Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57
“Đừngmà…”Côđẩyvaianhra,kéogấuváyngủxuốngrồingồichụmhai chân lại.
Cũngkhôngbiếtcôcóngủquênhaykhôngnhưngđèntrongphòngthậmchí còn chẳng thèm tắt.
NhưngThẩmDựcngủkhôngsâugiấc,côvừaxoayngườimộtcáilàanhliền tỉnh dậy, không biết cô gái nhỏ đang muốn chơi trò gì, cảm giác như cô vẫn luôn nhịn cười.
Tư thế này giống như đang ngủ trong vòng tay nhau vậy.
Đèn phòng mờ ảo, đôi mắt hoa đào của anh càng thêm trìu mến nhìn cô.
ThẩmDựccẩnthậntắtđèntrongphòng,sauđókéochănởcuốigiườnglêncho cô rồi nằm xuống một bên.
Saumộthồivùngvẫy,côsiếtchặtcácđốtngóntaycủaanhnhưmuốngiữlại trong thầm lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẻđẹptừngkhôngthểchạmtớigiờđâyđãtrongtầmtay,hóaraviệctìmlạithứ đã đánh mất là điều vô cùng quý giá.
Cô vừa dứt lời thì người phía sau đã dán sát lại.
Trướcđâykhicònbênnhau,ThẩmDựcthườngxuyêntậpthểdụcnêncơbụng của anh rất đẹp.
Chỉ nhìn thoáng qua một chút thôi mà, anh cũng không mất miếng thịt nào.
KhươngDưDạngnhịnkhôngđượckêulênđauđớn,LụcTriềuDãtưởngrằng cô có chuyện gì, nên giọng nói càng lo lắng gấp gáp: “Có chuyện gì sao?”
Cô còn chưa kịp buộc áo lại cho anh, Khương Dư Dạng đã hoàn toàn bị ép vào ngườiThẩmDực,anhnắmlấybàntayđangcởithắtlưngmình,hônnhẹlênđầu ngón tay cô, nói bằng giọng vô cùng trìu mến: “Em cũng buông thả thật đó.”
Ánh mắt Thẩm Dực sâu thẳm, anh gọi tên cô: “Dạng Dạng…”
Côvốnđãquenvớiviệcởmộtmình,nhưngsựtheođuổicủaanhlạimộtlần nữa gây ra những thay đổi rõ rệt trong cuộc đời cô.
KhươngDưDạngmặtđỏbừng,ánhmắtnóngrực,nghĩlạicảmgiácanhđưacô l*n đ*nh như thế nào khi hai người còn bên nhau. Cô khép mi lại, lẩm bẩm: “Không thể được…”
“Em muốn nói là… Cho em xin lỗi chị khoảng thời gian này nhé.” Lục Triều Dã áy náy nói: ”Mặc dù em đã công khai làm rõ hiểu lầm, nhưng suy cho cùng vẫngâyphiềntoáichocuộcsốngvàcôngviệccủachị.Emcũngđãsuynghĩrất nhiều rằng có nên liên lạc với chị lúc này không, em sợ chị sẽ trách em.”
NụhôncủaThẩmDựcvôcùngthànhkính,trànđầynỗinhớ,nhưthểmỗinụ hôn đều muốn để lại dấu tích trong lòng cô.
ThẩmDựcnhìntênngườigọiđếntrênmànhìnhđiệnthoại,thấycôdodự,nhẹ giọng nói: “Nghe đi.”
Cô ngã người xuống ghế sofa và lấy tay che mặt lại.
Cánhtaytrắngnõncủacôrúcvàochăn,tưthếnằmnghiêng,chỉđểlộkhuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ ra ngoài.
Khương Dư Dạng nuốt nước bọt, âm thầm đánh giá trong đầu.
“Ừ.”KhươngDưDạngsợnếutiếptục,sẽkhôngchỉlàmấycáihônnhưlúcnãy nữa.
