Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113
Chu Xung chỉ bộc lộ bản tính gian manh xấu xa của mình với con traiđãở bên nhau nhiều năm thôi, chứ làm bộ đứng đắnthìkhôngai bằng, trước mặt mọi người trong công ty, ôngnóimấy lời kiamộtcách rất trơn tru, giọng điệu rất nhã nhặn và đầy tính nghệ thuật.
Bạch Dương khiến cho Minh Nguyệt muốn tự đâm hai mắt mình quá!
Mạnh Bồng Bồng vốnđangrất ổn định với công việc ở văn phòng luật sư, nhưng hôm naycôđến Weiyan, nguyên nhân chủ yếu là: “Nhân viên chính thức của văn phòng luật sư cần phải có trình độ học vấn cao, mà sau khi tốt nghiệp mìnhsẽkết hôn,khôngmuốn ra nước ngoài học cao học đâu.”
Chỉ có điều kinh nghiệm củacôcòn hơi ít, luật sư Mạnh quyết định nhân cơ hội này chỉ dạy cho congái.
Nhưng cuối cùng ông cũngkhôngkịp hút, vì Chu Tự Hằng lại tiếp tục giới thiệu đồng đội của mình:
Tưởng Văn Kiệt hiểu điều này,mộtmặt đánh giá phòng làm việc, mặt khác lại cùng trao đổi bàn bạc với Chu Tự Hằng, chuyển chủ đề liên tục, bất chợt nhắc tớimộtchuyện vui.
Vết thương lòng làmộtdấu ấnkhôngthể nào phai mờ.
Chỉ cần là quản lý cho tổng công ty Thịnh Quang thôi cũng nhận được đãi ngộ tốt hơn rất nhiều so với chức tổng giám đốc của Weiyan rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Bồng Bồngđãtừngmộtlầnnóirằng “Hôn nhân là nấm mồ của tìnhyêu”, giống như bố mẹcôấy vậy, chỉ luôn giữ thái độ đúng mực và tôn trọng lẫn nhau.
Chu Tự Hằng nhất thờikhôngbiết phảinóigì, chỉ ngẩn người nhìn chậu cây của Trần Tu Tề.
: Chương sausẽnhảy đến mốc thời gian bốn năm sau.
Cuối thu, Minh Nguyệt mặcmộtcái váy len, tóc dài xõa xuống đầu vai, mặtkhôngson phấn, làn da mềm mại trắng nõn, Chu Tự Hằng ôm eocô, khẽ cọ đầu vào bả vaicômộtchút.
Lời tác giả
---
Lời editor
Tờ công văn buộc Weiyan phải dừng hoạt động dướisựtrung gian hòa giải của nhiều thế lực,đãbị thu hồi triệt để.
“Đây là thư ký Tưởng.” Chu Xungnóivới con trai, “Chắckhôngxa lạ gì nữa nhỉ?”
Tưởng Văn Kiệt năm nayđãbốn mươi, nhưng vì có vẻ ngoài phong độ tuấn tú nên nhìn trẻ hơn tuổi, phong thái vẫn điềm đạm nhã nhặn như ngày nào,trênngười là bộ vest màu xanh đậm được đặt may riêng, chỉ cần đứng im và mỉm cười là cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy an tâm và tin tưởng.
Bầukhôngkhí trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm, các nhân viên trung thành cho tới bây giờ đềukhôngkìm nén được tâm trạng, vừa hạnh phúc hoan hô vừa xúc động ch** n**c mắt.
