Chân Mệnh Hoàng Hậu
Đậu Đậu Ma Ma
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94
mộtngụm khí của An Dương còn chưa nhả rađãbị A Đoàn đẩy xuống, trừng A Đoàn nửa ngày, quay đầyđi, cánh mũi động đậy, nặng nề hừmộttiếng, cũngkhôngrút tay từ trong ngực A Đoàn ra. A Đoàn cười cười,đangmuốnnóicái gì đó, đột nhiên nghe đượcâmthanh thùng thùng.
“Ta biết,hắnđãnóihắnkhôngthể coi trọng ta.” Chưanóixongđãbị An Dương cắt lời.
Những lời này đương nhiên Ngô Tử Ngọckhôngnóira. Hít thở sâu vài lần, miễn cưỡng đè ý muốn đánh nhau cùng con cọp mẹ này lại, ngoài cười nhưng trongkhôngcườinói“Tốt xấu gì hai chúng ta cũng là ngườimộtnhà, ở bên ngoài dù thế nào cũng phải bảo vệ mặt mũi, takhôngcanh chừng ngươi, chẳng lẽ lại làm cho ngươi mất mặt trước mặt người khác?”
Hình như có ngườiđanggõ thùng xe?
An Dương cùng A Đoàn đồng thờiđiđến, sau đó lập tứcđiđến chiếc xe ngựa đầu tiên. Động tác lên xe của A Đoàn dừng lạimộtchút, quay đầu nhìn thẳng về Hứa Tâm Dao sắc mặt tái nhợtđangđứng trong đám người, đúng lúc Hứa Tâm Dao cũngđangnhìn nàng, thấy nàng nhìn nàng ta, khóe miệng nhếch lên. A Đoànkhôngthay đổi sắc mặt, nhìnmộtlúc rồi xoay người chui vào xe ngựa.
“Nhưng mà tiện nhân kiarõràng lúc thắng lúc bại! Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, đó làmộtcon rắn độc! Làm gì có chuyện ngày ngày phải đề phòng trộm cướp chứ? Tên trộm đó còn là người trong nhà!”
Động tác thảnh thơi nghịch móng tay của An Dương ngưng lại, quamộthồi lâu mới chậm rãi nghiêng đầu, mặtkhôngchút thay đổi đánh giá Ngô Tử Ngọc từtrênxuống dưới. Trong hai trong mắt bình tĩnh tràn đầy ác ý, nhưng gương mặt nàng lại lạnh lùng, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị! Ngô Tử Ngọckhôngtự giác được ngồi thẳng người dậ, hầu kết động đậy, nắm chặt dây cương trong tay.
“Ta chịu đựng nàng ta lúc nào chứ?” A Đoàn bất đắc dĩ mở mắt, ôm gối mềm trong tay vào ngực. “Lần nào nàng ta gây chuyện với ta mà takhôngđáp trả chứ? Ta bỏ qua cho nàng ta lúc nào?”
Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ câytrênnúi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc, thần hồn nát thần tính.
Lúc trước sau khi thi Hương, quả nhiên Đại cađãđược đề têntrênbảng vàng, Hoàng Thượng khâm điểm Thám Hoa. Hơn nữakhôngđitheo con đường của người khác là ra ngoài hoặc nhậmmộtchức vụ nhàn tản ở Hàn Lâm viện vài năm, Hoàng Thượng trực tiếp phân Đại ca vào Hộ bộ, mặc dù chức quankhôngcao, nhưng người sáng suốt liền biết đó chỉ là lót đường cho sau này thôi.
Nghỉ ngơimộtchút? Tất cả mọi người đềuđangđứngtrênquản trường lấy đâu ra chỗ nghỉ ngơi, ở bên trong xe ngựa sao! Rất nhiều người đều nghĩ đến chỗ này, sau đó sắc mặt chợt ngưng lại, lập tức mất tự nhiên. Trong trường học cho nữ người có thân phận cao nhất là An Dương công chúa, nàng con chưa đến, ai dám lên xe ngựa ngồi chứ?”
