Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18


côbé đứng dậy muốn thơm cậumộtcái, nhưng Chu Tự Hằng lại tránh, ra vẻ kiêu căng để che đậyđisựxấu hổ,nói: “Em đánh sonđirồi thơmanh.”

Ngoài kia Chu Xung và Tưởng Văn Kiệtthìđangcố gắng bịt miệng, sợsẽcười ra tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côbé vẫn thơm lên má cậu như bình thường, nhưng lần này lại cười hì hìnói: “Có in cả dấu son này!”

Minh Nguyệt cầm lấy thỏi son, hai mắt sáng lên,nói: “Cảm ơnanhChu Chu!”

Chu Xung híp mắt nhìn, ổn định vị trí chuẩn bị xem trò hay.

Chu Xung nghe thếthìcười rất tươi.

Nghĩ vậy, cậu lạikhôngcẩn thận mà đánh chệchmộtnốt, lập tức cuống quýt hoàn hồn, dúm tóctrênđầu cũng chột dạ đung đưa.

VìđiHồng Kông gần nửa tháng nên Chu Tự Hằng hơi gượng tay, phải đánh thử mấy nốt rồi mới bắt đầu vào bài.

Nhưng thỏi son này của Chu Tự Hằng, lại là thỏi son đầu tiên màcôbé được sở hữu cho riêng mình.

Cậu mím chặt môi, cố đè nénsựkích động trong lòng.

Hấp dẫn đây! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Xung thở dài rồi dựa người ra sau,khôngngờ đằng sau lại làmộtkhóm hoa có gai, bị đâm vào đau đến mức suýt nữathìhắnphải kêu ra tiếng, nhưng lại chỉ có thể nhe răng trợn mắt hítmộthơi.

Chu Tự Hằng bịcôbé nhìn chằm chằm nhưngđãkhôngcòn thấy hồi hộp nữa, sau khi đàn xong đoạn nhạc dạo, cậu bắt đầu cất giọng hát.

Trước đó ngày nào cậu cũng luyện tập nên ca từđãghi nhớ kĩ trong đầu,khôngcần nghĩ nhiều mà chỉ cần đánh theo bản năng.

“Ngày mai bạnsẽkhôngcòn nhớ những dòng nhật kí hôm qua mìnhđãviết.

mộtvầng trăng sángnhỏbé xinh xinh.

Cậukhônghiểu lắm về đồ trang điểm, chỉ thấy cái son này kiểu dáng đẹp, màu lại đángyêu, rất hợp với Minh Nguyệt.Cậu còn từng tưởng tượng rất nhiều lần,khôngbiết son này khi đánh lên môi Minh Nguyệtthìtrôngsẽthế nào, nhưng giờ đây khi được tận mắt nhìn thấy, cậu vẫnkhôngkhỏi rung động.

Minh Nguyệt thấy ý nàykhôngtệ, liền đưa son cho cậu.

Chu Tự Hằng gật đầu, sau đó nghiêng mặt hướng về phíacôbé.

“Là em sao?” Tên bài hát khiến Minh Nguyệt phải chớp mắt mấy cái, cười rộ lên hỏi: “Là em đúngkhông?” Mình ngồi cùng bàn vớianhChu Chu bốn năm liền mà.

Ngày mai bạn cũngkhôngcòn nhớ bản thân mìnhđãtừng là người rất hay khóc.

nóixong cậu chạyđirất nhanh, thoắt cáiđãkhôngthấy bóng dáng, đợi đến khi trở vềthìtrêntayđãcầm theomộtcây đàn ghita.

Chu Tự Hằng hát rấtnhỏ, nhưngrõràng từng câu từng chữ, Minh Nguyệtđangngồi ở ngay trước khóm hoa mẫu đơn nở rộ tuyệt đẹp, Chu Tự Hằng chưa từng pháthiệnramộtđiều, rằng Tiểu Nguyệt Lượng trông còn tươi tắn xinh đẹp hơn cả những đóa hoa.

Ai màkhôngmay mắnthìngay cả lúc uống nước cũng bị giắt răng! Mẹ nó chứ, quá thảm!

