Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Đậu Đậu Ma Ma

Chương 95

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95


khôngphải nha hoàn của mỗi người, mà là Thái Nam tìm đến cùng nhau.

Cảm giác khi ra khỏi thànhkhônggiống lúc ở trong thành, A Đoàn ghé vàotrêncửa xe, nhìn cây cối mới đâm chồi xanh mướt, thỉnh thoảng vài con chim bay qua lại hót vang, ven đường mọc đầy những cây hoa dại trắngkhôngbiết tên… Nhắm mắt lại ngửithậtsau,khôngkhí trong sạch mát mẻ làm cho người ta thấy thoải mái. Bất tri bất giác mỉm cười, mùa xuân là như vậy, làm cho tâm tình của người ta tự dưng tốt đẹp lên.

Ánh mắt hơi chuyển liền nhìn thấy bàn tayđangnắm dây cương củahắnnổi đầy gân xanh… Ánh mắt hơi động, đôi môi khẽ nhếch, đầu lưỡi phấn nộn đưa ra, chầm chậm l**m theo hình dáng đôi môi…

khôngbiết ai là người lúc nào cũng làm mấy tròkhôngđứng đắn, lúc nào cũng muốn làm mấy chuyện xấu hổ! Bây giờ lại giả vờ chính nhân quân tử,thậtlà muốnđilên giật cái mặt nạ kia ra vứt xuống đất đạp lên mấy cái!

Miệng khô lưỡi khô, rất muốn biến thành miếng bánh kia.

Ngô Đồng nhìn đầu lưỡi phấn nộn kia, muốn ngay lập tức nhào lên thưởng thức! Sau đó A Đoàn đột ngột dừng tất cả động tác lại, cười khiêu khích với Ngô Đồngmộtcái, vô cùng lưu loát hạ rèm xe xuống!

Ngô Tử Ngọcđiđến bên cạnh Ngô Đồng,nhỏgiọng châm lửa thổi gió. Ở giữa có cách xe ngựa, mặc dùkhôngbiếttrênđườngđãxảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi mình cũngđãnhìn khárõ, nơi nào đó của Đại ca phồng lên ~(Editor: ~~(>_

Đều do huynh ép ta!

Đuôi lông mày dưới mặt nạ động đậy, trong mắt càng lóe lênmộttia cười sung sướng. Nghiêng nghiêng đầu, hình như muốn xoay sang chỗ A Đoàn? A Đoàn lập tức ngồi thẳng người dậy, vẫn nhìn chằm chằm Vệ Trường Hậnkhôngđổi. Kết quả người kia nhìn về phía ven đường, chỉ để lại cho A Đoànmộtcái gáy, nhìnmộtlúc lại ngồi ngay ngắn lại, tiếp tục nhìn về phía trước.

Trừng mắt, chút nữa làkhôngnhịn được phải nhào qua!

A Đoàn bĩu bĩu môi, giọngnóicó chút đáng tiếc “Nếu là của nhà tam tađãsớm hái xuống rồi, lãng phí bao nhiêu cánh hoa bị rơi xuống đất.” Nhưng đây cũngkhôngphải hoa đào nhà mình, Tây Sơn làmộtđịa điểm rất đẹp để ngắm cảnh đầu xuân; nam nữ già trẻ trong kinh thành, từ đại quan đến dân chúng đềusẽđến đây du ngoạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tây Sơn đẹp nhất là hoa đào mọc khắp núi. A Đoàn lôi kéo An Dương cònđangbuồn ngủ xuống xe, lập tức bị cả vùng hoa đào làm cho choáng váng, giống như tiến vàomộtthế giới chỉ toàn hoa đào. Trong mắt nhìn hoa đào, trong mũi ngửi hương hoa đào, dưới chân dẫm cánh hoa đào rơi…

Vừanóivừa nhìn về phía chỗ bọn nha hoàn vừa dọn xong. Ở bờ sông cũngkhôngcó chỗ tốt mà chọn, mắt phượng chuyển động rồi chợt sáng ngời, đúng lúc có chỗ dưới gốc hoa đào,trêncây kia nở đầy hoa đào, giónhẹthổi qua,mộtvài cánh hoa bay xuống, làmộtchỗ ngồi tốt! Trực tiếp lôi A Đoànđiđễn bên kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đều tạihắnép mình, ai bảohắnkhôngthèm liếc nhìn mìnhmộtcái! Nổi giận trong lòng cũngkhôngchịu nhận thua, mắt trừng Ngô Đồng phía đối diện, sau đó nghiêng đầunóichuyện với An Dương, vành tai xinh đẹp lại bán đứng vẻ cố gắng bình tĩnh của nàng.

