Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8


Mặtcậuthiếuniênđỏửngbấtthường,KhươngDưDạnglậptứcbuôngcặp sách, vươn tay thử nhiệt độ trên trán giúp anh, nóng như lửa.

Đãthếnàyrồimàvẫnkhôngquênmắnganh,cônhócnàythậtsựcóthểrời khỏi anh sao?

Tuy lúc ở nhà hàng đồ Nhật, cô ăn rất ít nhưng trong vô thức lại uống nhiều rượumùidocótâmsự.Vịvừacayvừachát,mensaytừtừdânglên,côkhông hề chống đỡ được.

Côdùngnướclạnhlàmướtkhăntayrồiphủtrêntránanh,lạiđỡanhdậymớm thuốc cho anh.

ThẩmDựcxoayngười,trongánhđènlờmờ,nụcườicứngđờtrênmặt:“Em vừa mới gọi tôi là gì?”

“DạngDạng,emnênhiểurõ,tôisẽkhôngđểemđi.”Côđihayởgiốngnhư một quả xúc xắc, bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Thừadịpcôsữngsờ,ThẩmDựcgiannanmởvòisen,thửnhiệtđộcủanướcrồi mới tắm rửa cho cô.

Đènchỗcửaravàocònchưabật,trongnhàtốiom,chỉcóánhsaolấplánhvà ánh đèn từ bên ngoài hắt vào qua cửa sổ sát đất ở phòng khách.

Môi lưỡi quấn quýt, hai người đều nếm phải vị máu tanh.

Lạinóitiếp,đâykhôngphảilầnđầutiênanhgiúpcôtắmrửa,trướcđósaukhi xong việc thấy cô mệt nhọc, đều là anh ôm cô vào phòng tắm tắm rửa.

Khôngkhóđểhiểuracôđãđưaraquyếtđịnhnàysớmcỡnào,quyểnsáchtiếng Pháp kia còn bày ở phòng khách trong nhà, cô vội vã muốn rời khỏi anh tới vậy sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thậtra,ThẩmDựckhôngnghiệnthuốcchútnào,nềnếpnhàhọThẩmnghiêm khắc, lúc anh còn thiếu niên ông cụ hay khuyên bảo không nên nhiễm thói hư khác người nào cả.

Xe đỗ ở gara, Thẩm Dực kéo cửa xe ra, bế ngang cô gái nhỏ nghiêng trái nghiêngphảilên.Khungxươngcônhỏ,ômvàotronglòngchẳngkhácnàonắm bông, hết sức mềm mại, nhẹ như không.

Bịnướcấmdộivào,khuônmặtKhươngDưDạngđượcgộtrửacàngthêmxinh đẹp,nhưđoáphùdungnởrộ,làndatrênngườikhôngchỗnàokhôngtrắngnõn tinh tế như sữa.

ThẩmDựcdởkhócdởcười,xoasữatắmthànhbọt,lộravẻdịudàngchỉdành cho cô: “Tôi không bắt nạt em.”

KhươngDưDạngngânngấnnướcmắt,ngậpngừnghồilâu,cuốicùngcũng không nói ra câu nói chắc chắn nào cả.

Như thể nếu anh làm vậy thì không còn là Thẩm Dực nữa.

Trongbóngtốiduỗitaykhôngthấynămngóntay,côngẩngcổ,hơithởgiao thoa, chịu đựng sự xâm lược mạnh mẽ.

Anhchọcthủngtầnggiấykia,lờinóisắcbén:“Haylà,trừviệcởbêncạnhtôi ra thì nơi nào cũng được?”

Sau khi tắm rửa qua loa xong, Khương Dư Dạng bị anh bọc như bánh ú, nhưng côvẫnkhôngnhịnđượcmàvặnvẹo,nhìnanhnhưsắpkhóc:“Anhchưalótloại có cánh cho em.”

NhưngKhươngDưDạngnóivềnhàlàvềcổtrấn,cốhươngmàcôsinhsống mười mấy năm. Con người ta sau khi uống say sẽ tìm kiếm nơi đem lại cảm giác an toàn theo bản năng.