Mệt với ông con này quáđimất!

Minh Nguyệt mở mắt ra, xấu hổ hỏi: “Đẹpkhôngạ?”côbé cảm thấyanhChu Chu lớn lên từnhỏvới mìnhđãcómộtchút thay đổi, nhưng cụ thể thế nàothìcôbékhôngnóiđược.

“Đây chính là quà sinh nhậtanhtặng em đúngkhông?” Minh Nguyệt hỏi.

Chu Tự Hằng chạy nhanh quá nên gương mặt trắng trẻo đỏ bừng cả lên, mồ hôi nhễ nhại.

Minh Nguyệt cắn môi, chớp chớp mắt rồi đáp: “Hay…” Dường nhưđãhạ quyết tâm,côbé lạinóitiếp: “Nhưng tại sao bạn cùng bàn cuối cùng lại gả cho người khác vậy ạ?”côbé nhẩm lại câu hát mình nghe được, “Người nàosẽcướimộtcôgáiđa sầu đa cảm như em, người nàosẽdỗ dành khi em khóc.”

“Em thích chứ?” Chu Tự Hằng hỏi ngược lại.

côbé giơ cái khăn ra trước mũi cậu, mùi xà phòng giặt thơm ngát hòa cùng mùi hoa xung quanh lập tức phả vào mũi.Chu Tự Hằng rung động lắm nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnhnói: “Được rồi, bây giờ em yên lặng chút choanh,anhsẽđánh cho em nghemộtbài.”

Minh Nguyệt tiến sát vào, làm cậu căng thẳng đến mức nín thở.

Môi Minh Nguyệtnhỏxíu, mặc dù cậu đánh rất chậm, nhưng chỉ thoáng cái là xong rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng homộtcái rồi đáp: “Chính là em.”

Minh Nguyệt: “…”

Tưởng Văn Kiệtthìkhôngđến mức như Chu Xung,anhchỉ khẽ lau khóe mắt, thở dàinói: “Mối tình đầu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng để cây đàn xuống, ngồi sát lại gần Minh Nguyệt rồinóithêm: “Bạn cùng bàn củaanhsẽkhôngđilấy người khác.”

“Được rồi đó.” Cậu có phầnkhôngnỡnói.

Hát xong, Chu Tự Hằngkhôngcó dáng vẻ kiêu ngạo như thường ngày, trái lại còn xấu hổ cúi đầunói: “Em thấyanhđánh đàn và hát có haykhông?” Giọngnhỏxíu như muỗi kêu.

Tưởng Văn Kiệt khiêm tốn đáp: “Đâu có đâu có, là do tiểu thiếu gia có năng khiếu đấy ạ.”anhkhônghềnóidối, quảthậtChu Tự Hằng có năng khiếu đánh đàn ghita.

Có thểnóirằng tángáilà khả năng trời phúkhôngcần học của Chu Xung, màhắncũng cho rằng con traihắnít nhiều cũng phải di truyền khả năng này từ bố nó, thế màkhôngngờ rằng, ngay tại nơitrêntrăng dưới hoa này, chỉ cóanhvà em, Chu Tự Hằng lại nấcmộtcái mới đau!

Chu Tự Hằng cảm thấy, trong lòng mình, hình như cũngđãkhắc sâumộtvầng trăng sáng.

Chu Xung giơ ngón tay trỏ ra trước miệng tỏ ý im lặng, sau đó lại thầmthìvới người trợ lý: “Cậu ở đây làm chứng cho tôi, sau này nếu tôi có trêu chọc nó mà nó chốithìcậu phải đứng ra xác nhận đấy.”

Ở ngoài kia, Chu Xung nghe con trai hátthìtrầm trồ khen ngợi: “Tiểu Tưởng, cậu dạy nó được đấy.”

Chu Tự Hằngkhônghiểu chuyện gìđangxảy ra nữa, lúc cầm cây đàn chạy về đây có bị nấc đâu, thế mà Minh Nguyệt chỉ vừa mới chạm vào mặt cậumộtcái thôi là cậuđãcăng thẳng rồi.

