Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Tí vào khu ký túc xá.
Huống chi trong đây không thiếu nhất là thiếu gia với tiểu thư, giấy vốn đã không gói được lửa ngay từ đầu. Và khi ấy người ta còn bình tĩnh học với giảng bài nữa thì xem như cái lớp học ấy cũng thuộc hàng ghê gớm dữ dội lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói vậy Nam liền hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tí nghe vậy, liền đáp:
Nhưng bà cô không nhận. Bà ta đẩy tay của Nam lại. Rồi nói:
"Cô nào cậu nào đi chơi ngoài về đấy. Không nghe là tập hợp về ký túc xá à."
Dù bây giờ nàng ta thật sự chẳng là cái gì cả.
Và so với những kiến trúc đầy xi măng thì nơi đây trông như một chốn đào viên nhỏ. Khi mà thứ tiếp nối hành lang là những lát gạch nối tiếp nhau.
Tựa như người ta luôn ca ngợi về vị vua cúi đầu trước một tên ăn mày, và chẳng ai lại đi nói về việc tên ăn mày chưa bao giờ cúi đầu đấy khuỵu gối trước một vị vua cả.
Như không có kế hoạch ra hồn thì hắn sẽ đề nghị đem chỗ tiền tích s·ú·c ra rồi mang cả nhà vào thành lớn này ở.
Chương 44: Tí vào khu ký túc xá.
Với một nụ cười, người nhân viên nam đáp:
Tí lúc này có chút trầm mặc. Còn Nam thì lại kéo tay để nàng ta bước lên một bước.
"Đi đi Tí. Vào trong, Tí sẽ an toàn."
Đói không đánh bại được nàng ta, khổ cũng không khiến tôn nghiêm của nàng cúi đầu, vậy thì có gì lại ngăn được vị thiếu nữ nhỏ bé kiên đường này đâu.
Nhưng cái không biết ở đây vì Nam có thể làm nhiều thứ vì gia đình của mình.
Cùng c·h·ế·t là không có khả năng. Hắn cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào để mình làm một vị anh hùng nào đấy ngăn cơn sóng dữ.
Mà nàng ta nói xong rồi thì Nam liền đưa tờ giấy của anh nhân viên cho bà cô.
"Ô, chẳng phải là hai cô cậu hồi sáng đây sao?."
Dẫu sao thì ở giang hồ này, võ giả siêu phàm mới được chút danh mỏng vậy.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc than vãn về chuyện này.
Cỏ ở đây mọc rất tươm tất, nhưng trông nó không như một chỗ lộn xộn hoang sơ mà được chỉnh lý một cách đàng hoàng. Rồi ở phía điểm nối của hai bên tường là cái cổng trồng lấy hai cây phượng.
Nam phì cười. Rồi hắn lại đáp một cách nghiêm túc:
"Vào trong chứ cô."
Ta cứ hình dung nó như thế này. Có hai chuyên khu được cắt nhau bằng một cái sân đất. Một bên là những căn phòng học và một bên là những ngôi nhà trông khá là nhỏ, được vây trong một cái hàng rào.
Nam gật đầu. Rồi hắn kéo Tí đi ra khỏi văn phòng đăng ký học phần.
Rồi khi cánh cổng bật mở. Bà cô cau có lại gặp lại Nam và Tí.
Ta cũng đừng trách nàng ta lại biểu hiện ngơ ngáo đến vậy. Dù sao nàng cũng mới mười sáu tuổi, chưa trải được cái sự đời gì.
Bọn họ thật sự mà nói thì bây giờ cũng không có tâm tư ngắm cái cảnh gì.
Bà thì chỉ nhìn lướt qua một cái. Chủ yếu là trông con mộc đỏ. Sau đó thì lại chép miệng, nói:
Nói rồi, tay Nam lòn vào trong túi, móc ra một lượng bạc, tính dúi cho bà cô.
Dù sao tham vọng của Nam cũng không phải là thiên hạ bá chủ.
Nó khiến Nam có hơi lúng túng bỏ bạc lại vào túi. Sau đó hắn tính dắt tay Tí vào trong cổng.
"Đi thẳng theo hành lang, đến khi không thấy phòng học thì thôi."
Đó là chờ ông đồ thương lượng xong.
Thế là tất cả mọi người đều yên lặng xếp hàng, nói to tiếng cũng không dám, chỉ sợ chọc điên vị này thì vị gọt nhẹ luôn cái đầu của bọn họ.
"Vào đi. Mà, cô cậu đã biết tin thú triều tới chưa. Chưa thì mau về nhà lo chuyện nhà rồi hẳn tới đây."
Mà kể từ khi biết thú triều đến chuyện đăng ký vào ký túc xá thì lại nhiều nhất nửa giờ đồng hồ.
Thành ra yên lặng. Tạo điều kiện cho Tí thở được mấy hơi.
Mà đối với chuyện này thì hắn ta xem như đã có quyết định.
Đấy rõ là một chuyện đáng buồn. Dù cái buồn đấy đã sớm được Tí chấp nhận.
