Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 111

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111


Chắc có lẽ nụ hôn của Minh Nguyệtthậtsựđãmang đến choanhmay mắn, sau khi Chu Tự Hằng bước ra cửa, thấy bầu trời trong xanh, những đám mây đenđãtảnđihết, chỉ còn lạimộtkhoảng trời xanh bao la,khôngkhí lạnh mấy hôm nay cũngđãsuy yếu dần.

ĐổngsựHàkhônglên tiếng, nhưngtrênmôi vẫn giữ nụ cười, có vẻ rất hài lòng với biểuhiệncủa bên Weiyan, còn giơ tay tỏ ý “Xin mời” với Chu Tự Hằng.

Tiết Nguyên Câu đứng lên đưa giấy tờ cho bên đối phương.

Sầm Gia Niên cũng mở máy tính ra, bắt đầu trình chiếu slide.

Nguyện hóa thân thành cây cầu đá xanh, chịu năm trăm năm gió thốc, năm trăm năm nắng đổ, năm trăm năm mưa sa, chỉ cầu người congáiđóđiqua cầu”.)

Khoa tay múa chânmộtlúc, cậu lạinóitiếp: “Hai tầng lầu này nếukhôngnóilà muathìchính làđithuê, mà có aiđithuê nhà mười ngày nửa tháng lạiđitrang hoàng như vậy, nếu người ta muốn lừa chúng tathìcũngkhôngcần bỏ nhiều tiền như thế làm gì.”

Đây cũng chính là lý do mà Chu Tự Hằng quyết định tới đâymộtchuyến.

Nhưng Tiết Nguyên Câu lạinhỏgiọng đáp: “Em huýt sáo là để tăng thêmsựcan đảm thôi.”

Hai phút sau, đối phương lại đưa ra câu hỏi: “Công ty chúng tôi quảthậtcó ý định đầu tư vào Weiyan, chúng tôi muốn dùng 80 triệu đô la Mỹ để lấy được 30% cổ phần và hai ghế trong hội đồng quản trị,khôngbiết ý của Chu tổng thế nào?”

thậtsựkhiến người takhôngthể tin tưởng được.

Chu Tự Hằng thầm nghĩ.

Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, Chu Tự Hằngkhôngvào mà đứng ở ban công hóng mát.

“Nhưng dù saođinữathìbây giờ Sơn Hải là công ty duy nhất muốn đầu tư cho chúng ta.” Trần Tu Tề bất đắc dĩnói.

ĐổngsựHà trao cho bọn họmộtánh mắt tán dương, mọi người bên phía công ty Sơn Hải cũng bắt đầunhỏgiọng bàn luận với nhau.

“Weiyan dừng hoạt động càng lâuthìsẽcàng mấtđinhiều người dùng hơn, chuyện này chúng tôi thừa nhận.” Chu Tự Hằngkhôngcó ý muốn giấu diếm, nhưng rất nhanhanhlạinói: “Nhưng tôi tin tưởng vào tầm ảnh hưởng của Weiyan đến cộng đồng, chúng tôi là những người khởi xướng ra phong trào thư tình ba dòng, đây là điềukhôngai có thể đoạt được.”

Nhưnganhcũngkhôngnghĩ quá nhiều, bởi vì thời gian chờ đợithậtsựvừa dài vừa buồn chán.

Chu Tự Hằng cúi đầu xuống xem, ánh mắtanhtrước hết là nhìn thấy b* ng*c trắng nõn của Minh Nguyệt, lại liếc nhìn cái kẹp cà vạt, cuối cùng dừng lại ở các ngón tay thon dài trắng mềm củacô.

“Weiyan làmộtcông ty chuyên về mạng xã hội…” Chu Tự Hằng bắt đầu giới thiệu về Weiyan, từ các chức năng của ứng dụng, đến quá trình phát triển, phân tích thị trường của công ty.

Nhân viên tiếp đónkhôngđitheo nên bên cạnhkhôngcó người ngoài, nhưng dù vậythìTrần Tu Tề cũngkhôngđồng ý chuyện huýt sáo,nói: “Chờ khi chúng ta kí hợp đồng thành côngthìhuýt sáo cũng chưa muộn đâu.”

