Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
Trăng hôm nay vừa to vừa tròn,trênnúi gió mát lạikhôngô nhiễm khói bụi, tựa như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới bầu trời.
Minh Đại Xuyên lấy quyển sách đậpnhẹvào đầu vợ: “anhta chỉnóivới người ngoài mình là trẻ mồ côi, chứkhôngphải làkhôngcó bố, ở cái đất Nam Thành này, nếukhôngcó gia thế bối cảnhthìlàm sao mà cải tạo xây dựng nhà cửa dễ dàng thế được.”
Chu Tự Hằng lần đầuđimáy bay nênkhôngkhỏi cảm thấy mới mẻ, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi.
Chủ nhà chuẩn bị cho hai ngườimộtbữa cơm thịnh soạn, phòng ăn rất đông người, ai cũng vui vẻ cười rất tươi.
“Bố chỉ lấy bật lửa ra nghịch thôi mà.” Chu Xungnóicho có lệ, “Ừm, hay là để bố dạy cho con mấy câu tiếnganhnhé? Có khi lại cần dùng đến đấy.”
Tháng bảy năm nay Hồng Kông chính thức sát nhập về Trung Quốc, sân bay Nam Thành cũngđãmở đường bay, đoàn của Chu Xung coi như là đoàn đầu tiênđichuyến này.
“Thế thỏi còn lại cháu tặng ai vậy?” Bácgáivui vẻnói.
côchị họ bĩu môinói: “Bốn!”côbé giơ bốn ngón tay ra, lạinói: “Thế mà bố chị vẫnkhôngchịu yên, còn ở bên ngoài nuôi thêm vợ bé.”
Chu Tự Hằngđiđược khoảng mười ngàythìMinh Nguyệt bắt đầu cảm thấy nhớ.
Chu Tự Hằng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn bố.
Nhưng tất nhiên Tưởng Văn Kiệtkhôngthểnóicho Chu Tự Hằng nghe được, mặc dù cậu bé này rất kiêu ngạo và tỏ ra như người lớn, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là trẻ con thôi,khônghiểu được chuyện nam nữ.anhchỉ đáp: “Chúkhôngđể ý Chu tổngnóigì, nếu cháu thấy hứng thúthìkhi đến Hồng Kông chúsẽdạy tiếnganhcho cháu, đượckhông?”
Chu Tự Hằngđitheo Chu Xung vào cửa, cậu giả bộ ngoan ngoãn giống như Minh Nguyệt, rất ítnói.
Tưởng Văn Kiệt nhạy cảm pháthiệnra là ông chủ chưa ngủ, lúc nghe tiểu thiếu gia hỏi xong,anhthấy toàn thân ông chủ cứng hết cả lại rồi.
Chu Xung cũngkhôngthấy thèm thuốc, dọc đườngđikhôngthấyhắnhút điếu nào, đây là chuyện cực kì hiếm thấy.
Chu Xung nghiện thuốc lá nặng, tay cứ sờ vào túi áo mãi, nhưng lạikhôngđược hút, nhai kẹo cao suthìcũngkhôngthể dứt cơn thèm, thế làhắncầm bật lửa đứng lên định lén vào toilet hút, đúng lúc bị Chu Tự Hằng bắt gặp, Chu Xung đành gượng cười rồi cất cái bật lửađi.
Chu Tự Hằng cất thỏi son vào túi áo, lòng bàn tayđãchảy đầy mồ hôi.
*
Bao năm naycôbéđãquen với việc chơi cùng Chu Tự Hằng rồi, đây là lần đầu tiên mà hai đứakhônggặp nhau trongmộtthời gian dài.khôngcó ai đến gõ cửa nhàcôbé mỗi buổi sáng,khôngcó ai ởtrênlớp cườinóicôbé làcôbé ngốc, cũngkhôngcó ai về nhà cùngcôbé vào mỗi buổi chiều…
Bácgáimua cho cậu mấy món đồ chơi, tiếp theo lại đến cửa hàng thời trang muamộtđống quần áo, sau đó lạiđivào cửa hàng mỹ phẩm.Bà đứng ra trước gương đánh thử thỏi son mới mua, congáibà cũngđãmua đồ ở đây rồi.
Chu Tự Hằng cắn môi, lại nhìn ba người phụ nữđangcãi nhau trong phòng, thỏi son môi bất giác bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Tiểu Nguyệt Lượng ơi!”
Chu Tự Hằng ở lại ngôi biệt thự giữa lưng chừng núi, còn Chu Xungthìđược mấy người trong nhà mờiđidự tiệc.
Tưởng Văn Kiệt biếtrõvề thân thế của Chu Xung,hắnlà trẻ mồ côi,khôngchakhôngmẹ, lớn lên ởmộtthôn trangnhỏở núi Đại Hưng An.
