Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18
Chuyệnnàythậtđángngạcnhiên,ThẩmDựcchưabaogiờđănggìlênmạngxã hội cả. Trang cá nhân trống không khiến cho một số người muốn nịnh nọt cũng không có chỗ để phát huy.
Tronglúcđầuđầymồhôi,cônhậnđượcmộttinnhắnKiềuTụnggửitới.Đầu tiên cô ấy gửi một tấm hình, trên đó là trang cá nhân của Thẩm Dực.
NgườiphụnữbịchêlàthiếusựđờiKhươngDưDạngđangnỗlựcthíchnghi với nhịp sống ở Paris.
…
Thẩm Dực lập tức ra hiệu “Suyt” như có điều gì đó khó nói.
Thẩm Dực kéo cà vạt rồi cởi ra, trong lòng như đang bị xiềng xích.
“Khôngcógì,làdobảnthâncháu.”Cônhẹnhàngđáp,anủicôgiúpviệc:“Cô chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
“Cô ơi, cô còn nghe không ạ?”
ThẩmDựchiếmkhicóđượcgiâyphútnhànnhãnhưvậy,giốngnhưmộtsợi dây bị căng quá lâu rồi đột nhiên thả lỏng.
Côkhôngtứcgiậnnhưngrấtcứngđầu,nếumàđãchặnanhtrênWeChatthìcơ hội anh được xóa khỏi danh sách chặn của cô gần như bằng không.
Lắp ráp một cái ghế đối với anh mà nói thì giống như một món đồ chơi mà thôi.
KhươngDưDạnghítsâumộthơi,nhớtớilúctrướcởOceanwideInternational, ThẩmDựcsửatớisửaluimộtđôirobot.Anhgiốngnhưmộtbácsĩkỳdiệuvậy, cây khô gặp xuân, chẳng mấy chốc đã có thể làm cho những con robot đó hoạt động lại được.
Lúcđầutrợlýhơingơngác,lúcsaukhikịpphảnứnglạimớinhậnrađây không phải quê hương của cô Khương - Giang Nam đó sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
MộtmìnhđitớiParis,baygầnnămngàncâysốcũngxemnhưlàmộtloạidũng cảm.
ThẩmDựcbảotrợlýbáocáo,tìmmộtkháchsạnkhôngquátệtrongthịtrấnđể sau khi bay đến Hồng Kông thì dừng chân ở đó.
Sài Tuấn cảm khái nói: “Chúng tôi khởi nghiệp giống như chèo thuyền, bản thânlàngườicầmlái,môitrườngrộnglớnlànướcchảy,phươnghướngsailầm
Đêmđó,anhđăngmấytấmảnhphongcảnhtrongtrấnnhỏ,khôngchỉnhsửabất kỳ cái gì. Trong camera của điện thoại, bức ảnh rất tự nhiên và xinh đẹp.
Chẳng lẽ người ta nghĩ ai cũng là thiên tài hả?
Congáimộtmìnhởnướcngoài,dẫnngườilạđếnchỗởcủamìnhchắcchắn chả phải điều gì tốt lành cả.
BuổitrìnhdiễnthờitrangAlexanderMcQueenxuânhè2018,phongcáchcổ điển, là buổi trình diễn độc đáo nhất trong đầu cô hiện nay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Tinchuẩnkhôngđấy?VớiđiềukiệncủatổnggiámđốcThẩmthìthiếugìgái theo chứ, có cô ả nào lại ngu ngơ thiếu sự đời thế?]
MụcđíchchuyếnđilầnnàyđếnHồngKônglàvìThẩmDựcmuốnđikhảosát thực tế Công ty Khoa học Công nghệ Di Nguyên.
Sauđónhắntin:[DạngDạng,tênkhốnđóđiđếnthịtrấnTômàcậusốnglúc trướcnày,lạicònviếtcảdòngcaptionlàmmàunữachứ,đúnglàgiỏilàmbộ làm tịch!]
Câuhỏiđặtralànêutênmộttrongnhữngshowthờitrangyêuthíchcủacô trong những năm gần đây và tại sao.
Hồng Kông cách quê hương của Khương Dư Dạng rất gần, đi xe chỉ mất tầm vài chục phút, nằm trên một vùng đất thiêng nảy sinh hiền tài, khung cảnh đẹp
“Không có đâu ạ.” Cô nói rất dứt khoát, không chừa đường lui.