Chu Tự Hằng có phầnkhôngtập trung, nhưng vẫn đáp lại lời Minh Nguyệt: “Em monganhsẽmã đáo thành công đúngkhông?”

Nghĩ đến tình trạng suy tàn của Weiyanhiệngiờ, Sầm Gia Niên chỉ im lặngkhôngnói.

Con số mà Sơn Hải đưa ra đúng làkhôngtồi chút nào.

Làmộtngười mới bước chân vào xã hội, còn chưa đủ lông đủ cánh, Chu Tự Hằng chọn cáchđithẳng vào vấn đề,khônglên tiếng nịnh nọt bọn họ, chỉ chào hỏi vài câu làđivào chuyện chính luôn: “Chắc hẳn các vị cũngđãbiết tình trạng của Weiyanhiệnnay rồi, lần này chúng tôi đến đây là muốn cùng quý công ty thỏa thuận chuyện hợp tác.”

Ánh mắt đổngsựHà sáng lên, nhìn Chu Tự Hằngmộtlúc rồi ghé vào tai thư kínóinhỏ, sau đóđira ngoài.

Sáng hôm nayanhcó hẹnđigặp mặt người quản lý của công ty Sơn Hải, cố gắng tìm cho Weiyanmộtcon đường, quyết định lần này có hơi vội vã, cho nên Chu Tự Hằng khá căng thẳng và lo lắng,anhcau mày, mi tâm hằnrõmộtnếp nhăn.

Mà Hồng Môn Yến, chính là việc tiếp xúc vớimộtbàn rượu và thức ăn ngon, nhưng cũng tiềm tàng rất nhiều nguy hiểm.

Chu Tự Hằngkhôngkhỏi liếc mắt nhìn.

Sau khi quan sát nhiều lần, Minh Nguyệt pháthiệnđộ cong của mặt trăngkhôngđược chuẩn lắm, còn thấyrõcả dấu vếtđãqua chỉnh sửa.

Những đám mâytrênbầu trời giống như những sợi bông, ánh nắng vàng rực rỡ kéo dài cái bóng của Chu Xung, dáng vẻ của ông khác hoàn toàn với đổngsựHà mập mạp, thân hình cao lớn, tuyđãgần 50 nhưng vẫn rất phong độ tuấn tú, chỉ là hai bên tóc maiđãcó những sợi bạc.

Chu Xung đáp lại: “Đâu có đâu có, con traiđanggặp khó khăn, người làm cha sao có thể đứng nhìn được chứ, lần này phải cảm ơnanhnhiều.” Chu Xung cũng lịchsựnóilại với đổngsựHà, còn rútmộtđiếu thuốc ra mời.

Dáng vẻ củaanhvô cùng thành kính, giống như A Nan chấp nhận đánh đổi năm trăm năm để nhận đượcsựưng thuận của Phật tổ.*

anhthích uống sữa tươi, trừ nước lọc rathìchỉ uống sữa.

Tất cả thoạt nhìn đều rất ổn, nhưng đổngsựHà vẫn lên tiếng: “Nhưnghiệngiờ Weiyanđãphải dừng hoạt động, tạo cơ hội cho những trang mạng xã hội khácđilên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái tên công ty quản lý vốn đầu tư Sơn Hải cũng được đắp thêmmộtlớp vàng kim rực rỡ dưới ánh mặt trời.

“…Tính đến tháng chín năm nay, số người đăng kí sử dụng Weiyanđãđạt tới con số 6700 vạn, mỗi ngày có ít nhất hai triệu bài đăng.” Đây là số liệu cuối cùng thu thập được trước khi Weiyan phải đóng cửa.

Minh Nguyệt cực kì thích chiếc nhẫn cầu hôn màcôtự đeo cho mình.

Còn nửa tiếng nữa mới đến thời gian hẹn, nhân viên dẫn bọn họ vào phòng nghỉ chờ, còn mang trái cây và đồ uống vào,nóinăng lịchsựnhỏnhẹ, có thểnóilà tiếp đón rất chu đáo.