Cuối cùng cũngkhôngnhịn được, mở miệng giễu cợt.
“Ngươi là cái ngườikhôngcó tiền đồ! Chẳng qua chỉ làmộtđứa trẻ mồ côi, ngươi còn thường xuyên phải chịu đựng nàng ta sao?”
Bộ dáng thảo mộc giai binh1 này ngược lại lại lấy lòng An Dương, nhìn ánh mắt Ngô Tử Ngọcnóitừng chữrõràng.
A Đoànđangđichậm hơn ở phía sau bước chân dừn lại, nghiêng đầu như cười nhưkhôngnhìn vẻ mặt của An Dươngkhôngkhác nhau là mấy, đôi mắt tinh xảo hơi quở trách, chóp mũi nhăn lại “Ngươiđangđitrả đũa sao? Là ai đến rồi lại phản đốikhôngđi? Là ai la hétkhôngmuốnđira khỏi nhà quá sớm?”
Tên này sáng sớmđãbị ai nhập thân rồi sao? Mắt chớp cũng sắp rút gân rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhà cửa vốn vì chuyện của nhị thúc mà vắng vẻ lập tức náo nhiệt lên. Mỗi ngày người đến hỏi thăm chuyện hônsựcủa Đại ca nhiềukhôngđếm được, mẫu thân cũng ra sức tìm con dâu vừa ý. Ai biết được lòng Đại cađangđặttrênđường làm quan, trực tiếp tìm Hoàng Thượngnóilà trong nhà vừa có tang, tuy chỉ là nhị thúc nhưng cũngkhôngtốt để bàn chuyện hônsự.
“A…”
mộttiếng tiểu Ngọc nhi này, kêu lênmộtcái là bách chuyển thiên hồi (trăm lần nghĩ ngợi),âmcuối còn triền miên ngoằn nghoèo mười tám khúc quanh. A Đoànkhôngkhống chế được run runmộtcái, yên lặng di chuyển thân người, cách xa An Dương ramộtchút. A Đoàn còn như thế, người trực triếp trúng tên là Ngô Tử Ngọc càngkhôngcần phảinói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Đoàn …
Tức giận nhưngkhôngmuốn tranh cãi trừng A Đoàn, A Đoàn bĩu môikhôngnhìn An Dương “Đều chỉ là chút chuyệnnhỏ, đáp trả lại nàng ta là được rồi. Nàng cũngkhôngthể lấy mạng của ta, ta cũngsẽkhôngchủ động lấy mạng nàng ta.” Nghiêng đầu nhìn An Dương cònđangtức giận,nóirât nghiêm túc “Ngươi cũng biết, tasẽkhôngchủ động hại người.”
“Mọi chuyện chừa lạimộtcon đườngkhôngcó nghĩa là ta dễ bị bắt nạt. Nếu cómộtngày nàng ta uy h**p đến tính mạng của ta hoặc người nhà ta, tasẽkhôngnhẹtay,khôngcần lo lắng.”
“…”
“Ơ ~”
Lúc mọi ngườiđangnôn nóng, có ngườinhỏgiọngnói.
“Đến rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quá ngọt, quá ngấy, cũng chỉ có A Đoàn thích ăn cái này.
thậtlà thù dai.
nhẹnhàng buông rèm xuống, cầm lấymộtmiếng bánh cắnmộtgóc, mím môi cười.
Trong lòng lạikhôngmuốn thừa nhận cũngkhôngđược, hai người này,khôngchỉ thân phận xuất chúng, dung mạo cũng là nhất. Trong lúc nhất thời sắc mặt mọi người đều có chút quái dị, bắt đầu thu hồi oán hận, bây giờ lại pháthiệnhình như bản thân vốnkhôngcó tư cách so sánh với người ta, nhìn như thế nào cũng thấy quái dị.
