Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 112

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112


khôngchờ bất kì ai trả lời, ôngđãnóitiếp luôn: “Vậy hai đứa định bao giờ sinh cho bốmộtđứa cháu trai đây? Cháugáibố cũng thích.”

Hôm nay khó có lúc trời đẹp đến thế, ánh mặt trời làm xua tan những áng mây đen, có điều nhiệt độ hơi thấp, ánh lửa được bật lên cứ liên tục bị gió thổi.

Do dự hồi lâu, Tiết Nguyên Câu rón rén nhích lại gần Chu Tự Hằng,nhỏgiọng hỏi: “anhcó emgáikhông? Em ruột hay em họ cũng được, chỉ cần là emgáithôi.”

“Đâu có!” Chu Xung vỗ bàn, hưng phấn bừng bừngnói, “Lúc Tiểu Nguyệt Lượng mới ra đời cũng là lúc con trai chúnóiđược chữ đầu tiên, ngay trước mặt mọi người la tomộttiếng “Vợ” đấy!”

Chu Xungthậtra còn hoành tráng hơn Tiết Nguyên Câu tưởng tượng nhiều, ông cầm điếu thuốc xua taynói: “Thuê đâu mà thuê, bố con mua đấy.” Ông vốn là người rất thích thểhiện, nhưng bỗng lại nghĩ tớimộtchuyện nên giọngnóicó phần trầm xuống: “Vốn là bố định mua để tặng cho con làm văn phòng công ty…”

“Chu tổng này là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn bất động sản Thịnh Quang, nằm trong top ba những nhân vật giàu có và quyền lực nhất.” Tiết Nguyên Câu tấm tắc ca ngợi, “Tay trắng lập nghiệp, là truyền kỳ của đất Nam Thành, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn tận mắt.”

“khôngphải chỉ giống thôi đâu.”anhnói, “Ông ấy là bốanh.”

Trong khoảng thời gian nàyanhkhá nghiêm túc, lòng bộn bề tâmsựnên hơi trầm, nhưng lúc nàyanhlại cười rộ lên, vẻ mặt bừng sáng, tựa như ánh mặt trời nhô lên cao vậy.

Buổi tối trời lạnh, lúc đến đây Minh Nguyệt mặcmộtcái áo khoác trắng hở cổ, bên trong là váy đen, rất hợp với bộ đồ mà Chu Tự Hằngđangmặc,côthường bỏ nhiều thời gian ra để nghĩ về chuyện ăn mặc sao cho tương xứng với Chu Tự Hằng, lần nào cũng ngược tơi tả cậu thanh niên độc thân hai mươi năm là Sầm Gia Niên.

mộtmàn này cứ thế lọt vào mắt cẩu độc thân hai mươi năm Sầm Gia Niên, nhưmộtđòn đánh thẳng vào ngực cậu, khiến cậu tử trận ngay tức khắc, mấy người còn lại cũng trợn mắt há mồm, Sầm Gia Niên thấy thế cũng tìm về chút an ủi.

khôngphải là ôngkhôngmừng,khôngphải ôngkhôngquan tâm, mà là cho dù Chu Tự Hằng có thế nàođichăng nữa, đạt được bao nhiêu thành tựu,thìthằng bé vẫn mãi là con trai ông thôi.

Xét thấy đổngsựHàđãgiúp mình đượcmộtviệc lớn, mặc dù còn chưa làm được đến cuối cùng, nhưng Chu Xung vẫn khen người ta trước mặt con trai: “ĐổngsựHà là người tốt, sau này gặp con có thể gọi là chú Hà cũng được.”

Về chuyện sau khi sinh cháu trai, Chu Xung cũngđãsuy nghĩ kĩ, thậm chí còn tính đến việc tự nuôi cháu luôn, “Cháu trai cũngkhôngcần các con phải nuôi, cứ đưa nó về Nam Thành, bố chămmộtngày, nhà Minh Đại Xuyên chămmộtngày…”

Chu Tự Hằng vẫn lấy đó làm kiêu ngạo,khônghề muốn che giấu, sau khi ngồi xuống,anhrất tự nhiên nắm tay Minh Nguyệt đặt lên đầu gối mình, lúcnóichuyện còn thỉnh thoảng hôn lên ngón taycô.