Khác vớisựuy nghiêm trong phòng họp, lúc này giọngnóicủa đổngsựHà tràn ngậpsựhâm mộ: “Tiểu Chu đến cuối cùng cũngkhôngchịu nhún nhường, Chu tổng, chắcanhđãphải khổ tâm lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“anhđivới cậu.” Chu Tự Hằng đứng dậy.

Minh Nguyệt kiễng chân vuốtnhẹlên nếp nhăn đó, tiện đà vịn vaianh, sửa lại cổ áo sơ mi choanhrồinói: “khôngphải em mong, mà là em tin rằnganhsẽmã đáo thành công.”

Số nhân viên cũng rất ít.

Xong xuôi, Chung Thần lại học theo mấyanh, ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng.

Mặc dùtrênngười là bộ tây trang chỉnh tề, nhưng suy cho cùngthìtất cả vẫn chỉ là những sinh viên còn rất trẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bố.” Chu Tự Hằng gọi.

Chu Tự Hằng cũng huýt sáo, tạo raâmthanh còn vang dội hơn, sau đóanhcười tươinói: “Hôm nay sau cơn mưa, trời lại sáng rồi.”

Ông có hơi giật mình, tay cầm điếu thuốc khựng lại giữakhôngtrung,mộthồi lâu mới nhét lại thuốc vào túi áo, gãi đầu ấp úngnói: “Ồ…Trùng hợp quá nhỉ!”

Nào có nhiềusựtrùng hợp như vậy?

Nào có ai lại sẵn lòng giúp đỡ Weiyan trong thời điểm khó khăn như thế này?

Nào có nhiều Bá Nhạc có con mắt tinh tường như thế?

Nhưng Minh Nguyệtthìlại rất coi trọng tấm lòng củaanh.

anhbày tỏsựcố gắng hết sức của mình để khắc được cái hình mặt trăng này, tuy làmộtngười khá tự kiêu, nhưnganhcũngkhôngmuốn dùng khổ nhục kế để lấy lòng Minh Nguyệt,côgáiluôn cho rằnganhlà người vĩ đại nhất,khôngcó gì màkhônglàm được.

khôngchỉ có trà mà các loại bánh ngọt cũng được mang ra, chỉ có điều lúc đến lượt Chu Tự Hằng, nhân viênkhôngđưa trà mà lại đưa choanhmộtcốc sữa tươi.

Có qua có lại, sáng sớm hai ngày sau, Minh Nguyệt thắt cà vạt cho Chu Tự Hằng, còn dùngmộtcái kẹp cà vạt mới tinh,nói: “Bêntrêncái kẹp có hìnhmộtcon ngựa…”

Vì muốn chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, Sầm Gia Niên còn đưa ra căn cứ: “Cả công ty nhìn qua gần nhưkhôngthấy bóng người, mấy nhân viênthìrảnh rỗi, lúc trước chúng tađãtừng tiếp xúc với mấy công ty quản lý vốn đầu tư, các nhân viên ở đókhôngai làkhôngtất bật chạy ngược chạy xuôi cả.”

Chu Tự Hằng cầm lấy taycô, hôn lên chiếc nhẫnđangđeotrênngón taycômộtcái.

Đây đều là mong đợi của tất cả mọi người, mang theo tâm trạng ấy, cả bọn bình tĩnhđivào phòng 201,khôngcó cảnh tượng căng thẳng như trong suy nghĩ, người đầu tư ngồitrênghế chủ tọa mặt mũi rất hiền lành, thấy bọn họ vừa vào là lập tức cười bảo bọn họ ngồi vào ghế.

“Chúng tôikhônglàm marketing theoyêucầu của ai hết.” Trần Tu Tề đáp, “Đó hoàn toàn là ý tưởng của Chu tổng.”

Chu Tự Hằng khó có lúc ngượng ngùng,anhbỏ quasựtự ái,nói: “anhkhôngcó năng khiếu về điêu khắc cho lắm.”

Nhưng khianhvừa bước ra ban côngthìnghe thấy tiếngnóichuyện của đổngsựHà.