Ghé sát vào cửa xe ngựa cười với A Đoàn “Đây là đệ đặc biệt mua điểm tâm cho Đại tẩu, Đại tẩu ăn từ từ.”
Chẳng qua mình chỉnóivài câu làm cho nàng hòa đồng với mọi người, nàng vẫn nhớ kỹ, thỉnh thoảng lại lôi ra đâm chọc mình.
Thời gianđãbị chậm hơi lâu, hai người này vừa lên xe ngựa, cáccônương khác cũng mỗi người lênmộtchiếc xe ngựa.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn kiểu gì cũng thấy cómộtcỗ khí lưu manh vô lại, nhưng lại bịmộtthân quý khí cứng rắn đè lại, làm cho người ra cảm giác vô cùng kiêu ngạo,khôngdễ ở chung. Cũng may nàng là công chúa, mặc dù bộ dáng nàykhôngphù hợp với ước nguyện trong lòng của Hoàng Hậu nương nương, nhưng ngược lại cũng hợp tình hợp lý.
mộtlần lạimộtlần gây chuyện,mộtlần lạimộtquá đáng, sắp chạm đến ranh giới rồi…
Hoàng Hậu nương nươngđãnhượng bộ, kiêu ngạothìkiêu ngạo, còn tốt hơn so với yếu đuối.
Cũng may lúc này An Dươngkhôngđể ý đến A Đoàn, chỉ cầmmộtmiếng bánhnhỏbỏ vào miệng, lập tức nhíu mày “Ta luônkhôngthích thứ đồ có vị chua ngọt này, cũng chỉ có ngươi thích ăn.” Vỗ vỗ tay, cầm ấm trànhỏtrênbàn trong xe lên rót trà ra s·ú·c miệng.
Tay tráinhẹnhàng nắm lấy vạt váy của mình cọnhẹ, vải dệt mềm mại xẹt qua đầu ngón tay,nhẹnhàng, hơi ngứa, tim cũng tê dại theo. Xong rồi,khôngkhống chế được muốn cười làm sao bây giờ? Khuôn mặtnhỏnhắn banh ra, c*n m** d***, tuyệt đốikhôngthể để An Dương pháthiệnra đầu mối.
An Dương công chúa với Hứa gia Tam tiểu thư chậm chạp mãikhôngđến, mọi ngườiđãchờ hơnmộtkhắc. Các công tử bên kiakhôngbiết thế nào nhưng các tiểu thư bên này mặc dù có chútkhôngkiên nhẫn, nhưng đa số mọi người đềuđangtràn đầy hứng khởi chú ý phía đối diện. Hứa Tâm Dao cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nắng ấmđãtăng lên, có chút chói mắt, lười biếng chiếu lêntrênngười. Ngẩng đầu nhìnmộtlúc lâu, ánh mắtđãbị mặt trời chiếukhôngmở ra được, đôi mắt bị phủmộttầng hơi nước.
An Dương cũng dừng lại, hai tay khoanh trước ngực “khôngphải là do ta muốn chờ Đại ca của ngươi để cùng nhauđira khỏi nhà sao, nếukhôngta đến tìm ngươi làm gì? Ta nhìn ngươiđãchán ngấy rồi.” Vô cùng thẳng thắn,khôngche giấu dã tâm của bản thân với Đại ca của A Đoànmộtchút nào, nhân tiện còn châm chọc A Đoàn.
nóixong xoay người ưỡn thẳng lưng tiếp tụcđivề phía trước, làn váy xoay tròn thànhmộtgóc độ xinh đẹp. A Đoàn cố ýkhôngđể ý đến sườn mặt An Dương vừa rồi vừa lóe lênsựquật cường cùng chua xót, bước nhanh hai bước đuổi theođisong song cùng An Dương. Mấy năm nay, Đại ca trốn An Dương đến mức nhà cũngkhôngthể về được.
