Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58
Khương Dư Dạng câm nín: “...”
Khi đó, chỉ sau bảy năm yêu thầm, ước mơ của cô mới thành hiện thực, cô gần nhưdồnhếttâmtrívàomốiquanhệnày,cảmxúccủacôlênxuốngthấtthường vì hành động của một người.
Nhữnghànhđộngvôcùngxấuhổnhưcởiquầnáokhianhđangngủ,ấythếmà cô cũng dám làm.
ĐâylàlầnđầutiêncôgặpThẩmDựctrướcmặtsếpnêntâmtrạngkhótránh khỏi mất bình tĩnh.
KhươngDưDạngđiđếnphòngtràbêncạnhphòngtổngbiêntập,nhìnhạtcà phê được xay chậm rãi, đợi một lát rồi bưng ba tách cà phê lên khay.
KhươngDưDạnglầnlượtbưngcàphêtrênkhayxuống,tronglòngcóhơinóng vội quên mất không cầm chiếc đĩa nhỏ lót cốc cà phê.
TriệuÁLâmlàphíachủnhàgiớithiệucô:“Lúcbànchuyệnhợptác,haingười hẳn đã gặp nhau rồi, nên tôi sẽ không giới thiệu thêm nữa.”
Có lẽ đây chính là mùi vị của mong nhớ đến tận xương tuỷ.
Khương Dư Dạng thay một chiếc khăn lụa sáng màu để che đi vết hôn trên cổ kia,đồngthờicànglàmtăngthêmvẻquyếnrũ.Côchỉcóthểnói:“Khôngthuận đường.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
KhươngDưDạngrúttaylại,chạykhỏivòngtayanh,laothoanthoắtnhưmột con thỏ rồi mất hút.
Cảnhtượnghômquaquảthựcrấtkhócóthểtưởngtượng,bởimộtngườikiêu ngạonhưThẩmDựcmàlạicóthểquỳxuốngvàthựchiệnhànhđộngnhưvậy với cô.
Đúng là rất buông thả.
Rõràngtốiquatấtcảsựviệcchỉmớidừnglạiởbắpđùi,nhưnglờinóiratừ miệng anh giống như thêm mắm dặm muối vào vậy.
Cô chú ý đến từng chi tiết trong công việc, sợ làm đổ cà phê làm bẩn giấy tờ.
Nghĩalàcôấyđã“hưởngthụ”xongrồi,bâygiờcôấylạiquaylưnglạivớianh, chỉ có thể là do kỹ năng của anh kém nên cô ấy chưa hài lòng thôi.
Cũngtốtthôi,nếuanhmuốnhọccáchyêuthươngngườikhácthìtrướctiếnanh phải bắt đầu bằng việc thích nghi với tính khí lên xuống thất thường của người kia.
Anhchốngkhuỷutaylênđầugiường,ánhmắtdừnglạitrêngòmácôlúcnày đang đỏ ửng như tôm luộc, mỉm cười hớn hở.
Chiếcáokhoácdàimàuxámnhạtcủangườiđànôngmởra,chiếccúcđenvô tình chạm vào eo cô.
Mùaxuânsắpbắtđầu,mùađôngdàidằngdặcởThủđôdầndầnđixa,cơngió buốt giá ngày nào bỗng trở nên dịu dàng hơn.
Tàixếbáoxeđãđếnsảnhchungcưdướilầu,ThẩmDựcnhìnđồnghồ,nhìn kim đồng hồ đang chạy anh hỏi: “Cùng tôi ra ngoài nhé?”
Thủđôcórấtnhiềucậuấmcôchiêu,xétvềgiathếvàmốiquanhệ,ThẩmDực ở mọi phương diện đều chiếm ưu thế hơn, không ai dám đặt điều nói xấu sau lưng anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ nghĩ lại lúc đó thật trẻ con làm sao.
Cô đang định quay người đi ra ngoài lấy đĩa thì bị Thẩm Dực đỡ eo.
TronglòngKhươngDưDạngkíchđộng,sắcmặtnóngnhư lửa.
KhươngDưDạngnhậnđượcđiệnthoạicủaTriệuÁLâm,giọngđiệuđầubên kia có hơi ân cần.
Đó hoàn toàn là do thói quen trong quá khứ.