Tưởng Văn Kiệt vẫn luôn là trợ lý đắc lực của Chu Xung, có mặt trong cuộc sống của Chu Tự Hằng từ khi còn bé cho đến thời niên thiếu, hôm nay Chu Xung lại tiến cửhắntới đây, tạo cơ hội cho Tưởng Văn Kiệt được tiếp tục tham gia vào cuộc sống của Chu Tự Hằng khiđãtrưởng thành.
anhrất hay như vậy, vừakhôngchút dấu vết ăn đậu hũ của Minh Nguyệt, vừa bình tĩnhnóichuyện vớicô: “Weiyan mới mở hệ thống xác thực,anhcũng đăng kímộtcái.”
mộttiếng gọi này đưa Tưởng Văn Kiệt về lại những ngày tháng xa xưa, nhiều năm trước, cómộtcậu bé con mặc đồ ngủ khủng long gọihắnlà “Chú trợ lý”, cómộtcậu béđãchạy trốn trong đêm mưa, gọihắnlà “Thư ký Tưởng”, đến thời niên thiếu nổi loạnthìlại gọihắnlà “Hừ, là chú đấy à”.
“Vừa lànóiWeiyan, cũng vừa lànóichúng ta.” Chu Tự Hằng cầm taycô, ngửi mùi hươngtrênmái tóc đen dài, “anhmong chúng tasẽđược ở bên nhau dài lâu, sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”
Chu Tự Hằng nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc tưới nước chăm sóc chậu hoa của Trần Tu Tề thường ngày,khôngnhịn được mà bật cười.
“anhcó thể tự đăng mà.” Minh Nguyệt ngờ vựcnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Xung thở dài: “Bố cũng chỉ nghe dì Tô của connóimấy câu thế thôi.”
Lúc này Trần Tu Tềđangtập trung xử lýmộtlỗinhỏkhi hệ thống được mở lại,khôngpháthiệnra bên ngoài có ngườiđangnhìn mình.
Đến đoạnnóivề nguồn gốc chậu cây của bạn Tề mà tôi cũng lặng người giống như Chu Chu vậy, Tề ơi đến đây tớ thương ~
Lòng Chu Tự Hằng bỗng chốc cồn cào dậy sóng.
Đội ngũ nhân viên trẻ của Chu Tự Hằng cũngkhôngcó kinh nghiệm cạnh tranh đấu đá, thiếu sótsựphân công quản lýmộtcách thỏa đáng.
Minh Nguyệtmộtlần nữa kinh sợ,côngàn vạn lầnkhôngthể ngờ rằng,mộtngười nhát gan lại tham ăn như Bạch Dương, bây giờ cũngđãhọc được cách lấy lòng congái, thậm chí còn dũng cảm cầu hôncôgáilạnh lùng Mạnh Bồng Bồng nữa chứ.
Chương 113
Chiếc nhẫn được làm từ đầu đ·ạ·n.
Cũng giống nhưmộtcon dao hai lưỡi, có mặt tốt nhưng cũng có mặt xấu.
Thanh mai trúc mã, hai nhóc vô tư.
Tiến độ củacôvà Chu Tự Hằng có thể coi là khá nhanh so với thế hệ trước, mặc dù chuyện kết hôn cònđangbị vướng mắc vì Minh Đại Xuyên, nhưng cũng coi nhưđãxác định danh phận trước rồi.Nhưngcôthậtsựkhôngngờ là Mạnh Bồng Bồng, người luônmộtlòng với công việc, thế mà cũngđãbắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn.
Xét thấy Tưởng Văn Kiệt vừa mới vào công ty, Chu Tự Hằng liền quyết địnhnóihết bí mật của công ty ra vớihắn: “Cái chậu hoa đó là cục cưng của Trần Tu Tề, còn có cả tên cơ, gọi là Tiểu Ái,khôngbiết là ai tặnganhấy nữa.”
Buổi sáng thứ hai, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng họp, server Weiyan được mở lại, trước mặt các nhân viên, Chu Tự Hằng giới thiệu với mọi người cổ đông lớn thứ hai của công ty, cũng chính là Chu Xung, bố củaanh.
thìra, Trần Tu Tề với vẻ ngoài tỏa sáng như ánh mặt trời ấy, cũng giống nhưanh, làmộtđứa trẻ mồ côi mẹ.
