Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
“Không cần anh lo.” Cô c*n m** d***, nghiêm túc nói ra bốn chữ này.
Anhtrôngkiêungạo,nóinăngcũngthongdonglễđộ,chỉchốclátsauxung quanh anh đã có một đám người vây lấy, y đi chén lại trong thương trường thường vặn vẹo những lợi ích rắc rối khó gỡ.
“Vẫn chưa có thông tin chính xác, nhưng chắc tầm đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Haingườiđềumặcáomàngủ,chỉcóchútkýứcđangnhắcnhởcôvềcuộcnói chuyện không thoải mái tối hôm qua.
Tronglúcngẫu hứng?Saoanh lạicảm thấycôlà ngườibộpchộp nhưvậy chứ?
“Cònmuốntôigiúpemthayquầnáolầnnữaà?”Anhchọcphásuynghĩđócủa cô, không hề che giấu nụ cười.
Ánhnắngmặttrờivàngrựcchiếurọivàotrongphòng,chiakhônggiantrống trải làm hai mặt sáng ngời và âm u.
Chương 9
Nghĩnhưvậy,KiềuTụngliềnhoảtốcsoạntinnhắn:“Cưngơi,nhớemmuốn c·h·ế·t đi được hu hu hu. Hôm nay em có thể cùng chị đi chơi được rồi chứ?”
“Chọc giận chú báo nhỏ nhà chúng ta rồi.” Anh vẫn làm như đang đối xử với thúcưng,chorằnglờicôsuynghĩsâuxamớinóitốihômqualàbângquơmà thôi.
Huốnghồanhcũngđãnóicôkhôngphảitrẻconnữa,quyếtđịnhđiềugì,lựa chọn như thế nào chẳng lẽ còn cần anh phải dạy hay sao?
Máu màu đỏ tươi phản chiếu vào ánh mắt.
“Em không uống được.” Khương Dư Dạng xoa bụng, khẽ thở dài.
NhưngThẩmDựcluôncưngchiềucô,hiệngiờngườimìnhsạchsẽsảngkhoái, cúc áo ngủ chắc đều do anh cài giúp.
Anhnhíumày,bướcnhanhtới,giọngđiệukhôngcóchỉtrích,ngượclạirấtnhẹ rất dịu dàng: “Sao lại thế này? Tôi không ở nhà em liền làm mình bị thương hả?”
“EmmuốnđườngainấyđivớiThẩmDực.”Côgiữnụcườinhạttrênmôi,ánh mắt ảm đạm trong một thoáng.
KhươngDưDạngtrôngcóvẻhếtsứctứcgiận,nhưnglờinóilạichẳngcóchút lực sát thương nào: “Thẩm Dực, anh đừng có quá đáng quá.”
KhươngDưDạngvòtờkhănướtthànhmộtcục,nghiêmtúcnói:“Chịvàanh ấy đều là học trò đắc ý của Tào Phong, không ai hơn ai đâu.”
Nhà họ Ôn và nhà họ Thẩm đã qua lại mấy đời, Thẩm Dực từng gặp mặt Ôn Phù,nhưngsaukhitrưởngthànhhiếmkhicóliênquan,ngaycảmặtmũiđối phương như thế nào anh cũng không nhớ rõ lắm.
“Dạng Dạng em không biết đấy thôi, chị đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi màlãochủnhiệmlớpkiacònnhắctớiThẩmDựcmãiđấy.”KiềuTụngtrôngcó vẻ tức đến mức mặt cũng xanh lét, phỉ nhổ: “Ngày hôm qua chị về trường thăm ông lão ấy, thế mà lão Tào mở miệng là hỏi, sao Thẩm Dực không về? Làm chị ghen ty c·h·ế·t đi được.”
CôấyhẹnKhươngDưDạngđimuasắmđãmấyngàytrờinhưngđềubịlấylý do không có thời gian từ chối.
Lạinóitiếp,KiềuTụngvàThẩmDựclàbạnhọccùnglớpcùngkhoá,trùnghợp thay, Khương Dư Dạng và Kiều Tụng càng ngày càng thân, bảy tám năm qua, tình bạn này sớm đã không thể thay thế trong quá trình trưởng thành rồi.
Đềtàigiữacongáirấtthoáng,KiềuTụngbiếtđượcthìchỉcóthểlèlưỡi:“Thế chị chỉ đành không khách sáo một mình uống hai cốc thôi.”
KhươngDưDạngrútramộttờkhănướttừtrongtúi,tỉmỉlautháidươngbịmồ hôi thấm ướt.
Nghe thấy tiếng di động rung lên mới nhìn thấy là tin nhắn của Kiều Tụng.
Anh không tin thần phật, nhưng sau khi ngày sinh nhật của mình cũng là ngày ThẩmTầmmấtvìtainạnxethìanhluônđeomiếngngọckhắctượngphậtnày.
