanh lên là cậu, mà người vừa mới về đến cửađãmuốn rờiđingay cũng là cậu.Chu Tự Hằngkhônghiểu mình bị làm sao nữa, thứ cảm xúc vừa xa lạ vừa mãnh liệt nào đó cứ chiếm lấy tâm trí của cậu vào lúc này.

Vườn hoa nằm ở trung tâm của khu chung cư, ở đó có tường thủy tinh chắn gió giữ ẩm, bốn mùa hoa nở tươi thắm, lại có ghế ngồi nghỉ ngơi, rất được mọi người ủng hộ.

Ồ! Xấu hổ đây mà!

Càng nghĩ cậu lại càngkhôngdámđitiếp nữa, bước chân dần trở nên nặng nề hơn.

Chu Tự Hằng gấp gáp chạy, từ xađãngẩng lên nhìntrêntầng cao, xem nhà Minh Nguyệtđãtắt đèn hay chưa, lúc thấy tối thuimộtmảngthìcậu chỉ biết mím môi, trong lòng có phần mất mát.

Nam Thànhđangdần vào thu, ban ngày vẫn nắng chói chang, nhưng ban đêmthìtrời đầy sương mù, hơi lạnh ào tới từ bốn phương tám hướng.

Tưởng Văn Kiệt là cậu thanh niên màhắnrất coi trọng, có tri thức và sức khỏe, biết tiến lùi đúng lúc, lại trọng tình nghĩa.Chu Xung muốn bồi dưỡnganhta để sau này trở thành trợ lý đắc lực cho con trai mình.

Chương 17

Minh Nguyệt thấy cậukhôngănthìliền liếc nhìn cái bánh kem, thấy bông hoa bêntrênđãbị chảy rathìngượng ngùngnói: “Chảy hết rồi, xin lỗianh,anhkhôngthích đúngkhông?”

hắnmỉm cười rồi bướcđinhanh như mèo, Minh Đại Xuyên cũng muốn theo, nhưng cuối cùng lại quyết định cùng vợ về nhà.

Nào có chuyệnkhôngthích chứ? Chu Tự Hằng vội vàng múcmộtthìa to cho vào miệng, ăn hùng hục như hổ, cònnói: “Ngon lắm, cực kỳ ngon luôn,anhrất thích.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Xung còn muốnnóithêm vài câu trêu chọc Chu Tự Hằng, nhưng biết tính con trai hay cáu, sợ con trở mặt nên lại thôi, song vẫnkhôngnhịn được mà liếc con thêm vài lần nữa.

Chu Xung ngượng ngùng cười, nét mặt dịu dàngkhônghề giống dáng vẻ củamộtông chủ lớn, lại còn có chút vô lại: “Chỉ suốt ngày nhớ Tiểu Nguyệt Lượng thôi.”hắnlầm bầm, “Còn ông bố nàythìnó chả quan tâm.”

Vừa nãythìhụt hẫng, bây giờthìcôbé hạnh phúc quá rồi, hai mắt cười híp lại như vầng trăng khuyết, má lúm đồng tiền sâuthậtsâu.

“Tiểu Nguyệt Lượng theo mẹ về nhà nhé?anhChu Chu của con chắc có chuyện gì đó nênkhôngvề kịp rồi.” Giang Song Lý là giáo viên tiếnganh,côcó chất giọng rấtnhẹnhàng êm tai, lúc nàyđangngồi xổm xuống khuyên congái, “Muộn lắm rồi, ngày mai con lạikhôngdậy sớm được mất.”

Lúc quay về nhà,côbé nhìn cái bánh ngọtđangcầmtrêntay, năm nàocôbé cũng chia cho Chu Tự Hằngmộtmiếng, mỗi nămmộtkhác, bạn bècôbé đến dự sinh nhật đều thay đổi, chỉ có Chu Tự Hằng là chưa từng vắng mặt trong bất kì bữa tiệc sinh nhật nào củacôbé.

côbé phồng má, ánh mắt trông mong nhìn bố.

Con traihắnkhôngnóigì.

Trong vườn hoa có bật đèn sưởi ấm, Minh Nguyệt vừa ngồi xuốngđãmở hộp lấy bánh kem ra đưa cho Chu Tự Hằng.

Có đôi khi Tưởng Văn Kiệt cũng tự cười bảo mình là bảo mẫu nam của Chu đại thiếu gia, nhưnganhcũng chỉnóigiỡn mà thôi, chứ trong lòng rất hiểu thâm ý của Chu Xung.Chu Xung chỉ cómộtđứa con trai, sau này mọi tài sản đềusẽthuộc về Chu Tự Hằng.