Các nhân viênthậtsựvô cùng kính sợ ngườiđãkéo Weiyan ra khỏi bờ vực sụp đổ này.
Chu Xung lại sờ túi áo, ông chậm rãiđivề phía ban công, buồn rầu hút thuốc.
Chu Xung tận dụng các mối quan hệ để liên hệ vớimộtluật sư nổi tiếng ở Nam Thành, gọi là luật sư Mạnh, đến làm cố vấn pháp luật cho Weiyan.
anhchỉ thuận miệngnóithôi, nhưng Chu Xung có lẽ lại biết được nội tình, thở dài,nhỏgiọngnói: “Đấy là món quà mà người mẹđãqua đời để lại cho nó.”
đãqua mấy năm mà Mạnh Bồng Bồng vẫn lý trí như vậy, suy nghĩ rất kĩ càng.
mộtlúc sau,anhsải bước, dẫn Tưởng Văn Kiệt tớimộtphòng làm việc trống,khôngcần phải nhiều lời, Tưởng Văn Kiệt cũng nhận ra là Chu Tự Hằng muốn giấu diếm chuyện này cho Trần Tu Tề.
Mà Chu Tự Hằng vẫn chỉ làmộtngười trẻ, tinh lực dư thừa nhưng suy nghĩ còn nông cạn, thiếu kinh nghiệm.
thậtsựlà khiến cho người ta phải thay đổi cách nhìn.
Minh Đại Xuyên cũngđãbiết chuyện cầu hôn, nhưng mỗi lần Chu Xung gọi điện đểnóivề chuyện cho hai đứađiđăng kýthìMinh Đại Xuyên lại buồn bực cúp máy, trắng trợn thểhiệný nghĩkhôngmuốn thả congáiđi.
Chu Tự Hằngđãnghĩ sẵn trong đầu rồi,anhnói: “Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài.”
Minh Nguyệt luôn đáp ứng mọiyêucầu củaanh, thẹn thùngmộtlúc,côliềnđitới ngồi lên đùianh.
Tưởng Văn Kiệt bắt tay Chu Tự Hằng, thấy cậu nhóc này còn cao hơn mình nửa cái đầu.
“Trong thời điểm khó khăn nhất, mọi ngườiđãkhôngrời bỏ Weiyan,khôngdao động vì lời mời của những công ty khác, cũngkhôngđệ đơn xin từ chức.” Chu Tự Hằng cúi đầu với tất cả các nhân viênmộtlần, “Ngay tại đây, tôi xin thựchiệnlời hứa ban đầu của mình, dùng 3% cổ phần dưới tên tôi để báo đáp mọi người.”
Dáng ngườianhthẳng tắp, ánh nắng chiếu vào kéo dài cái bóng củaanh, khiến choanhthoạt nhìn giống nhưmộtgốc cây đại thụ cao quý và nổi bật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Giám đốc Trần là người rất dễ gần.” Chu Tự Hằng đáp.
“Cuộc sống tựa nhưmộtviên socola, chúng ta mãi mãikhôngbao giờ biết được viên tiếp theosẽcó vị như thế nào.” Chu Tự Hằng đứng ở vị trí trung tâm, nhìn gần 50 nhân viênđangngồi trước mắt, “Rất vui mừng được thông báo với mọi người, trải quamộtkhoảng thời gian đầy khó khăn…”
Minh Nguyệt ngồi ở phòng nghỉ, bócmộtgói khoai tây chiên ra nhai rôm rốp, đến khi cắn luôn cả ngón tay mìnhthìmới hoàn hồn, hỏi: “Bạch, Bạch Dương cầu hôn cậu rồi hả?”
Lúc nàyđanglà cuối thu, Mạnh Bồng Bồng rútmộtsợi dây đen được đeotrêncổ và giấu trong áo ra, trong đó có xâumộtchiếc nhẫn rất đơn giản, phần hoa văn điêu khắckhôngrõnét cùng với tên của Mạnh Bồng Bồng.