“Ngàyhômnayvàngàymaitôiđềuphảithamgiahộinghịngành,khôngvề nhà đâu.” Thẩm Dực nhanh chóng thắt cà vạt, hiếm khi lại dặn dò cô.
Cô cực kỳ tủi thân.
TuyrằngKiềuTụngkhôngtheohoạtđộnglầnnàynhưngcũngthuđượckhông ít ảnh chụp từ “tiền tuyến” gửi tới, cô ấy còn muốn phụ trách kết hợp để thuận lợi sản xuất bản thảo lần này.
“TiểuKiều.”
“Không cần.”
Cuối cùng, Thẩm Dực tốn một khoản phí để trấn an người nhà bệnh nhân, để bênphíaĐôngYmởcuộchọpbáo,làmsángtỏnộidungkểtrên,lúcnàymới cứu vãn được một chút danh tiếng.
ĐầutưvàobệnhviệnĐôngYvốnrấthotđượccảngànhxemtrọng,cóngười đoán trước AI kết hợp với bệnh viện sẽ làmột trong những ứng dụng trí tuệ nhân tạo được ưu ái nhất trong tương lai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đươngnhiênsẽkhông.Côcònchưanghĩranêndùngtháiđộnàođểđốimặt với Thẩm Dực sau khi nói ra suy nghĩ thật sự của mình.
Khương Dư Dạng khép hờ mắt, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi nặng nề: “Sếp của emnóibênphíatổngbộcầnngườiquađó,côấyđãtiếncửem,nóilàthángsau sẽ bay sang nước Pháp.”
“Emkhônghề...”Lờiphảnbáccònchưarakhỏimiệng,ngóntrỏcủangườiđàn ông đã dán lên, con ngươi anh chuyển động, cuối cùng quy về một mảnh đại dương tĩnh mịch mênh mông: “Đừng mới sáng sớm ngày ra đã cãi nhau khiến mọi người đều không vui.”
BọngmắtThẩmDựcnổilênmàuxanhnhạt,mấyngàynayanhchỉngủhaiba tiếng đồng hồ, có thể tưởng tượng được áp lực lớn đến cỡ nào.
Giọng nói nũng nịu lại có cảm giác như đang tán tỉnh.
Thẩm Dực không thể bỏ qua chút phản ứng này, hổn hển nói: “Em đừng động đậy,cònđộngđậynữathìtôisẽkhôngnhịnđượcmàgiởtròlưumanhrađấy.”
Tính cách còn không biết ý bằng một nửa của Khương Dư Dạng.
“Dạng Dạng, đừng gây sự với anh.” Thẩm Dực ôm chầm lấy cô, thành thạo kéo ngănkéora,lấytừngthứmộtnhưcồnytế,tămbôngrarồinhẹnhàngbôithuốc lên miệng vết thương của cô.
Cho dù là AI chữa bệnh cũng không thể tránh khỏi. Có người nhà bệnh nhân còn trực tiếp lên mạng bịa đặt tin xấu về Đông Y sau khi hiệu quả chữa trị của bamìnhcàngngàycàngkém.Chuyệnnàygâynáoloạntrênmạng,khiếndanh dự của Đông Y bị ảnh hưởng.
Chỉ nhớ con bé đấy ăn mặc như cái bình sứ, cực kỳ ồn ào.
ThẩmDựckhôngnóinhiềunữa,anhtựthấymìnhđãxuốngnướcrồi,nhưng Khương Dư Dạng vẫn không biết điều mà bác bỏ mọi lời nói của anh.
KhươngDưDạnggiãygiụađứngdậy,nhưngpháthiệntócbịkéođếntêdại,lại ngã vào trong lòng anh.
“Mớisángsớmđãnhàovàolòngtôithếư?”Anhvừamởmiệnglàmangtheo vẻ cà lơ cà phất trêu ghẹo.
Anhlấybậtlửarachâmđiếuthuốc,lạibịsặcvàihơi,khóimàutrắngsữamờ mịt bốc lên.
Mộtđêmkhôngmộngmị,khitỉnhlạicôvẫnchoángvángtốitămmặtmày,vừa mở mắt ra lại dùng mu bàn tay che mắt, không biết có phải còn chưa tỉnh rượu hay không.
ThậtraKiềuTụngkhônghềcảmthấybấtngờ,côấythởdàirấtnặngnề:“Dạng Dạng, chị và Thẩm Dực là bạn học cùng lớp suốt ba năm, chị hiểu rất rõ con người anh ta. Lúc trước, em và anh ta ở bên nhau chị đã rất lo lắng. Con người anh ta kiêu ngạo hệt như quốc vương vậy, rất dễ khiến em bị tổn thương trong chuyện tình cảm.”