Minh Nguyệt cũngkhônghề xấu hổ mà đáp: “Nữ thần may mắn nhờ em thay nàng ấy tặng choanhmộtnụ hôn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chung Thần tuổi cònnhỏnên chuyện tham ăn làkhôngthể tránh khỏi, cậu vừa mới hào hứng cầmmộtquả nho từ trong đĩa trái cây lên, nghe thấy Sầm Gia Niênnóivậythìlại im lặng đặt quả nho về chỗ cũ.

Chu Xung hơi bối rối, nhưng vẫn đáp lại: “Ừ.”

Chu Tự Hằng liếc bảng tên trước mặt ông ta, biết được người này họ Hà, tuổi khoảngtrêndưới bốn mươi, người hơi mập.

Chu Tự Hằng trầm giọngnói: “Tôi mong đổngsựHàsẽtin tưởng, rằng chỉ khi Weiyan nằm trong tay người sáng lậpthìmới có thể giữ gìn trọn vẹn được những giá trị ban đầu.”

Sơn Hải xuấthiệnmộtcách rất bất ngờ,mộtchút tin tức cũngkhôngcông bốrõràng.

*(Phật Đà A Nan trước khi xuất gia,trênđường gặp gỡmộtthiếu nữ xinh đẹp, chỉmộtlần như thế, từ đó màyêumếnkhôngquên. Phật tổ hỏi A Nan: “Conyêungười congáiđó đến mức nào?”. A Nan trả lời: “

hiệnnay Sầm Gia Niên chịu trách nhiệm quản lý thị trường, vì có nhiều kiến thức nênkhôngtránh khỏi băn khoăn, vừa nghĩ Sầm Gia Niên lại vừa ôm chặt cái laptop hơnmộtchút: “Em cảm thấy chúng ta nhưđangtham dự Hồng Môn Yến vậy.”

Tiết Nguyên Câu sải bướctrêncầu thang, cúi đầu huýt sáomộtcái.

Vừanóixongthìcửa phòng được mở ra, nhân viên tiếp đónnóivới bọn họ: “Mọi người bên công ty tôiđãđến đông đủ rồi, mời các vịđicầu thang phía bên tay trái, đến phòng 201.”

“Nhiều nhất chỉ có thể là 15% cổ phần, đây là giới hạn của Weiyan.” Chu Tự Hằng thẳng thắnnói, dùđangở thế yếu nhưng vẫn quyếtkhôngnhún nhường.

“anhHằng, em có thểđitoiletkhông?” Chung Thầnnhỏgiọng hỏi.

Người đókhôngai khác chính là Chu Tự Hằng tuổi trẻ tài cao.

Sầm Gia Niên ôm khư khư cái laptop trong tay, nhìn xung quanhmộtlúc rồinói: “Em cảm thấy đây giống nhưmộtcông ty ma vậy.”

Tài liệu trình chiếu được chuẩn bị rất cẩn thận, phối hợp cùng các văn kiện giấy tờ,nóilên toàn bộ những ưu thế của Weiyan.

anhkhôngnghiêm túc phê bình nênkhôngkhiến Tiết Nguyên Câu cảm thấy xấu hổ.

Tiết Nguyên Câuthìkhôngđồng ý với suy nghĩ của Sầm Gia Niên, dù gìthìcậu cũngđãtừng làmộtcông tử tiêu tiền như nước, ănkhôngngồi rồi, tiếp xúc với nhiều chuyện nên có căn cứ để tranh luận với Sầm Gia Niên: “Tôi chắc chắn đâykhôngphải là công ty ma, chỉ nhìn cái ghế salon đắt đỏ trong phòng nghỉ nàythìbiết.”

trênbậc thang và hành lang đều được trải thảm đỏ, những đôi giày da bóng lộn giẫm lênkhônghề gây ramộttiếng động.

ĐổngsựHà nhíu mày, nụ cườitrênmôi cũngkhôngcòn nữa.

Chu Tự Hằng đương nhiên hiểu được nỗi băn khoăn của mọi người, mặc dù tâm trạng cũng khá căng thẳng, nhưnganhvẫn bình tĩnh trấn an: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếukhôngđượcthìchúng ta lại tìm cách khác.”

Bởi vì con đường phía trước rất mịt mù, xung quanh toàn là gai nhọn, trong tay bọn họ lạiđangnắm giữsựsinh tử của cảmộtcông ty, cũng nắm giữ cảsựthành bại của tương lai.

