Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56
KỷTùyChicũngkhônghiểu,chỉnhìnThẩmDựchúthếtđiếunàyđếnđiếu khác, cảm giác còn khó chịu hơn cả bị coi thường.
ỞPhongNguyệt,KỷTùyChiđứngtrêntầngcaonhất,chốngtaylênlancan phả khói.
Ánhmắthắnkinhhãi,vộivànghétlớn:“Cóngườiđánhngười,giếtngười rồi...”
Khương Dư Dạng cho là mình nghe nhầm nên hỏi: “Sao vậy?”
KhươngDưDạngtắtbóngđèndâytócchóimắt,chỉđểlạimộtchiếcđènnhỏ vàng.
“Tôi...”Anhtanảysốrấtnhanh,tiếptụclẻomép:“Tốinayôngcụnhàtôicó việc, tôi được lệnh quay về bên ông ấy. Tôi không thể phân thân để mà lang thang bên ngoài được.”
HômnayThẩmDựckhôngcótâmtrạngphảnbácKỷTùyChi,đitheoanhta xuống lầu.
Xoayngườilầnnữa,đôimôimềmmạicủangườiđànôngtrựctiếpchạmvào đầu gối cô, vô thức m*t lấy.
Độtnhiên,chiếckhăntayrơixuốngđất,ThẩmDựccóvẻchoángvángđếnmức không biết gì.
“Còn anh thì sao? Không phải là bạn nối khố của anh ta sao?” Câu hỏi của KhươngDưDạngthựcsựlàmộtcâuhỏitutừcấpsửthi,gầnnhưkhiếnKỷTùy Chi không nói nên lời.
Chương 56
Như thể Thẩm Dực nghe được câu nói đùa nào đó nhưng lại cố gắng hết sức đè néntiếngcườitronglồngngựclại,rồicốtìnhgiảvờnghiêmtúcnói:“Cậutalại nói chuyện này với em à.”
Đúng là không sợ làm mất lòng thế lực nhà Thẩm ở Thủ đô.
Khinhữngcạnhsắcnhọnđókhôngcònnữa,tưthếcủaanhtrướcmặtcôvừa mềm mại vừa vững chắc.
KhươngDưDạngthẳngthắnnóithật:“Anhấynóianhuốngnhiềuquá,cóthể sẽ bị xuất huyết dạ dày.”
Lénbàntánthìthôiđi,bọnhọlạidámnóichuyệnkhôngđứngđắnnhưvậyvề Khương Dư Dạng.
Thẩm Dực thật sự giải thích cặn kẽ toàn bộ lý lịch của mình trước mặt cô, sau đónói thêm: “Còn điều gì em muốn biết, tôi sẽ nói cho em biết, được không?”
“Làthếnày...AnhThẩmbịbệnhdạdày,lầntrướcanhấyuốngrượuvớichúng tôi suýt nữa phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày nên cần người trông chừng.”
HiếmcómộtngàynàođóThẩmDựclạiđượcmột“taychơi”thuyếtphụcanh chăm lo sức khỏe.
Tạisaoanhchỉlạiđượcđằngchânlênđằngđầu,bấtchợtcưxửkìlạthoảimái như thế nhỉ?
Anh hôn rất cẩn thận, như đang chăm sóc những cánh hoa mỏng manh vậy.
“Lầntrướctôichỉgiúpemlàmrõchuyệntrênweibo,tôikhôngmuốnembị oan. Ngoài ra, tôi sẽ không can thiệp vào công việc của em.”
KỷTùyChisửdụngdấuvântaycủaThẩmDựcđểmởkhóađiệnthoại,anhtìm tên của Khương Dư Dạng trong danh bạ rồi quay số. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
KhươngDưDạngđổcanhnónghổivàomộtchiếcbátnhỏrồiđặtlênbàn,cốý mở đầu: “Anh tỉnh rồi à?”
Có lẽ vì say nên lông mày anh cũng giãn ra, có vẻ bớt hung hãn hơn.
CôvàobếpnấumộtítcanhgiảirượuthìnhìnthấyThẩmDựcđangbuồnngủ ngồi gục trên ghế sô pha.
Cô nhìn tên trên điện thoại thì biết đó là Thẩm Dực gọi tới.
KhươngDưDạngvừamớitẩytrangxong,nhấnnúttrảlờimàkhôngđểýnhiều đến người gọi.