Cảmgiácmềmmạivàmỏngmanhgiốngnhưmộtchúmèoconbiếngnhác được anh xoa bụng vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hả? Cô Khương, vậy là…” Cô giúp việc vẫn coi cô là nữ chủ nhân của căn nhà,cậuThẩmtuyrằngthờơvớimọingườinhưngđốixửvớicôKhươngthật sự rất tốt.
Trongphònglàmviệcnhấtthờilặngngắtnhưtờ.
Saukhixuốngxe,KhươngDưDạngphóngtobảnđồtrongđiệnthoạilên,thuận lợi tìm được chỗ ở. Sau khi nói chuyện với chủ nhà người Trung Quốc và lấy được chìa khóa, cô đẩy vali vào trong nhà.
Lúcnhậnđượcđiệnthoạicủacôgiúpviệc,KhươngDưDạngvừađắpmặtnạ dưỡng da buổi sáng và đang ngồi trước bàn kiểm tra email từ sếp mới của cô gửi tới.
Anhthườngxuyênômcôvàolòng,giốngnhưmộtlãnhchúatrụylạccủamột vùnglãnhthổhoangvu,khicôgáingoanngoãnuốngthuốcxonganhsẽgiúp cô xoa bụng.
Chỉ cần anh ta đến nhất định sẽ được ngồi hàng ghế đầu.
nhất định sẽ sinh ra bất công. Nơi này cũng là quê hương của vợ tôi, tôi lựachọn từ thủ đô đến Hồng Kông khởi nghiệp, nếu bảo không có lý tưởng hayhoàibãothìkhómàcóthểlàmđược.Chođếnnay,mặcdùtôivẫnchưahàilòng với tình hình hiện tại, nhưng nếu dấn thân vào ngành năng lượng mới này thì dù thế nào cũng phải cống hiến được chút thành tích.”
Sao một đôi trai tài gái sắc như này mà có thể nói chia tay là chia tay được?
Trongcôngty,khimọingườicònđangtròchuyệnvềviệctổnggiámđốcThẩm tám trăm năm mới đăng lên trang cá nhân một lần thì anh đã quay trở lại, bước đi mạnh mẽ, đi thẳng qua mà không hề chớp mắt.
Tổng giám đốc Thẩm lại là một người si tình như vậy ư?!
Côgiúpviệcnghĩhaingườiđangcãinhau,đểgiảnghòanênđànhnóidối:“Tôi không tìm thấy một chiếc khuy măng sét của cậu Thẩm, vì không biết nói thế nào với cậu ấy nên đành gọi cho cô.”
…
Giọng nói của cô có chút mệt mỏi nhưng vẫn nghe rất nhẹ nhàng và êm dịu.
Gạch xanh ngói xanh, sao mà khắp nơi đều thấy bóng dáng của cô vậy?
Thẩm Dực: “...”
Ngườisánglậprấtcóthànhý,mấyngàyhômtrướcanhấyđãxemquabảnkế hoạch kinh doanh của bọn họ và dự định gặp mặt ở đây rồi nói chuyện.
Anhcườikhẩymộttiếng,nàocólâunhưvậy,cókhianhđangđiênrồicũng nên.
ThẩmDựcbìnhtĩnhlại,muốncôgiúpviệchỏithămcũngbởianhhiểutínhtình Khương Dư Dạng.
“Cô Khương, có phải cô và cậu Thẩm có hiểu lầm gì không?” Biết là chuyện tìnhcảmcủangườikhácthìmìnhkhôngnênxenvào,nhưngdùsaobàcũnglà người từng trải, không muốn những người cuối cùng đã đến được với nhau lại phải chia xa.
“TổnggiámđốcThẩm,anhnếmthửcáinàyđi.”SàiTuấnrótchoanhmộtly rượu gạo, thơm ngon ngọt ngào.
Trênđườngtrởvềnhàtrọ,cóngườiđànôngchủđộngtớihỏicôcómuốngiúp một tay hay không nhưng đã bị cô từ chối.
Nhà sáng lập Sài Tuấn cũng có chút danh tiếng ở trong ngành. Anh ấy học trườngđạihọchàngđầu,saukhitốtnghiệpthìtậptrungvàokhởinghiệp,tuổi còn trẻ và nền tảng gia đình cũng không kém.
Tronglúcnóichuyện,mặttrờichiềungảvềtây,haingườiđãtậnhứngnênđể cho người chèo thuyền chèo đến bên bờ.