Máy bayđãlên cao, giữa những tầng mây trắng và ánh nắng sáng rực rỡ của tháng chín, màu sắc biến hóa đa dạng, uốn lượn tựa nhưmộtdải lụa.
Chu Tự Hằng cứng đờ cả người.
Động táctrêntay Chu Xung bỗng dừng lại,mộtlúc lâu sau,hắnmới đáp: “Ừ.”
Chu Xung cũng chỉ biết hai ba câu, vốn định khoe khoang trước mặt con traimộtchút, ai ngờ lại bị con xem thường, liền hùng hổnói: “Sao lạikhôngbiết? Bố mày biết hơi bị nhiều đấy nhé, nàythì‘Gụt bai’ này, ‘Ha la’, ‘Thanh sờ du’, còn cả ‘Hanny’ ‘Ai la vờ du’ ‘sweet’ ‘hot’ ‘s*x*’ ‘amazing’…”
côchị họđivào, dáng vẻ khinh bỉnóivới Chu Tự Hằng: “Ba bà vợ này suốt ngày chỉ cãi nhau thôi, chả khác gì mấy bàcôchanh chua ngoài chợ.”côgáinày có khẩuâmHồng Kông, nhưng tiếng phổ thông khá tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Xung đến đêm mới về, thấy Chu Tự Hằngđangtựa vào cửa sổ nhìn trăng sáng.
Chu Tự Hằng nhẩmđinhẩm lại câu tiếnganhMinh Nguyệt dạy mình, còn chưa kịp hỏi nghĩathìđãbị Chu Xung giục lên xe ra sân bay rồi.
Nhìn hình ảnh của mình phản chiếu qua tấm kính, nụ cười có phần ngốc nghếch, Chu Tự Hằng thoáng đỏ mặt.
Cậu chậm chạp quay mặt ra ngoài cửa sổ, bầu trời tràn ngập đủ các loại màu sắc,rõràng quang cảnh rất êm đềm, nhưng lại làm cho lòng Chu Tự Hằng dậy sóng, mỗimộtđám mây đều giống nhưmộtTiểu Nguyệt Lượng vậy.
hắnnghiêng đầu nhìn con trai mình, ngũ quanthìkhôngquá giốnghắn, nhưng góc nghiêngthìnhư từmộtkhuôn đúc ra vậy.
Minh Nguyệt cảm thấy rất trống trải.
Giang Song Lý nghe thế mới ngộ ra.
Trong lònganhhiệnlên rất nhiều suy nghĩ, nhưngmộtlúc sauthìanhdứt khoát từ bỏkhôngnghĩ sâu xa nữa, đây là chuyện riêng của nhà ông chủ,anhchỉ làmộttrợ lý,khôngnên hỏi nhiều hay tò mò làm gì.
“Bácgái, chị họ, tặng hai người này.” Chu Tự Hằng đưa hai thỏi son cho họ.
Nếu Tiểu Nguyệt Lượng cũng đánh son hồng rồi hôn mình,thìcó phảisẽđể lại dấu sontrênmákhông?
Cậunóidối đấy, thỏi son này cậusẽtặng cho Tiểu Nguyệt Lượng.
* (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 16
(Editor: Vốn tiếnganhcủamộtdoanh nhân thành đạt đây sao))
[Tôiyêubạn.]
Chu Tự Hằng đưa tay sờ lên mặt, nhớ lại trước đókhônglâu Minh Nguyệtđãhôn lên má mìnhmộtcái.Môi củacôbé rất mềm, tuykhôngđể lại dấu vếttrênmặt, nhưng lại khắc sâu vào trong tim Chu Tự Hằng.
rõràng chỉ làmộtcôbé chưa đến 12 tuổi, nhưngđãbiết thểhiệnsựcăm hận rồi.
Trong lòng Chu Tự Hằnghiệnlên muôn vàn suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũngkhôngnóimộtchữ nào.
Tuycôđãlàmộtgiảng viên, nhưng vẫn thích buôn chuyện giống mấycôgáitrẻ, sốt ruột bắt Minh Đại Xuyênnóirõhơn.
Chu Tự Hằng chỉ ngồi yên ăn cơm, khó khăn lắm mới nghe hiểu được mấy câu.
Nhưng Chu Tự Hằng lạikhôngcó cảm xúc gì cả.
“Sao con chưa gặp bao giờ?” Chu Tự Hằng im lặngmộtlát rồi mới hỏi tiếp.
Nơi này ngôn ngữ xa lạ, người cũng xa lạ, ngay đến cả thức ăn cũngkhônghợp khẩu vị, Chu Tự Hằng chỉ muốn được về nhà ngay thôi.
“Bác trai có tận ba vợ cơ ạ?” Chu Tự Hằng nghĩmộtlát rồi hỏi.