*

Lúc Chu Tự Hằng bước vào thời kì nổi loạn, nhiều người quen của ông cứ luôn khoe khoang con mình vừa ngoan vừa học giỏi, Chu Xung nghe xong cũng chỉ cười cho qua.

Đâu phải chỉ bắt tay mỗi mình cậu ta thôi đâu, ông ấy bắt tay và khen từng ngườimộtđấy chứ.

Sầm Gia Niênnói: “anhHằng của chúng ta thích uống sữa tươi đúngkhông? Nhân viên người ta đưa luôn sữa tươi cho uống, tôi với Tiết thổ hàothìuống coca,anhTề uống trà, tiểu thiên tài là nước chanh.”

Mà thực tế lại giống nhưmộttia sét đánh thẳng vào cậu.

Lúc Chu Tự Hằng thay đổi rồi, cả công tykhôngai làkhôngđến nịnh nọt, Chu Xung cũng vẫn chỉ cười cho qua.

Chu Tự Hằng đáp: “Khu này được Sơn Hải bỏ tiền ra thuê, chắc chắn phải đắt đỏ lắm.”

Chu Xung phủi khói thuốc, xoay người muốn xoa đầu con.

Vì để suy nghĩ câu từ, cũng là do thói quen, Chu Xung do dự trong chốc lát rồi xột xoạt móc bao thuốc từ trong túi ra, châm lửa hút.

anhnhớ lại câu của Tiết Nguyên Câu – [Có aiđithuê nhà mười ngày nửa tháng lạiđitrang hoàng như vậy.]

Bộ dạng rụt rè sợ sệt của ông trông chẳng khác gìmộthọc sinh hưđangsợ bịcôgiáo phạt.

Chu Tự Hằngđitới bên cạnh Chu Xung, chặn lại hướng gió.

Sầm Gia Niênthậtsựănkhôngvômộtbàn toàn sơn hào hải vị, cậu lẳng lặng buông đũa xuống, muốn tìmmộtsợi mì buộc vào cành cây thắt cổ cho rồi.

trênbáo tài chính kinh tế có đăng hình Chu Xung, thành thục phong độ, cực kìanhtuấn.

Buổi đàm phán này cuối cùng trở thành việc kí kết hợp đồng giữa hai bên Chu Xung và Chu Tự Hằng, nội dung bản hợp đồng có chút thay đổi, Sơn Hải định giá lại Weiyan là 160 triệu đô la, tài trợ 24 triệu đô la, nắm giữ 15% cổ phần.

Vì học múa nên Minh Nguyệtkhôngmang đồ trang sức đeo tay, nhưng hôm nay,trênngón taycôlại cómộtchiếc nhẫn, lấp lánh dưới ánh đèn.

Cậu bối rốinói: “Hình như có hơi giống nhau nhỉ?”

“Đồ ăn ở trường con chất lượngthậtđấy.” Chu Xung thu tay về,nói.

Chu Tự Hằng cũng biểu lộ lòng mình vớicô: “Con của bọn mình nhất địnhsẽrất ngoan ngoãn đángyêu.”anhdừng lạimộtchút rồinóitiếp: “anhcũng mong ngày ấysẽmau đến.”

Minh Nguyệt đáp: “Vâng.”côrũ mắt nhìn chiếc nhẫntrênngón tay, “anhmong nhiều đến mức nào?”

Weiyanmộtlần nữa đón ánh bình minh, sau cơn mưa trời lại sáng.

Chu Xungđãnhọc lòng đạo diễnmộtvở kịch, tìm cả những diễn viên giỏi, tỉ mỉ cẩn thận đểkhônglàmanhtự ái.

mộtcâu kia của Chu Tự Hằng làm cho Sầm Gia Niên suốt đườngđivẫn mãikhôngthể hồi phục lại tinh thần, cậu cảm thấy hồn vía mình nhưđangbay lên trời, chỉ còn lại cái xác đờ đẫn,khôngphân biệt nổi giữa thực tế và ảo giác.

thìra là mình thua người ta ngay từ điểm xuất phát rồi.

