Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110


Chính làmộtloại gánh nặng vừa ngọt ngào nhưng cũng nhiều âu lo.

Minh Nguyệt dứt khoát đeo nhẫn vào ngón tay mình: “Em biết làanhmuốn chờ tới khi Weiyan vượt qua cửa ải khó khăn này, cũng biết làanhmuốn chuẩn bịmộtbuổi lễ cầu hôn hoành tráng, nhưng Chu Tự Hằng, người em muốn cưới làanhchứkhôngphải là thành công củaanh.”

Nhưng điều khiến chocôthất vọng chính là, Chu Tự Hằng lại chọn cách im lặng, hơn nữa còn đặt đũa xuống, ngồi yên nhưmộtpho tượng, lông mi dài phản chiếumộtcái bóngthậtdàytrêngương mặt.

Chu Tự Hằngkhôngkhỏi nhớ lạimộtthời nổi loạn của mình, trongmộtđêm tuyết rơi, Chu Xung đột ngộtnóivớianhrằng, ông muốn kết hôn.

Lời tác giả

côhỏi bằng chất giọng rấtnhẹnhàng, tựa nhưmộtcọng lông vũ rơi xuống ngực Chu Tự Hằng, nhưng lại nặng như đỉnh núi Thái Sơn, Chu Tự Hằng bếcôtừtrênghế lên rồi đặtcôngồitrênđùi mình, ôm mặtcô, bốn mắt nhìn nhau.

Tại saocôlại nghĩ đến những điều ấy?

Làmộtngười đồng nghiệp, cũng làmộtngười bạn tốt, Trần Tu Tề quyết định an ủi Chu Tự Hằngmộtchút: “Sao màkhôngđược? Tính cách của Minh Nguyệt em cũngkhôngphải làkhôngbiết, chỉ cần em đưa nhẫn cầu hôn ra làcôbé nhất địnhsẽđồng ý thôi.”

Gò mácônhuộm sắc hoa đào, vì còn ít tuổi nên da dẻ cũng trắng nõn căng bóng, khác với nhữngcôbé cùng lứa khác, Minh Nguyệtđãvui vẻ vẽ ra bức tranh cuộc sống sau khi kết hôn từ rất lâu rồi,cônói: “Emsẽlàmộtngười vợ tốt, cũngsẽlàmộtngười mẹ tốt.”

“Em muốn được cùnganhngắm cầu vồng, cũng sẵn lòng cùnganhvượt qua mọi khó khăn.” Minh Nguyệt ngẩng đầu hôn lên môianh.

Trần Tu Tềkhônghiểu là Chu Tự Hằngđangbăn khoăn chuyện gì, hơn nữa còn cho rằng Chu Tự Hằng suy nghĩ quá bi quan,anhđitới trước bàn, lấy góc nhìn củamộtngười ngoài cuộc ra đểnói: “Weiyan vẫn còn nhận đượcsựgiúp đỡ, mà em cũngkhôngphải chỉ có duy nhấtmộtWeiyan, em còn có Thịnh Quang, gia cảnh của Minh Nguyệt cũngkhôngtồi chút nào, dù có thế nàođinữathìcuối cùng em vẫnsẽlà người thừa kế của tập đoàn Thịnh Quang mà.”

côlấy chiếc nhẫn ra rồi giơ trước mặtanh: “rõràng làanhcũng muốn cầu hôn em đấy thôi.”

“Em cầu hôn Minh Nguyệt, là vì muốn cùng em ấy tạo thànhmộtgia đình.” Chu Tự Hằng đáp, “Nhưnghiệntại emkhôngcó đủ năng lực để gánh vácmộtgia đình.”

Trần Tu Tề có phần ngượng ngùng,khôngbiết làm gì hơn là quay về chủ đề cũ: “Vậy tại sao em lạikhôngmuốn cầu hôn,khôngmuốn Minh Nguyệt đồng ý?”