Bánh xenhẹlăn, bên trong xe ngựa hơi hơi chấn động cũngđãđivề phía trước. Chờ An Dương ngủ say, A Đoàn cẩn thẩn di chuyển, cho đến lúc ngồi sát vào bên thùng xe. Lại nhìn vào bánh nhân táo trong tay cười ngọt ngào, sau đó vénmộtgóc màn xe lên, từng chút từng chít mở rộng ra.
Thái độ của A Đoàn làm An Dương tức màkhôngbiếtnóigì, đưa ngón trỏ dí dí vào thái dương của A Đoàn, đương nhiênkhôngdùng sức. Nhưng A Đoàn cứ nhưkhôngcó xương, theo động tác của An Dương ngã xuống, gối đầu ôm trong tay cũng để xuống dưới, cọ cọ, nhắm mắt dưỡng thần.
Hứa Tâm Dao đứng trong đám người, quan sát bốn phía, pháthiệnrất nhiều co nương tự cho là vụng trộmkhôngai biết đánh giá mấy người dẫn đầu kia, có người nhìnkhôngrõcòn kiễng chân lên, tiếng bàn luận xôn xao xung quanhkhôngngừng truyền vào lỗ tai.
Mặt nạ lạnh lẽo, dáng người cao ngất,khôngbiết làm say bao nhiêu con người.
Nhìn thẳng vào hai mắt của A Đoàn, quyết tâmkhôngđạt được mục đíchthìkhôngbỏ qua “Đại ca ngươi còn chưa thành thân ngày nàothìngày đó ta cũngsẽchưa c·h·ế·t tâm, đời nàyhắnđừng nghĩsẽthoát khỏi ta!”
thậtngọt.
Lúc trước cho rằng An Dương chỉ đế ý chút thôi, ai biết sau khi Đại ca thi Hương nàng liền đuổi theo Đại cakhôngbuông. An Dương đuổi theo càng chặt, Đại ca trốn càng xa,rõràngđãbiến thành chấp niệm…
Hai mắt Ngô Tử Ngọc lập tức trợn lên tròn xoe, An Dương cười càng xấu xa “Cãi nhau ngươikhôngthắng, đánh nhau ngươi cũngkhôngđánh lại ta, ngươikhôngphải đồ nhát ganthìlà cái gì? Ha, cònnóibảo vệ ta, ngay cả mẫu hậu nghe được lời này cũngsẽcười đến rụng răng! Lần trước là ai bị ta dùng roi đánh cho khóc nhè?”
khôngai có gan vượt mặt An Dương công chúa lên xe ngựa trước.
“Miễn cho người ngoài biết dáng vẻ thiên kim của An Dương công chúa trong truyền thuyếtthậtra làmộtngười chua ngoa đanh đá ~”
“Ngươithậtsựkhôngcó việc gì chứ?”
Mặc dù nhìn Hứa Tâm Daokhôngvừa mắt, nhưng nàng cũngkhôngphải là người gây ra tội ác tày trời gì, học chung trường vẫn muốn hỏi thăm nàng tamộtchút.
Trong đám người đột nhiên truyền đếnmộttiếng hô, mọi người vội vàng nhìn lại, sắc mặt kinh ngạc còn chưa kịp thu lạiđãhiệnlên chán ghét, Hứa Tâm Dao lại làm loạn cái gì vậy! Hóa ra là Hứa Tâm Dao đột nhiên sắc mặt tái nhợt đổ người vàocônương đứng bên cạnh.cônương kia cũng tốt, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy người.
Ánh mắt đảomộtcái,âmthanhđãlạnh xuống.
“Đồ, nhát, gan.”
“Cũngthậtlà giỏi giả vờ, trở mặt còn nhanh hơn ta…”
Cúi đầu nhìn chằm chằm gối mềm bằng tơ vàng trong tay,khôngđể An Dương nhìn thấy chút đen tối trong mắt.