Lầnnàyanhđếnlàđểkýhợpđồng,vìđểlạiấntượngtốttrongmắtđốitác, Triệu Á Lâm hận không thể làm mọi chuyện phải thật chu đáo.
MặcdùThẩmDựcbiếtKhươngDưDạngđãphớtlờanhlâunhưvậy,nhưng lòng nhiệt huyết theo đuổi của anh vẫn không hề phai nhạt.
Nghĩđếnđó,KhươngDưDạngmạnhmẽthuyếtphụcbảnthân,vặnhỏingược lại anh với vẻ tự tin: “Anh không định cho tôi xem à?”
Cô đi đến bồn rửa mặt, rửa mặt xong vẫn thấy vết hôn trên cổ vẫn còn đó.
Nhưngkếtquảrõrànglànhưđấmvàobịbôngvậy,chẳnghềhấngìvớianhcả.
Sauđó,KhươngDưDạngthỉnhthoảngnhậnđượctinnhắntừThẩmDực,luôn hỏi cô có thời gian vào cuối tuần này không, có nhà hàng mới mở có thể đến xem chơi thử.
Ví dụ như tình trạng hiện tại khiến cô cảm thấy khá thích thú.
“Chochứ.”ThẩmDựcthẳngthắnhơncônhiều,anhnắmtaycô,ámchỉrấtrõ: “Em muốn xem chỗ nào cũng được, kiểm tra hàng họ như nào tùy ý.”
“TổngGiámđốcThẩm,xinanhđợimộtchút.Tôisẽmờitổngbiêntậpcủa [Traveler] tới đây.”
Triệu Á Lâm nhìn thấy cảnh này vô cùng sợ hãi, sợ tiếp đón không chu đáo sẽ khiếnThẩmDựckhôngvuinênnhanhchónggiảiquyếtổnthỏanói:“Ngườitrẻ làm việc khó tránh khỏi chân tay lóng ngóng. Tổng Giasm đốc Thẩm uống thử ly cà phê này trước xem có hợp với khẩu vị của anh không?”
Trong ba người, một người là đối tác, một người là sếp, cô giữ chức vụ thấp nhất,đànhphảitạmthờiđảmnhiệmcôngviệccủalễtân,chẳnghạnnhưphục vụ cà phê.
Khương Dư Dạng hôm nay mặc một bộ quần váy màu hồng khói, đi một đôi giàycaogótmàubạcvớigótrấtnhỏ,nhìnquacaogầy,giỏigiangvàrấtcókhí chất.
Được rồi, đúng như dự đoán, không hổ là anh, đệ nhất đổi trắng thay đen.
Cửaphònglàmviệchơihémở,KhươngDưDạngkhônggõcửađược,chỉcó thể từ ngoài cửa gọi vào: “Tổng biên tập Triệu.”
KhươngDưDạngngónchânxấuhổcoquắp,chỉmuốntìmmộtcáikhenứttrên mặt đất mà bò vào.
Ngượclại,hànhđộngcủacôsẽchỉcàngkhiếnchoaiđóngàycàngmặtdàyhơn thôi.
Nghevậy,anhcườihahảrồinóiđầyẩný:“Vậycónghĩalàemrấthàilòng rồi.”
ThẩmDựcsẽkhôngquấyrầycôngviệccủacô,đâylàđiểmmấuchốt,chonên anh chỉ có thể tủi thân trả lời:
Chương 58
KhươngDưDạngkhôngkhỏicảmthấymọichuyệnđangthayđổi,trướcđâycô thường là người đợi ở Oceanwide International hỏi xem anh có thời gian đi đâu đó chơi không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ThẩmDựcgợiýhỏi:“Tốiquatôiphụcvụemnhưthế…emcóthấykhóchịu không?”
ThẩmDựclườibiếngliếcnhìncô,nghĩramộtlýdokhócóthểphảnbác:“Hôm nay tôi không đến công ty, thuận đường với em.”