Cho dù Weiyan có phá sảnthìanhvẫn có thể cómộtcuộc sống giàu sang ấm no, yên bình hưởng thụ.

Chuyện Weiyan đóng cửa làmộttin hot đối với cộng đồng mạng xã hội, tất cả những người sử dụng đềukhôngthể đăng nhập vào Weiyan, Minh Nguyệt cũng mới biết tin lúc sáng.

Chu Tự Hằng hônnhẹlên mắtcô,nói: “anhnhớ lúcanhtỏ tình với em, lúc ấy tính khíanhcực kìkhôngtốt, còn tức giận mà mắng em nữa, tóm lại làmộtmàn tỏ tình rất qua loa.”

Tất nhiên là bà chủ nhà này còn chưa quen việc bếp núc cho lắm, chỉ biết ép nước trái cây, chiên trứng và cắm cơm thôi, còn thức ănthìvẫn phải mua từ bên ngoài về.

anhkhôngmuốn ích kỷ như vậy.

Khi ấyanhđãnóigì với bố nhỉ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng dù thếthìChu Tự Hằng vẫn luôn khencôhiền lành đảmđang.

anhmở miệngnóivậy, cũngđãbiểu lộrõtâm tư của mình.

Chu Tự Hằng thả chiếc nhẫn trong tay ra, để nó lọt sâu vào túi áo, đưa tay lau mặt rồimộtlần nữa gọi mọi người vào họp.

Tuy trong lòng hơi giận dỗi, nhưngcôvẫn ngoan ngoãn trả lời: “Em nhìn xemanhđãvề nhà chưa.”

Nhìncôrất ra dángmộtbà chủ gia đình, bận trước bận sau, thấy chồng vềthìbưng trà rót nước, hỏi han ân cần, còn chăm lo việc nhà đâu ra đấy nữa.Từ khi Minh Nguyệt chuyển về đây ở, mấy việc nàycôdường như làmkhôngbiết mệt.

Thế nhưnganhcó thể nhất thời phụ thuộc vào gia đình, chứkhôngthể núp dướisựchở che của gia đình suốt cả đời được.

Chương 110

Trần Tu Tềkhôngkhỏi nhớ lại thời gian gần đây tinh thần của Chu Tự Hằng rất tốt, tần suất ra vào trung tâm thương mại cũng nhiều hơn bình thường, dựa theosựhiểu biết củaanhvề Chu Tự Hằng,thìkhẳng định là cậu tađãchuẩn bị hết cho buổi lễ cầu hôn rồi, chỉ còn đợi đến thời điểm thích hợp mà thôi.

khôngcần Chu Tự Hằng mở lời,khôngcần quỳ gối,khôngcần hoa tươi, Minh Nguyệt cứ thế tự đeo nhẫn vào tay mình.

Có thể vì trong lòng buồn bực và phiền muộn, nên Chu Tự Hằng đứng yên dựa vào vách tường, dáng vẻ khác hoàn toàn so với lúc đứng trước mặt các nhân viên,anhcúi đầu, mắt nhìn vào chiếc nhẫn trong tay.Trong phòng làm việckhôngbật đèn, chỉ có ánh sáng mông lung mờ mờ từ bên ngoài chiếu vào mặttrêncủa chiếc nhẫn.

Nhưng Minh Nguyệtthìlạikhôngmuốn nghe Chu Tự Hằngnóilời ngon ngọt,côthò tay vào túi áoanh, mò thấymộtcái nhẫn: “Nhưnganhđãmua nhẫn cầu hôn rồi mà.”

Bình thường vào lúc nàyanhphải ngồi đây kí hàng loạt các văn kiện được gửi đến, cùng tổ kỹ thuật bàn luận về những vấn đề khó khăn trong việc mở API, hoặc là lên lịch hẹn gặp đối tác, tìm con đường giúp cho công ty ngày càng phát triển.

