Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


“Nghe nhà họ Kỷ nói Tùy Chi đã trở lại ư.”

Để Thẩm Dực tin, cô lại gắp thêm một miếng thịt cá hồi to bỏ vào miệng, nhưngkhôngngờdạdàylạinổilêntừngcơnbuồnnôn,làmcôkhôngnhịn được phải che miệng nôn khan.

ThẩmDựcgácđũaxuống,ánhmắttốisầmlại:“Cóphảikhônghợpkhẩuvịcủa em không?”

Không thì cô còn có thể làm gì nữa, ăn nhờ ở đậu, cô không có sự lựa chọn.

Côcảmnhậnđược,sựtùyýngôngcuồngcòncólòngquảcảmchưatừngthay đổi từ thời niên thiếu trên người anh.

Thẩm Dực đứng dậy đi qua, dùng khăn tay xoa thái dương cho cô ngay trước mặtmọingười,trênkhănámmùihươnggỗtùngrấtnhạt,cótácdụnggiúpan thần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đồâuđượcđặtlàmthủcông,nguyênvậtliệutấtnhiênlàthượnghạng,giácả cũng thế, nhưng từ trước đến giờ Thẩm Dực luôn không mấy để tâm đến thứ

Côđãmấtđitìnhthân,nếulạiđốiđầuvớiLâmBìnhChithìerằngsẽkhông còn chỗ đứng trong cái nhà này.

LúcnàyKlairegọiđiệnthoạitới,nghecóvẻkhôngvuicũngkhônggiận: “Chuyện của Lục Triều Dã là do em xử lý à?”

Khương Dư Dạng nói rất chắc chắn: “Thật sự không cần tới bệnh viện đâu.”

NhàhàngđồNhậtởTamLýTruânnàylànơianhthườngđến,bèngọivàimón đồ ăn bán khá chạy.

Khôngbiếtđãđibaolâu,côcứthếnhắmmắttheođuôi,nhưngThẩmDựcbỗng nhiên dừng lại.

“Em không sao thật chứ?” Anh dập tắt đầu thuốc lá, sau đó ném vào thùng rác.

Anh làm việc rất tuyệt tình, dứt khoát cúp điện thoại.

Lời này bên ngoài là nói Kỷ Tùy Chi cà lơ phất phơ, nhưng thực chất lại đang nhắcnhởanhbớtlochuyệnbaođồng,đừngqualạithânthiếtvớiđámngườikia quá.

Nhữnglờinàynhưhồichuôngcảnhbáovanglênquanhquẩntrongđầucô,làm cô nghe xong hoảng hốt trong chốc lát.

KhươngDưDạngvuốtphẳngnếpváyrồingồixuống,nhìnanhdặndòtừtỉmỉ người phục vụ gọi món.

Bàtacònđangbậnlấyđồởcửahàngđồhiệu,chợttìmcáicớlấylệđểchoqua việc này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuốicùngcủkhoailangđỏkiađãnguộilạnh,ThẩmDựcvềnhànhìnthấy,kêu đói bụng rồi cứ vậy mà ăn, thong thả ung dung ăn xong còn dùng khăn lau tay do thói ưa sạch sẽ.


Sushi,sashimithịtnguội,cáhồi,cơmcáchìnhkèmvớirượumùi,khônggian nơi đây tươi mát lịch sự tao nhã, có thể nghe thấy tiếng đàn tranh khe khẽ.

KhươngDưDạngkhẽkéokhuỷutayanh,nhìnkiểugìhaingườicũnggiống một đôi kim đồng ngọc nữ.

“Đừngkíchđộngthếmà.Mẹchỉmuốnnóimộttiếngvớicon,đểconđểtâm đến thôi.”

KhươngDưDạngngoanngoãnnói:“EmđãđăngkýkhoáhọctiếngPháp,còn đang học ạ.”

SứcăncủaKhươngDưDạngkhôngnhiều,nhưngcũngkhôngtớimứcítnhư vậy, huống chi còn đang đói bụng.