Ra khỏi văn phòng của Sơn Hải, ánh mặt trời chiếu rọi, tiếng còi xe hòa cùng tiếng ồn ào náo nhiệt của ngườiđiđường tạo thànhmộtbản hòa tấu, Tiết Nguyên Câu đứng ở lề đường vẫy xe, bỗng nhớ tới điều gì nên lại vỗ đầu chạy đến tiệm bán báo muamộttờ tài chính và kinh tế.

Chu Xung lại tiếp tục tưởng tượng,khôngbiết cháu traisẽcòn đángyêuđến mức nào nữa, vui quá nên uống liền mấy chén rượu.

Chu Xungthìkhôngbao giờ chê chuyện lớn, câunóiđầu tiên chính là: “Con trai! Con cầu hôn Tiểu Nguyệt Lượng rồi à!!!”

Chu Tự Hằng v**t v* bàn taycô, đáp: “Ngày nhớ đêm mơ.”

Thậm chí cậu còn nghĩ là, hai mươi năm trời mình còn chưa tìm đượcmộtcôbạngái, thế mà Chu Tự Hằngđãsắp kết hôn sinh con đến nơi rồi.

“Em thấy vị Chu tổng lúc cuối kí hợp đồng với chúng ta nhìn quen lắm.” Cậu vui vẻ cầm tờ báo, huýt sáomộtcái, “Bây giờ mới nghĩ ra.”

“ĐổngsựHà làm bên công ty đầu tư của Mỹ.” Chu Xung hútmộthơi thuốc, cườimộtcái rồi vò đầunóitiếp: “Bố cũng mới biết chú ấy thôi.”

Minh Nguyệt tuy xấu hổ nhưng cũngkhôngkháng cự,côcúi đầu, mái tóc dài đen bóng cheđigương mặtđãửng hồng.

Làn khói tựa nhưmộttầng lụa mỏng che phủ trước mắt Chu Xung, nhưng lại nhưmộttấm gương sáng trong lòng Chu Tự Hằng, kết hợp giữa tưởng tượng và thực tế, xen kẽ thêmmộtsố chi tiết, chỉ trong chốc látanhđãhiểurõmọi chuyện.

Ganh đua so sánh là bản năng của con người, Chu Xung cũng nằm trong số đó.

Hai chữ “Cảm ơn” cuối cùng vẫnkhôngthểnóira.

*

Sầm Gia Niênkhôngnỡ làm hỏng tâm trạng của Tiết Nguyên Câu, chỉ bĩu môi, cầm lấy tờ báo, xemmộtlúc rồi kết luận: “Chu tổng này, so với Chu tổng của chúng ta…”

“Bố…”

Tiết Nguyên Câu buồn bựckhôngvui.

Sầm Gia Niên thầm than thở.

Sầm Gia Niên cho rằng đây chính là đỉnh cao của việc ngược cẩu, chỉ cần mắtkhôngthấy là tâmsẽkhôngphiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Gì con?”

Chu Tự Hằng cũng cười.

Chu Tự Hằng gật đầu, còn thẳng thắn bổ sung: “Chú Hà còn làmộtdiễn viên giỏi nữa.”

Chu Xung sau khi chào hỏi con trai xongthìyên lặngkhôngnói,khôngphải là ông cố tình giữ im lặng, mà làkhôngbiết phảinóigì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng điếu thuốc cũng cháy, bốc lên làn khói màu trắng mờ.

Minh Nguyệt lập tức ngẩn người, ấp úngkhôngbiếtnóigì, Chu Tự Hằngthìmải nghĩ chuyện cầu hôn nên cũngkhôngbiết đáp lại thế nào.

Chỉ có Chung Thần là vui vẻ, đối diện vớimộtbàn thức ăn ngon, cậu ăn như hổ đói, nhưng vẫnkhôngquên lắng nghe Chu Xungnói, còn luôn miệng phụ họa, cũng biểu đạt thắc mắc của mình: “anhHằng với chị dâukhôngphải chỉ mới quen nhau hay sao ạ?”