Vừa chui vào xe ngựađãnhìn thấy An Dươngđangphấn khởi nhìn mình, thú vị trong mắt phượng cũng muốn tràn ra ngoài, bận rộn lôi kéo A Đoàn ngồi xuống bên cạnh, nhanh chóngnói“Nhị tỷ ngươi lại gây ra chuyện tốt gì rồi? Tathậtsựrất phục nàng ta, trongmộtkhoảng thời gian ngắn, có thể làm cho oán niệm của mọi người đối với chúng ta tăng lên thêm mấy phần.”
Lông mi An Dương khẽ chớp, buông lỏng tay A Đoàn ra, duỗi tay kéo toàn bộ màn xe lên. Khuỷu tay chống cằm chống lên cửa xe, nghiêng nửa mặt, cười càngyêunghiệt càng quyến rũ hơn so với Ngô Tử Ngọc.
Hoàng Thượng cũng khen Đại ca có hiếu, vung tay lên đồng ý lờinóicủa Đại ca, việc hôn nhân ba năm sau lại bàn đến.
“Ngươi nhất định cứ muốn để nàng ta trước mặt, có phải là làm cho nàng ta càng chán ghét ngươikhông?!”
mộtbộ váy áo đỏ như lửa mặc vàotrênngười An Dương công chúa, thêm với thái độ mắt nhìn thẳng cằm khẽ nhếch,thậtđúng là vô cùng phô trương. Hứa Tam tiểu thưthìngược lại, cũng làmộtbộ váy áo đỏ rực như lửa, cũng là khuôn mặt xinh đẹp, chẳng qua nàng ấy trời xinh là khuôn mặt tươi cười khóe miệng khẽ nhếch, màu đỏ quần áođãgiảmđiba phần.
Dịu dàng cười,nhẹnhàng lắc đầu “thậtsựkhôngsao, chỉ là đứng hơi lâu, nghỉ ngơimộtchút là được…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người cũngkhôngngốc, chẳng lẽkhôngnhìn ra oán khí của mọi người sao?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếngnói, hai người ngược sáng mà bước đến nênkhôngnhìnrõmặt mày, chỉ nhìn được là hai người đều mặc quần áo màu đỏ tươi sáng. Sau khi hai người đókhôngnhanhkhôngchậm đến gần mọi người mới nhìnrõ, quả nhiên là An Dương công chúa cùng với Hứa gia Tam tiểu thư. Hai người lớn lên cùng nhau quan hệ vô cùng tốt, thưỡng xuyên mặc váy áo giống nhau, cũngkhôngai thấy kinh ngạc.
“Này, tiểu tử thối, của ta đâu!”
Cho nên, đến bây giờ Đại ca cũng chưa thành thân.
Với điều kiện là, nàngkhôngđược mở miệngnóichuyện.
Mặc dùkhôngcó quy địnhrõràng, nhưng là luật bất thành văn rồi.
Cho nên ai đến gần con cọp mẹ nàysẽkhôngcó gì hay ho mà,khôngtrách Hứa đại ca muốn trốn tránh ngươi!
“Tim đậpthậtnhanh, muốn nhìn thấy nụ cười củahắndưới lớp mặt nạ!”
Bầukhôngkhí vừa rồi còn có chút náo nhiệt lập tức lạnh nhạt xuống, hơi kiềm chế, chỉ nhíu mày, hơi nôn nóng, muốn mở miệng mắng người. An Dương công chúa với Hứa gia Tam tiểu thư có ý gì đây? Phải để nhiều người chờ như vậy hai người bọn họ mới xem như là hơn người sao?khôngthể đến đúng giờ được sao!
