Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17
Một tiếng chuông vang lên.
Trênbànlàmộtchồngkếhoạchkinhdoanhvàbáocáocôngtác,bênphảiđặt một quả địa cầu nho nhỏ.
Hừ.
Tháomũbảohiểmxuống,cóngườitớihỏicóthểkếtbạnhaykhông,ởđâylâu như vậy cũng không thấy anh đến bao giờ.
Kỷ Tùy Chi được nhắc tới mà mù mờ không hiểu gì.
Nhắcđinhắclạimộthồi,thấysắcmặtThẩmDựcvẫnkhôngtốt,KỷTùyChi nhẹ giọng ho khan vài tiếng: “Có gian nan mới thành được, tình cảm của hai người, tro tàn rất dễ lại cháy…”
“Tình hình hiện nay là sau khi Y học cổ truyền phát triển, rất nhiều công tykháccũngnhanhchóngnổilênđểchiaphần,đặcbiệtlàđốithủcũcủachúngta. Không thể khinh địch, nhưng cũng phải tự tin vào ngành Y học cổ truyền.”
Kỷ Tùy Chi: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đếntrưathứsáu,anhvềnhàsớm,chuẩnbịchohaingàycuốituầnbayđến Hồng Kông.
NhưngThẩmDựcbiết,nhàhọKỷcoianhtanhưsâubọthìlàmgìcóchuyện ngây thơ vô hại chứ.
TrongmắtThẩmDựclóelênmộttiasáng,nghiêmtúchỏi:“Côà,côcósốđiện thoại của cô ấy không?”
Rảnhrỗinênanhxoayquảđịacầumấycái,bêntrênbịrỉsétvàcóthểnhìnra tuổi đời của nó.
ChiếcLamborghinimàuxanhtăngtốc.
Anhđikhôngnhanh,thửlàmquenmộtlát.Sautớimấyvòngcuốicùng,tốcđộ của chiếc xe càng ngày càng nhanh, dường như có thể ép đối thủ ở mọi ngóc ngách mà không thương tiếc.
“Nếuđãđủthìchúngtabắtđầuthôi.”Càvạtcủaanhđượcthắtgọngàngtỉmỉ, bộ com-lê ngay ngắn trang nghiêm. Dù chỉ ngồi một chỗ, khí thế cũng rất hấp dẫn người khác.
Anhtavẫnkhôngthayđổitínhnếtgìcả,vừađiratừđồncảnhsátlàvứthết mọi chuyện ra sau đầu, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Lại là Kỷ Tùy Chi.
“Đúng ạ.” Thẩm Dực bảo luôn: “Cô gọi cho cô ấy đi.”
Có phải anh ta đã đâm trúng chỗ đau của Thẩm Dực rồi không?!
“Đừngvậymà,anhThẩm.”KỷTùyChinóinăngvôcùngcẩnthận,lạiphốihợp với vẻ ngoài vô tội luôn mang lại cho người khác cảm giác đây là người vô hại.
Đều là đàn ông, Kỷ Tùy Chi an ủi vỗ bả vai anh, thở dài nói: “Anh Thẩm, bị đá cũngkhôngsao,đànôngmà,nếuanhcònthíchDưDạngthìphảidũngcảmlên, không được sợ, không được sĩ diện…”
“Lâulắmrồitôicũngkhôngđuaxe.”ThẩmDựcquảthựckhônggiốngKỷTùy Chi và hội bạn bè của anh ta. Một đám cậu ấm giàu có chơi bời lêu lổng, hàng đêm sênh ca, không trà trộn ở quán bar thì cũng tại sân đua xe.
ThẩmDựckhôngquảnđược,lạikhôngthểmặckệ,cuốicùngvẫnthayáosơmi quần âu, nhanh chóng lái xe đến chỗ đó.
Chiếcxenàylàhànggiớihạntrêntoànthếgiới,cũngchỉcókẻănchơitrác táng như Kỷ Tùy Chi này mới không do dự đập tiền để mua.
Giấcmộngcủavôsốngườibịhủyhoạichỉtrongchốclát,tiềntàicũngchẳng còn, những thứ này tạo nên vốn liếng, xây lên những tòa nhà cao tầng.