Thủđôxahoatruylạcngâmmìnhtrongbóngđêm,giốngnhưmộtconquáivật vừa há miệng là có thể nuốt chửng người ta, vừa phồn hoa lại hư ảo.

“Không, khá ngon ạ.”

Ngầnấynăm,thờigianđãmàimòngaigóctrênngườichàngthiếuniên,anh càng thêm trầm tính, nhưng cũng không có nghĩa là không biết giận.

Trên đường về nhà, có một ông lão bán khoai nướng trong thời tiết giá rét, KhươngDưDạngbấtchấpbỏtiềnmuahaicủkhoailangđỏ.ThẩmDựckhông ở nhà, cô hào hứng muốn chia sẻ khoai lang đỏ với Lâm Bình Chi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rõràngcôgáiđãđóiđếnmứcbụngkêuvangcảlên,anhchỉcóthểnghĩđến chuyện món ăn không ngon, chứ không còn nghĩ ra điều gì khác.

LâmBìnhChiđầugiâybênkiacườigượng,cóvẻbàtakhôngngờchuyệnvề Ôn Phù này Thẩm Dực lại không chừa mặt mũi cho mình.

Côkhẽnuốtnướcbọt,gọitênanh:“ThẩmDực,emmuốnđingắmnhìnthếgiới rộng lớn hơn.”

“Thằng nhóc này tuy luôn khiến cho người khác quý mến, nhưng đã đến tuổi này rồi còn không lên cao cũng chẳng xuống dưới. Nếu như lỡ nó có xảy ra chuyệngìthật,khôngphảilạiđếntayconư?Phiềnphứclắm.”LâmBìnhChilà người theo chủ nghĩa ích kỷ điển hình, cách làm việc hay nói năng đều mang theo vài phần khắt khe.

“Cứđểởđâyđi,cảmơn.”Anhlịchsựkhôngmangtheochúttìnhcảmnào,chỉ có Khương Dư Dạng biết, Thẩm Dực càng như vậy, càng chứng tỏ đã thật sự tức giận.

Côhếtsứccẩnthậnđắpmộtngườituyết,áokhoácbịtuyếttanthấmướt,lănlộn đến nỗi toàn là hạt tuyết.

Cả đời này cô khó mà quên được ánh mắt của Lâm Bình Chi. Cái ánh mắt ghét bỏ,tràophúngnàydườngnhưđangnóichẳngtráchlàđứaconhoangđượcsinh ra mà chẳng có ai dạy.

Ánhđènthiênmàucamchiếuxuốngkhuônmặtanh,khiếnchotấtcảgóccạnh đều bị mài phẳng, mềm mại như cảnh trong mơ.

“Cócầnđếnbệnhviệnkhámkhông?”Anhnhẹgiọngnói,lạinhưmộttiếngsấm sét giữa đất bằng làm hơi thở của cô ngừng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThẩmDựcômlấycô,cằmtựalênbờvaimảnhdẻcủacô,tayanhchỉvềphíaxa xa: “Em nhìn kìa.”

“Ừm, vừa về.” Anh lặng im, miễn cưỡng đáp lại một cách uể oải.

“Đúng vậy ạ.”

Tronglòngkhôngyên,thừadịpThẩmDựcthanhtoán,cômớiđếnphòngvệ sinh bình tĩnh lại.

Klaire hài lòng nói: “Vậy là tốt rồi. Thân là phụ nữ em phải nhớ kỹ, người mà em có thể dựa dẫm vào chỉ có bản thân mình thôi. Ngay cả trong tình yêu cũng

Nhưng động tác lại không phải như thế, hai người đều không có kinh nghiệm, sựcọxátlàmcôđauđếnchảynướcmắt,anhchỉnhíumày,mangtheomensay tiếp tục giúp cô mở rộng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trongthànhtrìmỏngmanhmàkiêncốnày,chỉcóThẩmDựcđượccoilàánh ban mai duy nhất trong những ngày tăm tối của cô.

