Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15


Khivềrõràngvôcùngmệtmỏinhưngsaukhingủlạiởkháchsạn,đasốanh đều rất khó vào giấc, hút thuốc quá nhiều vậy nên mấy ngày sau anh bị ho.

Vừa vào phòng, cô đã liếc nhìn thấy rõ góc nghiêng góc cạnh rõ ràng của Thẩm Dựcdướiánhđènmờảo,anhcũngkhôngnóichuyệnvớicácbạnhọc,chỉthỉnh thoảng cười phụ họa, lười nhác lại xa cách.

"KhươngDưDạng,emnỡsao?"Ánhmắtcủaanhthờơ,ngơngácnhìnánhđèn mơ hồ bên ngoài cửa sổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

SốmệnhhaingườichínhthứcđanvàonhaulàởmộtbữatiệcdoKiềuTụngtổ chức.

Chỉcóthểđicùnganhđếnđâythôi,đoạnđườngsaunàykhôngthểđicùnganh nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngườicủataomàconmẹnómàycũngdámđụngvào.”Anhrấtítkhinóibậy, nhất là kiểu tục như thế này.

Vì vậy sau khi lời mời họp mặt được gửi đi, rất nhiều bạn học cũ kéo nhau tới.

Cô lắc đầu, lúng túng siết chặt mép áo choàng tắm.

Nhưngcôkhôngcócáchnàothuyếtphụcbảnthânởlại,làlúcnêntrưởngthành rồi, bước ra bước đầu tiên thôi.

Khương Dư Dạng rất bình tĩnh nói: "Sắp rồi."

Ngườicủatòasoạnđềunóimaymàcôđếnrồi,nếukhôngthìchẳngaiphụcvụ nổi người phụ nữ này.

Lầnnàyrờiđikhiếncôđauthấutrời,vìvậyđừngquayđầu,cứbướcvềphía trước đi thôi.

ThẩmDựcđámộtcướcvàolưngcủangườiđànôngđó,anhtađauđớnkêulên rồi ngã lăn ra đất không đứng dậy được.

Khương Dư Dạng sau khi nói chuyện một lúc với Kiều Tụng thì tháo khăn choàngra,ngồiởtrênsôphamàuđỏthẫm,nhấptừngngụmnhỏrượutráicây.

Khương Dư Dạng không ngờ Thẩm Dực sẽ dẫn cô đến khách sạn, có lẽ là do tácdụngcủacồnnênsaukhicôtắmxong,cảngườicôtoátramàuhồngthẫm dưới lớp vỏ trai vậy.

Chuyện trong đêm đó xảy ra theo lẽ thường lại khó mà giải thích được.

KhươngDưDạngdodựđôichút,suynghĩkỹlýdotừchốicholễphép,còn chưa nói ra thì người đàn ông đó đã bắt đầu động tay, động chân.

Đắm chìm vào trong đó, mơ màng không biết gì hết.

"Đó là chuyện của tôi." Cô ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn thấy anh nữa.

Côcũnglàlầnđầutiêngặpchuyệnnhưvậy,giãygiụamộthồilâuthìbỗngmột hình bóng cao lớn xuất hiện trên đỉnh đầu bước tới.

Bầu không khí giống như một cảnh tượng rất buồn..

Anhngồiởtrênbànnhìnthoángqua,mónănhômnayphongphúlạthường, nhìn như thế nào cũng không giống khẩu phần dành cho hai người.

Lúc mới vào tòa soạn, ai ai cũng nói Klaire là nữ ma đầu, cực kỳ khó chiều.

KhươngDưDạngnhờánhsángpháohoa,bấtngờnhìnsangđáymắtanh,trống rỗng giống như một hồ nước không nhìn thấy đáy.

Ánh mắt của hai người nhìn nhau trong im lặng, không khí vắng lặng.

Sau một hồi rung lắc, máy bay đã vào tầng mây.

KhươngDưDạngkhôngtrảlời,dứtkhoátblocktấtcảthôngtinliênlạccủa Thẩm Dực.

Tìnhyêucủacôđơnthuầnmàmãnhliệt,trongmắtvàtráitimchỉcómộtngười vì vậy muốn dốc hết tất cả đối tốt với anh.

Đêmđódùcủaanhbịgãy,bóngdángrờiđivôcùngcôđơn.

Xuốngmáybay,trợlýcònkhôngsợchếtkhuyênanhnênđibệnhviệnkhám.

