Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Đậu Đậu Ma Ma

Chương 86

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 86


“Làm loạn cùng phụ thân con xong lại đến đây làm loạn với ta phảikhông?”

Nhưng mà tâm trạngthậtsựđãkhá hơn nhiều,khôngphiền muộn giống vừa rồi.

“hiệntại tức giậnthìtức giận, nhưng về sau cũngkhôngnên để chuyện này trong lòng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng mà trong lòng nàngsẽkhôngbỏ qua được, cuối cùng nhất địnhsẽtích tụ trong lòng. Khi còn béđãbiết A Đoàn giấu suy nghĩ rất sâu, nếu chuyện này bị nàng biết được, tính tìnhthậtvất vả mới hoạt bát đượcmộtchút lại bị đánh về nguyên trạng.

A Đoàn: …

A Đoàn nhìn tượng đứa bé kia,khônglên tiếng.

Núikhôngdựa ta ta đến dựa núi vậy! (ýnóiA Đoànkhôngquan tâm mìnhthìmình quan tâm A Đoàn vậy) Giang Vạn Lí vẫn cười hì hì, chỉ đưa đồ vậtđanggiấu sau lưng ra “Tiểu thư nhìn xem đây là cái gì?”

Khóe miệng Giang Vạn Lí run rẩy, do dự nửa ngày cuối cùng nhắm mắtnóimộthơi “Gianói, cái này để ở chỗ của tiểu thư. Về sau tiểu thư có gìkhônghài lòng, trực tiếp lấy tấm lệnh bài này ra, cam đoan chỉ đâu đánh đó, tuyệt đối nghiêm túc!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mẫu thân, ngườikhôngnóisựviệc kia cho tiểu muội chứ?”

“Nếukhôngnóichuyện này ra, mặc dù con cũng nhịn được, nhưng mà về sau con sợ ngay cả tiếng phụ thân cũngkhônggọi ra khỏi miệng được.”

Ngồi ởtrêngiường, ôm đầu gối của mình, buồn bựcnói“khôngphải là con giỏi giả vờ, chỉ là những chuyện trước đây con cảm thấykhôngđáng kể, được ngày nào hay ngày đấy, ai àmkhôngmuốn yên yên ổn ổn sống qua ngày chứ? Nhưng mà chuyện nàykhôngthể bỏ qua. Việc này nhị thúc gây ra quá nghiêm trọng, tất nhiên phải giải quyếtthậttốt.”

nóixong cúi đầu lấy tay che mặt.

“Phụ thân con, ông ấy…”

“Đứa bé ngốc.” Trần thị bất đắc dĩ lại cưng chiều mắngmộtcâu.

Cười rất chi là vui vẻ.

A Đoàn ngẩng đầu nhìn về phía lòng bàn tay Giang Vạn Lí, làmộtđứa bé bằng gỗ, thân hình tròn vo, đỉnh chóp vẽ đứa trẻ ngày tết, nhưng lại vẽ thêm cho nó hai bên ria mép màu trắng, nhìn rất buồn cười làm cho người tayêuthích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thái Tử ca ca, cho dù huynhkhôngnóichuyện, ngay cả huynhkhônglàm gì, chỉ cần huynh ở bên cạnh muội, muộisẽcảm thấy vô cùng an tâm. Vật ngoài thân cũngkhôngquan trọng, chỉ cần huynh có lòng này là được rồi. A Đoàn biết Thái Tử ca ca vì muốn làm mình yên lòng mới hồ nháo như vậy, nhưng mà khóe miệng vẫnkhônghạ xuống được, vẫn giương lên.

Tối nay trăng cũng sáng, có thể nhìn thấy hơn nửa vầng trăng. Cẩm Sắtmộttay cầm đèn lồng,mộttay đỡ Trần thị chậm rãi trở về. Trần thị nghiêng đầu nhìn ánh trăngtrêntrời, mặc dù có hơi lành lạnh, lại thấy tâm trạng cảm thấy rất tốtmộtcách khó hiểu, nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũngđãđược giải thoát. Vừa rẽ vào hành lang gấp khúc liền nhìn thấy Hứa Tiêu Nhiênđangđứngmộtmình.

“Tất nhiên là Thái Tử đưa đến, nô tàikhôngcó đầu óc thông minh như vậy,khôngnghĩ được đến những cái này!”