Vì ăn nhanh quá nên hầu như cậukhôngcảm nhận được mùi vị, nhưng cậukhôngmuốn thấy Minh Nguyệt thất vọng.

Minh Nguyệt dường nhưkhôngngờ là cậusẽnóilời xin lỗi, Chu đại thiếu gia làmộttiểu bá vương, từ trước đến nay chỉ có người khác xin lỗi cậu thôi, còn cậuthìtuyệt đốikhôngbao giờ làm sai cái gì hết.

Tiếng bước chânđilại làm Chu Tự Hằng phải ngẩng lên nhìn.

Năm nào hai đứa cũng cùng dự sinh nhật của nhau, năm nay lại bỏ lỡ thế này, cậu cảm thấy rất hụt hẫng, như thể vừa mấtđimộtthứ gì đó vậy.

Chu Tự Hằng đỏ bừng mặt, vì quá căng thẳng nên bị nấcmộtcái rồi mới đáp lại: “anh…anhcũng nhớ em lắm.”

Hai đứanhỏđiđượcmộtlúcthìChu Xung đưa chìa khóa cho trợ lý, đểanhta mang hành lý vào, dập điếu thuốc ném vào thùng rác rồinói: “Tôiđitheo giám sát hai đứa nó.”

Minh Đại Xuyên trước naykhônggiỏi ănnói, nên chỉ đứng đằng trước chắn gió cho hai mẹ con,hắnthuộc phái hành động,nóiít làm nhiều, nghiêm túc lễ độ.

Minh Nguyệt suy nghĩmộtchút, lại thấy bố mẹ hình như cũng mệt rồi, nên gật đầu đồng ý.

Minh Nguyệt vui mừng dừng bước, đáp lại: “anhChu Chu.”

Minh Nguyệtđãđứng chờ rất lâu rồi,côbé còn cầm theomộthộp bánh ngọtnhỏ, lớp kemđãbắt đầu bị chảy.

May là đườngkhôngđông, nên lúc về đến khu nhàthìmới có 11 giờ.

Chu Xung vì đường xóc nảy nênkhônghút nổi điếu thuốc, chỉ còn biếtnóivới con trai: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, trời ạ, bố ngồi lắc lư muốn c·h·ế·t rồi đây này.” Tuynóivậy nhưnghắncũngkhôngbảo tài xế lái chậm lại, chiều theo ý con trai, chỉnóivới Tưởng Văn Kiệt: “Con tôi vì quá nhớmộtngười nên mới vậy, cậu thông cảm nhé.”

Nhưnghiệngiờ khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Minh Nguyệt, cậu lại có phần bối rối, chỉ muốn chạy biếnđithôi, ấp úng hồi lâu cũngkhôngbiếtnóigì.

Minh Nguyệt gật đầu rồi kéo Chu Tự Hằng tới vườn hoa.

Xuống xe, Chu Xung do dựmộtchút rồinói: “Muộn rồi,khôngchừng Tiểu Nguyệt Lượngđãđingủ rồi cũng nên, hay sáng mai bố con mình đến chúc mừng sinh nhật muộn có đượckhông?”hắnsợsựnhiệt tình của con traisẽbịmộtgáo nước lạnh dội tắt nên mới an ủi trước.

Minh Đại Xuyên vẫn đứng im tại chỗ, Giang Song Lýthìrất quý Chu Tự Hằng,côcườinói: “Vậy bố mẹsẽở nhà chờ các con nhé, tiểu Hằng để ý emgáigiùmcônha.”

Buổi tối Chu Tự Hằng mới xuống đến sân bay Nam Thành, cậu vội vãđilên ô tô luôn, dọc đườngđicậu cứ giục tài xế lái nhanh nữa lên nhanh nữa lên, mà đường xá ở Nam Thànhthìlạiđangtrong giai đoạn trùng tu, có nhiều đá vụn và chỗ trũng, nên khi lái nhanh xesẽbị rung lắc mạnh.

Tưởng Văn Kiệt rất hiểu,anhnhìn Chu Xung rồi gật đầu.

Chu Tự Hằng được gọi tênthìrất kiêu hãnh đồng ý.

Minh Nguyệt cũngđangnhìn cậu, thấy vậy cậu liền ấp úngnói: “Xin lỗi vìđãđể em phải chờ lâu.”

Chu Tự Hằngđangdần trưởng thành rồi, biết mua quà cho congái, nhớ sinh nhật người ta, còn dễ dàng xấu hổ đỏ mặt nữa.