Không đẩy ra là đúng hay là sai? Cô không biết, chỉ khi đang trong lúc giao thoagiữahaitrạngtháiđauđớnvàsungsướngômchặtcổanh,lẩmbẩmkêu tên của anh.

Trởvềlạimànhìnhtinnhắn,mộttinnhắnđậpvàomắtcô:"Đếnrồithìbáo bình an."

NhữngngàyởThượngHải,thờigianlàmhạngmụcmớilàmtrìhoãnkhánhiều, hao tốn hết thời gian và sức lực của anh.

Khirangoài,tầngmâytrênbầutrờiùnùnkéođến,vừahayđúnglúctiếttrời thủ đổ nhiều mưa, từng hạt mưa to nhỏ rơi xuống mặt đất.

"Dọnxongrồià?"Anhđứngởtrướccửasổsátđấttrongphòngkhách,mắtnhìn xuống dòng xe chuyển động ở trong màn đêm, hai bên đèn đường giống nhưcạp váy màu vàng trang trí cho trục đường chính của thành phố.

Cuốicùng,cônhắmmắtvôcùngkiênđịnhnói:"ThẩmDực,đoạnđườngnày, tôi chỉ đi cùng anh đến đây thôi."

Tính cách của Kiều Tụng cởi mở, là hoa khôi nổi tiếng trong khoá của Thẩm Dực,đẹpkhôngkiêucăng,làmngườicũngcónghĩakhí,namnữchơicùngvới cô ấy rất nhiều.

Ánh mắt của anh trở nên u ám, đột nhiên cúi người: “Dạy cô…”

TừđầuđếncuốiđềuchỉcómộtmìnhKhươngDưDạngđangăn,anhngaycả đũa cũng không cầm.

ThẩmDựcđánhgiátrangphụccủacô,khănquàngánhkimcònchưađủ,nón, bao tay tất cả đều đâu vào đấy, anh chỉ một cái áo len màu trắng, bên ngoài khoác thêm một áo khoác mỏng, nhìn bên ngoài vô cùng ấm áp.

Rấtkỳlạ,mộtchàngtraiphóngkhoángkhôngchịugòbòlạithíchchơipháo bông một mình.

Cô chỉ ăn gần nửa chén, sau khi thu dọn chén đũa xong thì đi qua đẩy vali.

ThẩmDựckhôngmuốnlàmkhócô,giọnganhtrầmthấp:"Đểtôitiễnem,có được không?"

Banđầukhilàmtrợlýcủacôấy,KhươngDưDạngcũngsợ,làmviệcsợtrước sợ sau, sợ rằng chỉ cần làm không tốt một chút sẽ bị phê bình.

Câybạchquảởdướilầudườngnhưkhôngxanhumtươitốtnhưlúctrước,sau một trận mưa lá trở nên vàng úa.

Anhhậnkhôngthểcắnnátrăng,bấtlựclạidungtúng:"Giờnàykhôngdễđặt xe đâu."

KhươngDưDạngđẩyhànhlýđitrongmưa,nướcmưalàmướttócdínhvàogò má cô.

AnhvẫnlàcậuThẩmkhônglêntiếngcũngcóthểchơiđùangườikhácởtrong lòng bàn tay, nguyện thiếu niên kiêu ngạo như anh được người khác say đắm, được người khác theo đuổi, không bao giờ cúi đầu, tuyệt đối không chịu khuất phục, luôn luôn kiêu ngạo.

KhươngDưDạngcònđangkinhngạcngayđứngimthìThẩmDựcđãkéotay cô rời đi rồi.

TàinấunướngcủaKhươngDưDạngkhôngcòngìđểnói,khihaingườivừaở bên nhau, cô luôn có thể thay đổi các món để nấu cho anh ăn.

Klairegửichocôhìnhảnhshowcủa"ICON"tổchứcvàonămnayởParis,tiện để cô làm tìm hiểu trước, Khương Dư Dạng ngoại trừ cảm ơn ra thì không biết nói gì hơn.

Bộdạngtrongsángthuầnkhiếtkhiếnchođànônghừnghực:“Bạnhọc,cậuở lớp nào vậy? Sao mà thấy lạ mặt thế nhỉ, chưa gặp qua bao giờ.”

KhươngDưDạngcũngđượcKiềuTụngmờiđếnđó,côkhôngphảichungkhoá với Thẩm Dực, chỉ là ủng hộ Kiều Tụng nên đến chơi thôi.