Khương Dư Dạng đứng trên cầu vượt dành cho người đi bộ, thế mà trong một khoảnhkhắccôlạicảmthấynhưthểđangrơitựdotừtrêncaoxuống,cònphía dưới là vách núi cao vạn trượng.

“Anhtraiạ.”Côgáikhôngcảmthấycóchỗnàokhôngổn,vẫnvừakiêucăng vừa ngoan ngoãn gọi anh như vậy.

KhươngDưDạngdùngmubàntaychàlaucánhmôikhóemôimộtcáchghét bỏ, làm như bị một con c·h·ó gặm thật vậy.

NgườitrướcmắtlàThẩmDực,nhưnglạilàThẩmDựcvừaquenthuộcvừaxa lạ.

Cô nhóc này uống say rồi mà đầu óc còn nghĩ cái gì vậy chứ?

Gióấmđêmhèthổigiữahaingười,theokhehởcủaâuphụcđangkhoácchui vào lục phủ ngũ tạng.

Khianhđưamộtmiếngquacômớibằnglòngbỏqua,nhưnglạithấyxấuhổ, ánh mắt say túy lúy, ngập nước nhìn anh: “Cảm ơn anh trai.”

Thẩm Dực khựng lại: “...”

Anhxoagáycô,theođótớigầnvànhtaicôgiốngnhưxáchconthỏcon,nhưng lực rất nhẹ, tuyệt đối sẽ không làm người ta kêu đau.

Dọctheođườngđi,cảngườiThẩmDựcđềulạnhlùng,trongkhoảngthờigian ngắn đó, anh không hề trả lời tin nhắn của công ty, Thẩm Hách Liên, Kỷ Tùy Chi, sau đó lại ngại phiền nên dứt khoát tắt máy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọtnướcbaylảtảbắnhếtlênáosơmisẫmmàucùngốngquầntây,anhlại hoàn toàn không thèm để ý.

Cáchgọi“DạngDạng”nàythậtthânmật,mỗilầnanhgọicônhưvậyhoặclà đang vui vẻ hoặc là đang tức giận, nhưng hiện tại không thuộc về loại nào cả.

Anhcườikhẩy,rútmộtđiếuthuốcra,chiếcbậtlửazippokiabùnglênngọnlửa, nhưng sau đó tay anh lại dừng thật lâu, mãi vẫn không thấy anh châm điếu thuốc lá.

Bắtnạtcô?Anhnhưbâygiờmàcònbảolàbắtnạtcô,thếchuyệnlúctrướctính là gì?

Nụhônkếtthúc,ThẩmDựcl**mkhóemôi,thậmchícòncóthểcảmnhậnđược dấu răng mà cô vừa mới cắn.

Chương 8

Nhận ra cô đã đến ngày, anh hỏi vài lần thứ đó ở đâu, Khương Dư Dạng khi say chínhlàkiểuhỏigìcũngkhôngbiếtđiểnhình,chỉbảoanhrakhỏiphòngtắmtự tìm.

Anh đáp lại rất ngắn gọn: “Tôi biết rồi.”

ThẩmDựcnắmlấybàntaytáinhợtvôlựccủacô,ômvàotronglòngthậtchặt: “Được, Dạng Dạng.”

Trênsôpha,trênchiếcgiườngKingsize,trongbànđảobếp,bồntắm...Đềutừng lưu lại hồi ức dây dưa mãnh liệt của hai người.

Anh vừa buồn cười vừa bực, nói theo ý cô: “Không động vào em.”

Anhmởnguồnđiệnthoạidiđộng,trảlờiđiệnthoạicủaThẩmHáchLiênđãlâu không liên hệ, rõ ràng là ba con ruột thịt, hiện tại lại nực cười như người xa lạ.

ThẩmDựcgọiđiệnthoạibảotàixếđếngầnđóđónngười,trựctiếpquayvề Oceanwide International. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cònvềchiếcáovestcủaanhđãrơixuốngđấttrongcuộcgiaochiếnhỗnloạn vừa nãy từ lâu, còn bị cô gái nhỏ đầu óc đờ đẫn dẫm lên mấy phát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng trách ăn một miếng cá hồi xong liền buồn nôn cực kì.

Có lẽ rất nhiều chuyện ngay từ lúc bắt đầu đã là sai lầm.