Đâylàlầnđầutiênhaingườicùngnhauđidạotrênđường,anhđirấtchậmtheo bước chân của cô gái.

Khương Dư Dạng trợn tròn mắt hạnh, rủ lông mi nói: “Không cần.”

thế,tốtnhấtphảitrongtìnhtrạngđôibênnganghàng,nếukhôngcácemsẽ không thể dài lâu được đâu.”

“Emkhôngsao.”KhươngDưDạngnởnụơicười:“Cólẽchỉlàdạdàybịlạnh thôi.”

Khương Dư Dạng không rút tay ra được bèn mặc cho anh nắm, v**t v* lòng bàn tay của nhau, sau đó nói: “Có lẽ do điều hoà ở câu lạc bộ vừa rồi hơi lạnh.”

Tronglànkhóilờmờ,côđivềphíaanh.

Thẩm Dực cười lạnh, dùng cách bốn lạng đẩy ngàn cân nói lại: “Cô ta tặng quà gìchobà,bànóivớitôi,cóphảitôikhôngtặngnổiđâu?Bàmuốncáigìchỉcần nói một câu thôi, sao phải làm phiền người khác thế?”

ThẩmDựcbựcbộinóicâucuốichốthạ:“Bêncôngtytôicòncóchuyệngấp, không nói nữa.”

Chương 7

Anhkhôngcóphảnứnggì,vénsợitócrasautaicô,ánhmắtlấplánh:“Vậytiếp tục khoác áo của tôi đi.”

“Người ta nói làm đầu tư phải có trực giác giống như sát thủ vậy, nhạy bén và nhanhchóng.Đólàlầnđầutiêntôicócảmnhậnnhưvậy.”Hơithởcủaanhphả vàobêntai,trởnêntêdại:“Khôngbaolâunữa,cólẽmảnhđấtnày,rồicảmảnh đất phía đông kia đều sẽ móc nối với cái tên Thẩm Dực.”

Bụng đã đói, nhưng khi đồ ăn được bưng lên, hai người đều ăn rất ít.

KhươngDưDạngnghemàlòngkhaokhát,nhưngcàngnhưthếcànghiểurõhọ không xứng đôi.

“Lần sau Lâm Bình Chi có gọi điện thoại cho em thì đừng nghe.” Thẩm Dực dặndòcô,anhcóhơinóngnảynớilỏngcàvạt,ghimcàiáoxinhđẹpsánglấp lánh trong đêm tối.

Tựanhưmùađôngđầutiêncôtớithủđôvậy.Thịtrấnnhỏkhôngcótuyết,đólà lần đầu tiên cô gái thấy tuyết rơi dày như lông ngỗng bay khắp trời suốt một đêm. Cô vui đến mức lăn lộn trên nền tuyết, chóp mũi có lạnh cóng đỏ bừng cũng không làm ảnh hưởng đến việc cô vui đùa.

Trongkhoảnhkhắctimđậphẫngmộtnhịp,ThẩmDựcbỗngnhiênnắmlấytay cô, anh có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, mỗi khi chứa tình cảm thì luôn có thể khiến lòng người rung động.

“Saotaylạnhthế?”LòngbàntayThẩmDựcrấtấmáp,chodùlàmùađông cũng giống như bếp lò, chứ đừng nói là ở giữa hè.

Trong ánh mắt của Khương Dư Dạng thoáng lộ ra vẻ tự giễu. Hiện tại hoặc tươnglaikhôngxa,dườngnhưngaycảánhsángduynhấtbầubạnvớimình thời niên thiếu cô cũng sẽ mất đi.

Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Thẩm Dực đang đứng ngoài cửa hút thuốc, tuy lưng anhhơicong,nhưngtrôngkhônghềủrũmàcóvàiphầnkhíchấtđẹpriêngmột cõi.