Trên đường đến sân bay cũng xem như thông thoáng, Khương Dư Dạng là ngườicóthểchấtvừakhóclàmắtđãsưng,maylàbuổitối,ngồiởhàngghếsau cũng không nhìn rõ mắt có sưng không.

“Vậythìlàđànemrồi.”Ngườiđànôngcườiphóngđãng:“Đànemnày,emcó bạn trai chưa? Nếu chưa có…”

Trongđôimắtđàohoađódườngnhưủrượutinhkhiếtlànchocômêđắmđến tâm hồn điên đảo.

SaukhigiànhthắnglợitrongviệcépgiáthumuaChâuTinh,danhtiếngcủa Quân Liên ở trong ngành tăng lên nhanh chóng.

Tuyđêmnaymưa,nhưngmáybaykhôngbịdelay,thờigianlênmáybayvẫn như cũ.

Khoảnh khắc đó não của cô đã ngừng hoạt động, trong đầu chỉ quanh câu “ngườicủatao,màycũngdámđụng”củaanh.Tronglúctrờigiárét,tronglòng cô bỗng trào dâng một dòng nước ấm áp, ngọt ngào thành tơ.

KhươngDưDạnghítvàomộthơithậtsâu,ngóntaysiếtchặtvalitrắngbệch,cô rặn từng chữ nói: "Thẩm Dực, chúng ta chia tay đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chiachotôimộtcây.”AnhkhôngdùnggiọngralệnhnhưngKhươngDưDạng vẫn vô thức chia một cây cho anh.

ThẩmDựccầmdùđixuốngdướilầu,nhìnthấybónglưngkiêncườngcủacô, anh không gần không xa đi theo.

Khôngphảikhôngđói,cũngkhôngphảithứcănkhôngngon,anhkhôngnuốt trôi, trong lòng đau đớn từng cơn.

Ánh đèn kéo dài cái bóng của hai người, trong không khí vô cùng yên tĩnh.

Khôngbiếtquabaolâu,côtháobịtmắtra,chuyếnbaydàimườimấytiếng khiến tinh thần người ta mệt mỏi, trong loa truyền đến lời nhắc nhở.


Hơithởbịanhchiếmlấy,ánhmắtcủacômêmandầndầnphóngđạiảoảnhở trước mắt.

Giống như một cuộc đối thoại không thể bình thường hơn.

Cômặcmộtchiếcváynhungkẻngắn,hàngnútởnửathântrênđượccàivô cùng tỉ mỉ.

Lúcnày,KiềuTụngđangbậnchơixúcxắcđoánlớnnhỏvớinhữngngườikhác, không rảnh để ý tới cô.

Saukhiracửa,hàngnướcmắtkhôngkiềmlạiđượclăndàiđếnkhoémôi,cô nếm thử, rất mặn, rất mặn.

Khi về đến Oceanwide International, Khương Dư Dạng vừa sắp xếp hành lý xong,côngồixổmởtrênmặtđất,gấpquầnáothànhhìnhvuôngvôcùngngay ngắn.

“DạngDạng,emđếnrồi…”LờihoannghênhcủaKiềuTụngnhiệttìnhđếnnỗi ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn qua.

Đươngnhiênlàanhtừchốinhưngcũngkhábực.Vốnkhảnăngkiềmchếcủa anh rất tốt, nói không đụng vào thì tuyệt đối không đụng vào, xa Khương Dư Dạng rồi anh lại nghiện thuốc càng nặng hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đếntrướccửa,trongmànđêmmưalấtphất,dườngnhưKhươngDưDạngnghe được tiếng "Dạng Dạng" phía sau, nhưng cô không dừng bước, sau khi vào trong xe liền đóng cửa kính xe lại.

Trảiquavôsốkiểmtra,vừalênmáybayKhươngDưDạngđãđeobịtmắt,cô không có buồn ngủ chỉ có thể chậm rãi chợp mắt.

“Cóbiếthônkhông?”Anhnângcằmcủacô,ýcườikhônghiệnrõ,vừađủ giống như thợ săn giăng sắn bẫy, chỉ đợi bé cáo nhỏ tự động mắc vào.

Giọngnóivừangoanvừangọtngàogiốngnhưtuyếttrảiởtrênmặtđất,vôcùng mềm mại.

KiềuTụnggửichocômộtmemechúccôđiđườngbìnhan,lạinóibâygiờcô ấy vẫn còn đang tăng ca, nếu không nhất định sẽ đến sân bay tiễn cô.

Từsauđêmnay,đườngainấyđi.