Cười nhìn về Vệ Trường Hận chỉ cách vài bước chân, sau đó ánh mắt dừng lại, hậnkhôngthểđilên cắn chohắnmộtcái!

Gió đầu xuân còn hơi lạnh, An Dươngđangtừ trong thùng xe ấm áp xuống dưới bị gió thổi vào người làm đầu ócđangmơ hồ cũng tỉnh táo lại. Lúc này nghe được lời của A Đoàn cũng gật đầu “thậtsựlà rất đẹp.” Sau đó xoay người cười với A Đoàn “Đây là Rượu hoa đào của ngươi đó, cònkhôngnhanh chóngđiháiđi?”

Huynhkhôngnhìn ta, ta cũngkhôngthèm nhìn huynh, ai lạ gì huynh đâu chứ? A Đoàn quay đầuđi, tự mình nhìn cảnh vậttrênđườngđi. Thân người Vệ Trường Hận ngồi thẳng mắt nhìn về phía trước, liếc mắt nhìn về phía A Đoànđanghơi hơi phồng mặt hầm hừ, khuôn mặt như bạch ngọcnhỏnhắn chưa đánh phấn, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa các tán lá cây trong rừngnhẹnhàng chiếu lên mặt nàng, ấm áp, nhịnkhôngđược muốn vươn tay ra bóp lấy.

Editor: huyetsacthiensu

Mắt nhìn thẳng mắt nhìn thẳng mắt nhìn thẳng!

Yết hầu Ngô Đồng nặng nề nuốt xuống, quỷ nha đầu này, bình thường muốn thân thiếtmộtlần cũng dây dưathậtlâu, bây giờthìganthậtlớn! Trong lòngđangmưu tính xem tối nay nên xử lý nàng như thế nào, ánh mắt lạikhôngrời khoang xe của A Đoànmộtkhắc nào. Đầu ngón tay trắng muốt chậm rãi đưa miếng bánh nhân táo lên miệng…

Đình nghỉ mát ở Tây Sơnkhôngthiếu nhưng cũngkhôngthế chứa được nhiều người như vậy. Hơn nữa, văn nhân nhiều nhưng tao nhã, ngồi xuống đất ngắm trăm hoa chẳng phải càng đẹp sao? Tất nhiên nhóm quý nữkhôngthểthậtsựngồi xuống đất được. Hơn mười nha hoàn, mỗi ngườimộttay khiêngmộttấm vải nỉ hình vuông rất nặng,điđến bờ sông tìm chỗ trải ra, tấm vải rất lớn, nhìn quathìmộtvòng có thể ngồi khoảng bảy tám người.

Bây giờđãbiết thẹn rồi sao?đãchậm.

“Hàng năm đều đến, nhưng vẫn cảm thấythậtđẹp!” A Đoànkhôngkhỏi ca tụng với An Dương bên cạnh.

A Đoàn miễn cưỡng dựa vào thùng xe, trong tay cầm bánh nhân táo Ngô Đồng sai Ngô Tử Ngọc mang đến. Cánh taynhẹnâng lên, lộ ramộtđoạn cổ tay trắng nõn, hơi hơi nghiêng đầu, vẫn giơ bánh lên. Nhìnmộthồi lâu, động tác trong taykhôngđổi, nghiêng đầu nhìn Ngô Đồng ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vậy mà trước kia mình vừa bước vào phòng huynh ấymộtbước huynh ấysẽlập tức nhìn về phía mình!

Đây chính là “Ngồi xuống đất”.

Trong khi hai ngườinóichuyện xe ngựa của cáccônương khác cũng đến nơi, nhìn thấy cảnh đẹp như này cũng đều sợ hãi cảm thán, cũngkhôngvội vã tiến vào mà dừng chân xem xét. Đợi tất cả cáccônương đều xuống khỏi xe, các nha hoàn cũng nối tiếp ào ào xuống xe.

Ai màkhôngbiết Hứa gia Tam tiểu thư nhìn hoa đẹpkhôngphải thưởng thức mà chỉ là nghĩ xem nên làm thế nào để ủ rượu chứ?

Sau khi trải xong tấm vải trong tay bọn nha hoàn lại chỉnh tềđivề hướng xe ngựa. Lạiđixuống lần nữa trong tayđãkhiêngmộtcái bànnhỏ. Lần nữađiđến bờ sông, đặt bàn chỉnh tề ở giữa miếng vải. Sau đó lại trở về trong xe ngựa, lúcđira lại bưng theo điểm tâm ngon miệng với rượu ngon.