Cậu bé con Chu Tự Hằng ngây ngônói– [Chúng takhôngcó nhiều tiền cũng được mà.]

anhcảm thấy Minh Nguyệtthậtsựquá ngọt ngào, làmanhchẳng biếtnóithêm câu gì nữa, chỉ biết ôm chặt eocô, hônnhẹl*n đ*nh đầucômộtcái.

anhnhích tới gần, áp mặt vào gáycô, nhiệt độ trong nháy mắt tăng vọt, làm cho Minh Nguyệt run cả tay, tí nữathìlàm đổ cái máy ép.

Ánh sáng chiếu vào góc mặt nghiêng của Chu Tự Hằng, sáng tối đan xen nhau.

“anhkhôngnỡ làm vậy với em.” Chu Tự Hằng giamcôtrong ngực mình, giống nhưđangômmộtcon búp bê sứ dễ vỡ,thìthầmnóichuyện bên taicô.

Cómộtthứ tình cảm cùng bạn trưởng thành theo năm tháng, chính là tình thương của cha.

Con người trong từng thời điểm có thể tự tinkhôngsợ trờikhôngsợ đất, nhưng cũng phải học được cách thỏa hiệp đúng lúc.

Tiếng máy ép hơi lớn nên Minh Nguyệtkhôngnghe thấy tiếng mở cửa, cũngkhôngbiết là Chu Tự Hằngđãvề nhà, còn bất ngờ ôm lấycôtừ phía sau.

nóitới đây, Trần Tu Tề bỗng dừng lạimộtchút, dùng ngữ điệu thăm dò để hỏi: “Emsẽkhôngngu ngốc đến mức muốn tự làm tất cả mọi việc màkhôngdựa vào gia đình để chứng tỏ bản thân đấy chứ?”

Minh Nguyệt làmộtcôgáirất nhạy cảm, chỉ trong nháy mắtđãđoán ra được điều gì,côngừngmộtchút rồi do dự hỏi: “Có phải là, bây giờanhlạikhôngmuốn cầu hôn em nữa đúngkhông?”

Tặng cả nhàmộtngoại truyệnnhỏ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng liếcanhmộtcái, tức giậnnói: “khôngdựa vào gia đìnhthìem lấy đâu ra tiền vốn để làm ăn chứ?!!”

Chu Tự Hằng lau nước mắt chocô, ghé vào muốn hôn lên môicô, thế nhưng Minh Nguyệt lại khó có lúc bực bội đẩyanhra,nói: “Emkhôngcần hoa, cũngkhôngcần nến,khôngcầnanhphải quỳ gối, chỉ cầnanhcầu hôn em thôi!”

mộtmàu trắng thuần khiết,khônghoa văn cầu kì, đơn giản nhưngkhôngmấtđisựtinh tế.

Giờ đâyanhmới hoàn toàn hiểurõ, thế nào gọi là “Trách nhiệm gia đình”.

côcómộtđôi mắt đào hoa đa tình, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời nhưmộtcon mèonhỏtrung thành.

Ngày 1 tháng 4 năm 2013, Chu Tự Hằng cùng Minh Nguyệt bước vào lễ đường, dưới ánh đèn vàng rực rỡ, lúc hai bên gia đình lên phát biểu, cha củaanhlà Chu Xungđãnóithế này – “Tôiđãmay mắn được làm cha của Chu Tự Hằng suốt 26 nămmộttháng lẻ bảy ngày, tính theo số ngàythìlà 9535 ngày…”

Tiết Nguyên Câu cũng nhận đượcmộtnhiệm vụ, cậu ta tiếp nhận, nghĩmộtlát rồikhôngkhỏi lên tiếng nhắc nhở: “Lúc này mà Sơn Hải vẫn còn muốn hợp tác với chúng ta, liệu có phải làmộtcái bẫykhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng chắc hẳn phải rất mong đợi đến giây phút cầu hôn, nhưngkhôngngờ Weiyan lại gặp khó khăn, cắt đứt mọi kế hoạchđãđịnh sẵn.

anhrất thích như vậy, cảm thấy hành động đó rất thân mật, lạinhẹnhàngnóitiếp: “anhmuốn giấu emđi, đặt em ởmộtnơi tốt đẹp nhất, cẩn thận nâng niu giữ gìn,khôngđể em phải sợ,khôngđể em phải khổ,khôngđể em phải lưu lạc khắp nơi,khôngcảm nhận đượcsựan toàn.Nhưng bây giờanhthậtsựkhôngthể đảm bảo cho em những điều đó.”