Nhưng lúc này Weiyan đúng làđangrất cầnmộtngười dẫn đường giàu kinh nghiệm để chỉ đạo cả đội, Chu Tự Hằng liền thuận nước đẩy thuyền,nóivới Tưởng Văn Kiệt: “Vậythìphải cảm ơn chú Tưởng rồi.”
Saumộtlần động chạm đến chính trị, Weiyan trở nên cẩn thận trong mọi hoạt động, tuykhôngphải lỗi của mình nhưng vẫn phải đề phòng.
Nhưng hiển nhiên là Chu Xungkhôngthể bình tĩnh như thế được, ông liếc nhìn con trai, sau đó cúi đầu xoa hai tay vào nhau, theo thói quen lục lọi người, đây là biểuhiệnkhi ông căng thẳng và muốn hút thuốc.
Chu Tự Hằng tuyên bố tin tức tốt đẹp nhất trong ngày: “Weiyan,đãchính thức được hồi sinh!”
Chu Xung hào phóng tài trợ tiền,khôngchỉ mang lại nguồn tài chính cùng bối cảnh hùng mạnh cho Weiyan, mà ông còn đưa tới cho Weiyanmộtngười quản lý mới tài giỏi hiếm có khó tìm.
Chu Xung nhìn góc mặt nghiêng của Trần Tu Tề, hồi lâu sau mới dời mắtđi, “Tiểu Ái là tên của mẹ thằng bé, tên đầy đủ là Tô Tri Ái, mẹ nó có trồngmộtchậu hoa cảnh, trước khi vào đại học, Trần Tu Tềđãcắtmộtphiến lá để tự trồngmộtchậu.”
Tưởng Văn Kiệt bồi hồi cảm thán, trong đầu lại lần lượthiệnlên những hình ảnh thời niên thiếu của Chu Tự Hằng, màhắnlàmộttrong số những người đứng xem, cũng làmộttrong số những người tham dự vào cuộc sống của cậu bé ấy.
anhgiơ tay chỉ vào chậu hoa trước mặt Trần Tu Tề: “Chỉ cần chú đừng có động vào bảo bối củaanhấy là được.”
Hai ngườiđitới bên ngoài phòng làm việc của Trần Tu Tề,khôngche kín như phòng tổng giám đốc, Trần Tu Tề chọn mặt kính thủy tinh để tạo cảm giác thông thoáng, chỉ dùng rèm sợi kim tuyến để che.
“Cháu chào chú Tưởng.” Chu Tự Hằng đưa tay ra, chủ động chào hỏi Tưởng Văn Kiệt.
Chu Tự Hằng có qua có lại, đưa Tưởng Văn Kiệt ngồi vào ghế giám đốc điều hành vẫn cònđangđể trống.
Những lưỡi dao sắc nhọn thườngẩnnúp ngay sau lưng, chỉ chờ khi takhôngchú ý là đâm tamộtnhát, rồi dùngmộtcái cớ để ngụy trang.Xã hộikhôngphải là những tòa nhà chọc trời đứng vững, mà là đám cỏ dại mọctrênbãi bùn, chỉ cần sơ ýmộtchút làsẽrơi vào bẫy, thua triệt để.
Chu Tự Hằng hiểurõ, việc Tưởng Văn Kiệt chủ động xin chuyển công tác chỉ là lớp vỏ ngụy trang,thậtra Chu Xungđãbày mưu tính kế hết cả rồi.
Ngồi xong,côlại tự nhiên quên sạch chuyện của Mạnh Bồng Bồng, lực chú ý tập trung hết lên Chu Tự Hằng, hỏi: “anhcó việc gì cần em giúp vậy?”