Tiết Nguyên Câuđãtừng tin vào lời Sầm Gia Niênnói– “Chu Tự Hằngyêuđượcmộtcônàng bạch phú mỹ, bố chồng còn tài trợ ba trăm vạn để làm ăn.”

Cảm xúc trong lòng Chu Xung lúc nàythậtsựkhôngthểnóira được thành lời, cuối cùng chỉ còn biết bộc lộ bằngmộtnụ cười.

Nhưng lúc ông đưa tay ra, mới pháthiệnmộtđiều, đó là Chu Tự Hằngđãcao hơn ông rất nhiều rồi.

Lúc Chu Xung ganh đua với aithìrất ít khi thua,trênmọi phương diện nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, địa vị, ông hoàn toàn có thể giành được vị trí thứ nhất, bản thân cũng thấy rất hãnh diện, nhưng chỉ riêng chuyện con cái là ôngkhôngbao giờ lấy ra để ganh đua.

Chu Tự Hằng cũng phối hợp giả vờ nhưkhôngpháthiệnra Chu Xungđangtrộm nhìn mình, mắt nhìn chăm chú ra đường, quan sát những tòa nhà xung quanh.

Cậu nhận ra rằng mìnhđãnhầm lẫn tai hại rồi, nhưngkhôngđợi cậu kịp ổn định tinh thầnthìChu Tự Hằngđãnắm tay Minh Nguyệt ngồi vào bàn ăn.

Chu Tự Hằng vỗ vai cậu, lắc đầu.

Ôngmộtlần nữa giơ tay lên,nhẹnhàng xoa đầu Chu Tự Hằng, phần đỉnh đầu hơi có cảm giác khô cứng, chính là phần tóc ngốc nghếch vểnh lênkhôngthể làm mấtđiđangcọ vào lòng bàn tay ông.

Chu Tự Hằng ôm bố, cảm nhậnrõràng là bốđãkhôngcòn trẻ nữa, bắt đầu già yếuđirồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe vậy, Chu Xung càng thêm ngượng ngùng, nét mặt nở nụ cười lấy lòng, bước từng bướcnhỏđến bên cạnh con trai, còn trộm liếc nhìn conmộtcái.

Trần Tu Tề yên lặngkhôngnói, có thểanhđangnghĩ sau này mình cũngsẽbị thúc giục như thế,khôngkhỏi trao cho Chu Tự Hằngmộtánh mắt thương hại.

Đây giống như làmộtcử chỉ để đáp lại Chu Xung vậy.

Cho đến khi màn đêm bao trùm thành phố, ánh đèn rực rỡ tô điểm cho ánh trăng, Chu Xung đứng ra mởmộtbữa tiệc ở ngay chính khách sạn Thịnh Quang, khi ấy Sầm Gia Niên khó khăn lắm mới hoàn hồn trở lại.

Để thểhiệnmình, Chung Thần còn ưỡn ngực vỗ bôm bốp đầy hãnh diện.

Chu Xung có lẽ là cũngkhôngtự tin lắm với việcmộtmình nuôi cháu, cho nên lôi cả Minh Đại Xuyên vào.

Cậu vốn cũng là người biết xã giao, sau khi bước chân vào xã hộiđãgặp qua rất nhiều dạng người, nhờ dẻo miệng và biết suy nghĩ nên thường là người làm náo động bầukhôngkhí, tạo được quan hệ tốt với nhiều người.Nhưng suy nghĩ chu toàn mọi bề của bố Chu Tự Hằngthậtsựkhiến cậu phục sát đất, chỉ biết ngơ ngác lắng nghe.

Sầm Gia Niên dù có kích động thế nàothìcũng vẫn biết kiềm chế trong những trường hợp cần thiết, trong lúc đàm phán cậu ngồi rất nghiêm chỉnh và quy củ, Chu Tự Hằngkhôngngờ là cậu ta lại pháthiệnra cả những điềunhỏnhặt như vậy.

