Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16


Hoamắtchóngmặt,anhđãđặtmộtsuấtcháođậuHàLankèmtômbócvỏ,có lẽ nửa tiếng sau sẽ giao đến.

Có lẽ là được nuông chiều từ nhỏ nên đây là lần đầu tiên Thẩm Dực đặt đồ ăn bênngoài,trướckiaanhchẳngđểýmấycáinàylắm,bởivìkhiởnhàôngnội muốn ăn gì thì bảo đầu bếp là được.

Nhưng chỉ cần anh không đi họp thì ai mà dám hành động thiếu suy nghĩ chứ?

Trợlývừamớiănno,khôngcótổnggiámđốcThẩmởcôngtynênmọingười cũng khá thoải mái.

Sắc mặt của anh ngày càng u ám, lập tức tỏ ý “đuổi khách”: “Buổi chiều có ngườibênCôngtyKhoahọcCôngnghệDiNguyêntới,giúptôitiếphọcho tốt.”

Thấyđiệnthoạicuốicùngcũngcóngườibắtmáy,trợlýởđầudâybênkiathở phào nhẹ nhõm, vì sợ bước vào bãi mìn nên thận trọng nhắc nhở: “Sếp Thẩm, các quản lý đều đến rồi, sếp xem lúc nào có thể bắt đầu họp được?”

Anh nghĩ, Dạng Dạng, em muốn cắt đứt hoàn toàn với anh như vậy sao?

ThẩmDựcnhíuchặtlôngmày,cơnbuồnngủbaysạch.

“Thẩm Dực, anh phải chăm sóc bản thân cho tốt vào.”

Mọingườitrongphòngănkinhngạc,ThẩmDựcdừngđũa,hứngthúchờcâu nói sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sếp Thẩm, anh chuyển bớt đồ đi hay sao ạ? Nhìn căn nhà trống hơn nhiều.”

Từtrướctớigiờ,anhlàmộtngườicôngtưphânminh,tuyệtđốikhôngbaogiờ mangcảmxúccánhântrongkhilàmviệc,nhưnghômnayanhlạikhôngkiểm soát được.

Anhtangạcnhiênmộtlát,bướcvàotrongnhàdướicáinhìnđầyáplựccủa Thẩm Dực, trên tay vẫn còn cầm túi bánh quế hoa.

Đầubếpgậtđầuphụhọa:“Đúngvậy,hômnaykhôngmuađượcgiấmgạochính gốc nên mùi vị không được ngon bằng.”

Con gái ruột vừa mới bị tai nạn xong mà ông ta lại có thể cho một cô gái nhỏ khôngquenkhôngbiếtvàonhàhọThẩm,cứnhưđangbùđắpcảmgiáctộilỗi trong lòng ông ta vậy.

ThậtraThẩmDựckhôngthíchmónănnày.anhchỉmơhồnhớtớiKhươngDư Dạng đã ăn bánh quế mà anh mang về, cô hình như đặc biệt thích món này.

Bênngoàiphòngcấpcứuimlặngđếnmứccóthểngheđượccảtiếngkimrơi, anhđãcầunguyệnnhiềulầnnhưngcuốicùnglạinhậnđượcthôngbáokhông qua khỏi.

TínhtìnhKhươngDưDạngnhưlànnướcởvùngGiangNam,dịudànglạibao dung,nhưlànướcấmtrongtrờiđônggiárétcóthểhòatantấtcảlớpbăngđau khổ.

Buổitrưa,ánhnắngấmápchiếuxuyênquatừnglớpmây,chiếurõsựtrơtrụi của cây bạch quả ở dưới tầng.

ThẩmHáchLiên,côbémườilămtuổiđangtrongthờikìnổiloạnđãchạyra khỏi nhà mà không nghĩ đến hậu quả.

Bâygiờnhớlại,rốtcuộcanhđangchốibỏviệcKhươngDưDạnggọianhlà anh trai hay là sự tan nát của bản thân chứ?

Thỉnhthoảngxãgiaomàvềmuộn,côgáinhỏcũngchưabaogiờquấyrầyanh. Cô là một người hiểu chuyện và luôn âm thầm chịu đựng, hết lần này đến lần khác đổ đi những mâm cơm lạnh ngắt.

KhươngDưDạnggậtđầu,đôimắtsánglấplánh,giọngnóimềmmại:“Ănquen rồi ạ, nhưng mà cháu thấy món cá này còn có thể nấu ngon hơn ấy ạ.”

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trợlývừanghenóiđếnnhiệmvụmới,lòngbànchânnhưđượcbôidầu,lậptức lao đi rất nhanh.

Còncónhữngthứnhưtúixách,đồtrangsứcnhỏxinhthìchỉcầnlàđồmàanh tặng cô cũng không mang đi.

Cáigìmàđoạnđườngnàychỉđiđượcvớianhđếnđây…Thậtsựkhiếnlòngdạ người khác rối bời mà.

Trongđámđông,côchắcchắnlàngườixinhđẹpvànổibậtnhưngtínhtìnhlại quátrầmlặngítnói.Khiđitrongđámngườinóikhôngnhiềulắmnênrấtdễbị coi là làm nền.