Anhthayáochoàngtắmvàmặclạichiếcáosơmitốiqua,càvạtthắthơilỏng. Hômnayanhphảiđithămkhucôngnghiệpcôngnghệcaocùngvớinhânviên của công ty Khoa học Kĩ thuật Dực Khoa, có một số dự án mà anh nhất định phải có được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vốndĩchỉlàquanhệhợptác,nhưngbâygiờcôđỏmặt,ánhmắtlảngtránh, khiến người khác cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng Khương Dư Dạng thì khác, lúc này cô có chút lơ đãng, vô thức nghĩ đến sựcómặtcủaanh,haichiếccốccònlạicũngkhôngcógìđặcbiệt,ngoạitrừcốc của anh, cô đã phải rất cẩn thận.
ThẩmDựckhôngcầnđĩađựngtách,anhtiệntayđặttáchcàphêlênmépbàn, v**t v* thành cốc hơi nóng. Anh nhấp một ngụm và nhận xét: “Người say cà phê rất có tâm, vừa hay lại hợp khẩu vị của tôi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
KỷTùyChigửitinnhắnchoanh,nóirằngsựviệcởquánbarđãđượcgiải quyết và sẽ không còn rắc rối gì thêm nữa.
Ngườinóivôtình,ngườinghecũngvôtình,TriệuÁLâmchỉcảmthấycách phacàphêcủaKhươngDưDạngrấthợpvớikhẩuvịcủaanh,sẽkhôngnghĩ theo hướng khác.
ThẩmDựcvớitưduycủamộtdoanhnhân,khinhậnđượclờikhen,anhsẽđáp lại.
Mộtmốiquanhệtốtkhôngchỉcầnhaibêngắnbóvớinhau,hỗtrợlẫnnhaumà phải cùng nhau phát triển, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Cảnh tượng này giống như cảnh tán tỉnh âm thầm trong văn phòng vậy.
Nhưng anh là người theo đuổi cô cơ mà, cô kiểm tra hàng họ cũng đâu có sai?!
Nếukhông,ởgiaiđoạnsau,haingườisẽđihaiconđườngkhácnhau,vàcôvới Thẩm Dực dù có bao nhiêu ngõ tắt quanh co, dường như đều như trăm sông đổ về một biển.
Nhữngbônghoamộclanởtầngdướiđangnởrộ,màutrắngtinhkhiếtnổicả một góc trời.
KhươngDưDạngbanđầukhôngnóilờinào,saulạipháthiệnThẩmDựcđang đợi cô chịu nói mới thôi, liền lo lắng nói: “Không có.”
Đúngnhưdựđoán,càphêvừađặtxuốngđãgợnsóngmộtchút,maymắnthay, Thẩm Dực kịp thời đặt hợp đồng lên bàn, nhờ đó mới tránh được làm văng nước lên hợp đồng.
Nhưnggầnđâycôngviệccủaanhrấtbậnrộn,thỉnhthoảnglạicóchútmấttập trung,ngaycảtrợlýbêncạnhcũngcóthểnhậnra,nhútnháthỏi:“TổngGiám đốc Thẩm, dạo này anh có chuyện gì không ổn sao...”
[Vậy khi em rảnh rỗi có thể ra ngoài nghỉ ngơi, tôi rất sắn lòng đi cùng em.]
“TổngGiámđốcThẩmcủaTậpđoànQuânLiênđangởđây.Lúccôlênđâyhãy bưng theo ba tách cà phê nhé.”
Chỉtrongchốclát,ThẩmDựcbuôngtaycôra,ngồithẳngdậy,nhưquântửnói với cô: “Tổng biên tập Khương, xin hãy cẩn thận.”
Anhliềnmỉmcười,tronglònganhhiểurấtrõnhữngđiểmbấtthườngcủamình là do đâu.
Tráilại,ThẩmDựctuyrằnghômquangủkhôngngon,nhưngsaukhiuống canh giải rượu tối qua, trông anh vẫn tràn đầy sinh lực.
TriệuÁLâm:“Mờivào.”
Cuốicùng,côcũngnhậnrarằngthếnàolàvỏquýtdàycómóngtaynhọn,tức giận tóm lấy chiếc gối ném vào người anh.
Cô trả lời ngắt quãng, câu trả lời luôn gói gọn trong ba chữ - “bận đi làm”.
Trongphònghộinghị,TriệuÁLâmchủđộngđứngdậyđưataychàođón: “Tổng Giám đốc Thẩm đến đây là vinh dự của [ICON] và [Traveler].”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.