Chu Tự Hằng nghe thếthìcũngkhônghỏi thêm nữa.
Bácgáirất thích Chu Tự Hằng, nhiệt tình hỏi cậu bé muốn mua cái gì.Chu Tự Hằng chỉ cười rồinóichuyện mấy câu với bác.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng người gọicôbé…
Mọi ngườinóitiếng Quảng Đông, nghekhônghiểu lắm, còn lẫn vào cả tiếnganhnữa nên càng khó nghe hơn.
Nếu Tiểu Nguyệt Lượng mà ở đâythìnhất địnhsẽvui sướng kêu to lên cho mà xem, Chu Tự Hằng bỗng nghĩ tớicôbé.
Đó là mấy từhắnvà tình nhân bénhỏhaynóivới nhau lúc v* v*n đưa tình, nhất thờikhôngchú ý nênđãlỡnóivới con trai.Chu Xung lặng lẽ cúi đầu nhìn con, thấy conkhôngphản ứng gìthìthở phàonhẹnhõm.
Chu Xung nới lỏng cà vạt, ra đứng trước cửa sổ cùng con trai, châmmộtđiếu thuốc, hútmộthơithậtdài rồi mớinói: “Mẹ nó chứ, làm bố mày nhịn khổ muốn c·h·ế·t rồi.”
“Là tôiyêubạn.” Chu Xung hơi chột dạ nên đáp rất nhanh.
Chu Tự Hằng xấu hổ cười đáp: “Tặngcôgiáo ạ.”
Chu Tự Hằng ghi nhớ lời của bố, lặng lẽ nhắm mắt ngủ.
Từmộtanhtrợ lý chỉ biết bưng trà rót nướcđiđến tận ngày hôm nay, Tưởng Văn Kiệtđãthành thục lắm rồi, sao màkhôngbiết chuyện ông chủ nuôi tận mấycôbồ nhí chứ, hơn nữa mỗi tuần đều gặpmộtcôkhác nhau chứkhôngbao giờ trùng.
Minh Nguyệt ngồi nhìn cái bánh gato lớnkhôngăn hết, buồn bãkhôngthôi.
“Thăm người thân?” Giang Song Lý cao giọng, lại hỏi: “Tìm được mẹ của Chu Tự Hằng rồi sao?”
Chu Xung nhìn vào đôi mắt con, đôi mắt đẹp vô cùng, trong đó như thể có đủ các loại màu sắc, sáng rực như những ánh sao, trong veo và thuần khiết.Mười năm trước, Chu Xung cũng vì nhìn vào đôi mắt này nên mới bế con trai về từ cục cảnh sát.
Tưởng Văn Kiệt ngồi ngay sau cậu, thấy cậu tò mò về tiếnganhthìliền nghiêm túcnói: “I love you, viết như thế này.”anhphátâmrất chuẩn, còn viết câu đó ra giấy cho Chu Tự Hằng.
*
Chu Tự Hằng nghĩ mãi, càng nghĩthìmặt càng đỏ, sau khi xem xét giá cả, cậu quyết định mua mấy cây son.
đãđến ngày sinh nhật Minh Nguyệt mà Chu Tự Hằng vẫn chưa trở lại.
“Chu Xung có người nhà ư?” Điều này làm cho Giang Song Lý rất ngạc nhiên.
Người ngồi ở ghế chủ tọanóitiếng phổ thông: “Chu Xung, bố cháu dạo này thế nào?”
Chu Tự Hằng bĩu môinói: “Bố mà cũng biết tiếnganhcơ à?”khôngphải cậu khinh bỉ ông già nhà cậu đâu, nhưng chuyện Chu Xung ít học là cóthật.
Chu Xung ôm lấy người đàn ông kia, dáng vẻ khá nhiệt tình,hắngọi người đàn ông đó là “anhhọ”.
Minh Đại Xuyên cầm quyển thơ, muốn Minh Nguyệt đọc thuộc lòng, nghe vợnóithìchỉ đáp: “anhChunóilàđithăm người thân.”
Chu Tự Hằng rũ mắt xuống, hỏi: “Bố, bố cũng có bố sao?”
hắnôm con trainói: “Bốsẽchăm sóc conthậttốt, chỉ có hai chúng ta mới là ngườimộtnhà.”
hiệngiờ Chu Xungđãkhôngcòn như xưa nữa,hắnđưa cả vệ sĩ, trợ lý và phiên dịchđicùng, nhìn rất hoành tráng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Máy bay hạ cánh, qua cửa an ninh là thấy có người đứng đón, làmộtngười đàn ông trung niên, lớn tuổi hơn Chu Xung, mặt mũi khá giống nhau, đều rấtanhtuấn và lạnh lùng, thân hình cao lớn.
“khôngphải, là họ hàng thôi.” Minh Đại Xuyênnói.