Làmbạnnốikhố,KỷTùyChichưabaogiờthấy...ThẩmDựclạicómộtmặt mất kiểm soát như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sauđó,ThẩmDựcl**mmôi,hơinângeolên,thẳngthừngnói:“DạngDạng,em không muốn sao?”
Mộtgiâytrướckhihắntangãgục,ThẩmDựcbuôngtayra,lấykhăntaylauvết máu trên tay anh.
Khôngđợiaikịpphảnứng,mộttiếng“loảngxoảng”vanglên,chairượuvừa đặt trên bàn bị đập vỡ tan thành từng mảnh.
NhưnghiệntạiThẩmDựctronglòngcôkhôngcònnhiềulolắngnhưvậynữa, tựa như đang nằm ở một nơi êm dịu vậy.
KhươngDưDạnglặngyênngheanhnói,giốngnhưnằmmơ,khôngcócảm giác chân thực.
KhươngDưDạngkhôngcòncáchnàokhácngoàirúttaylạinhưngngóntaycô đã bị nắm chặt lấy.
KỷTùyChicũngchorằngThẩmDựcsẽtrựctiếpratay,vộiđứngtrướcmặt ngăn anh lại: “Anh Thẩm, anh điên rồi à?”
“Khôngphảiemnóikhôngbiếttôilàaisao?”ThẩmDựccườiđếnmứclồng ngực khẽ rung lên.“Vậy để tôi giới thiệu cho em nhé.”
Những lời ấy đã làm cho trái tim xao xuyến tìm được bến đỗ.
Mười giờ tối.
Anh đi theo mái tóc dài mềm mại của người trong ngực, nói: “Khương Dư Dạng,anhđangrấtnghiêmtúctheođuổiem,xinemhãynghiêmtúccânnhắc.”
“Đừngcóồn.”Anhấnngóntaycôlênmôimình,sauđóvươnđầulưỡiral**m vòng quanh.
KhươngDưDạngcảmthấyThẩmDựcthậtsựsayđếnmấttrírồi,khôngphải anh đang là người theo đuổi à?
Phần tóc cứng cũng cọ vào g*** h** ch*n khiến cô vừa tê vừa ngứa.
Đầu đau như búa bổ, cảm giác rất khó chịu.
Tên này uống rượu vào là ngày càng khốn nạn!
“Thẩm Dực, tỉnh lại đi.”
Vẻmặtanhthờơlạnhnhạt,nhưthểmìnhlàmộtngườikhác,nhưthểanhkhông phải là người vừa ra tay.
Sau đó, người đàn ông bị túm cổ áo ghì mạnh vào tường.
“AnhThẩmđángthươngquá.Hômnayanhấysuýtnữađánhnhauvớingười khác vì cô. Em gái Dư Dạng, cô không thể thấy c·h·ế·t mà không cứu được...”
Saukhisay,anhthậtsựkhônglàmgìquáđáng,chỉbiếthùdọangườikháclà giỏi thôi.
Chiếc taxi cô gọi đã tới tận cửa, mới tháng hai mà trời lại lúc ấm lúc lạnh.
Đầubênkiađiệnthoạiimlặng,KhươngDưDạngngừngthởvàigiây,ngập ngừng hỏi: “Anh ta bị xuất huyết dạ dày, sao tôi không biết?”
Cô chán ghét nói: “Không.”
SauđóKỷTùyChingồitrênghếdài,imlặngnhìnThẩmDựcnốchếtlyđỏđến ly trắng trên bàn vào bụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thừadịpanhkhôngcósức,KhươngDưDạngdứtkhoátthoátrarồichạynhanh đến phía sau.
KhiKỷTùyChiláixeđếntầngdướicủatiểukhu,KhươngDưDạngcũngvừa bước ra, cô mặc một chiếc áo khoác ngoài che một chiếc váy ngủ mỏng, hoàn toàn không trang điểm, giống như một bông hoa thủy tiên thuần khiết.
Châncủangườiđànôngtrênghếsôphaquádàigầnnhưkhôngđủđểduỗi người, trông anh ngủ rất đáng thương.
Cô mặc một chiếc váy nhung đỏ lệch vai, không khỏi khoanh tay lại.
NgườibịđánhcũnglàmộtnhânvậtcótiếngtronggiớiBắcKinh,làđứacon trai duy nhất của gia đình quan chức cấp cao.
Những người vẫn ngồi trên ghế dài la hét rồi bỏ chạy đi nơi khác.