Bầukhôngkhí trở nên ngượng ngập.

Màu son hồng nhạt hơi bóng làm tôn lên nước da trắng như trứng gà bóc củacôbé, khiến cho Chu Tự Hằng muốn cắnmộtcái.

Sao có thể có chuyện đó chứ!

Chu Tự Hằng hiếm khi thấy xấu hổ cúi thấp đầu như lúc này, chẳng giống vớimộtđại thiếu gia suốt ngày diễu võ dương oai gì cả.

Tuycôbéđãthơm cậu rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn kĩ môi củacôbé, giống như cánh hoa vậy, nhonhỏmềm mại, chỉ sợ chạm vào làsẽtan ra mất.

Minh Nguyệt lạikhôngđể ý,nói: “Em giặt sạch rồi,anhngửi mà xem, thơm lắm đó.”

Đây là lần đầu tiên, Chu Tự Hằng nhìn thấy được mìnhmộtcáchrõràng đến thế trong đôi mắt đen to tròn của Minh Nguyệt.

Đương nhiên rồi! Chu Tự Hằng cầm lấy cây đàn, ưỡn ngực lên, cố gắng cứu vãn hình tượng đẹp trai vừa bị giảm sút sau cái nấc vừa rồi, nhưng cậu vừa mới định mở miệngnóithìlại bị nấcmộtcái nữa.

Cậukhôngnói, chỉ dùng hành động để bày tỏ.

“Thích ạ.” Minh Nguyệt trả lời ngay, còn giơ ngón cái ra với cậu, “anhthậtlà giỏi.”

nóixong cậu lại cảm thấy hối hận,rõràng cậu rất thích đượccôbé lau mồ hôi cho mà,nóinhư vậysẽlàmcôbé tổn thương mất.

Chu Tự Hằng cố gắng trấn tĩnh, nghiêm túc đánh son cho Minh Nguyệt.

Dù như vậy nhưng Chu Xung vẫn rất kiên nhẫn, cả người gần như nằm rạp ra đất, rướn đầu ra như con rùa nhìn vào vườn hoa.hắnkhôngđược quân tử giống Minh Đại Xuyên,hắnchỉ muốn nhìn xem con traihắnlấy lòng congáinhà người ta thế nào thôi, sau này còn có cái để trêu chọc nó chứ.

Chỉmộtmình cậu trong đó.

“Là son môi!” Minh Nguyệt nhận ra ngay, mẹcôbé có đồ trang điểm, lúc nàocôbé biểu diễn múa cũngsẽđược mẹ trang điểm cho. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

hắnvừa mới lựa đượcmộtvị trí tốt để quan sátthìChu Tự Hằng lại đứng dậy, mở cánh cửa thủy tinh rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừanói: “Tiểu Nguyệt Lượng, em đợianhmộttí nhé,mộttí thôi!”

Vì cậunóiquá bé nên Minh Nguyệtkhôngnghe thấy, mà khicôbé hỏithìChu Tự Hằng lạikhôngchịunóilại.

Chu Tự Hằng cố nénsựbuồn bực, cuối cùng mớinóichuyện được bình thường: “anhổn rồi!” Cậu bối rối gạt tay Minh Nguyệt ra, nhìn cái khăn kẻ caro quen thuộc màcôbéđangcầmtrêntay, mím môinói: “Cái khăn này em từng dùng để lau đường kẻ phấn rồi mà! Bẩn chếtđiđược!”

Tưởng Văn Kiệt gật đầu, trong lòng thổn thức, Chu Tự Hằng tuykhôngcómộtgia đình trọn vẹn, nhưng cậu bé lại cómộtngười bốyêuthương mình từ tận đáy lòng.

Bên cạnh bỗng có người lại gần gọi: “Sếp.” Tưởng Văn Kiệt mỉm cười rồi cũng chui vào trong bụi cây, ngó ra nhìn vào bên trong tường thủy tinh.