TừtrướcđếnnaycôchưatừngcoiOceanwideInternationallànhàcủahai người, chỉ có thể xem như điểm dừng chân mà thôi.

Giữa ba con lại im lặng mấy giây.

Côngủmàkhôngngoanngoãnchútnào,thithoảnglạinóilinhtinh,khôngdiễn đạt rõ ý, lẩm bẩm một mình.

KhôngkhíkhônglạnhmấynhưngKhươngDưDạngvẫnômhaitay,tránhanh như tránh thú dữ vậy.

Vẻ quyến rũsau khi say rượu làm anh cảm thấy rất thú vị, không nhịn được trêuđùathêmvàicâu,cáichânchắcnịchtáchđầugốiđangkhéplạicủacôra, không buông tha hỏi: “Tôi là c·h·ó á?”

Đúng là không ngoan ngoãn một phút nào.

ÔngcụThẩmgửigắmrấtnhiềukỳvọngvàođứacháutraiquýbáunày,ôngấy nhìn Thẩm Dực lớn lên, sự sát phạt quyết đoán trên thương trường chủ yếu là do ông cụ dạy dỗ ra.

ConngườiThẩmDựctừkhisinhrađãlànhưthế,muốncóthứgìđềuđạtđược dễ như trở bàn tay, cực kỳ giống hoàng tử nhỏ kiêu ngạo, một mực không chịu khom người tháo chiếc vương miện kia xuống.

Cơnđautứcởbụngnhỏkéolýtrítrởlại,mộtdòngnướcấmchảyxuống,cô khó có thể mở miệng, chỉ đành giương mắt nhìn anh không nói lời nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưnganhchưatừngtốncôngnhớkỳsinhlýcủacô,cũngkhôngbiếtcôsẽđau đớn khó chịu như vậy.

“Đúngvậy.”Lờiphỉnhổtronglònglầntrướcmàbâygiờlạinóira,chỉcó người say mới dám thổ lộ tiếng lòng như thế.

Từđôimôimềmmạixuốngthẳngphíadưới,vịrượumạnhđắngngắtnhưng anh vẫn vui vẻ chịu đựng mà đòi lấy.

KhươngDưDạngmớivừabịanhbuôngra,châncònchưađứngvững,bỗng nhiên bị kéo đến ván cửa, bị anh giữ chặt cổ tay, không tài nào thoát được.

Cô nhóc tan học trở về, thấy gõ cửa phòng anh mãi mà không có tiếng trả lời mớinhẹnhàngrónréntiếnvào,gọihếtsứcnhỏnhẹ:“Anhtrai,anhkhôngsao chứ?”

Nghe giọng của Thẩm Hách Liên ở đầu bên kia khá kinh ngạc, nhớ tới đứa con traingỗnghịchnàycủamìnhthìlạinóivớigiọngnặngnề:“Ôngcụsắpđếnđại thọ tám mươi tuổi rồi, cho dù anh đến nghĩa trang không trở về nhà cũng vẫn phải quay về một chuyến, bằng không ông cụ sẽ không vui đâu.”

KhươngDưDạngduỗitay,nắmlấythắtlưngdacủaanh,hơinóngthởragần như là nguồn dẫn lửa.

Nhớlạilầnđầutiênanhhútthuốccũngbắtđầutừkhilàmcáingànhđầutưmạo hiểm này.

Cũngchínhvàolúcnày,anhmớingherõKhươngDưDạngrốtcuộcđangnói cái gì, cô cau mày, giọng nói nũng nịu: “Thẩm Dực, anh mới là c·h·ó...”

Suốt những năm qua, rốt cuộc là ai cưng chiều ai chứ?

Anh sốt tới mức cánh tay tê dại, giọng nói thì khản đặc nói không nên lời.

Bảvaikhẽrungrẩy,khôngbiếtcóphảiđangkhóchaykhông.

ThẩmDựcvừađấmvừaxoamàgiảngđạolývớicô,giọngđiệutrịnhtrọng: “Dạng Dạng, em uống say rồi, phải tắm rửa thôi.”

ThẩmDựcnhịnđếnmứccổnổigânxanh,côlạicứtrêuchọcphónghoảgiống như không có chuyện gì.