KhảnăngtựchủcủaThẩmDựcluônrấttốt,saoanhlạidàyvòbảnthânthế này?
“...”
Anhkiêucăngngạomạn,thườngcoithườngviệcdùngvũlựcđểchứngminh bất cứ điều gì.
Đầungóntaycôcảmthấyhơiẩmướtát,còncókhoangmiệngấmápbao quanh.
Xemracôđãmềmlònghơn,nóimuốnchoThẩmDựcởnhờ,thậtsựlàsailầm lớn!
“Tôi… không muốn biết.”
Hừ.
CôkhôngbiếtThẩmDựcphíasaurasao,đóngcửaxelạinhưmuốnchạytrốn, ngăn chặn không khí lạnh lẽo bên ngoài.
KỷTùyChikéomộtngườiđànôngtolớnnhưThẩmDựccũngkhôngbiếtđặt anh ở đâu, lúc kéo anh lên xe thì cũng mệt bán sống bán c·h·ế·t.
NhịptimcủaKhươngDưDạngmấtkhốngchếtăngnhanh,giốngnhưcómột dòng điện chạy qua cơ thể vậy.
Côvừangồilênsôpha,ThẩmDựclậptứctheođànằmxuống,mặtanhcọvào làn da trắng nõn trên đùi cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu, nóng hổi.
Tiếptheo,KỷTùyChisợcôsẽhốihậnnênđỏmặttíataivộivàngbướcvào, đặt Thẩm Dực lên chiếc ghế sô pha lười có hơi nhỏ hẹp.
Anh thở nhẹ, hơi nóng phả vào cổ.
Đãgầnnửađêm,đènđườngbậtsángthànhdãykhiếnánhđèntrôngnhưthác nước đổ.
“Em gái Dư Dạng, tôi có chuyện muốn nhờ cô.”
Đã say đến độ này rồi, Kỷ Tùy Chi còn mang đống rắc rối này thả lại đây.
“Haizz...MấyngườikhôngbiếttrướcđâyThẩmDựcmangtheocongáinuôi của nhà Thẩm đến Phong Nguyệt sao, chỉ sợ quan hệ không tầm thường.”
ÁnhmắtThẩmDựccànglúccàngnóngrực,anhmộttayômlấymắtcáchân cô: “Vậy tôi làm bằng miệng cho em nhé?”
KỷTùyChicườihahả:“Đềulàchuyệnxưa,anhThẩmnhấtđịnhsẽkhôngnói với cô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cònnữa...Tôinợemtấtcảquátrìnhtheođuổi,tôisẽbùđắpchoem.Tôicó thể làm mọi chuyện mà những người bạn trai khác có thể làm.”
“Tôi đã giới thiệu xong rồi, chúng ta bắt đầu lại thôi.”
KhươngDưDạngchưabaogiờthấyThẩmDựcuốngrượunhiềunhưvậy,lại còn say đến thế.
Vừa thay đổi câu chuyện, anh ta lại dính chặt vào cô như keo dính c·h·ó: “Dư Dạng,côlàngườitốtbụnglạixinhđẹp,đãvậycòntừngởbênanhThẩmnên dễ dàng chăm sóc anh ấy hơn.”
Thẩm Dực một tay đút túi, nhìn chiếc xe dần dần rời khỏi tầm mắt của mình.
Kỷ Tùy Chi biết tính nết của cậu ấm này nên đã cảnh báo hắn ta trước khi rờiđi:“Nếumàykhôngmuốngâyrắcrốithìhãycẩnthận.Màymàlàmlớnchuyện hơn thì ông đây sẽ không chịu trách nhiệm về mấy chuyện hoang đường mà mày gây ra ở đây đâu.”
Trongxe,ThẩmDựcđãngủsay,thởchậmrãi,tưthếngủrấtyênbình.
Chiếcghếsôphahẹpkhiếncơthểhaingườigiốngnhưhaichiếcthìadínhchặt vào nhau.
Giữasànnhảyánhđènmờảo,đámngườiđangcuồnghoantrongtiếngnhạcầm ĩ chói tai.
Cônhìnlêntrầnnhà,lôngmirunrunnói:“ThẩmDịch,tôikhôngmuốnchọn sai lần thứ hai...”
