Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Rắc rối.
Khi này. Tất cả mọi người yên lặng.
Bọn lính này dù không thảm hại như goblin. Nhưng ta mong chờ gì được ở một đám nông dân bỏ cái cuốc xuống rồi xách cây giáo lên chinh chiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, ông Đồ lại chép miệng, giọng uy nghiêm phảng phất như trở lại thời còn là quan phụ mẫu.
Nhưng giờ, nói thật thì đoán chừng đã tiền trao cháo múc. Muốn trả tiền đổ lại cháo thì phải hỏi cái giá hàng tuyệt đối phồng lên gấp đôi, gấp ba.
"Mọi chuyện không tệ đến cỡ nào đâu. Các ông không thấy sao? Mười mấy năm trước ta có gì ngoài giáo với cung, vô luận là bọn lính trong thành với dân quân. Nhưng giờ xem xem, phía thành lớn ta có một đường tàu hỏa, nơi mà ta có thể tin rằng cái thú triều này không lan ra được. Mà ngay cả chúng có đến đông đảo thì chẳng lẽ với s·ú·n·g trường, với cường nỏ, với những võ giả siêu phàm bên ta thì chẳng lẽ chúng còn có thể lật được ông trời già hay sao?."
Hay ít nhất, chỉ sợ bọn người trong đây mỗi người đều ăn một chút nên mới đá vị quan có tiếng là thanh liêm về hưu như ông đồ ra.
Mà nền kinh tế phía Nam vẫn còn là nền kinh tế nông nghiệp. Tức thuế thổ địa ba phần, thuế triều đình ba phần, còn bốn phần thì trên cơ bản là nguồn thu nhập.
"Chuyện chuẩn bị bọn tôi vẫn chưa quên hết. Nhưng có hai chuyện, đúng hơn là ba mà ta cần phải giải quyết ngay."
"Khu dân nghèo ta mười năm nay so trước nhiều người hơn gấp bốn. Cho dù là trẻ nhỏ với đàn bà đi tất thì e sợ nửa tháng là đói ngay.
Thế nên giờ xem như mất mặt. Dù chính ông ta cũng đã khéo léo chuyển chủ đề ngay.
Cứ nhỡ như mất lúa thì đám thế gia trong thành lại có nước để tưới cho đám nấm Địa Chủ mọc đầy hết cả lên.
"Phải kiên trì, thì mọi sự mới xong được." Ông đồ kết lời.
Chương 45: Rắc rối.
Chưa bao giờ sai cà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng theo đó là trách nhiệm nặng nề, đi kèm thêm là một mối lo sâu đậm về lũ thú trong rừng.
"Ta phải giữ lúa!. Quyết không để đám s·ú·c sinh kia chà đạp hỏng hết."
Mà trong mười năm đó, việc luyện binh hoang phế, từ mỗi tuần luyện ba lần giờ cũng trở thành dĩ vãng, khiến cho việc mộ tập ra binh sĩ cũng thuộc về loại cùi nhất.
"Sao tôi không biết." Ông trưởng giật mình, hỏi lại.
Còn đám lý trưởng thì nhìn nhau, phảng phất trao đổi bằng mắt một hồi lâu. Rồi bọn mới gật đầu, lục tục đồng ý chuyện g·i·ế·t gia s·ú·c.
Lần này, cả đám người lại chuyển ánh mắt sang ông Đồ. Mà ông Huỳnh thì cũng chỉ có thể lại thở dài một hơi.
Lại nói chuyện đó ông ta đúng là không biết.
Và thân làm người có chức quan, lại được trọng vọng, kính yêu thì trọng lượng trong lời nói của ông ta trong cái đình này nói số hai, không ai dám nói số một.
Còn lại thì đều yên lặng, và dõi mắt theo một người duy nhất đang đăm chiêu, tay xoa nhúm râu ở cằm, trông như đang nghĩ ngợi rất tợn.
"Thế giờ sao? Không có lương. Ta sao sống được."
Họ đồng loạt lắng nghe ông ta nói tiếp:
Vì những người dân ở miền cực nam này chung quy cũng lớn lên trong những cuộc t·ấn c·ông bất thình lình của thú triều.
Ông lý nhìn ông phó lý một cái, rồi lại đáp:
Mà lại, như hai ba bữa thú triều mới bộc phát còn tốt, ít ra việc chia đội, huấn luyện cơ bản với xây công sự đơn sơ xem như tạm xong.
Mà như vậy, nhỡ bọn hắn kích động lên, chơi cướp phú tế bần thì e rằng bọn họ mất cũng không chỉ là gia s·ú·c.
Thế nên ông ta có một tí bực mà nói:
Thế nhưng những trưởng giả, bô lão ở đây thật sự mà nói đúng là không có nhiều lòng tin.
Mà điều ông Đồ, lẫn tất cả trưởng giả, bô lão trong cái đình này suy nghĩ kỳ thực cũng chỉ xoay quanh cái ba phần thuế thổ địa đấy có đáng để liều mạng hay không.
Một ông trưởng nhăn mặt, nói mà như quát.
Có những khi có những dấu hiệu rõ ràng như này. Nhưng cũng có lúc vô số hung thú cứ nói thích là ào ạt nhào ra.