Ánh mắt Khương Dư Dạng trống rỗng, trong một mức độ nào đó, Thẩm Dực thàrằnglúcnàycôphẫnnộ,khôngcamlòng.Nhưngkhông,côchỉhoangmang ngửa đầu nhìn anh, vì sao bọn họ lại dây dưa đến mức đôi bên cùng bị tổn thương thế này chứ?

Cô muốn tiến lên phía trước, lại lảo đảo rồi ngã quy vào lòng anh.

Thẩm Dực: “...”

Sau khi đắp chăn đàng hoàng cho cô, Thẩm Dực bực bội dạo bước đến trước cửasổsátđất,loạicảmgiáchếtthảysắpthoátkhỏikhốngchếcủamìnhkhông hề dễ chịu gì cho cam. Thậm chí còn làm anh bỗng dưng thấy bất an.

Thấycôkhôngđộngđậy,ThẩmDựcchẳngcònlựachọnnàokhác,tiếnlêntự mình ra tay, lột cái váy hai dây kia như lột trứng gà.

Không ngờ khi chim cút nhỏ nhe răng nanh cũng có thể biến thành con báo con.

ĐôimắtThẩmDựcbìnhthảngiốngnhưsựbìnhyênkhisóngbiểntrướccơn bão, hai bên nhìn nhau, anh hỏi: “Đi đâu? Thượng Hải hay là... Nước Pháp?”

Nụ hôn mạnh mẽ ập tới.

ThựcraKhươngDưDạngđãsay,sayhơnlúchaingườilàmlầnđầurấtnhiều.

Một tháng trước khi thi đại học, anh bỗng bị cảm một thời gian, lúc ở nhà tĩnh dưỡngthìsốtcaokhôngngừng,khiđóThẩmHáchLiênvàLâmBìnhChiđềuở nơi khác, không thể phân thân được.

Nghĩđếnđây,anhthongthảômcôvàothangmáy,vẻbựcbộitrênmặtbịxua tan đi rất nhiều.

“CòncảcongáinhàhọKhươngcũngdẫnvềcùngđi.”ThẩmHáchLiêndặndò: “Anh muốn chơi thế nào tôi cũng không can thiệp, ông cụ gọi anh trở về khẳng địnhcóliênquanđếnchuyệnlớncảđờicủaanhđấy.Đừngđểtôiphảinóithêm nữa, anh suy nghĩ cho thật kỹ đi.”

Sauđó,ThẩmDựcdứtkhoátđểcôgốilênđầugốimình,sợitócmềmmượtloà xoà, giống như con thú cưng nhỏ lông xù.

Tóc dài phất phơ, đuôi tóc nghịch ngợm đập vào gương mặt, dưới ánh sángchớp lập loè, hai má cô đỏ hây hây, mắt như làn nước mùa thu, nhưng ánh mắt khônghềtrốntránh,thoạtnhìnkhôngphảisuytínhtronglúcnhấtthờihứnglên.

“Emmuốnvềnhà.”Côcốnặnranhữnglờinày,nứcnởnói:“ThẩmDực,em muốn về nhà, anh đưa em về nhà được không?”

Anhkhôngcoichừng,conmèohoangnhỏcứthếlàmtráiýtổnthươngchính bản thân cô.

Dườngnhưtấtcảáplựcdờinonlấpbiểnđềuđèlêntrênvaimộtmìnhanh,bao nhiêu đêm mất ngủ ở tầng cao nhất của công ty, anh cần phải dựa vào một điếu thuốc để tỉnh táo.

ThẩmDựcbịhànhđộngtrẻconvàkiêucăngcủacôlàmchocạnlời,giọngnói nhẹ nhàng hơn: “Ngoan, đi tắm đi.”

Cô khịt mũi: “Em đau bụng, không được làm.”

Anhbópmộtítsữatắmrahầuhạ,nhưngKhươngDưDạngvẫncứtránhné, cực kỳ ngoan ngoãn ngăn anh lại: “Anh đừng có bắt nạt em...”

Nhưng lúc trở về, chung cư chỉ là tường đồng vách sắt lạnh như băng.

Tuyanhmêmannhưngvẫnkhôngquênđượcvịđắngkhithuốcvàomiệngvà vị ngọt thanh của bát cháo sau đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8