KiềuTụngnghĩ,muốnlàmbiêntậptạpchíthờitrangcólẽcònphảicómộtloại bản lĩnh đi giày cao gót mà bước đi như bay nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Americano, mang cho em này.”
Mộttuầnsauđó,sốlầngặpmặtcủahaingườicóthểđếmđượctrênđầungón tay, sau hội nghị ngành Thẩm Dực bộn bề nhiều việc, rất ít khi về Oceanwide International, anh hận không thể ngủ ở công ty tăng ca thêm giờ.
ChờđếnkhiThẩmDựcnghiêngngườiđiđểmáitócdàicủacôcóthểthuậnlợi trở về vị trí, Khương Dư Dạng mới vội vàng cách anh thật xa.
“Gần đây Dạng Dạng thế nào?” Ánh mắt anh sâu thẳm, một tay gối lên sau đầu.
“Thẩm Dực, anh đừng có giở trò lưu manh.”
“Nghĩ cái gì?” Thẩm Dực lười biếng ngước mắt lên, nói như thể đó là chuyện đươngnhiên:“DạngDạng,emkhôngphảitrẻconnữarồi.Đừngcóquyếtđịnh bất cứ điều gì trong lúc ngẫu hứng.”
Nhưng gần đây chuyện ồn ào về bệnh viện Đông Y lan truyền cũng không ít, trước mắt quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân căng thẳng cũng không phải ngày mộtngàyhai,chỗnàocũngcóvídụvềviệcngườinhàbệnhnhântrảthùbácsĩ.
Lúcchạngvạng,mặttrờichiềutreogiữakhôngtrunggiốngnhưlòngđỏtrứng muối, những toà nhà cao ốc sừng sững chiếu ra ánh sáng chói mắt.
KiềuTụngnóilờinàycựckỳchânthànhthậtlòng,haingườiởbênnhaukhông chỉ cần phù hợp, còn cần xô xát. Nhưng với tính cách của Thẩm Dực, xô xát sẽ chỉ khiến Khương Dư Dạng chịu uất ức, anh còn hồn nhiên như không biết gì.
Khoảngcáchquágần,ánhbanmaichiếulênmặtanh,nhuộmđôiđồngtửmê hoặc lòng người kia thành màu trà.
“Chị không nỡ thấy em phải khổ sở.”
“Dạng Dạng, tuy rằng chị không nỡ để em đi, nhưng chuyện này liên quan đến tiền đồ của em, sau khi suy xét rõ ràng chắc chắn chị sẽ không ngăn cản em.” KiềuTụngcốhếtsứctrấnancô,cáimiệngkhôngngừngríurít:“CònvềThẩm Dực, chẳng phải chỉ là một tên đàn ông c·h·ó má thôi sao? Chị sẽ không để chị em của mình phải thắt cổ trên một cái cây bị lệch tán đâu. Đến chỗ trai bao gọi một anh đứng đầu đều ngon hơn anh ta, vừa ngoan vừa nghe lời, hưởng thụ niềm vui khi làm phú bà quá là hạnh phúc.”
ÁnhmắtđangnhìncảnhđêmvàngsonngoàicửasổsátđấtcủaThẩmDực bỗng khựng lại, sau đó lại từ từ châm một điếu thuốc.
Nếucóthểsửdụngtiềnđểgiảiquyếtthìtuyệtđốikhôngcầngâyxônxaodư luận.
“KiềuTụngà.”ThẩmDựclạnhnhạtđápmộttiếng,tiếptụcdựavàochợpmắt một lúc.
Khương Dư Dạng cảm thấy gần đây rất nghịch thủy, vốn cô định lấy đồ lại bất cẩnlàmrơicốcthủytinh,mảnhvỡnátvụnrađầyđất,cómộtmảnhsắccứavào làm mắt cá chân cô bị thương.
Rõ ràng biết con người anh hay cố ý kích cô, nhưng Khương Dư Dạng vẫn khôngnhịnđượcrơivàocáibẫymàanhđãbàyxong:“Anhtưởngbởà,cònlâu em thích cây lệch tán nhé.”
“Emkhóccáigì?”DướitìnhcảnhnàyvậymàThẩmDựccòncólòngdạtrêu chọc cô: “Không phải là nhớ tôi quá đấy chứ?”
Trênngườikhôngcóchỗnàonhứcmỏi,tứclàtốihômquakhônglàm.Chođến khi bụng dưới khó chịu co rút đau đớn, cô mới khó chịu dời mu bàn tay ra, ánh mắt trong trẻo như dòng suối trong chảy ra từ trong khe núi.
“Độtngộtthếà?”KiềuTụngcấtcaogiọng,đỗxeởphíasautrungtâmthương mại.