Minh Nguyệt bận rộn trong nhà bếp, thỉnh thoảng lại kiễng chân lên nhìn ra cửa sổ, taythìvẫnđangcho những quả dâu tây căng mọng vào máy ép hoa quả.

Chiếc nhẫn được ánh đèn chiếu sáng, mặt trong còn được khắcmộthình mặt trăng cong cong.

Tâm trạng củaanhthay đổi rất nhanh, hoặc có thểnóilàanhrất biết cách ngụy trang, che giấu tâm tư, saumộtlúc buồn phiền,anhtrở lại dáng vẻ phấn chấn, dặn dò Sầm Gia Niên: “Cậu mau chóngđithu xếp tài liệu của Weiyan từ trước đến nay, chúng tasẽtới gặp người phụ trách của công ty Sơn Hải.”

Lại bắt đầunóilinh tinh rồi.

Giọngnóicủaanhrất trầm, như thể lạimộtlần nữa chuẩn bị phá phủ trầm chu.

Cho nên lúcnóixong, Minh Nguyệt liền ngước mắt nhìn Chu Tự Hằng, mong đợianhsẽnóilời gì đó với mình.

anhđãtừng đọc được những câu này trongmộtcuốn sách, rất phù hợp với tình cảnh lúc này.

Giọng củacôrất dịu dàng,nóira hai chữ “Về nhà” rất dễ nghe, triền miên lưu luyến, Chu Tự Hằng làm việc cảmộtbuổi chiều, nghecônóinhư vậy, trong lòng như muốn tan ra thành nước.

Chu Tự Hằng hoàn toàn tán thành lời Trần Tu Tềnói, nhưnganhvẫnkhôngcảm thấy vui lên được,anhđem chiếc nhẫn thu gọn trong lòng bàn tay, lắc đầunói: “Nhưng emkhônghi vọng rằng em ấysẽđồng ý.”mộtlúc sau,anhlại bổ sung thêm, “Dưới tình thế Weiyanđangsắp bị phá sản như bây giờ.”

Minh Nguyệt lạinói: “Nhưng em vẫn rất vui mà, kể cả bây giờanhcó cầu hôn qua loa với emthìem cũngsẽvui sướng muốn bay lên trời.”

Công ty bắt đầu bận rộn trở lại sau cả buổi sángkhônglàm gì, kim đồng hồ cứ thế trôiđi, lúc Chu Tự Hằng tuyên bố tan làmthìánh đèn đường của thành phốđãđược bật sáng hết, màn đêm đen sâu thẳm, xe cộ qua lạikhôngdứt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

: Viết xong mà lệ nóng quanh tròng,thậtmuốn cưới đượcmộtcôgáiđángyêunhư Minh Nguyệt.

Chu Tự Hằng đứng thẳng lưng,mộtlần nữađitới bên cửa sổ, hình mặt trănganhvẽđãbị nước mưa xóa mất,anhkéo rèm cửa lại, bật đèn rồi ngồi xuống ghế.

---

Trần Tu Tềnóirất chắc chắn,anhcho rằng đây làmộtchuyện đáng để ăn mừng, là tin tức tốt hiếm hoi trong ngày hôm nay.

Bây giờ nghĩ đến chính bản thân mình, Chu Tự Hằng cũngkhôngmuốn Minh Nguyệt phải theoanhchịu khổ, tất nhiên cũngkhôngđến mức đó, nhưng khó khăn trắc trở trong cuộc sống là điềukhôngthể tránh khỏi.