KỷTùyChicườitoetoét:“Đêmnaycócuộcđuaxe,giờđivẫnkịp,anhThẩm có muốn tới tận hưởng tốc độ với cảm giác mạnh không?”
BàấyvàKhươngDưDạngthườngxuyênliênlạc,ngàythườngcócôngviệcgì trong nhà cần hỏi ý kiến thì cũng gọi cho cô.
“Đầu tiên là về Y học cổ truyền, việc chúng ta cần làm trước mắt là phải chiếm thị phần.” Thẩm Dực không thèm nhìn tài liệu, rất nhiều thứ đã hiểu rõ trong lòng:“Trongtìnhhuốngtươngtự,trạngtháilýtưởngnhấtcủathịtrườnglàbảy hai một, mục tiêu của Y học cổ truyền chính là tranh giành vị trí thứ bảy trong lĩnh vực này.”
“Đi Pháp rồi.”
“ Anh Thẩm, em gái Dư Dạng đâu?”
Vịtrísânđuarấtlệch,chiếmdiệntíchcũnglớn,cònchưatớinơiđãcóthểnghe thấy tiếng động cơ ầm ầm.
Thẩm Dực không từ chối được bèn đồng ý với anh ta.
Chuyệnlàkhôngbiếttênkhốnnàođãđánhthuốccôbạngáimớicủaanhta,sau khi bị Kỷ Tùy phát hiện, tên đó còn muốn chống chế, vì vậy mới xảy ra mâu thuẫn.
Quả cầu này là Khương Dư Dạng mua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khôngbiếtanhtachơihăngsayởquánbarnàonữa,chắclạicóvàitênnghiện ngập trà vào rồi. Giờ này còn ở trong đồn thì chắc là muốn gọi anh tới cứu.
Quênđi,ThẩmDựcbĩumôi,nghĩtớiKỷTùyChilàmộttêncặnbã,tộigìphải với anh ta làm gì?
Ở nhà cũng phải tìm việc làm để rời sự chú ý, đến sân đua xe cũng vậy.
Lúc cô giúp việc tới và vô tình chạm mặt anh thì rất ngạc nhiên. Người phụ nữ cườitủmtỉmcóvẻđãlớntuổi,nóibằnggiọngmiềnNam:“Hiếmkhigặpđược cậu Thẩm ở nhà đó.”
ThẩmDựchấtcằm,chỉvềphíaKỷTùyChi:“Cậutacóthờigian,tớitìmcậuta mà luyện tập cùng.”
Anhxemthấytẻnhạt,đithaymũbảohiểmvàquầnáođuaxe,khôngchút khách khí lái chiếc “thần gió” mà Kỷ Tùy Chi mới mua.
Thẩm Dực trầm mặc trong nháy mắt, chậm rãi tháo khuy măng sét xuống.
Hômsau,ThẩmDựcđếncôngtytừsớm,nhìnlướtquamộtvòng,thấycấpdưới đều lười biếng.
SaukhiThẩmDựctắmnướclạnhđira,điệnthoạiđặttrênbànlậptứcđổ chuông.
Đặt quả địa cầu xuống, Thẩm Dực mới bình tĩnh đi nghe điện thoại.
“Chơiluôn…”KỷTùynănnỉnói:“AnhđithửchiếcPaganiHuayramớimua của em đi, xem thử cảm giác thế nào.”
Anh không mua những thứ vô nghĩa này, trong đầu tư mạo hiểm, bất kỳ sự đầu tưnàocũngphảicóýnghĩa,lãngphíthờigianchínhlàlãngphísinhmệnh,câu ngạn ngữ này không sai tí nào cả.
Nghethấyanhnóivậy,bàấychỉcóthểlấydiđộngrarồitìmsốtrongdanhbạ gọi đi: “Cậu Thẩm, tôi gọi rồi đó.”
Sau khi buổi họp kết thúc, trợ lý lại bê một chồng tài liệu đã in xong của Công tyKhoahọcCôngnghệDiNguyênvàđặtvàovănphòngtổnggiámđốc,những thứ này đều cần Thẩm Dực xem qua.
CuốicùngThẩmDựcđếnphònghọp,trợlýđếnbêncạnhnhẹgiọngnói:“Đến đủ rồi ạ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“SốcủacôKhươnghả.”Bàấyhơikhóhiểu,haingườikhôngphảilàmộtcặp sao, sao anh Thẩm tìm cô Khương lại phải xin số điện thoại từ bà ấy nhỉ?