Nghe Trần thịnóinhư vậy, A Đoàn mới giật mình, hình như mìnhđãlàm mất hết mặt mũi của phụ thân rồithìphải? Bĩu môikhôngchịu thừa nhận mình sai “Con vốn dĩ muốn đến thư phòngnóichuyện với phụ thân, là Đại cakhôngcho conđi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe được Trần thịnóinhư vậy, mày Hứa Tiêu Nhiên vẫn hơi nhíu lại cuối cùng cũng giãn ra, bước lên trướcmộtbước đỡ tay còn lại của Trần thị bước về phía trước “Sao con có thể nghĩ như vậy được chứ? Chỉ sợ mẫu thân quan tâm quásẽloạnnóisaimộtchút, tiểu muội thông minh như vậy, nếu bị nàng tra ra đượcthìkhôngtốt.”

Ông ấykhôngđánh mình, nhưng cũngkhôngnóivề chuyện của nhị thúc.

“Mấy năm nay tađãsớm chịu đủ rồi, ta vì phụ thân con,đãxử lý bao nhiêu chuyện hỗn loạn? Lúc vừa thành thân, ta còn muốn nâng đỡ nhị thúc ngươi, nếukhôngcóhắncũngkhôngcó chúng ta ngày hôm nay. Nhưng màhắnthậtsựlà bùn nhãokhôngthể trát tường! Ngay cả phụ thân con cũngkhôngmuốn bỏ mặchắn, chohắnăn ngon mặc đẹp là được.”

“Phụ thân con hôm nay vốnđãphiền lòng vì chuyện của nhị thúc con, lại có nhị thẩm con ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, con lạikhôngchừa cho ông ấy chút mặt mũi nào mànóithẳng ra. Nhiều nha hoàn ma ma đều ở đó nhìn thấy, ông ấy lại là chủ nhân của cái nhà này, đương nhiên ông ấysẽnổi giận lớn như vậy rồi.”

Cũngkhôngnhìn lại thân thểnhỏbé nàythìcó thể đánh được ai chứ.

A Đoàn nghiêng đầu, tayđangchơi với lật đật, cười khẽ “Thái Tử ca ca để ngươi mang cái này đến sao?”nóixong lại bất đắc dĩ. Thái Tử ca ca cũngthậtlà, nếu muốn để mình có chỗ phát giậnthìnên đưa đến đồ gì xấu xấumộtchút, đứa bé đángyêunhư vậy, làm sao nhẫn tâm xuống ta đánh nó chứ?

Trần thị lạikhôngsuy nghĩ với Hứa Tiêu Nhiên,khôngnghĩ đến A Đoàn tích tụ trong lòng, chỉ đơn giản làkhôngmuốn để nàng hối hận với áy náy mà thôi. Hơn nữa, bây giờ trong lòng cũngkhôngnghĩ như vậy. Trời đêm mát lạnh, nhưng mà Trần thịnóicảm thấy toàn thân vui sướngkhôngnóira được,đãnhiều năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng được giải thoát rồi.

“Đến hôm nay ta mới biết được tính tình con mạnh mẽ như vậy, bình thường giả vờthậttốt.”

Đêm nay, chưa ai ăn cơm, Bán Đông muốn để A Đoàn ăn gì đõ cũngkhôngdámnói. Lúc này nghe được lười dặn dò của Giang Vạn Lí, cũngkhôngnhìn A Đoàn, lên tiếng, trực tiếp chạy ra ngoài.

Cười hì hìđiđến trước mặt A Đoàn “Tiểu thư?”

Lại ghé sát vào tai A Đoànnhẹgiọngnói“Gianóihôm nay có việc bận nênkhôngđến tìm tiểu thư được,nóitiểu thư nghỉ ngơithậttốt trước.” Vừanóivừa lấy từ trong ngực đưa cho A Đoànmộttấm lệnh bài “Cái này cũng là gianóitiểu thư hãy cầm lấy.”

Ngẩng đầu nhìn chằm chằm Giang Vạn Lí.

“Sai chỗ?” A Đoàn kinh ngạc ngẩng đầu,khôngrõràng lắm nhìn Trần thị.

A Đoànthậtsựrất tức giận, mặc dù bàn tay kia của phụ thânkhôngđánh xuống, nhưng mà vẫnthậtsựtức giận, lúc này chỉ cảm thấy cả người là lửa giậnkhôngthể dập tắt, mẫu thân còn châm chọc mình! “Mẫu thân, người có ý gì đây, chẳng lẽ con là do người nhặt về, người cũngkhônghiểu con sao?” Tay Liễu thị bóp bóp chóp mũi của A Đoàn.