Ngón tay củacôthon thả tinh tế, làm nổi bật lên vẻ đẹp của chiếc nhẫn.

Trong thời điểm Weiyan phát triển mạnh mẽ, Chu Tự Hằng cực kì tự tin, cho rằngkhôngcó gì mà mìnhkhônglàm được, chỉ cần có quyết tâm làsẽbiến ước mơ thànhhiệnthực, bây giờ khi sóng gió ập tới,anhmới hiểu được thực tế tàn khốc đến mức nào.

“đãlà phúcthìkhôngphải họa,đãlà họathìkhôngthể tránh.” Chu Tự Hằng đáp, “Coi như làmộtcái bẫythìcũng phải nhảy xuống xem xem nó sâu hay cạn.”

Minh Nguyệt tuy thường xuyên được ngheanhkhen như vậy, nhưng vẫn đỏ mặt xấu hổkhôngthôi, thế mà hôm nay lại khác,côtiếp nhận lời khen đó củaanh, còn nghiêm túcnói: “Nếu bọn mình kết hônthìemsẽcòn hiền lành đảmđanghơn nữa.”

Cho dù chỉ làmộtcái hôn cũng khiến lòng Minh Nguyệt vui sướng muốn nở hoa, có qua có lại,côrót sữa tươi dâu tâyđãpha xong vào cốc thủy tinh rồi đưa cho Chu Tự Hằng, lại chạy khỏi lònganh, bưng thức ăn để lên bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế mà hôm nay, Chu Tự Hằng tuyđãmuốn hái trăng, nhưng lại do dựkhôngdám.

Trong ấn tượng củaanhthìChu Tự Hằng làmộtngười thuộc phái hành động,mộtkhiđãnghĩ đến cái gì là nhất định phải làm được.

côcắn môi rồinóitiếp: “Là bởi vì tình trạnghiệngiờ của Weiyan sao?”

Mũi củacôđãđỏ ửng cả lên, dáng vẻ đáng thươngnói: “thậtđấy,nóikhôngchừng em còn có thể sướng đến ngấtđiấy chứ.”

[Bốkhôngmuốn con phải chịu khổ.]

Chiếc nhẫn cầu hôn của Chu Tự Hằng.

Nhưng bốanhđãdịu dàng và cố chấpnóivớianhrằng – [không, chúng takhôngthể.]

anhcó tự ái của bản thân, nhưng cũngkhôngphải dạng ngoan cố bảo thủ,anhluôn lưu lại cho Weiyanmộtcon đường lui cuối cùng, chính là dựa vào tập đoàn Thịnh Quang.

trênhàng lông mi củacôcòn đọngmộtgiọt nước mắt, ở dưới ánh đèn nhìn như thạchanhvậy.

Nhưng hôm nay,anhlạikhôngcó việc gì để làm, chỉ ngồitrênghế xoay, buồn chán nhìn màn hình máy tính đen ngòm.

mộtcôgáituy có vẻ ngoài mảnh mai, nhưng tính cáchthìlại rất ngang bướng và cố chấp.

“Em kiễng chân nhìn cái gì thế?” Chu Tự Hằngnhẹnhàng hỏi.

Làmộtngười con trai vẫn còn độc thân, ngoài lần nổi loạn duy nhất hồi cấp ba rathìTrần Tu Tềkhôngcòn tâm tư muốn tìm bạngáinữa, cộng thêm việc bên cạnhanhcũng toàn làmộtđám cẩu độc thân, cho nênanhlại càngkhôngsuy nghĩ đến chuyệnyêuđương, vì vậy mà cũngkhônghiểu được nỗi lòng của Chu Tự Hằng.

Bởi vì sinh nhật hai mươi tuổi củacôsắp đến rồi, lời hứa cầu hôn của Chu Tự Hằng cũng sắp được thựchiện.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110