Không phải vì họ không đồng tình mà đó vốn là chuyện đương nhiên.
"Thế nên chỉ cần các ông sợ, cả cái khu dân nghèo này sợ, thì ta khác nào bọn gà vịt vô tri co rúm trong chuồng chờ đám Địa Chủ với thế gia đến cắn xé chúng ta."
"Chuyện để đàn bà với trẻ nhỏ gom đồ đạc như nào rồi."
"Thưa các ông. Các ông làm như nào tôi không biết. Nhưng hết lương thực rồi thì cả khu mình đều c·h·ế·t. Bao gồm cả các ông. Thế nên thay vì để bọn gà, bọn vịt, bọn trâu bò đã già của các ông ăn phần của chúng ta thì chúng ta ăn chúng, được thêm một ngày là thêm một hy vọng."
Ông hỏi:
Đặc biệt nhất là khi đụng chuyện.
Dù sao thì, ông Đồ diễn thuyết không hay. Nhưng được cái nói thật. Mà nói thật thì dễ được lòng người.
Ít nhất, bọn hắn cũng thật sự không dám chơi chi tiết chuyện mua máy may để giải thích với bà con. Mà như dám, bọn hắn cũng chỉ là cường hào với lý trưởng, lực lượng trong tay không như bọn thế gia, thành ra người bình thường cũng thôi đi, bọn thợ săn cũng đóng tiền vào chỗ lương thực đấy.
Kỳ thực mọi chuyện không bết bát như Nam nghĩ.
Nói thực thì ông Đồ không biết. Cũng không muốn đưa ra một quyết định mà như sai, thì đơn giản là còn tệ hơn chuyện bị vuột mất quyền sử dụng đất đai đấy cả.
Thế nên không cần lão già kia kêu gào. Tất cả mọi người đều sẽ chuẩn bị mộ tập thanh niên tráng sĩ trong khu dân nghèo thành quân để mà chiến.
"Trừ trâu bò còn khỏe với trẻ, với nghé con. Có bao nhiêu, g·i·ế·t hết."
Sau đó, giọng ông Đồ cao lên, diễn thuyết rằng:
Huống chi bọn thanh niên ở lại chả lẽ không ăn."
Nhưng bỏ lúa thì lại càng c·h·ế·t. Vì coi như khu dân nghèo vẫn giữ truyền thống giữ lương thì nhiều nhất cầm cự được một, hai tháng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chuyện là khu dân nghèo mình theo đường của bọn thương nhân biết phía Bắc tới một nhóm máy may. Dự dùng lúa gạo đặt cọc với chúng, rồi chuyện trù bị tiền hàng thì cứ thư thả cho qua mùa gặt, mọi người trong túi có in ít lại bảo đổi."
Ấy là bởi vì so với trước kia cứ ba, năm năm đến một trận to, một, hai năm làm một trận nhỏ với bọn thú thì nơi đây đã vắng bóng chúng hơn mười năm.
Ở cái đình giờ cũng chỉ có một ông lão đang nói về chuyện đánh nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi ấy, cho dù cả vào thời c·hiến t·ranh của Minh Mạng cũng không đánh bật được những người miền nam thì bây giờ lại càng không.
"Thì cái tháng đấy đấy ông. Chả phải ông bảo là dắt vợ con lên kinh đô nghe cái gì gì Xô Xô ca chứ nhể." Người kia nói.
Chứ hôm nay với mai nó tới thì thà rằng đem hơn một trăm thợ săn ra đánh còn hơn là dùng đám binh này.
Mà nghe vậy xong thì ông trưởng này gãi đầu. Nói thực không cần bạn mình nhắc, ông ta cũng nhớ ra chuyện đó ngay.
Thế nhưng một ông kế bên can ông ta lại, nhẹ giọng giải thích:
Bởi dựa theo kinh nghiệm của cha ông tổng kết lại thì khoảng cách giữa một đợt lớn càng dài thì thú càng đông, lại càng mạnh.
Thành ra mười năm như này, quỷ mới biết đám thú kia phát động tiến công ác như thế nào.
Đó là ông Đồ. Dĩ nhiên.
Đói thì nơi đây vốn màu mỡ, trừ khi ép ác quá mức, không thì khu dân nghèo chỉ lại càng nghèo thôi.
"Khá lắm, nói được lắm, con mẹ nó Cao Hợi tao sợ gì cái này. Nhà tao đàn gà với đàn vịt g·i·ế·t hết, hai con trâu ba con bò g·i·ế·t sạch." Ông già ham chiến hưởng ứng ngay.
Thành ra giờ trên cái đình làng, với một sự quả quyết hiện lên trên khuôn mặt những trưởng giả già chát.
Cứ vậy, chuyện vốn chỉ đơn giản là thủ hay bỏ giờ giao chiến như hai đội quân đang bất phân thắng lại trong tâm trí ông. Để rồi, khi nhận ra điều này, ông Huỳnh chỉ có thể thở dài một hơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, mọi người, bao gồm cả ông già đòi chiến đến cùng cũng đồng loạt ghé mắt vào tay lý trưởng này.
Thế nên mọi người lại yên lặng.
Một người đang chống gậy, lưng còng xuống, thọt một chân, nhưng răng cỏ vẫn còn tốt để nói một cách đầy mạnh mẽ:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.