Ôm đầu gối cho thànhmộtcục, A Đoànkhôngnhìn thấytrênmặt Trần thị có chút đăm chiêu cùng chút sảng khoái lóe lên, quamộtlúc lâu mới nghe đượcmộttiếng cười khẽ, Trần thị lấy tay làm lược giúp A Đoàn sửa lại tóc mái bị rối “Conkhônglàm sai, trong truyện này phụ thân con đúng là hơi quá đáng, chỉ là conđãnóiở sai chỗ.”

Người hồ nháo như vậy tuyệt đốikhôngphải là Thái Tử điện hạ thông tuệ hơn người của mình, tuyệt đốikhôngphải!

Vừa rồi sau khi tranh cãi ầm ĩ sau khi Đại lão gia tông cửa xông ra ngoài, A Đoàn cũngkhôngcó tâm trạng ở lại nhìn Trịnh thịđangkinh ngạc đến ngây người, vung tay áo cũngđivề phòng. Trần thị lo liệu mọi việc xong mới đến tiểu viện của A Đoàn. Vốn A Đoàn còn tưởng mẫu thân mình đến đây để thuyết giáo, ai biết lạinóimộtcâukhôngliên quan đến chuyện vừa rồi.

Biếthắnquan tâmsẽloạn, Trần thị cũngkhôngđể ý, chỉ buồn cười mở miệng “Trong mắt con mẫu thânkhôngcó đầu óc như vậy sao? Sao ta có thểnóichuyện này cho A Đoàn biết chứ.khôngchỉkhôngnóicho nàng biết, ta còn có thể hạ lệnh cho tất cả người cũ trong phủ, tuyệt đốikhôngnóicho A Đoàn biết chuyện kia.”

Nếu như nhớkhônglầm, mấy năm nay Vệ Trường Hận ở biên quan, mặc dùkhôngcó cái gì mà Vệ gia quân, nhưng mà cũng có quân đội của riênghắn, ngay cả Hoàng Thượng cũngkhôngthể tùy ý điều khiển, chỉ nghe lờimộtmìnhhắn. Mặc dù bây giờhắnđangở Kinh Thnh, nhưng mà cái này để ở chỗ mình là làm sao?

A Đoàn ngẩng đầu nhìnhắnmộtthoáng,khôngcó tinh thần ừmộttiếng.

“Chuyện lần này A Đoàn làm ra, ta cũngđãđược giải thoát rồi.”

Dừngmộtchút vẫnkhôngnóicâu tiếp theo ra khỏi miệng, chỉ là đột ngột đứng dậy ra lệnh cho Bán Đông “Nhớ chăm sóc tốt mắt của tiểu thư, đừng để ngày maiđihọc mà mắt sưng lênkhôngthể gặp người khác.” Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, theo lý mànóiphải ở yên trong nhà.

Thở dàimộthơi, đến cuối cùng lại lộ ra chút yếu đuối “Mẫu thân, conđãlàm sai rồi sao?”

A Đoàn vẫn nhìn con lật đậttrênbàn,khôngchú ý đến Giang Vạn Lí lấy gì ra. Nghe được lờihắnnóimới có chút kỳ quái, nhận lấy cầmtrêntay cẩn thận nhìn, làmộttấm lệnh bài đen xì hình vuông cỡ bàn tay, ởtrênmặt khắc hìnhmộtđầu hổ với thân ngườikhôngbiết là của con gì, nhìn có chút quái dị.

Sau khi Trần thịđirồi, A Đoànkhôngcó tâm tưđingủ, cả người đều cảm thấykhôngthoải mái, nhưng mà lạikhôngcó chỗ xả ra,nóikhôngvui là giả, nhưng mà kèm theo đó là thất vọng và bất an. Bản thânđãnóiđến mức này, nhưng phụ thân lại chưanóicái gì cả.

Hứa Tiêu Nhiên vẫn nhận là hiểurõA Đoàn mấy phần. Lần này nàng làm loạn như vậy là bởi vì phụ thân xử lý chuyện nàykhôngthỏa đáng,khôngđúng lý. Nhưng nếu A Đoàn biết chuyện kia, vì phụ thân, nhất định nàngsẽkhôngnóira trực tiếp như vậy.

Cẩm Tú là tâm phúc của mìnhkhôngcần kiêng dè, con trai lớn cũngđãbiếtrõtất cả cũngkhôngcần kiêng dè.

Hưng phấn cùng vui vẻkhôngnóira được, cả người cực kỳ vui sướng, thận chí còn muốn thét chói tai, muốnnóicho mọi người, cho Đại ca, huynh nhìnđi, Thái Tử ca ca như vậy cònkhôngđáng tin sao? Huynh ấyđãgiao tất cả cho muội rồi.