Biểudiễnmộtmànkịchgiảvờkhôngquenbiếtanhtrướcmặtngườikhác, dường như ốc sên nhỏ đã thực sự rúc vào trong vỏ rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
NhữngngườiđếnPhongNguyệtđềulànhữngnhânvậtcómáumặttronggiới Bắc Kinh, trong đám đông có người nhắc đến Thẩm Dực.
“VậynhờcôchămsócanhThẩmDựcnhé.”Lòngbànchâncủaanhtanhưbị bôi trơn, sau khi tiễn người đi thì vội vàng bỏ chạy.
Trongquátrìnhquaycuồng,váyngủbịnânglênmộtchút,dâyđeobêntrái cũng tuột xuống, làn da nõn nà hiện ra trước mặt anh.
Anh khẽ nhắm mắt lại, không biết là mình uống nhiều rượu vang hay rượu trắng,cólẽchỉvìtháiđộcủaKhươngDưDạngđốivớianhmàanhkhôngthể dập tắt được ngọn lửa trong lòng.
“Không phải trước đây Thẩm Dực rất thân thiết với Ôn Phù sao?”
“AnhThẩmsayrồi,anhấysaybấttỉnhnhânsựrồi.Tôikhôngthểđưaanhấy về nên muốn cô cho anh ấy ở nhờ.”
KỷTùyChinhìnanhloạngchoạngđứngdậy,bấtđắcdĩhỏi:“Đừnguống,đừng uống nữa, em đưa anh về nhà, đi thôi nhé?”
“Ừ.”Giọnganhhơikhàn,chậmrãicởicúcáovestrồidừngmộtchút:“Cóphải Kỷ Tùy Chi đưa tôi tới đây không?”
“Vậy cô ta là con dâu nuôi từ bé của anh Thẩm à?”
KhươngDưDạngtuyrằngvẫnrấtnghingờlờinóicủaKỷTùyChinhưngcô thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn.
NgàythườngThẩmDựcởcôngtyluônmạnhmẽđếnkhôngthểchêvàođâu được.
“Xuất huyết dạ dày sao?”
Cuối cùng, người giải quyết mớ hỗn độn này là Kỷ Tùy Chi.
Hận không thể rơi vào trong đó, mộng đẹp không phải tỉnh dậy.
KỷTùyChinóivôcùngđángthương,dùsaođểlàmtrợthủtốt,thậmchíanhta còn bịa ra chuyện Thẩm Dực bị xuất huyết dạ dày nên không có điểm mấu chốt nào đáng nói.
E rằng chỉ có cái tên này mới làm Thẩm Dực như mất hồn đến thế.
Kỷ Tùy Chi nhanh chóng nhờ người dọn bớt rượu trên bàn rồi nhỏ giọng khuyênnhủ:“Đừnguốngnữa,anhThẩm.Anhuốnglàmhạiđếncơthểthì không còn gì đâu đấy.”
“Tôikhônglừacô,đếnxemđi.”SauđóKỷTùyChimởcửaxe,anhtakhông làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng kéo người ra ngoài.
Ngẫmnghĩmộthồi,anhtađứngngoàixehútthuốc,độtnhiênnhớtớiKhương Dư Dạng trong chủ đề bàn tán vừa rồi.
Nhưng mở miệng thì giọng nói của anh lại nghe rất giống Kỷ Tùy Chi.
ToànthânKhươngDưDạngcứngđờ,vộithẳnglưngdậyrồiđẩyvaianh.
Anhkhôngcònquákiêungạovàđiêncuồngnữamàcòntrônghơi...Đáng thương lại trẻ con.
Dáng vẻ anh uống mạnh mẽ đến mức Kỷ Tùy Chi phải hoảng sợ.
Dườngnhưcôvẫnnhưtrước,cóthểchiềuchuộnganhvôđiềukiện,đốitốtvới anh.
Ngườiđósợđếnnỗichânmềmnhũn,khóthởnhưthểhắntathựcsựđangbị ngạt thở.
Nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Thẩm Dực bước tới, trong bóng tối, khuôn mặt anh hung dữ tàn nhẫn.
Anhkhôngthườngxuyêntớitầngmột,trướcđâyanhluônchorằngnơinày không yên tĩnh.
Cô hơi luống cuống tay chân, không biết phải đỡ vào đâu.
ỞđâyKhươngDưDạngkhôngcókhăntaydựphòng,chỉcóthểlấykhăncủa mình ra, nhúng vào nước nóng đưa cho anh: “Anh rửa mặt rồi đi ngủ đi...”