Lầnđầutiênsaungầnấyngày,côcóđượcmộtgiấcngủngon,cảmthấythưthái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Côchưabaogiờlàmộtcôbémongmanhyếuđuối,côbướngbỉnhvàcứngrắn, luôn mang trong mình niềm tin không bao giờ chịu thua.
Nghĩlại,thàLụcTriềuDãđừnggọicuộcđiệnthoạikiacònhơn,cậutagọitới chỉ càng khơi dậy tính chiếm hữu của Thẩm Dực.
CũngmayThẩmDựckhôngcầntiếnthêmbướcnàonữa,tưthếnửaquỳcủa anh trông rất giống đang cầu hôn khiến cô choáng váng.
Khương Dư Dạng trái lại rất vô tâm, cô thở đều và ngủ rất ngon.
Ngóntayrunrẩy,cuốicùngcũngcởidâyáochoàngtắm,KhươngDưDạngliếc nhìn, phát hiện cơ bụng quả thực vẫn được duy trì tốt, dáng người thậm chí còn đẹp hơn trước.
Đặcbiệtlàhàngmidàivàrậm,cộngvớiđôimắthoađàotựanhưvựcthẳmcó thể hút người vào đó.
nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khôngbiếttrongmơcôthấygì,chỉthấycácngóntayduỗirangoàichăn,nắm chặt rồi lại buông ra như đang nổi trên mặt nước, tìm một khúc gỗ trôi dạt để tựa vào.
Thànhthậtmànói,côcảmnhậnđượcsựchânthànhcủaThẩmDựcđốivớicô, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn sắn sàng cho chuyện này.
ĐầuKhươngDưDạngchoángváng,timđậpnhanhnhưsấmrềnvìcảnhtượng trước mắt.
Bỗng Khương Dư Dạng như rơi vào mây, có hơi mất phương hướng. Cô cúi xuống,sauđócônhậnrachiếcváyngủtrênngườikhônghiểusaolạitrởnên lộn xộn, giống như cô vừa trải qua một trận chiến khốc liệt vậy.
Chương 57
KhươngDưDạngvẫnđangsuynghĩ,nếunhưđổilạingườicóliênquanđếnvụ này là cô và Thẩm Dực thì anh sẽ làm gì?
Bâygiờcôlàmsaocóthểnóiđược,côchỉcóthểdùngrăngcắnchặtmôidưới, ánh mắt mơ màng, không dám phát ra tiếng nào.
Tuy nhiên, giữa cô và Thẩm Dực dường như có điều gì đó khác biệt, hơn một nămnayởgầnnhauđãkhiếnhaingườitrởnênthânthuộchơn,khônggìcóthể thay thế được.
Nhưng khi cô ngước mắt lên, thứ đập vào mắt cô lại là một b* ng*c trần lộ ra dướiáochoàngtắmcủangườiđànông,khuônngựcrắnrỏivàchắcnịch,mơhồ hiện rõ những đường gân dưới làn da trắng lạnh.
Anhvẫncònthởnhẹ,nhưthểrấtmệtmỏi,dướiquầngmắtanhhiệnlênmột màu xanh lam nhạt.
KhươngDưDạngnhìnThẩmDựcđangngủsay,dùngngóntaylặnglẽchạm vào khuôn mặt anh, từ đỉnh lông mày đến cằm, mỗi đường nét, mỗi bộ phận trên khuôn mặt đều được chạm khắc vô cùng tinh xảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, có lẽ cô đã chạy vào phòng ngủ để trốn rồi.
TốinaynghetheoKỷTuỳChiđưaThẩmDựcvềnhàmớicủacôđãlàdụsói vào nhà rồi. Nếu cứ để tình hình tiếp tục như thế này, cô không chắc liệu có chuyện gì xảy ra hay không.
HuốngchiThẩmDựcđêmquangủtrêngiườngkhôngcósựđồngýcủacô,cô chỉ nhìn lén một lát thôi, chắc anh ta không keo kiệt đến mức đó đâu chứ nhỉ.