Thẩm Dực thử hỏi: “Cô ấy nói chuyện với cô nhiều không ạ?
Khoảngtầmbamươigiâynínthở,bênkiatruyềnđếnmộtgiọngnóiquen thuộc: “Alo, cô à, sao vậy ạ?”
Anhgọiđiệnthoạichotrợlý,triệutậpnhânviênquảnlýcấpcaotiếptụccuộc họp ngày hôm qua.
Phòngsáchcủaanhvôcùngrộngrãi,cóthểđápứngđượcmọinhucầulàm việc, cửa sổ hướng nắng và thường có ánh sáng khá tốt.
Anhđãgặprấtnhiềunhàđầutư,hiểuđượcgiấcmộngkhởinghiệpkhôngphải dựa vào việc khua môi múa mép là có thể lâu dài, chỉ có kỹ thuật vững chắc mới có thể thúc đẩy một ngành liên tục đi lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hồicònthiếuniên,anhcũngtừngbỏtiếttựhọcbuổitốivàchỉđơngiảnlàtận hưởng cảm giác adrenaline dâng trào do những chiếc xe đua mang lại.
Ai với Khương Dư Dạng là tro tàn? Thái dương Thẩm Dực giật giật.
KỷTùyChilạihòamìnhvàomànđêmởthủđô,tâmtrạngthoảimáihơnrất nhiều.
Trênsânđua,saukhiquátrìnhthiđấudiễnbiếnđượcmộtnửa,đếnchặngcuối, mấy chiếc xe dốc hết sức so tài.
“CôKhươnglàngườirấttốt.”Mặtmàybàấyhiềnlành,vừanhắctớicôgáinhỏ thì bỗng vui vẻ không ngậm miệng lại được: “Thỉnh thoảng cô ấy sẽ tặng đồ ăn vặt do tự tay cô ấy làm cho tôi, làm tôi thấy rất ngại đó.”
DichuyểntừTrungQuốcsangPháp,đầungóntayanhdừnglạirấtlâutrênmột vùng nhỏ ở Paris.
Tiếnggầmthựcsựcóthểlàmtiêutánđicảm xúc.
Ngườigiúpviệckhựnglạivàigiây,vộivànglêntiếngtrảlời:“CậuThẩmđang nhắc đến cô Khương…”
Nhưnganhtacũngcóthểcảmnhậnđược,biểuhiệnhômnaycủaThẩmDực không khác gì thất tình.
Thì ra trong lúc lơ đãng đã cách xa nhau như vậy.
Bóng đêm dày đặc, một hai ngôi sao lẻ loi trên bầu trời xa xăm đầy tĩnh lặng.
Chương 17 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Àđúngrồi,hômnaycôKhươngkhôngcóởnhàsao,tầmnàycôấyđềuởnhà mà, phải chăng công việc bận rộn lắm hả?” Ý thức được lời nói của mình đã quágiớihạn,bàấyvộivàngimbặt,khomlưngvềphíaanhrồitiếptụcdọndẹp nhà cửa.
Ailàanhtraitốtcủacậuchứ?Anhchánghétcaumày,cườicườirồimắngbằng giọng Bắc Kinh.
Trongngành,ThẩmDựcchínhlàmộttaycờbạctừđầuđếncuối,mỗilầnđánh bạc đều có thể nhìn thấy một làn sóng mới trong tương lai.
Chỉ có tiên phong mới có thể sừng sững không ngã trong ngành được.
“Cảm ơn anh Thẩm, anh đúng là anh trai tốt của em đó.”
ThẩmDựcxuốngtầngtậpthểdụcxongrồiđitắm.Cảngàyhômnayanhđều tập trung dời sự chú ý, cảm giác bị giày vò thật sự không hề dễ chịu.
Vềsauanhcảmthấyđiềuđóđãtrởnênvônghĩa.Nhưngdùđứngởtrêncaoốc công ty hay Lục Gia Chủy ở Thượng Hải, đứng trên xi măng cốt thép thì anh vẫn cảm thấy không thỏa mãn.
Trotànlạicháy?!
Còn gì thú vị hơn việc đầu tư vào một trò chơi như thế này?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.