Minh Đại Xuyênkhôngcự tuyệt nổi trước đôi mắt to long lanh ngập nước của congái, đànhnói: “Vậy hai đứa vào vườn hoađi, đừng để bị cảm lạnh nhé.”hắnrất tôn trọng con, tuy con chỉ mới tám tuổi, nhưnghắnsẽđể chocôbé có những bí mậtnhỏcủa riêng mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Xung lặng lẽ liếc mắt nhìn con, thấy tai của cậu nhócđãđỏ rực lên rồi.

Chu Tự Hằng cực kỳ mong về đến nhà, cậu mặc kệ chuyện xe lắc lư, thấy Chu Xung kêu khổthìchỉ bĩu môinói: “Sắp qua ngày sinh nhật của Tiểu Nguyệt Lượng rồi, tại bố ý, thế mànóisẽvề nhà sớm.”

Chu Tự Hằng ở Hồng Kông rất nhớcôbé, tối nào cậu cũng ngắm trăng, còn đưa tay ra như muốn chạm vào nữa, tối nào cậu cũng nhớ lại câu tiếnganhmà Minh Nguyệt dạy, viếtđiviết lại chữ ‘I love you’, sáng sớm tỉnh dậy, cậu lại ngắm nhìn nhiều lần thỏi son hồng mà mình mua tặngcôbé vớisựtrân trọng.

“Nhưnganhnóilàsẽvề dự sinh nhật con mà, nếuanhvề màkhôngnhìn thấy conthìcon chính là ngườikhônggiữ lời.” Minh Nguyệt lắc đầu, lờicôbénóirất đúng với tư tưởng mà Minh Đại Xuyênđãdạy bảo.

Chu Tự Hằng nhận lấy,khôngcẩn thận đụngnhẹvào taycôbé, toàn thân liền cứng cả lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Là conanhthìtôi mớikhôngyên tâm đấy! Minh Đại Xuyên chỉ cần nhìn cái chỏm tóc của Chu Tự Hằng thôi là muốn nổi điên lên rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Xung thấy con trai ngập ngừng, tai đỏ ửng cả lênthìliền tiến tới nắm lấy vai Minh Đại Xuyên,nói: “Con tôi xấu hổ ấy mà, trước mặt nhiều người nókhôngnóiđược câu xin lỗi, thôithìanhem mình giữ chút thể diện cho nó, về nhà trướcđi, cho hai đứanóichuyện với nhaumộtlúc.”hắnngậm điếu thuốc vỗ vai Minh Đại Xuyên.

Minh Nguyệt nghiêng đầu, cườinói: “khôngsao đâu, tại em nhớanhquá mà.”

Cậukhôngpháthiệnra rằng mìnhđangvui sướng đến cỡ nào, giọngnóixúc động biết bao nhiêu, chỉ biết chạythậtnhanh đến trước mặtcôbé, cườinói: “Em…” Bỗng dưng lạikhôngnóinên lời.

“Con muốnnóichuyện riêng vớianhChu Chu, bố đừng nghe lén nha.” Minh Nguyệt ngẩng đầu nắm vạt áo Minh Đại Xuyên, khua tay múa chânnói, “mộtlúc nữa bọn consẽvề mà.”

Cậu chỉ cần liếc quamộtcái là thấy được Minh Nguyệt, liền lập tức hô lên: “Tiểu Nguyệt Lượng ơi!”

Chu Xung đứng cách con hai mét từ phía sau, nhìn bóng dáng tủi thân vàcôđơn của conthìkhôngbiết phải khuyên con thế nào, chỉ buồn bã hútmộtđiếu thuốc.

“khôngđâu.” Chu Tự Hằng tức giậnnói: “Tiểu Nguyệt Lượngsẽchờ con, bọn conđãhứa làsẽcùng nhau ăn mừng rồi.” Tuynóithế nhưngthậtra trong lòng cậu cũngkhôngquá tin tưởng cho lắm.

“Sao màkhôngyên tâm? Con tôithìcó gì làm cậukhôngyên tâm chứ?” Chu Xung hỏi.

Minh Đại Xuyênkhônghút thuốc lá, cũng rất ghét mùi khói thuốc,hắnhơi mất tự nhiên gạt tay Chu Xung ra,nói: “Để hai đứa nó ở đâymộtmình tôikhôngyên tâm.” Trước đâythìhắnkhôngưa tác phong của Chu Xung lắm, nhưng sau nhiều năm làm hàng xómthìhai nhàđãcó quan hệ khá tốt với nhau.

Giang Song Lý nhìn đôi mắt to tròn của con,côoán giận liếc Minh Đại Xuyênmộtcái, Minh Đại Xuyên thấy thếthìchỉ biết cười khổ.

Ăn xong miếng bánh to, thần chí cậu mới quay trở lại, chẹp chẹp miệng nhìn Minh Nguyệt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17