Nửa người anh tê dại vì ngủ nguyên một tư thế.
Đợihồilâukhôngnghethấytiếngcôtrảlờiởđầubênkia,LụcTriềuDãtưởng cô tức giận hay buồn tủi nên nói tiếp: “Chị, chị còn nghe không?”
Trờivừasáng,cô nắmlấycánh tayanh,vénchăn lênvàngồi dậy.
Máitócngắnlởmchởmcủangườiđànôngcọnhẹvàolàndacô,chỉlàmộtcái chạm nhẹ nhưng toàn thân cô lại như bị điện giật.
TưthếngủcủaKhươngDưDạngkhôngđượcđẹpcholắm,côômchănnhư bạch tuộc rồi lăn qua lăn lại.
ThẩmDựcdừngởcửaphòngtắm,quayđầunhìncô:“DạngDạng,tôimặcgì đây?”
Có lẽ anh là người yêu sâu đậm trước.
Khôngphảikiểucơbắphầmhố,màlàtỷlệmỡcơthểthấpcùngviệctậpluyện khiến anh có bờ vai rộng và vòng eo hẹp rất hấp dẫn.
Côhoàntoàncảnhgiác,muốnđẩyranhưngnhậnramìnhkhôngthể.Đầuóccô vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không nghe lời phản ứng lại với hành động của anh, giống như củi khô gặp phải ngọn lửa dữ dội, bùng cháy không thể kiểm soát được.
Ngườiđànôngnửaquỳtrướcghếsofa,lưngthẳngtắpnhưnglạingướcnhìncô như một người hầu.
Cô bình tĩnh hỏi: “Ừm, có chuyện gì thế?”
Bởi vì không biết nên cô sợ sẽ lặp lại những sai lầm tương tự trong quá khứ.
Nghĩđếnđây,mácôbắtđầunóngbừng,côđưataysờsờquầnáodướichăn, may mắn thay, chiếc váy ngủ vẫn còn nguyên vẹn.
Yếthầuanhkhẽđộng,chiếclưỡiđỏtươicủangườiđànônggiấutrongkhoang miệng. Đó vốn dĩ chỉ là một động tác bình thường nhưng anh làm thì nó lại mang một ý nghĩa khó tả.
Côhơihémắtra,nghethấytiếngmưarơiđậpvàokhungcửasổ,âmthanhrất chữa lành.
Anhcởinútáosơmi,dùngmubàntaycheđôimắtđangnhắmnghiền:“Dạng Dạng, tôi làm bằng miệng với em được không?”
Cômuốnđượcômvàhônkhihaingườichơivớinhau,giốngnhưmộtcôbé mới lớn với tình yêu đong đầy trong trái tim và hiện rõ qua ánh mắt.
ThẩmDựcluônthoảimáitrongchuyệntìnhdục,tronghaingười,chỉcócôlà người luôn ngại ngùng.
Dưới ánh đèn, anh có thể nhìn rõ nét khuôn mặt cô hơn.
Khương Dư Dạng vẫn cố gắng giữ lý trí, từ chối: “Không...”
Hiểnnhiênanhbiếtcôkhôngthểmởmiệng,ThẩmDựccốýhỏilại,nhưsợcô không nghe thấy.
ThẩmDựcliếcmắtnhìnbầutrờibênngoàitấmrèm,mímắtanhnặngtrĩu,cảnh tượng trước mắt trong men rượu trở nên mờ ảo, hóa thành ba bốn lớp đan xen lên nhau.
“Thẩm Dực” Cô ngồi ôm đầu gối nhỏ nhắn, thân hình gầy gò dưới lớp áo ngủ.
ThẩmDựccốýtrêuchọccô,chiềutheomongmuốncủacô,anhápđiệnthoại vào tai cô, dùng khẩu hình nói: “Nói đi.”