Cùng vớisựngọt ngào đó, hôm nay Weiyan lại chào đónmộtthực tập sinh đến làm việc, chính là Mạnh Bồng Bồng cùng bạn trai củacôlà Bạch Dương.
Luật sư Mạnh dẫn theo những đồng đội của mình, mở ramộthướngđimới cho Weiyan, đồng thời congáicủa ông là Mạnh Bồng Bồng,đanglà thực tập sinh, cũng tham gia giải quyết cùng.
Cho nên Tưởng Văn Kiệt rất vui vẻ đón nhận nhiệm vụ này.
Chu Tự Hằngkhôngthích khoe khoang giống Chu Xung,nói: “anhchỉ cần em thường xuyên khenanhđẹp trai là được rồi.”anhtỏ ra cực kì đứng đắn, tỏrõthân phận hoađãcó chủ.
Sau cuộc họp, Chu Xung đề cửmộtvị quản lý cấp cao với bề dày kinh nghiệm phong phú cho Chu Tự Hằng – Tưởng Văn Kiệt.
cômở to mắt, cẩn thận tìm kiếm dấu vết của chiếc nhẫntrênngười Mạnh Bồng Bồng.
“anhnên để ảnh củaanhlàm avatar ý, chắc chắnsẽcó rất nhiều người khenanhđẹp trai.” Minh Nguyệt nêu ý kiến.
Chu Tự Hằng rầu rĩnói: “Chỉ sợ chú Minh chưa chịu thả người thôi ạ.”
Chu Tự Hằng thường được ca tụng là chính nhân quân tử, nhưngthậtra vẻ ngoài củaanhhoàn toànkhônggiống với tính cáchthậtbên trong, nếu đem so sánhthìTrần Tu Tề mớithậtsựlà chính nhân quân tử,khôngchỉ cómộtlối sống lành mạnh, tư tưởng đứng đắn, mà Trần Tu Tề còn làmộtcậu thanh niên rất văn minh và lễ phép.
Minh Nguyệt có phần hiểu được ý củaanh,côgõ câu đó rồi đăng lên, sau đó hỏi: “anhđangnóiWeiyan sao?”
Cả buổi sáng Chu Tự Hằng đều thểhiệnra dáng vẻ củamộtngười già hơn tuổi, như thể biến thànhmộtcon người khác,khônghề giống với hình ảnh của tiểu thiếu gia Chu Tự Hằng trong kí ức của Tưởng Văn Kiệt, thế mà lúc này,hắnlại pháthiệnra hai tai của Chu Tự Hằngđãđỏ rực cả lên rồi.
rõràng là dựa vào cha mẹ, nhưngkhôngmộtai dám coi thường Mạnh Bồng Bồng, mặc dùcôcòn chưa tốt nghiệp khoa Luật ở Bắc Đại, nhưng cũngđãthực tập hai năm ởmộtvăn phòng luật sư nổi tiếng ở Bắc Kinh, việc họctrêntrường cũng cực kì xuất sắc, luôn giữ vững hạng nhất.
Chu Tự Hằng khẽ cười, nhìn vẻ ngoàianhtuấn của Tưởng Văn Kiệt,nói: “Có thể nósẽhỏi chú là có congáihay cháugáikhôngđấy.”
Bầu trời u ám cuối tháng chínđãđiqua trongmộtngày tháng mười, trời quang mây tạnh, khung cảnh mùa thu mang nhiều màu sắc riêng biệt.
Khởi nghiệp làmộtviệc làm vô cùng gian khổ, cuộc sống giống nhưmộttrò chơi, thị trường cũng nhưmộtván cờ.
Quay về vấn đề chính, Chu Tự Hằngnóivới Minh Nguyệt: “Em giúpanhđăng dòng trạng thái đầu tiênđi.”
Tưởng Văn Kiệt tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặtthìvẫn tỏ ra bình tĩnh.