“Thế những từ còn lại bố tôinóinghĩa là gì?” Chu Tự Hằng nghĩmộtchút rồi hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng được giao cho vợ của người bácđãđón hai bố con ở sân bay chăm sóc, cậu gọi người đó là “Bácgái”.
anhthậtsựrất thích cậu bé Chu Tự Hằng này.
côbé cứ trầm tư mãi, Giang Song Lý đưacôbéđihọc múa,côbé cũngkhôngtập trung học được.
Thế nhưng nhìn quanh bốn phía đều chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của người lớn thôi, thế là cậu lại quayđichỗ khác.
Trợ lý Tưởng Văn Kiệt cũng ở trong đoàn,anhcó nghe loáng thoáng là mục đích lớn nhất của Chu Xung làđithăm người thân.
Cả đoàn có mấy người, Chu Xung bảo bọn họđitìm khách sạn ở, còn mình và Chu Tự Hằngthìđitheo người đàn ông kia.
Chu Tự Hằng khá ngạc nhiên, người này cậu chưa gặp bao giờ,thìra cậu vẫn còn có người thân khác, cậu gật đầu,nói: “Cháu chào bác.”
Vào giờ phút cuối cùng của ngày sinh nhật, khách đến nhàđãvề hết, nhưng Minh Nguyệt vẫn đứng ở cổng khu nhà đợi.
Trở lại căn biệt thự, vừa mới đến cửađãnghe thấy tiếng cãi vã.
Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý đành phải kệ chocôbé đứng đợi, đợi mãi đợi mãi, đến khi sương mù làm ướt cả áothìMinh Nguyệt mới thở dài, xoay ngườiđivề nhà.
“Đây là con trai em, tên là Chu Tự Hằng, con trai, chào bácđicon.” Chu Xung giới thiệu với Chu Tự Hằng, vừanóivừa xoa đầu con.
nóiđượcmộtnửathìhắnbỗng nhiên dừng lại, gượng gạo cười.
Có thể là do được cậu em trai mua quà tặng nêncôbé liền coi cậu em này là người của mình,côbénóithầm: “Bố chị cómộtcôvợ bé nuôi ở bên ngoài, còn có con rồi cơ, nhưngkhôngbiết có phải là của bố chịkhôngnữa!”
Bácgáicó hai đứa congái, đứa lớn tầm mười mấy tuổi, đứa béthìbằng tuổi Chu Tự Hằng.
Cơ thể cứng ngắc của Chu Xung thoáng thả lỏng,hắnâmthầm thở hắt ramộtcái.
Chu Tự Hằngkhôngcó hứng thú học vớianh, chỉ liếc nhìnmộtcái,âmthầm ghi nhớ trong đầu.
Chu Tự Hằng nhớ Minh Nguyệt vô cùng, mà nhớ quáthìchỉ biết ngẩng đầu ngắm trăng thôi, vì Chu Xungkhôngcho cậu gọi điện thoại.
Khi xuống xethìđãđến lưng chừng núi, từ căn biệt thự nơi đây có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới của Hồng Kông, hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ được bật lên, những ngọn đèn vàngtrênnhững chiếc thuyền chài hòa cùng ánh sáng của những cửa hiệu, nhưng căn biệt thự nàythìvẫn là nổi bật nhất.
Hồng Kông phồn hoa đô hội, bất cứ điều gì cũng khiến cho người dân nơi đây vô cùng tự hào.
Nghe vậy bácgáicàng thêm có cảm tình với cậu bé vừa ngoan vừa học giỏi này.
Chu Tự Hằng hỏi: “I love you nghĩa là gì bố?”
nóixonghắnliền nhắm mắt giả vờ ngủ, dùng cả bịt mắt để che, ngay cả cơn nghiện thuốc lá cũng biến mất từ lúc nàokhônghay.
“Conkhôngcần phải gặp.” Chu Xung xoa đầu con, “Có mà nhưkhôngấy mà.”
“Cảm ơn chúđãquan tâm, bố cháu vẫn bình thường, sức khỏe tốt ạ.” Chu Xung chân thành đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhthấy tuy Chu Tự Hằng luôn tỏ ra kiêu căng hống hách, nhưng lại cómộttâm hồn yếu đuối nhạy cảm.anhmãikhôngthể quên được hình ảnh của mấy năm trước, hình ảnh cậu bé con ngồitrênbậc thang vừanóithầm vừa rơm rớm nước mắt đó.
Giang Song Lý giận Chu Tự Hằng lắm,nói: “điHồng Kông làm gìkhôngbiết nữa, cònkhônggọi lấymộtcuộc về cho Tiểu Nguyệt Lượng, làm con bé cứ rầu rĩkhôngvui.”
Hôm sau, Chu Tự Hằng được bácgáiđưađitham quan phố xá.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.