Thời cấp ba, anh cũng thỉnh thoảng đụng mặt cô ở trường song hai người đều vờnhưngườixalạkhôngquenbiếtnhau,khôngmuốnbịảnhhưởngbởinhững lời bàn tán trong trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ThẩmDựcđirửatay,dùngkhănlausạchnướcmớinângmắtlênnhìnanhta, ánh mắt rất chăm chú: “Có chuyển một số thứ.”

Ngaycảcuộchọpđãđượclênlịchsángnaycũngbịanhquênmấtmộtcáchnực cười.

ThẩmDựclạithongthảbướctớitrướctủlạnh,kéotaynắmra,bêntrongtrống rỗng.

VàonămđầutiênmàKhươngDưDạngđếnnhàhọThẩm,ôngcụThẩmcũng ân cần hỏi han cô có quen với bữa tối đêm giao thừa ở thủ đô này hay không.

Khi trợ lý hừng hực gõ cửa ở Oceanwide International thì chợt thấy Thẩm Dực cóphầnkháchẳnthườngngày,nhìnhơitiềutụyvàđikèmtheođólàsựlôithôi lếch thếch.

Từ bé tới giờ Thẩm Dực chưa từng rửa bát bao giờ.

Không ngờ lại là kẻ không sợ c·h·ế·t.

Nghe xong, chắc chắn tâm trạng của sếp Thẩm đang vô cùng tệ nên trợ lý khôngdámnóidàithànhdại,vộivàngtìmlýdohợplýnóivớicácquảnlý.

Anhgọiđiệnthoạichotrợlý,giọngnóihơimệtmỏi:“bánhquếhoamàlần trước cậu mua còn bán nữa không?”

VẫncònđồtrongtủquầnáocủaKhươngDưDạng,anhcẩnthậnnhìnnhữngbộ quần áo đó mới phát hiện rằng những thứ mà cô để lại đều là anh mua cho cô.

Trợlýnghegiọnganhhơikhác,lạinhớtớitốiquaThẩmDựccònhonữa, không lẽ là bị bệnh chăng?

Trảlạichoanh,cũngtrả lạitòathànhtrìlạnhlẽo này.

Ông cụ Thẩm là người chu đáo, biết quê hương Khương Dư Dạng ở Giang Nam, thói quen ăn uống cũng thiên về khẩu vị ở đó. Ông nghĩ tới nghĩ lui, sau đóbèndặndòđầubếplàmmộtmónănđặcsắcởquênhàcủacô,cũngxemnhư chăm sóc cô vô cùng cẩn thận.

LầnđầutiênThẩmDựcănbánhquếhoa,chỉcảmthấyvừavàomiệngđãtan, thanh ngọt dễ chịu, rất phù hợp với khí chất của cô.

Đồănđượcgiaođến,ThẩmDựcđinhậnrồimởnắphộpra,nàongờchỉănmột thìa nhỏ đã lắc đầu.

Nhưngcâunóiđólàsựthật,đầubếpamhiểunấunướngđủcácvùngmiềnnên đã tạo cho anh một thói quen ăn uống vô cùng kén chọn.

Sau khi nghe máy, trợ lý ngơ ra vài giây, đến khi phản ứng lại mới vội gật đầu nói:“Vẫncònạ.Cómộtcửahàngởngaybêncạnhcôngtychúngta,nhưngcó lẽ anh không hay đi nên không để ý tới.”

“Rời sang ngày mai đi!” Anh nói chuyện với giọng nói khản đặc.

Đúngvậy,rõràngchỉlàmộtmóncháođơngiảnnhưngcônấucònngonhơn đặt ở bên ngoài nhiều.

ThẩmDựcđứngdậy,haibêntháidươngđaunhói,trongbụngtrốngrỗngđến cồn cào.

Anh chỉ nghĩ rằng Khương Dư Dạng cảm thấy đoạn tình cảm này cần một khoảngthờigianlắnglại,rõràngngườiđãnóisẽkhôngbuôngtaycôlàanh,ấy vậy mà người tự tay đánh mất cô cũng chính là anh.

“Sếp Thẩm, anh ốm sao? Có cần đi khám không ạ?”

NếunhưbâygiờKhươngDưDạngvẫnởđâymàbiếtsứckhỏecủaanhkhông tốt,nhấtđịnhsẽnấuchoanhmộtbátcháothanhđạm,đôibàntaynhỏbémềm mại lạnh lẽo sẽ sờ lên trán anh, giọng nói sốt ruột đầy sự quan tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếumàcôgáinhỏcònởnhà,chắcchắnsẽnửaquỳdướisànrồiquayngườivề phía anh để kéo con robot này ra.

“Khôngcần.”ThẩmDựcnhănmày,khôngkiênnhẫnnói:“Nếucậukhông muốn rời đi trong tháng này thì bảo họ giải tán ngay bây giờ đi.”

ThẩmDựcchậmrãithửngủtrênsophathêmmộtlátnữa,vừaxoayngườilại, những lời Khương Dư Dạng nói tối qua hiện lên trong đầu anh.