“Đúng là hổ phụ sinh hổ tử!” ĐổngsựHà cảm khái, “Chu tổng à, con traianhgiỏi quá!”

Vừa nhắc tới thư tình ba dòng,mộtvị quản lý cấp caođãxen vàonói: “Tôi cũngđãtừng đăng kí sử dụng Weiyan, phải công nhận khi đó các cậuđãkhắc phục khó khănmộtcách rất thành công.”

Cuối cùngđãđến thời khắc quyết định rồi đây.

Nhưng nếu như Sơn Hảithậtsựlàm được điều đó,thìchắc chắn số cổ phần mà họ muốn sở hữu từ Weiyan làkhôngnhỏ, mà đây cũng làmộtvấn đề tương đối khó khăn đối với những công ty mạng tư nhân,nóikhôngchừngmộtngày nào đấy, chính những người sáng lập ra công tysẽbị bọn họ đuổi ra khỏi cửa.

Nếukhôngphải lúc cần thiếtthìcôtuyệt đốisẽkhôngtháo ra, màmộtkhi tháo rathìcôsẽlại ngắm nghía cái hình mặt trăng được khắc ở mặt trong nhẫnmộtlúc rất lâu mới thôi.

Các thành viên còn lại trong hội đồng quản trị cũng lần lượt rờiđi, nhân viên tiếp đón bọn họmộtlần nữa bước vào, bưng trà cho từng người,nói: “Mấy vị chờmộtlát, hội đồng quản trịhiệnđangbắt đầu thảo luận.”

Đây là tư tưởng chung của cả năm người.

Nhưng mà… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côáp tay lên lồng ngựcanh, vừa vặn chạm lên hình con ngựa được khắctrênchiếc kẹp cà vạt.

Nhưng vừa mới xoay người lạithìChu Xung lập tức trông thấy Chu Tự Hằngđangđứng ngoài ban công.

côvừanhẹnhàngnói, vừa tỏ ý bảo Chu Tự Hằng nhìn kĩ.

Chu Tự Hằng lập tức ôm chặt lấycô,nói: “Em hôn trộmanh.” Lời lẽthìrất hùng hồn, nhưng lạikhôngcó ý muốn rờiđi.

Sầm Gia Niênnóithêm vào: “Mong là Weiyan cũng như vậy.”

Chương 111

Mà người ông tađangnịnh bợ, Chu Tự Hằng thoáng cáiđãnhìn ra.

Tại sao lại phải can đảm?

Trần Tu Tề vỗ vai Sầm Gia Niên: “Em băn khoăn như vậy cũng đúng, dù gì chúng ta cũng chưa từng nghenóiđến chuyện công ty Sơn Hảiđãtừng giúp đỡ bất kì công ty nào khác, cũngkhôngnghe thấymộtchút thành tựu hay danh tiếng gì từ họ.”

Chu Tự Hằng nhìn hành lang trống trải, nhìn đổngsựHà lúc nàyđãrờiđi, trong phút chốcđãhiểu ra, Sơn Hải Sơn Hải, như biển như núi, bố củaanhlàmộtngười bố vụng về,khônggiỏi ănnói, tìnhyêuthương luôn chỉ biết giấu trong tim,khôngthể thốt ra được thành lời.

Trong tình trạnghiệngiờ của Weiyan, những người thông minh đều biếtđiđường vòng, nhưng Sơn Hải lại cứ thếđithẳng tới tận cửa, bọn họ tự tin rằng mìnhsẽgiải quyết được những vấn đề mà Weiyanđanggặp phải.

Chu Tự Hằng áp chếsựngờ vực trong lòng, ngồi nghe những nhân viên cấp cao của Sơn Hải lần lượt giới thiệu bản thân.

Minh Nguyệt thừa dịpanhkhôngchú ý, cũng kiễng chân hôn lên mắtanhmộtcái.

Ông ta nhìnmộtloạt những người trẻ tuổimộtlần, sau đó lại hỏi: “Có thểnóicho tôi biết công ty nàođãgợi ý cho các cậu hình thức marketing đókhông?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111