Thẩm Dực nghe vậy thì dừng lại tại chỗ để nghe họ nói gì.
Thayvìđắmmìnhtrongđầmlầyquákhứ,hãyquênđimọithứvàbắtđầubằng việc giới thiệu bản thân.
ThẩmDựccầmlấyđiếuthuốcanhtađưa,chậmrãichâmlửa,trongmắttrĩu nặng suy tư.
KỷTùyChilạinghiếnrăngnghiếnlợi,vẻmặtrấtvấtvả:“EmgáiDưDạng,cứ để tôi vậy.”
Nhưngsựthậtlàdùbọnhọcóđánhhăngđếnđâu,ThẩmDựccũngkhôngbao giờ can thiệp.
Côquỳxuốngcạnhghếsôpha,đangđịnhnhặtnólênthìcómộtlựcrấtmạnh ôm lấy eo cô.
“Haingườibọnhọbâygiờhìnhnhưkhôngởcùngnhaunữa,nhưngcôtatrông cũng khá xinh đẹp đấy. Lúc khác dẫn cô ta đến chơi xem có sướng không.”
Theo sự hiểu biết từ trước đến nay của Kỷ Tùy Chi, cả hai lớn lên trong một khu,mộtđámthiếuniênnghịchngợmtụtậplạivớinhau,chắcchắnsẽkhông tránh khỏi đánh nhau.
Rõràngcáchđâyvàigiờ,haingườihọcòngiảlàmngườilạtạibữatiệcthời trang từ thiện, mà bây giờ lại đang ở cùng phòng quấn quít bên nhau.
KhươngDưDạngbìnhtĩnhnói:“AnhtaởBắcKinhcórấtnhiềutàisản,chodù không ở căn nào thì cũng có thể ở khách sạn.”
Mùirượuvàhươngthơmvươngvấnlàmnhiệtđộtrongphòngkhôngngừng tăng lên.
ThẩmDựclấykhăntaylautay,trongcănphòngnửatốinửasáng,đôimắtanh như đá hắc diệu.
ThẩmDựcconglưngnhưthếnày,lưngtựanhưmộtđỉnhnúixanhcaochótvót.
Mặcdùvậy,KhươngDưDạngvẫnkịpthờithoátrakhỏivòngtayanh.
Ngườiđànôngvừanóibậylậptứccứngđờtạichỗ,bịchairượuđậptrúngngây ra, đưa tay sờ l*n đ*nh đầu.
Côngoancốbámchặtvàođiểmmấuchốt,nhưngkhônghiểusaolạicảmthấy nhịp tim mình dồn dập như sấm, gầm thét trong không gian rộng lớn.
“Anh có nghe tôi nói không?”
Những người cùng nói chuyện phiếm lúc nãy tuy sợ hãi nhưng vẫn ngang bướngnói:“Chúngtôinóichuyệnđóthìcógìsai?Cònkhôngchongườita đánh giá à?”
Côkhôngđànhlòngtráchcứcáigì,chỉbĩumôirồidịudàngnói:“Anhuống canh giải rượu trước đã.”
ĐồngtửcủaKỷTùyChirunrẩy,biếtrằngsắpcóchuyệngìđóxảyra.
Kết quả là tay dính đầy máu.
NhữngngườibạnlúcđóchorằngThẩmDựcgiốngnhưmộttảngbăng,không biểu lộ cảm xúc hay tức giận, làm việc gì cũng cẩn trọng chu đáo.
Vừa dứt lời, Khương Dư Dạng tránh khỏi anh rồi dứt khoát bước đi.
ThẩmDựclàngườiduynhấtdámrataynhưvậy,cònlàmngườikháckhông dám đánh trả.
Trongmắtanhhiệnlêntiasángmongmanh,nhưthuởthiếuthời,hănghái:“Tôi sẽ không để em chịu thiệt đâu.”
Côđànhmủilòngnói:“VậythìanhcứđưaanhấyđếnkhuQuốcMậuđi.Tôisẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Lý do vớ vẩn gì đây...
Cô nín thở rồi rón rén bước đi.
KỷTùyChibópnáttànthuốc,cảmthấyvớisựgiúpđỡcủamình,ThẩmDực nhất định phải dùng mười lần ân huệ để trả nợ.
Anhtakhôngkhỏikhuyênnhủ:“AnhThẩm,tâmtìnhkhôngtốtthìuốngthôi, một ly giải ngàn sầu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.