Từ lúc ban đầu lên núi nam nữđãphân ra, bây giờ nhìn nhau cách dòng sông, cũng coi như là phù hợp rồi. Mùa đông vừa qua, băngtrênmặt sông vừa tan, dòng nướckhôngsiết, nước cũngkhôngsâu, khoảng chừng chỉtrênđầu gốimộtchút. Trong suốt thấy đáy, dưới đáy mấy viên đá nhẵn bóng lóe sáng.

Mặc dù mìnhđãnhẹnhàng kéo rèm rakhônglàm ồn đến An Dương, mặc dùđãra khỏi cổng thành, dướiâmthanh di chuyển của bánh xe ngựathìâmthanh vén rèmkhôngđáng kể, nhưng người này vẫn căng quai hàm ra mắt nhìn về phía trước là sao? Động tĩnh “lớn” như vậy chắc huynh ấythậtsựkhôngbiết mìnhđangnhìnhắnđâu đúngkhông?

Phía nam tử bên kia cũng như thế.

Từ đầu đến cuốikhôngcho mìnhmộtánh mắt nào!

Khóe mắt A Đoàn co rút, ngón tay trắng noãn bắt được vào thành cửa xe, mắt hạnh tinh xảo lóe lênmộttia sáng.

Chỉ nhìn cánh hoa rụng đầy đất mà đau lòng,thậtđáng tiếc,thậtđáng tiếc.

Chương 95

Mi tâm Ngô Đồng thoáng nhướn, hơi nghi ngờ nhìn về phía màn xeđãbuông xuống.khôngnên như vậy, lúc nàothìnha đầu kia có thể buông tha dễ dàng như vậy chứ? Chẳng lẽ mình đùa hơi quá rồi?khôngđợi Ngô Đồng nghĩrõràng rèm xeđãcó động tĩnh lập tức xoay người, tiếp tục nhìn con đường phía trước. Chờmộtlúc lâu cũngkhôngpháthiệnthấy tầm mắt của A Đoàn, nghi ngờ càng nhiều,khôngdấu vết nhìn về phía thùng xe, sau đó…

trênmặt cười nhiễmmộtmảng đỏ ửng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngô Đồng …

A Đoàn chậm rì rì đưa miếng bánh lên miệng nhưngkhôngăn, nhìu mày cười càng rực rỡ. Sau khi cảm nhận được tầm mắt như lửa nóng bên cạnh mới có động tác, nhưng cũngkhôngphải ăn mà cái lưỡi thơm tho lại đưa ra, run rẩy l**m lên…

Ngô Đồng lẳng lặng nhìn A Đoàn, trong đầuđãnghĩ kỹ tối nay xử lý nàng như thế nào. Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong người lại bùng lên ngọn lửa nóng, kiên nhẫn chờ nàng mười lăm tuổi, nha đầu kia cònkhôngbiết điều vội vàng đến khiêu khích mình. Nếu tối naykhôngthu lại chút lãi, sao xứng đáng với việc vừa rồi suýt nữađãtự làm mất mặt mình chứ?

Nhìn nhìn A Đoànmộtchút, xác định nàngkhôngtỉnh lại, A Đoànnhẹnhàng kéo rèm lên, nhìn về phía Vệ Trường Hậnđangưỡn thẳng lưng cưỡi ngựa. Ánh mắt xấu hổ cùng chờ mong còn chưa kịp thu về, miệngđãnhếch lên, mày nhíu lại, đôi mắt to trònkhôngtao nhã liếcmộtcái. Người nãy còn giả vờ giỏi hơn cả Ngô Tử Ngọc! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

A Đoànkhôngđể ý mọi thứ xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm hoa roi tiếc rẻ. An Dương chờmộtlúc cũngkhôngnhịn được, trực tiếp bước lên túm tay cánh tay A Đoàn “ĐƯợc rồi, được rồi, ngườikhôngbiết còn tưởng ngươi tiếc vì hoa rơi xuống đất! Đứng lâu mỏi chân, tìm chỗ ngồi xuống, ngươi muốn nhìn ta cũngkhôngquan tâm!”

“Đại ca, nếu huynhkhôngthắng được trận này,thậtlà làm mất mặt nam tử chúng ta ~”

Trong buồng xethậtsựlà vô cùng buồn chán tẻ nhạt, An Dươngđãngủ say, lạikhôngcó ngườinóichuyện với mình. Ngô Tử Ngọc cũng quen thuộc với mình nhưng đáng tiếc ở giữa lại cómộtAn Dươngđangngủ… Con ngươi đảomộtvòng liền nhìn về phía cửa sổ, xe ngựa chạy rung động ngẫu nhiên làm rèm cửa thỉnh thoảng bị vén lênmộtgóc, có thể nhìn thấy ngòn tay thon dài cũng cánh tay gầy gò kéo dây cương…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95