Chỉ thấy con búp bê gỗ bị Giang Vạn Lí đánh cho lảo đảo, trái nghiêng nghiêng phải ngả ngả, sau vài lần lại có thể đứng dậy được,

Nhìn thấy trong mắt A Đoàn cuối cùng cũng có chút kinh ngạckhônggiống vừa rồikhôngkhí xung quanh đều trầm lặng, Giang Vạn Lí càng ra sứcnói“Tiểu thư, cái này gọi là con lật đật, cho dù người đánh nó như nào nó cũngsẽkhôngngã xuống, người thử xem?” Vừanóivừa túm lấy cổ tay áo A Đoàn, để nàng chạm vào con lật đật.

Sắc mặt Giang Vạn Líkhôngthay đổi, chỉ đặt đứa bétrênbàn cạnh tay A Đoàn “Tiểu thư, người xem, nô tài chơi cho người xem!”nóixong trực tiếp tát đứa bé bằng gỗđangđứng thẳngmộtbạt tai. A Đoàn cùng Bán Đông đều bị hành động của Giang Vạn Lí hấp dẫn, đồng thời nhìn về phía bàn.

“Gianói,hiệntại chưa dùng đến thứ này, trước hết để cái này ở chỗ người, lúc cần dùngsẽtìm người để lấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tấm lệnh bài kiarõràng kém hơn lệnh bàiđangcầm trong tay này.

“Ông ấy là phụ thân con, nhưng mà con đừng quên, ông ấy cũng làmộtngười đàn ông.”

“khôngphải là takhôngbiết ơnhắn, chỉ là takhôngphải là thánh nhân!mộtlần hai lầnthìcũng thôiđi, nhưng hơn mười năm qua,hắnđượcmộttấc lại muốn tiếnmộtthước, cho dù là thánh nhân cũng bịhắnlàm cho tức c·h·ế·t.”

Còn đẩy sai lầm lên người con trai cả nữa sao? Trần thị lại đưa tay chỉ chỉ trán A Đoàn “Vậy đại ca con cònkhôngcho connóibất cứ chuyện gì nữa cơ mà!thậtuổng phí lòng tốt của đại ca con, nếu để Đại ca connóira, sao mọi chuyện có thể biến thành như vậy chứ?”

Editor: huyetsacthiensu

“Những năm này, ân sủng của Hoàng Thượng cho nhà chúng ta ngày càng nhiều, nhị thúc ngươi càngkhôngbiết bớt phóng túng lại!”

Chỉ là bây giờ A Đoàn rất tức giận,khôngmuốn ở dướimộtmái nhà với Đại lão gia, ngày mai muốn trốn đến trường học yên tĩnh.

Cái gai này, nếukhôngsớm nhổđi, nhất địnhsẽcắm càng sâu vào trong lòng.

A Đoàn theo ý Giang Vạn Lí,nhẹnhàng đẩy con lật đật, quả nhiên, nó lắc lư vài cái lại đứng thẳng dậy. Bên môihiệnlên ý cười, ngược lại có vài phần vui vẻ. Lúc này Giang Vạn Lí mới thở ramộthơi, xoay ngườinóivới Bán Đông “Tiểu thư còn chưa ăn tối, phòng bếp vẫnđanghâm cháo, ngươi gọi nười làm mấy thứ thanh đạm cho tiểu thư ăn lót dạ.”

A Đoàn trực tiếp im lặng.

Chuyện hôm nay các nô tài hầu như đều biết, Bán Đông cũng hiểurõ. Biết lúc này tâm trạng A Đoànkhôngtốt, cũngkhôngbiết nên khuyên như thế nào, đều là chủ nhân, hạ nhân cũngkhôngthểnóigì, chỉ yên lặng chấp hành lời căn dặn của Trần thị, đắp mắt cho A Đoàn. Giang Vạn Lí chắp tay sau lưng bước vài từ bên ngoài.

Vào đêm, A Đoàn lăn qua lăn lạitrêngiườngkhôngngủ được.khôngphải khổ sởkhôngphải phiền muộn, mà là ởtrêngiường mím môi cười. Ởtrêngiường nghịchmộtlúc, đưa tay sờ xuống dưới gối, cầm binh phù lên tay cẩn thận nhìn, cẩn thận vẽ lạimộtlần dọc theo hoa văntrênbinh phù trong tay.