Tiết Nguyên Câu cũng cùng chung suy nghĩ.

Cậu cũng được coi là công tử nhà giàu, cũng từng phách lối chơi bờimộtthời gian, mặc dùđãcải tà quy chính, nhưng tác phongthìvẫn mang dáng dấp của người giàu có.Thế màkhôngbao giờ cậu ngờ được là cái người suốt ngày ăn cơm ở canteen trường, giờ nghỉthìchui vào thư viện, sau khi thành đạtthìlối sống vẫn rất giản dị kia, lại làmộtcông tử nhà giàu chân chính.

khôngphải là cậukhôngcó cách nào để tiếp nhậnsựthật, mà là mọi điều mà cậu cho là đúng từ trước đến giờđãbị phá hủy, khiến cho cậukhôngthểkhôngsuy nghĩ.

Nhận đượcsựcoi trọng từ Sơn Hải, Sầm Gia Niên vui mừng hết sức, thay đổi lại suy nghĩ sai lầm của mình rằng đây là công ty ma, lên tiếngnóivài lời khen ngợi trước mặt Chu Tự Hằng: “Công ty này đúng là có con mắt tinh tường, bọn họđãbỏ ra nhiều tiền như thếthìchắc chắnsẽgiải quyết được chuyện dừng hoạt động của Weiyan thôi.”

Bên dưới người đến ngườiđi, vậy mà ởtrênnày lại vô cùng yên lặng, chỉ có mỗi hai bố con.

Sầm Gia Niên lạimộtlần nữa há hốc mồm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 112

Nhiều năm trước đây, ông còn có thể ôm con vào lòng, dường như chỉ trong chớp mắt, con trai ôngđãcao lớn nhưmộtcây đại thụ rồi.

Cho nên dưới tình cảnh này, Sầm Gia Niên định chuẩn bị quayđinhìn ra chỗ khác, nhưng còn chưa kịp quay đầuthìcậu lại bất ngờ nhìn thấymộtthứ sáng lấp lánh.

“khôngphải do thức ăn, mà là do gien của bố quá tốt.” Chu Tự Hằng vui vẻ cúi đầu ôm lấy bố, “Bình thường bố toànnóivậy mà.”

Chung Thần cũng vui lắm,khôngngừng gật đầu hưởng ứng với lời của Sầm Gia Niên, còn cường điệu thêm: “Emđãnóimà, đây là công ty đầu tiên để ý đến chúng ta, chắc chắn là rất tốt.”

Tiết Nguyên Câu càng nghĩ càng hăng, lại huýt sáo thêm cái nữa: “Lúc Chu tổng rờiđicó phảiđãbắt tay em rồi khen em tuổi trẻ tài caokhông?” Cậu xoa lòng bàn tay mình, giơ ra trước mắt ngắm nghía.

Cậu đưa tờ báo cho mấy người xem, chỉ duy nhất có Trần Tu Tề là chỉ cười màkhôngnói.

Minh Nguyệt mặc dù mặt đỏ tim đập, nhưng cũng rất chờ mong,khôngnhịn được mà mỉm cười.

Chu Tự Hằng có vẻ nhưđangđánh giá các tòa văn phòng ở gần đây, Chu Xung vẩy tàn thuốc,nói: “Khu này quá đẹp con nhỉ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng Chu Xung cũngkhôngcần hai người trả lời, chỉ trongmộtgiây ngắn ngủi, ôngđãnghĩ về tương lai sau này,nóikhôngdừng được: “Tiểu Nguyệt Lượngđãtròn 20 rồi, con cũngđã22,điđăng kí kết hôn được rồi đấy.Nhưng màkhôngđăng kí cũngkhôngsao, bốkhônghề cổ hủ, hai đứa có thể tự quyết định cuộc sống của mình, nhưng điều kiện tiên quyết là phải sinh cho bốmộtđứa cháu trai…”

Cho nênanhlên tiếng trước, phá vỡsựim lặng: “Vị đổngsựHà đó, là bạn của bố à? Trước đây con chưa từng gặp chú ấy.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112