Ởthủđôđanglàgiữatrưa,nhanhhơnParissáutiếng,bênđóchắcmớisáuhoặc bảy giờ mà thôi.
Thẩm Dực vừa nghe vừa tưởng tượng đến cô gái trong bộ đồng phục mỗi mỗi buổisángđềuđếncửahàngmuamộtbátđậuphụnon,nếuởtrênđườngmàgặp mưa, cũng không biết có che ô hay không.
Mặc dù Khương Dư Dạng biết nấu nướng, song một khi đã vào guồng công việcthìgầnnhưkhôngmàngtớimọithứ.Nếumàkhôngănsáng,cônhấtđịnh sẽ bị hạ đường huyết hoặc là bị đau dạ dày.
ChỉmớinghethấygiọngcủacômàThẩmDựclạicócảmgiácmộtngàykhông gặp như cách ba thu.
Sau khi bà ấy thuật lại chi tiết, Khương Dư Dạng thản nhiên nói: ‘Cô à, đó khôngphảiđồcủacháu,nếuThẩmDựcmuathìquyềnxửlýnằmtrongtayanh ấy.”
Saukhinghexong,tâmtrạngcôvôcùngbìnhtĩnh:“Khôngphảikhuymăngsét của anh ấy luôn được sắp xếp và để vào ngăn đặc biệt sao?”
Anh phiền lòng nhấn tắt màn hình, không xem bình luận mới nhất nữa.
Côgiúpviệcbênkiaimlặngmấygiâykhiếncôhơinhíumày,lôngmàycủacô rấtđẹp,tựa“nétxuânsơn”,cùngmộtđôimắthạnhnhư“lànthuthủy”,kếthợp lại với nhau càng tăng thêm độ xinh đẹp hài hòa.
Dẫn theo vợ con cùng đi?
Pariscóquyđịnhkhôngđượctựýdỡbỏnhữngngôinhàcũ,vậynênchodùlà ở trung tâm thành phố phồn hoa nhộn nhịp cũng không có nhà cao tầng.
Ngàymaimớiđếncôngtybáocáonênhômnaycôvẫncònthờigianđếntrung tâm thương mại mua đồ. Có không ít đồ cần mua mà lại chỉ đi một mình, KhươngDưDạngđànhphảidùnggiấyghichútạmthờiđểnhớđượcdanhsách những đồ cần mua.
“Ngon thật đấy.”
Cănhộcôthuêrấtgầnnơicôlàmviệctạitrụsởchínhcủa[ICON]ởParis,căn hộ khá sáng sủa và rộng rãi.
ThẩmDựcthầmmỉamaichínhmình,bâygiờanhlạisacơđếnmứcphảimượn danh người khác mới liên lạc được với cô.
Sốngởđâuthìtínhcáchcũnggiốngnhưvậy,chẳngtráchcôgáinhỏcủaanh vừa tươi mát lại đầy sức sống như vậy.
Đidạomộtvòng,xemuasắmđãđầyắp,sauđóKhươngDưDạngxếphàng tính tiền để lấy tiền thừa.
Ánhmặttrờirựcrỡ,nhưngkhônggiốngvớigiữahèởthủđô,tấtcảđềumang tới sự khởi đầu xa lạ.
Cômuamộtchiếcghếtựacầnphảitựmìnhlắpráp,cácbộphậnkhôngphức tạp nhưng trên bản vẽ lại không có hướng dẫn lắp ráp chi tiết, chỉ có bản vẽ hoàn thiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Haingườihẹngặpnhaulầnđầuởtrênthuyền,mặtnướclăntăn,mưanhỏrơi trên lá chuối bên bờ sông làm nổi bật thêm màu xanh biêng biếc của lá chuối.
[Nóichunglàmấyngườinêntémtémlạiđi,làmviệcđànghoàngvào,sếplớn thất tình thì hơi khó chiều đấy nhé]
“Àcònchuyệnnày.Côà,saunàycháukhôngởđónữa,cháubaytừlúctốiqua, giờ đang ở Paris rồi.”
Mũibàấyhơicay,mấynămnaybàđilàmgiúpviệcchokhôngítnhà,cóthể gặp được người như cô Khương thật sự rất may mắn.
KhươngDưDạngcònchưathayquầnáo,côđangmặcmộtchiếcváyngủmàu xanh đậm rất nhẹ nhàng thoải mái.