"Dạ, tụi con đây."
Nam và Tí bước lên những bậc thềm đá.
Anh ta chìa tấm giấy cho Nam, người có vẻ là bình tĩnh hơn cô bé mà chẳng ai nghi ngờ được về sự hoang mang đã hiện rõ trên khuôn mặt của nàng ta.
"Đây." Anh ta nói. "Các em cần phải lập một hồ sơ khác ở ký túc xá."
Lúc này ở phía bên ngoài vẫn còn những người là người y như cũ. Nhưng so sánh với khi Nam với Tí vào thì đã bình ổn lại rất nhiều.
Hay ít nhất, chuyện xảy ra quá bất ngờ. Và nó khiến cho mọi thứ gần như bị phá vỡ.
Vì chớ quên hạo nhiên chính khí trên người Nam là từ đâu ra.
Và cái sự kiên cường đấy thì trông ngô nghê, lập dị đến nực cười.
Tí rõ ràng biết điều này, và chưa bao giờ ảo tưởng rằng mình có thể dùng đống chữ trong sách để giúp được một ai cả.
Nhưng Nam khi này xoa đầu Tí, giọng an ủi:
"Nếu như tôi không lầm thì con bé mà cậu nắm tay mới có hồ sơ và được vào. Còn cậu thì hoàn toàn không có việc gì ở đây thì phải."
Hắn ta buông tay của Tí ra. Rồi bảo nàng:
Y theo lời của anh nhân viên, bọn họ đi đến cuối hành lang.
"Chính vì chuyện nhà nên Tí mới tới đây. Sau này mong cô giúp đỡ."
Thành ra chẳng mấy chốc sau. Cái trống bên cạnh cánh cổng được gõ vang.
Nam cầm tay Tí, chầm chậm bước đến khu ký túc xá của trường.
Đó không phải là do các nhân viên ở đây có ngôn từ gì để trấn áp cái bầy yêu ma này. Mà là do một người vận lấy áo trắng, lưng đeo một thanh kiếm, tóc búi lại, trông như dân cosplay.
"Còn anh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn như ở lại với mẹ, với dân làng, để sống c·h·ế·t thì nàng ta không phải không có nghĩ qua. Nhưng như mà nàng ta không phải chịu khổ nhiều như vậy thì nó sẽ biến thành hành động.
Sau đó nàng ta lại ngước đầu lên, hỏi:
Chỉ là bà cô ngăn lại hắn.
Ừ thì hắn sẽ không c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ cũng phải thôi, nhà trường, hoặc ít nhất là ngôi trường này biết được tin tức rất nhanh. Lại còn có thêm thời gian để đưa ra những quyết sách gọn gàng thì không lý nào họ lại quên thông báo cho giáo viên cùng với học sinh được.
"Không biết nữa."
Cứ như vậy để nói thì thiếu nữ vào lúc này để yên cho Nam xử lý mọi chuyện đã là việc tốt nhất mà nàng ta có thể làm ra rồi.
Sau đó bán bánh bao kiếm tiền lại.
Còn ở giang hồ, thì người ta gọi hắn là Thập Tam Kiếm Khách. Không biết cái danh này cũng không sao.
Cũng sở dĩ, vì nguyên nhân có thể thu được một sức mạnh chầm chậm nhưng thắng ở an toàn từ Tí như thế mà hắn ta mới trì hoãn việc tập võ mãi cho đến khi có kinh tế khấm khá.
Rồi sau khoảng vài phút chờ, phía sau vang lên thanh âm lịt kịt của cái khóa gỗ. Cùng tiếng càu nhàu của một bà cô.
Thế nên người ở yên lặng, người mới tới thấy bầu không khí quỷ dị vậy cũng yên lặng theo.
Thiếu nữ gật đầu.
"Ký túc xá ở đâu anh?." Nam hỏi, sau khi hắn ta nhận lấy tờ giấy.
Họa chăng khi chạy vào thành thì hắn sẽ kéo thêm A Phủ với Mị. Còn lại thì tự thân hắn còn khó bảo toàn, nghĩ gì đến chuyện thương sinh.
"Đi đâu?."
Vì hắn tới, kiếm thu vào vỏ, xin nhẹ một nhúm tóc của đám người thường là đủ.
"Tí cứ ở đây. Đến hết thú triều rồi về." Hắn nói.
Người nhân viên nam sau khi hí hoáy vài chữ lên một tờ giấy, rồi ấn một con mộc đỏ lên đấy.
Mà lại, phía ngoài vẫn tính ồn ào một chút. Nhưng đi về phía trong thì im lìm triệt để.
Hắn ta gọi là Lý Văn Dĩnh. Học sinh ở đây.
Cành lá của nó trông tương đối xum xuê. Đến mùa ra hoa lại càng đẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tiền của cậu tôi không nhận."
Hiển nhiên, Nam tiên sinh của chúng ta chỉ liếc qua một cái như vậy. Xong xuôi rồi thì lại đi dọc theo cái hành lang, cốt đưa Tí đi thì đi hẳn đến ký túc xá luôn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.