Chu Tự Hằng quay đầu lại, cậukhôngdám sờ lên má, sợ vết sonsẽmờđi, thầm nghĩ nó chắc chắn có màu hồng nhạt giống như cánh hoa vậy.

nóixong cậu lấy thỏi son nhét trong túi quần ra, màu hồng được ánh đèn chiếu vào trông càng thêm lung linh rực rỡ.

Tay củacôbérõràng rất lạnh, nhưng lại làm cho mặt cậu nóng bừng lên.

Mà ông già nhà cậu ở bên ngoài còn kích động hơn, cứnhỏgiọng hô: “Tặngđitặngđi, nhanh! Mẹ nó chứ!”

Giọng Chu Tự Hằng rất trong trẻo, hòa cùng với giai điệu dễ nghe, tựa nhưmộtdòng suối mátđangchảy vậy.

côbéđãđibiểu diễn với đoàn múa rất nhiều rồi,đãquen với việc trang điểm, cho nên lúc này rất thoải mái nhắm mắt lại để Chu Tự Hằng đánh son cho.

Chu Xung núp trong bụi cây liều mạng rướn đầu ra xem, thấy con trai cuống quáthìkhôngkìm đượcnóinhỏ: “Tiến lên nào con trai…khôngphải con còn mua son tặng em à? Tặngđicòn gì nữa!”

Chu Tự Hằng cố gắng ổn định tinh thần,khôngnhìn vào mắtcôbé, trịnh trọng giới thiệu: “Sau đâyanhsẽđánhmộtbài hát mang tên ‘Bạn cùng bàn’.”

hắnvui vẻnói,khôngthèm để ý đến bộ tây trangđãdính đầy đất bụi, tuy làmộtngười đàn ônganhtuấn thành thục, nhưng lúc này khinóivề con traithìhắnlại có dáng vẻ củamộtđứa trẻ, hai mắt sáng rực lên, còn hưng phấn hơn cả lúc kí đượcmộthợp đồng lớn.

Ha! Đàn ghita!

Minh Nguyệt gật đầu rồi lại lắc: “Nhưng emkhôngmang gương.”

Chu Tự Hằng run cả tay, cẩn thận nhích lại gầncôbé.

Minh Nguyệt nghe xong lại ngoan ngoãn ngồi yên, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

“anhmuốn uống nướckhông? Nhưng mà emkhôngmang theo rồi.” Minh Nguyệt nghĩmộtlát rồinói, “anhChu Chu,anhvừa nấc vừa đánh đàn ghita cũng được.”

“Vậyanh…anhđánh cho em.” Chu Tự Hằng lắp bắpnói.

Chu Tự Hằng đượccôbé khenthìlòng lâng lâng, cuối cùng kiêu ngạonói: “anhvẫn cònmộtmón quà nữa cơ.”

Minh Nguyệt cầm khăn tay lau mặt cho cậu, chỉ vào đàn ghita hỏi: “anhChu Chu muốn đánh đàn ghita cho em nghe à?”

“Hôn rồi hôn rồi!!! Cuối cùng cũng hôn rồi!!!” Chu Xung kích động muốn nhảy cẫng lên, nhưng lại sợ bị pháthiệnnên đành phải gào thét trong im lặng, tuy ngồi đây lâu rồi màhắnlạikhônghề cảm thấy thèm thuốc.

Sau khi Giang Song Lý về nước,côliền đưa congáiđihọc múa, cho nêncôbé cũngđãquen với việc cảm nhạc, vừa tiến sát lại gần để nghe, vừa cười tươi nhìn Chu Tự Hằng.

Minh Nguyệt cười híp mắt, ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.” Sau đó nhìn cậu chăm chú,côbé mặcmộtcái váy công chúa màu trắng, bởi vì buổi tối trời lạnh nên lại khoác thêmmộtcái áo lông hồng, càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn củacôbé.

Động tác lau mồ hôi của Minh Nguyệt bỗng khựng lại.

Câu hỏi này Chu Tự Hằng cũngkhôngngờ đến, im lặngmộtlúc, cậu nghiêm mặtnói: “Em đừng quan tâm đến mấy chi tiết đó.”

…”

Chương 18

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18