Tưởng Văn Kiệt làmộtngười có con mắt nhìn xa trông rộng,khônghề ái ngại tình trạnghiệngiờ của Weiyan,mộtmặthắncho rằng Weiyansẽcómộttương lai rất sáng lạn trong thời đại internethiệnnay, mặt kháchắncũng biết là Chu Xung chỉ cómộtđứa con trai, sau này tất cả tài sản mà Chu Xung có đềusẽđược Chu Tự Hằng thừa kế, màhắntừ xưa đến nay vẫn luôn được Chu Xung giao chomộttrọng trách, rằng sau nàyhắnphải trở thành cánh tay phải đắc lực của Chu Tự Hằng.
Nhưng congáiMinh Nguyệt của ôngthìlại hậnkhôngthể gả sớm hơn, buổi trưa hôm Tưởng Văn Kiệt mới nhậm chức,hắnđãthấy Minh Nguyệt ra ra vào vào phòng làm việc của Chu Tự Hằng, hai đứa tình cảm như vợ chồng son, khăng khítkhôngthể tách rời.
Chu Xung có sốt ruộtthìcũng vô ích thôi, quan trọng là phải nghe ý kiến của Minh Đại Xuyên.
Chu Tự Hằngkhôngchút do dự đáp: “anhđangôm em mà,khôngcòn tay để gõ chữ nữa.”anhnóirất trơn tru, ánh mắt còn cực kì chân thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Văn Kiệt vô cùng ngạc nhiên với lời giới thiệu của Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằngđãtừng rất bài xích người mẹ kế Tô Tri Song, sau đó cũng bài xích luôn cả cháu của Tô Tri Song là Trần Tu Tề, thế mà hôm nay hai người lại có thể hợp tác trong hòa bình, thậm chí còn giúp đỡ lẫn nhau.
“Giám đốc dự án của công ty cháu chắc chú cũng quen đấy.” Chu Tự Hằng dẫn Tưởng Văn Kiệtđimộtvòng văn phòng công ty, cũng tự mình giới thiệu người mà chínhanhđãtiến cử, “Chính làanhhọ cháu, Trần Tu Tề.”
Tuy taiđãđỏ rực, nhưng nét mặt lạikhôngthừa nhận, vẫn tỏ ra rất kiêu ngạo.
Giống hệt như khi còn bé.
Đángyêucực kì.
“Mấy đứa trong nhóm cháu đứa nào cũng cómộtđiểm thú vị, ví dụ như Chung Thần của tổ lập trình, nó vẫn cònnhỏtuổi, nhưng lại cực kìkhôngthích ai động chạm đến vấn đề tuổi tác với nó.Sầm Gia Niên của phòng thị trườngthìluôn bị trêu là thanh niên độc thân, vì đến bây giờ nó vẫn chưayêuai.Tiết Nguyên Câu của phòng hành chínhthì…”
Lúc ấy Chu Tự Hằngđangxét duyệt lần cuối phiên bản mới của Weiyan,anhcó vẻkhôngngạc nhiên cho lắm, ngược lại cònnóichocôbiết tin tức mấu chốt: “Làanhdạy cho Bạch Dương đấy.”anhvẫy tay với Minh Nguyệt rồi vỗ lên đùi mình: “Em ngồi lên đây,anhcó việc muốn nhờ em giúp.”
Lúc dạy ghita cho Chu Tự Hằng,hắnvẫn còn rất trẻ, lúc này Chu Tự Hằng sắp thành gia lập nghiệp,thìhắncũngđãgiàđi.Tưởng Văn Kiệt sờ lên chỗ ria mépđãđược cạo sạch, cườinói: “Vậy hai đứa định bao giờthìtổ chức? Chu tổng có vẻ sốt ruột lắm rồi đấy.”
Mọi ánh mắt đềuđangdổ dồn vàoanh.