Xe chạy băng băng trên đường, làm văng một vũng nước lên.

KhươngDưDạngchỉlắcđầu,côquaylưngkéovaliđếncửa,khôngquayđầu lại.

KhươngDưDạnghípmắtlại,ánhsángbênngoàimáybayrựcrỡ,đámmâysan sát.

Trongkhungtinnhắn,tinnhắncủacôcòndừnglạiởtinnhắnlàmnũng,nhưng bây giờ một tin nhắn anh cũng không gửi được.

Côđộngđậymôicốgắngkhốngchếbiểucảm,nhắcnhởanh:“Bịcảmrồithì phải uống canh gừng…”

“Tôikhôngphảicùngkhoávớicácanh.”Côrũmắt,giảithích:“Tôilàbạncủa Kiều Tụng…”

Trướccửasổsátđấtcóthểnhìnthấyhìnhbónglờmờđangdầnkéoxacủahai người.

Ấp ủ trong lòng quá lâu, nói ra vậy mà như trút đi được khá nhiều gánh nặng.

Cónỡkhông?Ngườithíchròngrãbảynămtrời,thànhphốởbảynăm,mộtkhi dứt bỏ thì ai đi đường nấy.

"Khôngcần."Côtừtưthếngồixổmđứngdậy,ngẩngđầunhìnanh:"Cơmnấu xong rồi, ăn cơm thôi."

"Có cần tôi giúp không?" Cổ áo sơ mi anh sụp xuống, dán sát thân.

ThẩmDựcđốtcháycâypháobông,trongsựbuồntẻanhhàrakhóitrắng,nghe ra được trong lời nói của anh lúc nãy có âm mũi nhè nhẹ.

Một câu hỏi ngược lại gần như làm tan hết phòng tuyến trong lòng cô.

KhươngDưDạngđóngcửalại,hoàntoànngăncáchtấtcảquanhệgiữahai người.

Hơi lạnh thổi qua, trong vô thức vậy mà sắp vào thu rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Bịch "

Lúc đó, Thẩm Dực mới tiếp xúc việc kinh doanh không lâu, nếu như muốn đứngvữngởtrongngànhcầnphíchútthờigian,chorấtnhiềulúcđềubậnrộn xã giao.

Cô báo cho Kiều Tụng một tiếng, nói mình sắp đến sân bay rồi.

Khivừanhậmchức,mỗingàyhậnkhôngthểnhậnNcuộchẹntrước,cònphảitỉ mỉ ghi nhớ lại thời gian làm việc của thợ trang điểm, nhiếp ảnh, sắp xếp xongvé máy bay và khách sạn để ở, không dám có chút sai sót nào.

Anhmởmộtchaivangđỏ,lắclưnửalycònlại,tiếpđếnbướcchânnhưthầnđi tới trước mặt cô.

Ngàythángkhôngcócô,cólẽcuộcsốngcủaanhvẫncóthểlênnhưdiềugặp gió.

Cókhicôsẽđợianh,khôngđểýlàsẽnằmngủquêntrênsôpha,trênđầucòn để mấy cuốn tạp chí thời trang, thức ăn trên bàn thì hoàn toàn nguội lạnh.

Đâmlaothìphảitheolao.Tạmbiệt,thànhphốđãtừngnghiềnnáttựtôncủacô nhưng lại đốt cháy ước mơ của cô.

Tim của Thẩm Dực đột nhiên nặng trĩu thêm, anh lưu luyến ôm cô từ phía sau, môinhưcónhưkhônglướtquavànhtaicô,thấpgiọngnói:"Khuyaquárồi,tôi tiễn em."

ThẩmDựcngồiởghếchâncaocôthườngthíchngồi,quansátdòngxetrong thành phố cho đến khi bình minh, hút hết một bao thuốc.

Côhấttayanhra,ánhmắtkiênquyết:"AnhThẩm,cảmơnýtốtcủaanh,bản thân tôi có thể tự đặt xe đến sân bay."

Chương 15

Gió đêm lạnh lẽo ập tới, luồng khí lạnh như lưỡi dao cứa qua mặt.

Lần đầu tiên được ôm ánh nắng của Paris, ấm áp như vậy.

Thủ đô mưa cả đêm, vang lên tiếng tí tách.

“Nóinhiều.”Giọngnóianhkhànkhàn,ngoàimiệngthìchênhưngkhivềđến nhà đã kêu cô Trương nấu cho mỗi người trong nhà một chén canh gừng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15