KhươngDưDạnglạikhôngbiếtphảitrảlờithếnào,nếucômànhưthếthậtthì nhìn kiểu gì cũng giống kẻ vô ơn.

Khoailangđỏnónghôihổi,nướcmắtcũngnónghổi,trờiđổtuyếtlớn,chỉcó tâm trạng của cô là lạnh lẽo giống như thời tiết.

“Đi với tôi một lát.” Thẩm Dực hơi cúi người, cô có thể ngửi được mùi hương Bvlgari Pour Homme quen thuộc trên người anh xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cũng chỉ có đứng ở chỗ cao mới dễ sóng vai hơn.

HànhvichạyrangoàichơinàycủaKhươngDưDạngcựckỳgiốngThẩmTầm khi còn sống, điều này làm trong lòng Lâm Bình Chi rất hụt hẫng.

Từ đó về sau, cuộc sống của cô càng giống như đi trên băng mỏng, Lâm Bình Chivĩnhviễnkhôngthíchsựtồntạicủacô,thứđượcgọiquantâmchỉlàsựbố thí ngẫu nhiên mà thôi.

“Khiđầutưkhoảnđầutiên,tôiđãtớinơinàyđểđưaraquyếtđịnh.”ThẩmDực chậm rãi nói: “Chỉ dùng năm phút, tôi đầu tư ba triệu tệ, hiện tại tôi được hồi vốn giá trị thị trường vượt xa mức giá đó.”

Côcũngchânthànhđáplạimộtcâu,nhưngtronglòngvẫnbồnchồnkhông nguôi.

ThẩmDựclậptứcmóckhăntaythêutùngtrúcmàuxanhlơra,côxuataytừ chối, nước mắt sinh lý chảy rưng rưng trong hốc mắt.

Côgiốngnhưconcámắccạn,nửahànhtrìnhphíasaumớisavàocáiômcủa đại dương.

Cônhớtớilầnđầutiênhaingườilayđộngdâydưaquấnlấynhau,anhcũngở phía trên dùng ánh mắt lưu luyến, dịu dàng như vậy, dẫn dắt cô chạy về phía vùng đất mới.

này,bịbẩnhaybịhỏngthìlạithaymộtbộkháclàđược.

Haingườiđangởtrêncầuvượtdànhchongườiđibộ,ởbêndướidòngxecộ qualạinhưmắccửi,đứngởchỗcaolàcóthểmặcsứcngắmnhìnmuônmàu của cuộc sống.

“Ýcủabêntổngbộphảikhởihànhmuộnnhấtlàvàothángsau.DưDạng, chúng ta ở chung một năm, cảm ơn em, chị đã rất vui.”

Cảmnhậnđượcbầukhôngkhícăngthẳnggiữahaingười,KhươngDưDạng quay mặt đi, dứt khoát giả vờ không biết.

Cônhìnraphươngxa,chỉcóvôsốtoànhàcaoốc,bêntrongđènđuốcsáng trưng, rất nhiều người đã hy sinh đêm tối cho thành phố này.

“Người phụ nữ kia rất khó chiều, vất vả cho em rồi.” Từ trước tới nay Klaire nói lời cảm ơn và an ủi đều không mang theo tình cảm, cô ấy quay lại với ý định ban đầu, giới thiệu rằng: “Lần trước chị đã nói với em rồi, tổng bộ ICON yêucầubọnchịtiếncửmộtngườitrẻtuổiquađó.DưDạng,emlàlựachọnrất tốt, hiện tại suy xét thế nào rồi?”

Anhlàkháchhàngquencủanhàhàngnày,nhânviênsợphụcvụkhôngchuđáo bèn chạy nhanh lên thăm hỏi vài câu, thuận tiện rót ly nước ấm nói: “Mời anh.”

Trongquátrìnhđó,anhkhôngnóigìnhiều,haingườichủyếudùngánhmắtđể giao lưu, từ trên xuống dưới, mỗi khi lướt qua một chỗ đều giống thắp lên một ngọn lửa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7