“Vì sao ta cảm thấyhắnđeo mặt nạ lên càng đẹp chứ, khuôn mặtthậtcó nhìn thấy haykhôngcũngkhôngsao cả…”
Chương 94
“Theo ý ta, nếu ngươikhôngmuốn dính đến mạng người, tùy ý kiếmmộtlý do gì đó đuổi nàng tađithậtxakhôngphải là được sao?”
A Đoànkhôngtrả lơi, nghiêng đầu lấy gối đệm sau lưng ôm vào người, miễn cưỡng cọ cọ,mộtlúc sau mới bất đắc dĩnói“Ta vẫn ở cùngmộtchỗ với ngươi, làm sao mà ta biết được chứ?” Giữa hai hàng lông mày hơi buồn bực, trải qua mấy năm nay,thậtsựlà quá đủ rồi, chuyện lớn chuyệnnhỏkhôngngừng xảy ra.
Hai người liếc nhìn nhau, An Dương trực tiếp giơ tay kéo bức màn bên kia lên, sau đó liền nhìn thấy Ngô Tử Ngọc cưỡi con tuấn mã cao lớn. Ngô Tử Ngọc nhìn thấy hai người đềuđangnhìn mình, đưa tay chỉnh chỉnh lại tay áokhôngbị làm sao, sau đó nhướn mày cườimộtcái “Hôm naysẽdo tiểu sinh hộ tống hai vị tỷ tỷ,khôngbiết hai vị tỷ tỷ có vừa lòngkhông?”
mộtngười váy áo đỏ rực như lửa,mộtngười váy áo màu đỏ lại giống ánh nắng chiều đầy trời, nhưng lạikhônglàm người ta lóa mắt, mà chỉ biết mê mẩn.
A Đoàn bị chặn lạikhôngthở ra hơi nào được, ngay cả thở dài cũngkhôngđược cảm thán “An Dương, Đại ca tađãnói…”
Đập vào mắt đầu tiên là vó ngựa màu đen mạnh mẽ cùng giày đen thêu hoa văn vàng phức tạp. A Đoàn nhắm mắt cũng có thể miêu tả những hoa văn kia, bản thân từng mũi kim từng đường chỉ thêu lên, sao có thểkhôngbiết? Lêntrênnữa là bắp đùi thon dài, eonhỏgầy gò, cái cằm đường nétrõràng, mặt nafk màu bạc…
Khí chất công tử sớmđãkhôngduy trì nổi, thậm chí khóe miệng cũngkhôngkhống chế được mà co rút. An Dương cười càng vui vẻm hơn, đuôi mắt nhếch lên, đuôi lông mày hơi nhướn, nghiêng đầu lười biếng nhìn đầu ngón tay chính mình “Ngươikhôngphải thấy ta là trốn sao? Sao hôm nay lại tự mình đến đây?nóiđi, nhất định làkhôngcó ý tốt!”
Sắc mặt Ngô Tử Ngọc đỏ bừng, hít thở sâu mấy lần mới nhịn được cơn tức này xuống, takhôngxử lý được ngươi, tất nhiênsẽcó người xử lý được ngươi, tasẽchờ đến lúc ngươi khóc nhè! Vừa nghĩ như thếđãthấy thoải mái hơn nhiều, nhìn An Dương lạnh lùng cườimộtcái, sau đó cầmmộtthứ đồ từtrênlưng ngựanhẹnhàng ném vào trong ngực A Đoàn vẫn ngồi xem trò vui.
“A ~”
Nếukhôngphải là Đại ca ra lệnh, ngươi cho rằng tasẽmuốn đến bên người con cọp cái mẹ như ngươi sao?!
An Dương vung tay lên muốn chụp lấy đầu Ngô Tử Ngọc, động tác của Ngô Tử Ngọc nhanh hơn mấy phần, nhanh thoát ra, làmmộtmặt quỷ với An Dương liền điều khiển ngựa rời xa thùng xe ngựa ra vài bước đến vị trí hộ vệ. Ởtrênlưng tuấn mã, cố gắng trưng ramộtkhuôn mặt tuấn tú, cằm khẽ giương lên, quý khí lại chính trực.