ThẩmDựctheocôxuốnggiường,haikhuyđầucủaáongủđểmở,lộramộtdây chuyền đỏ xâu miếng ngọc khắc tượng phật bên trong.
KhươngDưDạngbịcônglựcmắngchửingườikháccủaKiềuTụngchọccười, sau đó cùng vị này chinh chiến trung tâm thương mại một lần. Đa số chiến lợi phẩm đều là của Kiều Tụng, cô chỉ chọn hai bộ quần áo theo mùa và nước hoa có mùi hương khá nhã nhặn.
Cô hoảng sợ, lỗ tai nhuộm thành màu đỏ, lập tức muốn thoát ra.
Côngồixổmxuống,thudọntàncục,nhưngvừangẩnglênliềntrôngthấy Thẩm Dực cả người mang vẻ lạnh lùng sắc bén.
Là người đầu tư phía sau, Thẩm Dực cũng không thoát được liên can. Anh tiến hành kết nối với nhân viên liên quan bên Đông Y trước tiên, biết được không phảivấnđềcủaviệcchữatrịmàlàdongườibệnhkhôngphốihợp,dẫntớibệnh tình nặng thêm, người nhà không cung cấp được chi phí, ngược lại trả đũa bôi nhọ.
Biểucảmtrênkhuônmặtcủacôrấtphứctạp,nắmchặtngóntaytạothànhnắm đấm rồi lại buông ra, thử khiến cảm xúc bình tĩnh lại: “Không.”
Khương Dư Dạng ngoảnh mặt làm ngơ không hé răng, thật lâu sau, cô mới mở miệngđàmphán:“ThẩmDực,chuyệnemnóivớianhtốihômqua,hyvọnganh có thể nghĩ lại cho kỹ.”
Chờkhicôđóngcửaxe,hưởngthụkhílạnhđiềuhòathổitớimớidễchịuhơn nhiều, mùa hè ở thủ đô quả thật rất khó chịu.
Quy mô của hội nghị ngành đầu tư mạo hiểm này rất lớn, toàn mời nhân vật có uy tín danh dự trong ngành, sự xuất hiện của Thẩm Dực là nổi bật nhất trong đó.
KiềuTụngláixetớigầnquảngtrườngphíađông,đợimộtlátcuốicùngcũng thấy Khương Dư Dạng bước nhanh đi tới bên này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lờinóibuộtmiệngthốtra,chínhKhươngDưDạngcũngkinhhãi,giốngnhư có cứu vãn cũng vô dụng, cô tự sa ngã từ bỏ giải thích.
ThìravừarồiThẩmDựcdựavàocôquágần,cánhtayđèlênmáitócdàicủa cô.
“Tỉnhrồià?”TiếngThẩmDựcvanglênbêntai.
CômặcmộtchiếcđầmOLmàuxanhkhói,cólẽlàdođivộihơnnữathờitiết cònnóngbứcnênsợitócnhỏmềmmạithấmướtdínhsátvàogươngmặtửng đỏ, trong lúc vô tình thêm vài phần quyến rũ.
Tàixếbáocáo:“CôKhươngvẫnnhưvậy,đilàmsauđómuađồănvềnhànấu cơm, thi thoảng lại gặp một người bạn là cô Kiều.”
HiệntạiThẩmDựctrờicaohoàngđếxa,khôngcóđànông,vẫnlàchịemđáng tin hơn.
Vừamớichuẩnbịnóichuyện,anhliềnnhìnthấycônhócmắtngânngấnlệ, trông cực kỳ đáng thương.
ThẩmDựccómộttíchtắchoàinghithínhlựccủamình,chimcútnhỏcógiỏi quá nhỉ, thế mà lại dám nói anh là cây lệch tán?!
“Đượcạ.”GầnđâyđãgiảiquyếtđượcchuyệnbìatạpchícủaLụcTriềuDã,tình hình rối ren đã vơi đi một nửa, một nửa còn lại phải để khi quay chụp ngoại cảnh, không biết dì Lục kia có còn tiếp tục tác oai tác quái nữa không.
KhươngDưDạngnhìncâyxươngrồngbàchịuphơinắngánhmặttrờibêncửa sổ, bèn kéo cửa chớp bên trên xuống, gạt tấm ngang ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
…
“Hả?”NghethấygiọngđiệucủaKhươngDưDạnghơilạ,KiềuTụngdừnglạiở đèn đỏ ngã ba, quay đầu nhìn cô.
Anhnắmlấybắpchânmềmmạicủacôgáinhỏ,tiếpđónhấclên,bàntaykhô ráo không ngừng lắc lư.
Nhìnthấytrênbáođưatinnóihộinghịsẽkéodàihaingày,tứclàThẩmDực phải ở lại khách sạn mà ban tổ chức cung cấp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.