[CóaicònnhớhaihômtrướcsếpThẩmhủybỏlịchhọpvàophútchótkhông? Chuyện kinh thiên động địa đây, tổng giám đốc Thẩm bị bạn gái đá rồi!]
Chương 18
Trong email nêu chi tiết nơi làm việc và công việc cụ thể của cô, bao gồm cả quyđịnhvềtrangphục.Lậtđếntrangcuốicùng,cómộtcâuhỏimởmàcônghĩ có thể là một bài kiểm tra ngắn.
Cấptrêncủacôlàphótổngbiêntậpđiềuhànhcủa[ICON].Đólàmộtngười đàn ông tóc vàng, gu thời trang vô cùng nhạy bén, nghe đồn là có rất nhiều show thời trang nếu không mời được anh ta thì sẽ không mở show.
Cuộc gọi kéo dài không quá năm phút và kết thúc nhanh như khi nó đến.
Nhân cơ hội này, bên dưới phần bình luận có người hỏi có phải anh đi du lịch một chuyến tới tiên cảnh của nhân gian không, để hôm nào cũng dẫn vợ và con
Anhvẫncònnhớ,côđãtừngnóirấtthíchquêhươngcủamình,tiếclàkhôngcó cơ hội quay về, cho dù là quay về thì cũng sợ chỉ còn là cảnh còn người mất.
Phảinóitạmbiệtquánhiềungười,côcũngkhôngcóthờigianđểgiảithíchcho từng người.
Lần trước tới đây anh chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng chưa kịp thưởng thứcphongcảnhxinhđẹpcủathịtrấnnhỏbénày,lúcnàytìmcơhộicóthểmở rộng tầm mắt.
Sauđó,KhươngDưDạngthảnnhiênnói:“Cóthểlàanhấytựmìnhlàmmất, cô đừng quá áy náy.”
KhươngDưDạnghạcánhxuốngPariskhônglâu,cònchưakịptậnhưởngcảnh sắc văn hóa nước ngoài thì cơn buồn ngủ đã ập đến.
ThẩmDựctrầmngâmmộtlát:“Tôiđãxemkỹkếhoạchkinhdoanhcủaquý công ty, rất phù hợp với lĩnh vực mà tôi muốn đầu tư.”
Sài Tuấn lại giới thiệu cho anh những đặc sản ở địa phương, ví dụ như những hàngđậuphụnontrênphố,nhàhàngGiangChiếtởphíanam,nóinăngvôcùng rành mạch, rõ ràng.
Bềngoàithoạtnhìnyênảnhưnướcmùathunhưngtrongnhómchatđãbùng nổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ, họ đã xa nhau, giữa hai người sẽ không còn sự dịu dàng như vậy nữa.
ThẩmDựcsiếtchặtngóntay,dùngkhẩuhìnhnói:“Hỏicôấycómuốnlấychỗ quần áo còn lại không?”
Tiếngmưacóthểdễdàngkhiếnngườitathưtháiđầuóc,anhnhấpmộtngụm, cảm thấy mùi hương thật sự rất tuyệt, đây là món ngon mà ở thủ đô thì không thể thưởng thức được.
Parislàmộtnơivừalãngmạnlạimêhoặclạthường,đếnđâyvàingàyđúnglà một trải nghiệm mới mẻ.
Kết thúc hai ngày khảo sát, Thẩm Dực lại bay từ Hồng Kông về thủ đô.
Cả hai bên đều chìm vào khoảng lặng rất lâu.
Nhịpđộsốngcủathànhphốnàyrấtchậm,xebuýtcũngchậmđếnmứckhiếncô ngủ gà ngủ gật.
và tĩnh lặng.
Cô giúp việc cũng không rõ giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bấm bụngđịnhdùngthânphậnngườihòagiảiởgiữathìchắcsẽkhôngcóchuyệngì: “Cậu thẩm, cậu ấy…”
Thếmàvẫncóthểđổtộichoanhđược,đúnglàđimộtngàyđànghọcmộtsàng khôn mà.
Thẩm Dực tiếp tục nhờ bà ấy chuyển lời, bảo cô nhớ phải ăn bữa sáng.
đi theo cùng.
Ngườichèothuyềnchèoởđầuthuyền,anhngồiởdướimuithuyền,trongtầm mắt là nước biếc núi xanh, xung quanh đầy mây mù.
Vừa mới đăng ảnh nhưng đã có rất nhiều người nhấn thích.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.