Hứa Tâm Dao cũngkhôngbị bất tỉnh chỉ là đột nhiênkhôngcó sức lực đổ về bên cạnh, nghe được câu hỏi củacônương kia, tái mặt cau mày bám vào tay củacônương kia miễn cưỡng đứng dậy, mặt mày yếu đuối, dựa vào ngườicônương kiamộtlúc lâu mớinhỏgiọngnói“đãlàm cho các tỷ muội lo lắng, từnhỏsức khỏe tađãkhôngtốt, đứng lâu dễ bị mệt,khôngcó gì đáng lo…”
“Ngươi yên tâm, tasẽkhôngnhờ ngươi giúp ta cái gì, ta cũngsẽkhônglàm ngươi khó xử, ngươi chỉ cần giả vờkhôngbiết là được.”
“Đúng vậy, ta cũngkhôngbiết hình dung như thế nào, dù sao chỉ cảm thấy đặc biệt thích hợp.”
Từ đây đến Tây Sơn, tuy rằng phải ra ngoài thành nhưng cũng đều là đường bằng. An Dương uống hết nước, nhìn xung quanh sau đó giành lấy gối mềm A Đoàn vẫn ôm nằm xuống “Ta ngủmộtlúc, lúc nào đến nơi ngươi nhớ gọi ta.” Nhắm mắt vàonóira câu này. Nếu là bình thường, A Đoàn còn muốn mắng An Dương vài câu, lúc này lại im miệng.
“Ngươi làm sao vậy, có muốn ta gọi nữ y đến khám cho ngươikhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đuôi mắt xinh đẹp nhướn lên, chỉ còn thiếu ngửa mặt lên trời, nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét!
An Dươngđinhanh ở phía trước, vừađicònkhôngquên nghiêng đầu nhìn A Đoàn chậm hơn nửa bước ở phía sau “Đều tại ngươi, chúng tasẽđến muộn mất, những tên tiểu nhân kia nhất địnhsẽlạinóinhảm, làm sao bây giờ đây ~”rõràng là khuôn mặt củamộtmỹ nhân tiêu chuẩn, ngồi imsẽlàmộtbức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp.
Tất cả mọi người đều tụ tập ở quảng trường Thái Nam vô cùng lớn,mộtbên nammộtbên nữ, phân chiarõràng. Cáccônương bên này chỉnh tề bày mấy chục chiếc xe ngựa, toàn bộ các công tử bên kia đều cưỡitrênnhững con ngựa đen đẹp đẽ, dẫn đầu là Ngô Tử Ngọc cùng Vệ Trường Hận. Cách hơi xa nênkhôngnhìnrõ, chỉ cõ thể nhìnrõmặt nạ màu bạc của Vệ Trường Hận phát quang dưới ánh nắng mặt trời.
An Dươngnóithầm vài câu mới xoay người, nghiêng đầu nhìn A Đoànđangnhìn chằm chằm gói điểm tâm trong tay xuất thần. Tò mò thò mặt nhìn vào, a, bánh nhân táokhôngtệ lắm “Làm sao vậy?” A Đoàn amộttiếng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt mới cườinói“khôngcó gì, chỉ là cảm thấy nhị hoàng tửthậtcó lòng, biết ta muốn ăn bánh nhân táo của quán này.”
Editor: huyetsacthiensu
An Dương bị tức giậnkhôngthở được, sao lại cómộtcônương ngốc như vậy chứ! Ngón trỏ run rẩy chỉ vào A Đoàn nửa ngàykhôngnóiđược câu nào, khuôn mặt cũng đỏ lên. Ngược lại A Đoàn lại hơi ngượng ngùng, tới gần An Dương, kéo cánh tay của nàng “Ngươi yên tâm, ta cũngkhôngphải quả hồng mềm mặc cho người ta n*n b*p.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.