Tưởng Văn Kiệt giật giật khóe môi, trong lòng dâng lên cảnh giác cao độ,khôngmuốn trả lời vấn đề này, lại hỏi Chu Tự Hằng: “Vậy giám đốc Trầnthìsao? Có gì phải chú ýkhông?”
Tất nhiên là Chu Tự Hằngkhônghề xa lạ gì với Tưởng Văn Kiệt, ngược lại còn cực kì thân quen.
: Chú Minh ơi chú Minh thả ngườiđithôi) Khiếp quá cố giữ congáitận bốn năm) Làm ông thông gia chậm trễ mãikhônggặp được cháu trai bảo bối)
“Nghenóicháuđãcầu hôncôbé Minh Nguyệt rồi hả?” Tưởng Văn Kiệt để cặp công văn xuống, cườinóivới Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằngnói“Vâng”, ngón tay ấnnhẹlên cà vạt, bên dưới được càimộtchiếc kẹp cà vạt khắc hình con ngựa, dáng vẻ củaanhlúc này trông vô cùnganhtuấn và phong độ, ánh mắt lại dịu dàng, giống như cảnh đẹp ngày thu, ánh vàng cam ấm áp chiếu xuống mặt hồ tạo thành những tia sáng lấp lánh.
khôngmộtai có thể dễ dàng chạm vào nó.
Minh Nguyệtkhôngcòn cách nào khác là đồng ý: “Vậyanhmuốn đăng cái gì nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngón tay của Mạnh Bồng Bồng rất trắng, chỉ có lớp chai mờ, trừ chiếc đồng hồ màu đentrêncổ tay rathìkhôngcòn món trang sức nào khác.
Trong phòng chỉ ngậpmộtmàu trắng thuần khiết, chỉ cótrênbàn máy tính là đặtmộtchậu hoa sặc sỡ với những chiếc lá xanh mượt đầy sức sống.
yêuaiyêucả đườngđi, Chu Xungkhôngchỉ bơm 24 triệu đô la cho Weiyan, chiếm 15% cổ phần, mà trong khi Weiyan tạm dừng hoạt động, ông còn mua lại 10% cổ phần mà bên công ty vùng thung lũng Silliconđanggấp rút bán tháo, tổng cộng nắm trong taymộtsố cổ phần rất lớn.
Minh Nguyệt bị câu “Tốt nghiệp rồi kết hôn” củacôbạn làm cho kinh sợ.
Chu Xung vui vẻ cười,nói: “Chú Tưởng của con mấy năm nayđanglàm tổng giám đốc chomộtcông ty con của Thịnh Quang, đạt được rất nhiều thành tựu, vốn là bố định điều chú ấy về lại tổng công ty, nhưng chú ấy nghenóigần đây conđangkhởi nghiệp nên chủ động ngỏ lời với bố,nóimuốn qua đây giúp đỡ con.”
“Đây là chuyện nên làm mà.” Tưởng Văn Kiệt mỉm cười đáp.
Chu Tự Hằng mở trang web ra, tên xác thực củaanhlà CEO của Weiyan, nhưng avatar lại để hình mặt trăng.
So vớimộtThịnh Quang tỏa sáng như ánh mặt trời ban trưa,thìWeiyan chỉ nhưmộtnhánh cây trôitrênsông, làmộtcon đom đómkhôngdám đọ ánh sáng với mặt trăng.
Cho nên sau khi Mạnh Bồng Bồng rời khỏi phòng nghỉ, Minh Nguyệt liền lập tức chạy vào phòng làm việc của Chu Tự Hằng, đem chuyện quan trọng này hồi báo vớianh.
Bây giờ, tiểu thiếu gia năm nàođãkhôn lớn, trở thành đại thiếu gia, khiêm tốn lễ phép gọihắnlà “Chú Tưởng”.
“mộtlần cuối cùng, xin chân thành cảm ơn.”anhcúi đầumộtlần nữa, lần này, mấy vị cổ đông trẻ cũng cùng cúi người theoanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.