Nghĩ đến đó, bụng dạ anh lại đói đến cồn cào.

Khimởmắtlầnnữalàvìbịtiếngđiệnthoạikêuinhỏiđánhthức,càngngày càng chói tai, thật sự không thể làm người khác bỏ qua được.

Đivàophòngthayđồ,quầnáocủaanhđượclàphẳngphiuvàđượctreogọn gàng theo từng mùa, đồng hồ không ngừng chuyển động.

Mấyđứanhócvắtmũichưasạchtrạcvaivếvớianh,nóinăngvớiKhươngDư Dạngrấtthôlỗ:“Đầubếpnhàmìnhlàđầubếpcótiếng,ngườikhácmuốnmời còn không được thì làm gì có chuyện mà ăn không quen được chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừathấpvừadẹp,nhócquétrácnàymấylầnđềubịmắcởchânbàntràmà không ra được.

Thứđượcgọilà“sinhvậtsống”duynhấtlạilàconrobotquétnhàđanghoạt động tới lui.

Chương 16

Vìvốnngủkhôngsâunênanhcàngtỉnhtáohơn,đầucócảmgiácđaunhưbúa bổ.

ThẩmDựcnémđồvàothùngrác,khôngthèmnhìnmàcũngchẳngcònhứngăn nữa.

Vậy nên anh muốn thử nếm xem nó ngon như thế nào.

Thẩm Dực hào phóng chuyển khoản cho trợ lý gấp mười lần giá gốc, trợ lý khôngdámnóigìmàchỉnhìnquanhmộtlần,cứcảmthấycănnhàcóđiềugìđó là lạ.

Anh thích ôm cô từ phía sau, trong mắt anh là làn da mềm mại trơn bóng cùng vớiđườngcongrõràngcủacô.Khikhôngchịuđượcnữacôsẽquaylạicầuxin anh với từng tiếng mềm mại mơ hồ.

Khi im lặng, cô gái nhỏ giống như không hề có cảm giác tồn tại.

Khótráchtốihômquacôlàmnhiềuđồănnhưvậy,cũngkhôngđểýcólãngphí hay không, hóa ra là muốn dọn sạch tủ lạnh trước khi đi.

CảđêmThẩmDựckhôngchợpmắt,cuốicùnganhngảngườitrênghếsôpha rồi thiếp đi.

ÔngcụThẩmghétnhấtlàbịngườikhácchenngangkhinóichuyện,thấyvậy bèn dùng đũa gõ vào bát, không giận mà tự uy: “Càn quấy.”

Đợt trước anh ta mua bánh quế hoa thường chia cho tổng giám đốc Thẩm, cũng khôngbiếtThẩmDựccóthíchănhaykhông,bâygiờxemra,tìnhcờmàlạihợp ý sếp.

Sựthấtvọngcứtíchlũydầnchođếnkhiđãđầy,songcôcũngkhôngnóinặng lời với anh dù chỉ một lần.

“Tôibiếtngaymà.”Trợlýcườihìhì:“Làchịdâubảochuyểnđúngkhôngạ? Phụ nữ rất thích làm đi làm lại mấy chuyện như này…”

Nhưng lại chẳng có tâm trạng ăn uống tí nào.

Thế là anh lại cầm thêm mấy miếng để ăn.

Sắctrờidầnchuyểnsangmàuxanhxám,ánhđènneonmờdần,mộttiasáng chợt lóe lên.

Hiếm khi Thẩm Dực ở nhà nghỉ ngơi, làm cái nghề đầu tư mạo hiểm này thì phầnlớnthờigiancủaanhnếukhôngphảilàxemcácdựántrêntoànquốc,duy trì quan hệ hợp tác thì cũng là kiểm soát nguồn vốn cho dự án.

“Cháukhôngnóilàđầubếpnấukhôngngon.”Cônóirõràng:“Giấmmàđầu bếp dùng không giống ở chỗ bọn cháu, chỗ bọn cháu dùng là giấm gạo của Giang Nam, hương vị sẽ ngon hơn.”

LúcThẩmHáchLiênbảoanhđưaKhươngDưDạngvềnhàhọThẩm,anhchỉ cảm thấy nực cười.

Ngay cả thời gian còn lại cũng tập trung vào việc điều hành công ty.

ÔngcụThẩmhiếmthấycôbénàomàlanhlợithôngminhnhưthế,hàilònggật đầunói:“Mấythằngbécáccháuchỉbiếtănuốnghưởngthụ,khôngbằngngười ta có kiến thức rộng rãi.”

Bâygiờ,ngaycảbóngngườicũngkhôngcòn,anhchỉcóthểnhớlạinhữnghồi ức, nhìn thế nào thì cũng thấy bản thân giống như đang bị bỏ rơi vậy.

Trong Oceanwide International tấc đất tấc vàng thì mấy căn hộ lớn như vậy lẽraphảicócảmgiácđầysứcsống,nhưnghiệntạibốnváchtườngxungquanhlại rất trống trải, giống như một đống đồ đạc lạnh lẽo.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16