Thực ra, Khương Dư Dạng rất giỏi làm nũng, trước đây khi anh làm việc, cô sẽ ngoanngoãnkhôngquấyrầyanh,nhưngkhianhchuẩnbịđingủ,côlạicốýhỏi anh bằng giọng mè nheo: “Em đi ngủ đây. Không cần ngủ cùng em đâu.”
Saulầnhotsearchvừarồi,côbiếtsaunàyđoànđộicủaLụcTriềuDãnhấtđịnh sẽbảovệhìnhảnhcánhâncủacậuấytốthơn,tránhtạocơhộichođốithủ,nên cậu ấy thậm chí còn không đến buổi thời trang từ thiện tối nay.
ThẩmDựcđứngdậy,thânhìnhcaolớncủaanhlạichechắnchocô,thìthầm vào tai cô: “Anh đi tắm.”
Độtnhiênnảyrasuynghĩtòmò,KhươngDưDạngtuycảmthấyngượngngùng nhưng cô vẫn muốn nhìn lén thân thể anh.
Nhưngcảmgiácnàycũngkhônghềkhóchịu,giốngnhưcảthânthểđượcbao bọc trong một đại dương ấm áp, hơi thở của anh tràn ngập quanh người cô.
Địnhthầnlại,côđangnằmgọntrongvòngtaycủaThẩmDực,nhưthểcôđã trảiquamộtđêmthânmậtvớianhvậy,bầukhôngkhítrànngậpsựmậpmờ.
KhươngDưDạngđãquenvớinhữngngàymưaởGiangNam,côluôncảmthấy ngủ trong tiếng mưa tí tách ngoài trời là một niềm vui hiếm có.
Thẩm Dực sửng sốt một lúc, rơi vào trầm tư, anh luôn cảm thấy Khương Dư Dạngđãthayđổirấtnhiềusovớikhicònlàthiếunữ,nhưngcôvẫndịudàngvà mạnh mẽ như ngày nào.
ThẩmDựcthởdài,dịudàngxoaxoavànhtaicô,bàntayấmápcủaanhnhẹ nhàng không nỡ đánh thức cô dậy.
KhươngDưDạngtìmtrongtủmộtbộquầnáosạchsẽrồiđưachoanh:“Anh mặc áo choàng tắm vào trước đi, áo này chưa mặc đâu.”
ThấyKhươngDưDạngimlặng,ThẩmDựccười,nụcườigiốngmộtconcáo già ranh mãnh.
Bìnhtĩnhmàngẫmlại,côlàmộthọcsinhngoan,khiởbênanh,côvẫnhay ngại ngùng như vậy.
AnhcảmthấyhơikhóchịuvớicuộcgọicủaLụcTriềuDãvàolúcnày,vuivẻ đủrồi,anhtựnhiênkhôngmuốnnghebấtkỳlờigiảithíchnào,liềndứtkhoát cúp điện thoại, đặt lên ghế sô pha.
KhươngDưDạngnghethấytiếngchuôngđiệnthoạimớibìnhtĩnhlại,nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể trốn thoát được.
Cô định hét lên nhưng lại cố nín. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vìscandaldongườitrongshowbiztạorađãảnhhưởngđếnchịnênemmuốn xin lỗi chị một lần nữa.”
ThẩmDựcmặcdùbiếtKhươngDưDạngđangnằmmơnênmớichủđộngnhư vậy, nhưng trong lòng anh không khỏi cảm thấy thật xót xa.
Nghethấytiếngnướcchảytrongphòngtắm,KhươngDưDạngcảmthấynhịp tim dần dần bình tĩnh trở lại.
NhưngngườigọiđếncốtìnhlạilàLụcTriềuDã.
Lúcsau,ThẩmDựcchoángvángquayngườilạiđốimặtvớicô,toànthâncảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đúng là…suýt nữa thì tiêu đời.
Côcảmthấydạogầnđâycôngviệcquábậnrộn,khôngbiếtđãtăngbaonhiêu cân thịt nữa.