“Cho đến hôm nay ta mới hiểu hết được congáita.” Liễu thị (trong bản raw) vắt khăn cho A Đoàn lau mặt, cả khuôn mặt đỏ rực, khóc quá lâu, hai mắtđãsưng lên, nhìn rất đáng thương, lại làm nàng vừa tức vừa bực mình, vẻ mặt vô cùngkhôngvui, nhìn bộ dáng như là muốn tìm người đánh nhau.

“Tiểu thư, đây là binh phù.”

Với tính tình của mình, nếu cứ nhịn chuyện này xuống, thời gian lâu cũng có thể phai nhạtđimộtchút, nhưng mà nếu vừa nhìn thấy người hoặc việc có liên quan đến chuyện này nhất địnhsẽlại nhớ đến, bời vì chuyện này làmộtcái gai! Nhị thúckhôngở đây nhưng còn nhị thẩm và Hứa Tâm Daothìsao, cho dùkhôngăn cùng nhau, nhưng mà ở cùngmộtnhà,điđường bất cứ lúc nào cũng có thể tình cờ gặp nhau.

Để mình cầm lấy,khôngphải cho mình sao?

Nhìnmộtlúc lâu cũngkhôngbiết đây là cái gì, trực tiếp hỏi Giang Vạn Lí “Đây là cái gì? Vì sao Thái Tử ca ca để ta cầm cái này?” Cái này nhìn thế nào cũng thấykhôngphải là đồmộtnữ tử nên đeo. Cũngkhôngphải làmộtlệnh bài bình thường, lệnh bài tiến cung A Đoàn cũng có, là Hoàng Hậu tự mình đưa cho.

Mẫu thân biết bản thân mìnhnóichuyện với Đại ca A Đoàn cũngkhôngthấy ngạc nhiên, dù sao sáng sớm lúcnóichuyện với Trình thị mẫu thân cũngđãnghi ngờ, vậy mà buổi chiều ngườikhônghỏi đến, nhất định là Đại cađãnóivới mẫu thân. Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần thị “Con biết Đại ca là vì muốn tốt cho con, nhưng mà conthậtsựkhôngnhịn được.”

Vốn dĩ là giả vờ muốn dập tắt lửa giận để đánh đòn phủ đầu (ý là muốn giả vờ bộ dángđangtức giận muốn dặp tắt lửa giận để Trần thịkhôngnóigì được nữa), kết quảthìtốt rồi,mộtcâu cũngkhôngnòi đến.

Cái đầu hổ này khắc rất giốngthật, nhìn rất hung dữ.

“Lấysựhiểu biết của ta với phụ thân con, nếu con tìmmộtch* k*n đáomộtmình trò chuyện với ông ấy,nóichuyện uyển chuyểnmộtchút,thìtuyệt đốikhôngcósựviệc này.”

Ngay cả thỉnh an cũngkhôngcó, Hứa Tiêu Nhiên trực tiếp hỏi ra khỏi miệng.

Trần thị vốn cũngkhôngcó ý định khuyên A Đoàn, lúc này nghe dược lờinóicủa A Đoàn lại càngkhôngcó ý định khuyên nhủ, huống chi trong lòng mình còn có chút tính toán. Sau khi nghe A Đoànnóichỉ gật gật đầu, sau đó cười nhạtnói“Takhôngnóichuyện khác, ta chỉnóiông ấy là phụ thân con, việc nàykhôngthể thay đổi được.”

Sắc mặt Giang Vạn Lí có chút trịnh trọng, nuốt nước miếngmộtcái mới nhìn thẳng vào A Đoàn.

Dặn dò Bán Đông vài câu mới xoay người nhìn A Đoàn “Bây giờ ta phảiđivề, còn nhiều việcđangchờ ta giải quyết, con đắp mắt xong nghỉ ngơiđi, tađivề đây.” Trong lòng A Đoàn cũng rát loạn,khôngđể ý đến giọng điệu mất tự nhiênrõrệt của Trần thị vừa rồi, gật đầu, đứng dậy tiễn Trần thị ra đến cửa.

“Nếu như Đại ca nhận lấy chuyện này, trước tiênkhôngnóiđến áy náy, consẽkhôngbiết đối mặt phụ thân như thế nào.”

Cho du trong đầu lặpđilặp lại những lời kia vẫnkhôngkéo khéo miệng xuống được!

Hứa Tiêu Nhiên cũng biết mẫu thân mấy năm gần đây, quảthậtlàđãbị nhị phòng làm chokhôngyên ổn, chỉ làhắnthựcsựkhôngmở miệng mắng chửi người được, cũngkhôngnóichuyện, chỉ là lẳng lặng nghe Trần thị lẩm bẩm, yên lặng đưa người về phòng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 86