Tronggiấcmơ,côcócảmgiácnhưđangbịmộtchiếclòsưởiômvàolòng,ngửi thấy mùi hương thảo thoang thoảng mùi rượu.
Suynghĩtrongđầucôlúcnàychồngchéolẫnlộnvàonhau,giốngnhưmộtquả bóng bay đang dần phồng lên và sắp phát ra tiếng nổ cảnh cáo.
Hình như lông mi của anh còn dài hơn cô này...
ThẩmDựccảmthấythíchthútrướcvẻmặtsợhãicủacô,nhưnganhlạicốgắng hết sức để kiềm chế lại vẻ mặt đùa cợt của mình lại.
Ít nhất, anh muốn ở bên cô lúc này thay vì ngủ trên ghế sofa bên ngoài.
ThẩmDựcvéntóccôlên,chậmrãiđặtmộtnụhônnóngbỏnglênchiếccổtrắng nõn của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LúcThẩmDựctắmxongđira,KhươngDưDạngđãkhôngcònởphòngkhách nữa.
Cô phải chấp nhận một người mới bước chân vào cuộc sống của mình.
Làm sao cô có thể không nhận ra được sự h*m m**n trong ánh mắt anh chứ?
“Khôngcáigì?Emnóirõrachotôinghexemnào.”ThẩmDựcvòngtayômlấy cô thật chặt vào lòng. Tay còn lại, anh với lấy chiếc ly trên bàn cà phê, trong đó có nước ấm cô vừa rót.
Anhkhôngdámhànhđộngliềulĩnhvìsợlàmphiềngiấcngủcủacô,chỉcóthể để mặc cô như vậy, cả đêm trằn trọc, lúc ngủ lúc thức.
Đôimắtcôdầnmơmàngđinhưngcôvẫnluônmuốntìmcơhộiđểvớitaylấy chiếc điện thoại bị ném sang một bên.
ThẩmDựccảmơncôvớiánhmắtđầysuytư,hànhđộngcủaanhlúcnàygiống như nửa tỉnh nửa say vậy.
KhươngDưDạngxoayngườikhôngyênlănlộnvềphíaanhđangngồi,đôimôi hồng hồng mềm mại bĩu môi, không biết trong giấc mơ ai lại đắc tội với cô
KhươngDưDạngtronglòngrấtvuivẻ,biếtanhkhôngtỉnhlạinhanhđược, đành phải để cô muốn làm gì thì làm.
Lòngbàntaycủaanhchạmvàovạtváy,anhkhẽkêumộttiếng,cắnnhẹlênlàn da mỏng manh của cô: “Mất tập trung.”
Anhđãtựtayđánhmấtthứtìnhcảmấynênanhphảitựmìnhlàmlạitừđầuvới cô.
Nghĩđếnđây,ThẩmDựccườinhẹnhìnđôimắtyênbìnhđangngủsaycủacô, nhưng suy nghĩ trong lòng anh không liên quan gì đến d*c v*ng.
Khương Dư Dạng trở về phòng, lấy gương ra nhìn, phát hiện vết hôn trên cổhằnlênrấtrõ,vừanhìnđãbiếtlàđãxảyrachuyệngì,dùcómuốngiảvờmấttrí nhớ cũng không được.
Anhbướcnhẹnhàngvàchậmrãiđếnbêngiườngthìthấycôđangcuộntròn trong chăn, vẫn ngủ trong tư thế giống như trước.
Cólẽlàdocômớichuyểnđếnnêntrongnhàcórấtítđồđạc,vềcơbảnđều được sắp xếp rất ngăn nắp.
Ngựccủangườiđànôngápvàolưngcô,anhchậmrãilấyđiệnthoạicủacôra, nhưngkhôngcúpmáy,đểLụcTriềuDãtiếptụcnóichuyệnởđầubênkiađiện thoại.
Giọng nói dịu dàng của chàng trai vang lên trong màn đêm: “Chị ơi…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.